Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Về nhà mẹ đẻ

“Công tử, chúng ta cũng nên nói một tiếng với Trương lão gia.” Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt tức giận của An Hữu Trân, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thiếu gia nhà mình kiên trì đòi đi, đi theo bên cạnh An Hữu Trân nhiều năm cũng biết tính tình nàng.

“Không cần cùng hắn nói.” An Hữu Trân càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì ở nơi này chính mình bị khinh bỉ, sống phải nhìn mặt người. Nàng tại kinh đô đều là người khác phải xem sắc mặt của nàng, đến Dương Châu này, nàng con nhà giàu phải nhường người, hơn nữa Trương Nguyên Ánh chết tiệt kia còn cho mình mang nón xanh.

“Đúng là, thiếu gia phải đi cũng không thể nóng lòng, ngươi xem sắc trời đã trễ thế này, sương đêm nặng, rất khó đi, hơn nữa Dương Châu đến kinh đô không phải là một hai ngày là có thể đến. Chúng ta xe ngựa gì cũng chưa chuẩn bị, thiếu gia phải đi, chúng ta chuẩn bị xe ngựa rồi lên đường không phải tốt hơn sao?” Tiểu Thanh biết rõ An Hữu Trân tính tình thích mềm không thích cứng.

An Hữu Trân nghe Tiểu Thanh nói như vậy cũng có đạo lý. Nhìn lại khí trời cũng có chút khuya, hơn nữa buổi tối nhiệt độ thực sự rất thấp, vốn là An Hữu Trân đang nổi nóng cũng tỉnh táo suy nghĩ một chút, tức giận giảm xuống, “Vậy cũng tốt, ngày mai chúng ta mới đi.”

“Hảo hảo, đợi ngày mai tìm xe ngựa, chúng ta hồi phủ Tướng quân.” Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

An Hữu Trân môt thân một mình ngồi ở đình viện, ngắm trăng một chút, nàng vì cái gì sinh khí như vậy a, cọp cái kia cùng ai yêu đương vụng trộm, cũng không liên quan đến nàng. Nhưng nhìn cảnh kia lại làm nàng nhớ đến tiền kiếp, đúng vậy, nàng không quên được, không quên được Gaeul. Cho dù qua nhiều năm như vậy, cho dù Gaeul làm tổn thương nàng đến như vậy, ha ha, đúng vậy, nàng nếu là quên chuyện kia cũng sẽ không một lòng làm con nhà giàu, muốn cái gì có cái đó, đúng là tại sao tâm lại đau đến thế.

Vừa vặn lúc này Trương Nguyên Ánh đã trở lại, trên mặt còn mang theo tia ửng đỏ, hai đầu lông mày lộ ra tia ngượng ngùng cùng vui vẻ, thấy được An Hữu Trân ngồi trong viện một mình, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hoàn toàn xem như không thấy An Hữu Trân, đang định trở về phòng....

“Nương tử, cả ngày hôm nay thế nào lại không thấy nương tử nha, sẽ không phải là hẹn với ai chứ?" An Hữu Trân giương cao miệng cười xấu xa.

Trương Nguyên Ánh nghe xong mặt lập tức trắng bệch, chẳng lẽ hắn biết rồi. Định lại suy nghĩ hỗn loạn, xoay người lạnh lùng nói, “Ta đi nơi nào cũng không cần phải báo cho ngươi.”

“Nha, đúng đúng, ngươi xác thực không cần khai báo với ta, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngươi có sự tự do của ngươi, bất quá....” An Hữu Trân đi tới...

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân hướng mình đi tới, tay khẩn trương nắm chặt.

An Hữu Trân thấy Trương Nguyên Ánh khẩn trương, lưu manh cười cười. Cách Trương Nguyên Ánh một bước rồi dừng lại, nhích đầu đến gần dùng âm thanh chỉ có thể hai người nghe được, “Bất quá....lần sau lúc gặp riêng, phiền ngươi chọn nơi nào tương đối kín, miễn cho nhường người qua đường thấy được.”

An Hữu Trân thối lui, nụ cười hiện trên mặt, thân thể cũng đứng thẳng lại.

Sau khi An Hữu Trân dời bước, Trương Nguyên Ánh che ngực miệng thở to. Vừa rồi nói chuyện với mình có phải là con nhà giàu An Hữu Trân không, cảm giác áp bách thật kinh khủng, mặc dù hắn đang cười nhưng ánh mắt hắn thật đáng sợ. Nhìn bộ dạng bất cần đời của người trước mặt, có lẽ chính mình nhìn nhầm, con nhà giàu kia có gì tốt, bất quá lời vừa nói kia....chẳng lẽ....bị hắn nhìn thấy, “Lời này của ngươi có ý gì?"

“Hắc, có ý gì, chẳng lẽ muốn ta nói thẳng ra?” An Hữu Trân buồn cười nhìn Trương Nguyên Ánh, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.

“Ngươi...” Trương Nguyên Ánh nổi cáu, nhìn vẻ mặt của An Hữu Trân, thật buồn cười kiểu như chính mình yêu đương vụng trộm bị chồng bắt gặp, “Mặc dù không biết ngươi rốt cuộc thấy gì, nhưng cũng không như ngươi nghĩ!”

Phụt.....

Cọp cái này, đóng kịch cũng thực có thực lực a, nếu là thời hiện đại phỏng đoán có thể đoạt giải Oscar, An Hữu Trân ngáp một cái, “Ngươi làm chuyện cẩu thả gì, ta và ngươi đều rõ ràng.” Nói xong cũng hướng thư phòng đi.

“Ngươi đứng lại, nói rõ cho ta!” Trương Nguyên Ánh nghe được hai chữ cẩu thả mặt lại trắng xanh. Một cô gái trọng yếu nhất là danh tiết, bị người khác nói như thế không chịu được, điều này làm cho Trương Nguyên Ánh nàng sau này như thế nào ngẩng đầu lên gặp người.

An Hữu Trân không để ý tới Trương Nguyên Ánh, trực tiếp đi vào thư phòng đóng cửa. Hừ, nữ nhân hai mặt, nàng không muốn gặp lại.

Trương Nguyên Ánh bị An Hữu Trân nhốt ngoài cửa rất tức giận. Theo ý tứ của hắn giống như chính mình thật sự làm chuyện có lỗi với hắn. Hôm nay sớm tinh mơ nghe thấy Nghiễn nhi nói Tấn Thế Hiền ở ngoài cửa đợi mình cả một buổi tối. Đau lòng, cho nên đi gặp hắn. Vốn muốn cùng hắn nói cả hai sẽ không có kết quả, nhưng khi nhìn bộ dạng tiều tụy của hắn không đành lòng cự tuyệt. Cho nên mới theo hắn ra ngoài một chút, đúng là cũng không có làm chuyện thân mật gì, làm cái gì cẩu thả, nhiều nhất, nhiều nhất, chính là kéo tay một tý mà thôi. Nàng thừa nhận trong lòng mình thích Tấn Thế Hiền, nhưng là.....ở đâu như tên con nhà giàu kia nói.

Sinh khí một hồi lâu, Trương Nguyên Ánh cũng tỉnh táo lại, tính cùng con nhà giàu giải thích một chút. Hắn nghĩ thế nào cũng được, dù sao các nàng cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, các nàng nhìn đối phương cũng không thuận mắt, Trương Nguyên Ánh nghĩ xong cũng quay về phòng mình.

.

.

.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau -----

An Hữu Trân dậy thật sớm.

“Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

“Hảo, đồ đã mang đủ chưa?”

“Đều đã mang đủ!”

“Tiểu Thanh tỷ tỷ?” An Hữu Trân lúc lên xe không nhìn thấy Tiểu Thanh liền hỏi.

“Cái này Mặc Ngôn cũng không rõ.” Mặc Ngôn thành thật trả lời.

“Ta...ta ở chỗ này...” Tiểu Thanh chạy tới nói. Sáng sớm nàng liền viết phong thư giao cho quản gia, nhờ hắn giao lại cho Trương lão gia, nói thiếu gia sốt ruột việc nhà, cho nên về nhà một chuyến. Như vậy Trương lão gia bên kia cũng dặn dò một chút.

“Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi đã đi đâu?”

“Nha...thiếu gia, ta đi nhà xí một chuyến.” Tiểu Thanh không dám nói để lại tín.

“Ừm, vậy chúng ta đi nhanh đi.”

“Thiếu gia, ngươi thật sự không nói cho thiếu phu nhân một tiếng sao?”

“Không nói....không nói...ta cùng cọp cái kia không có gì để nói, chúng ta đi nhanh đi.”

“Vâng”

Giá giá------

.

.

.

“Thật sự kỳ quái”

“Nghiễn nhi, có cái gì kỳ quái?!” Trương Nguyên Ánh hỏi.

“Từ sáng đến giờ ta vẫn chưa nhìn thấy con nhà giàu An Hữu Trân kia a.”

Này có gì kỳ quái đâu, con nhà giàu kia bình thường không phải là ngủ đến trưa mới dậy sao.

“Hơn nữa thủ hạ của hắn Tiểu Thanh tỷ cùng Mặc Ngôn cũng không thấy đâu.”

“Phải không, khả năng chắc là đi ra ngoài a.” Trương Nguyên Ánh cũng không suy nghĩ nhiều.

“Tiểu thư....” Từ quản gia chạy tới.

“Nha....Từ quản gia?”

“Tiểu thư, lão gia gọi tiểu thư đến gian phòng một chuyến.”

“Hảo, ta liền qua.”

.

.

Đại sảnh----

“Gia gia”

“A, Ánh nhi, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi mau đến xem xem.” Trương Phú Quý cuống cuồng cầm thư trong tay đưa cho Trương Nguyên Ánh, “Sáng nay gia gia đi cửa hàng một chuyến, kết quả trở lại liền thấy cái này, người xem An Hữu Trân hài tử này, cho dù nhớ nhà cũng là nóng lòng a, làm sao chỉ để lại phong thư liền trở về đây...”

Trương Nguyên Ánh nhìn thư trong tay đôi môi đóng chặt, con nhà giàu này, lại đang đùa giỡn gì đây. Cứ như vậy trở vê chẳng lẽ hôm qua hiểu lầm chính mình sau đó tức giận chạy về nhà.

“Aizz...ngươi nói xem nếu phải về cũng phải mang theo Ánh nhi cùng trở về a, vừa vặn đi bái kiến công công (* bố chồng) ngươi một chút.” Trương Phú Quý tiếc hận nói.

“Gia gia, hắn có lẽ quá nhớ nhà, cho nên liền đi trước.” Trương Nguyên Ánh thả thư trong tay nói.

“Aiz, đứa nhỏ này, không được, hắn cứ như vậy trở về, không hợp lý, hơn nữa lại không mang Ánh nhi theo, người khác không biết còn tưởng rằng Trương gia ta khi dễ hắn.” Trương Phú Quý vuốt râu nói, “Như vậy đi... Ánh nhi, ngươi bây giờ cũng lập tức lên đường, thuận tiện bái kiến phủ Tướng quân, theo lý ngươi cần phải cùng Trân nhi trở về nhà một chuyến.”

“Gia gia....”

“Gia gia sẽ phái thêm vài người bảo vệ ngươi.” Trương Phú Quý cho rằng Trương Nguyên Ánh lo lắng cái này, “Ngươi yên tâm, cứ như vậy đi, Nghiễn nhi, đi thu thập hành lý cho tiểu thư.”

“Tiểu thư....” Nghiễn nhi có điểm không xác định nhìn Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh suy nghĩ một chút, quả thật làm cho An Hữu Trân quay trở về một mình không hợp lý, này sẽ làm cho An gia cảm thấy Trương gia bạc đãi hắn. Hơn nữa hiểu lầm kia phải cùng hắn nói lại rõ ràng, nếu không trong lòng con nhà giàu không biết sẽ nghĩ thế nào, “Nghiễn nhi, ngươi mau đi thu thập hành lý đi.”

“Được rồi, tiểu thư...” Nghiễn nhi nghe tiểu thư nói vậy, cũng không ý kiến gì liền đi thu thập.

Về danh tiết của mình cũng là nên cùng hắn giải thích một chút, vừa vặn bái kiến phủ Tướng quân...

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro