Chương 1: Sống lại
Màn đêm chán chường tịch mịch bao phủ cả thành phố Seoul. Tại quán bar thành phố Seoul, đêm nay nhất định nàng là nhân vật chính.
Quán rượu nằm giữa hai bờ sông trong thành phố Seoul yên tĩnh, có một chỗ gọi là IVE bar, không nổi danh cũng chẳng quy mô, nhưng đêm nay nơi này chật ních.
Hỗn hợp đèn nê ông loé lên, âm nhạc đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy một đám cả trai lẫn gái điên cuồng quên mình nhảy đung đưa...
Đột nhiên âm nhạc huyên náo ngừng lại, một người thanh niên mặc trang phục sặc sỡ bước lên sân khấu, "Mọi người thỉnh an tĩnh lại."
Trong lúc nhất thời những người đang nhảy đều ngừng lại, tại quầy bar người uống rượu cũng nhìn sang xem náo nhiệt.
"Vô luận là khách mới khách cũ, hay là khách quen... Thời khắc mọi người mong đợi đã đến... Cho mời An Yujin."
"Woaaa..."
Trong lúc nhất thời nghe được cái tên này thì các loại tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô ầm ĩ. Trên sân khấu một hồi khói trắng bốc lên, một giọng hát trong trẻo vang vọng. Nương theo tiếng đàn guitar, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng ca.
Đợi đến khi khói trắng dần dần tản đi, từ từ thấy rõ người ngồi ở trên sân khấu ca hát.
Một mái tóc đen dài, trên trán vài sợi che đi tầm mắt, tinh xảo khuôn mặt, áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo da màu đen, cách ăn mặc có phần trung tính. Còn có điểm hoa tai màu lam bên phải, làm cho cô gái đặc biệt tăng thêm mị lực.
Một khúc kết thúc...
Tiếng hoan hô lại vang lên..
"Vì mọi người ở phía dưới gửi tới một thủ Lương Tĩnh Như."
Lúc hát bài này mặt Yujin lộ ra nụ cười hạnh phúc, đúng vậy, nàng rất hạnh phúc. Vốn là nàng muốn đi du học tại Học viện âm nhạc Vienna, đúng lúc đang làm việc tại quán bar này thì nàng lại tìm được hạnh phúc của mình, quyết định buông tha cơ hội đi du học, cùng người nàng yêu lưu lại tại thành phố này.
Sau khi kết thúc lão bản quán bar vỗ vỗ bả vai Yujin, "Anh biết mỗi lần em đến anh đây lại làm ăn thật tốt, ha ha..."
"Anh không cần phải khen em a, sẽ làm em có áp lực." Yujin cười nói.
"Đây là tiền lương hôm nay của em." Lão bản quán bar đưa cho Yujin một phong thư, " Thời gian còn sớm, chi bằng hát bài nữa a?"
Yujin phất tay nhìn nhìn, "Không được, hôm nay em có việc, hôm sau sẽ hát thêm, cảm ơn anh... Tuần sau gặp."
Phất tay, An Yujin đi ra khỏi quán bar. Bước vào một cửa hàng hoa, mua một bó hoa tươi, sau đó đi đến tiệm trang sức, mua một chiếc vòng tay. Đây chính là cái vòng tay Gaeul để mắt đến đã lâu, hôm nay rốt cuộc đã để đủ tiên mua cho nàng. Vuốt ve chiếc hộp tinh xảo, không biết Gaeul sau khi thấy sẽ có vẻ mặt gì đây, ha ha...
Yujin vừa cười vừa quay trở về nhà, Gaeul vẫn chưa về a...
Mở đèn lên, nhìn xem căn phòng thuê không lớn, đơn giản, ấm áp. Đây chính là nhà của nàng. Là cô nhi nội tâm Yujin cỡ nào khát vọng có một căn nhà ấm áp, gặp được Gaeul nàng mới có cảm giác của nhà, ngồi ở trên ghế salon chờ Gaeul trở lại.
Gaeul là nhân viên công sở bình thường, so với Yujin lớn hơn hai tuổi, cùng rất nhiều thành phần tri thức đồng dạng, ban ngày liều mạng làm việc, buổi tối đến quán bar lấp đầy hư không tịch mịch trong lòng... An Yujin có lần ca hát trên sân khấu liền chú ý một người ngồi trong góc tóc xoã dài ngang vai Kim Gaeul, mà Gaeul cũng bị tiếng hát của Yujin hấp dẫn, cứ như vậy hai người trong quán bar gặp nhau sau mến nhau. Mặc dù các nàng đều là con gái, nhưng mến nhau qua hai năm, tình cảm rất tốt.
Thời gian dần trôi qua... An Yujin đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy Gaeul trở lại, vì vậy liền gọi điện thoại, chẳng hiểu làm sao, Gaeul tắt máy.
Nhìn đồng hồ đã 12 giờ, Yujin có nhút đứng ngồi không yên, hay là đi ra bên ngoài chờ Gaeul đi...
Ở ngoài ngã tư đường đi tới đi lui chờ Gaeul về.
Giọt giọt... một tiếng xe hấp dẫn sự chú ý của Yujin. Đưa mắt nhìn tới, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại cách đó không xa, một chiếc xe thể thao thật đẹp a... Yujin mặc dù thích xe nhưng cũng không hâm mộ người khác, bởi vì nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thản ấm áp, chỉ cần có Gaeul như vậy đã đủ rồi.
Xe thể thao màu đỏ mở cửa, một người đi ra, là Gaeul. Yujin có chút không dám tin vào mắt mình, Gaeul... như thế nào lại từ chiếc xe kia đi ra...
Gaeul không nhìn thấy Yujin đang ở bên đường đối diện ngơ ngác nhìn mình, đối với người trong xe cười cười.
"Bye bye."
Lúc Gaeul đi ra, cửa xe bên kia mở ra, là một cô gái cao gầy ăn mặc thật đẹp, đi đến trước mặt Gaeul nói, "Em đã quên hôn tạm biệt." Môi đỏ xinh đẹp hôn lên đôi môi của Gaeul, Gaeul cũng không đẩy ra, ngược lại nàng lại đón nhận một chút.
Cái hôn nhỏ này vừa vặn để Yujin nhìn thấy, Yujin trừng to mắt, ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong đầu tất cả đều trống rỗng. Này... là có chuyện gì..
Nhìn thấy Yujin ngây ngốc, Gaeul thân thể chấn động, bị nhìn thấy không... Cắn cắn đôi môi, nàng biết rõ sớm muộn Yujin cũng sẽ biết, chính mình không nghĩ nhanh như vậy đi, nhưng bây giờ tình huống này xem ra cũng lừa gạt không nổi nữa.
Đi đến trước mặt Yujin, khẽ gọi một câu, "Yujin."
Yujin tỉnh lại, "Không... vừa rồi... không phải là thật sự, em không nhìn thấy gì cả..."
"Yujin này... Đây là thật..." Gaeul cắn môi nói ra, "Em nhìn thấy chính là thật sự."
"Vì cái gì... Vì cái gì... Em làm không tốt ở chỗ nào..." Yujin lắc đầu thống khổ nói.
"Không, em làm rất tốt, đối với chị cũng rất tốt, bởi vì thật quá tốt, cho nên chị..."
"Cho nên chị lựa chọn người khác, hơn nữa lại là con nhà giàu..." Yujin cố gắng khôi phục ý thức của mình, "Gaeul, người kia đối với chị không phải thật lòng, cô ta chỉ vui đùa chị một chút... chị... chị không cần phải..."
"Yujin..." Gaeul cắt đứt lời nàng, "Chị biết rõ rằng cô ấy là con nhà giàu, cũng biết cô ấy chỉ đối tốt với chị nhất thời, cho nên chị muốn bắt lấy cơ hội lần này. Người đó có thể cho chị chức Tổng giám, hơn nữa còn cho chị vật chất mà chị muốn."
"Cái gì... Vật chất?"
"Em đối với chị rất tốt, cùng em ở đây chị rất vui vẻ, nhưng cuộc sống bình thản như vậy không phải là thứ chị muốn, chị không hy vọng chị chỉ là một người nghèo, không thể mua quần áo chị muốn, không thể mua những thứ chị mong muốn..." Gaeul nhẫn tâm nói.
Yujin nghe Gaeul nói xong không thể tin được nhìn người trước mặt, đây mới thật là người mình yêu lúc trước sao, "Chị muốn, em cũng có thể mua cho chị a..."
"Em làm việc ở quán bar, cơ bản chỉ đủ cho hai người chúng ta chi tiêu... Yujin, thực xin lỗi, tha thứ cho chị, thật sự chị không muốn cuộc sống bình thản giống nước lọc như thế này."
Yujin nghe xong Gaeul khẩn cầu, cười lạnh gạt ra cái cầm tay của Gaeul, "Thì ra là chị mong muốn cuộc sống vật chất, vô luận đối phương có thật lòng yêu mến chị không, chỉ cần là con nhà giàu, cũng có thể... Thì ra điều trước kia chị nói đều là gạt người, em thật ngu ngốc, còn cho rằng cuộc sống bây giờ đều là em và chị mong muốn, đến cùng chỉ có em là đang nằm mơ, em cho là em có một gia đình, em thật ngu ngốc a, ha... ha... ha...."
Nhìn Yujin cười còn khó coi hơn khóc, tâm Gaeul cũng đau... Hai năm tình cảm cũng rất vui vẻ, nhất là Yujin đối với nàng đều là chân tình, nàng không đành lòng tổn thương Yujin, đến cùng lại khiến Yujin thống khổ đến như thế.
Yujin không nhìn đến Gaeul, bắt đầu bước đi...
"Em đi đâu vậy?" Gaeul thấy Yujin đi, liền vội vàng hỏi.
"Chuyện của tôi cô không nên xen vào, phòng kia liền lưu cho cô ở, đồ đạc của tôi cô đều ném đi đi, từ nay về sau chúng ta cùng làm người xa lạ." lạnh lùng nói xong, cố nén nước mắt rời đi.
Một thân một mình đi trên đường, gió thổi cũng làm nàng đau, cũng thổi lạnh lòng của nàng, thì ra thế giới này cái gì cũng có thể mua được, ngay cả tình yêu cũng có thể dùng vật chất đổi về... A... thật đúng là buồn cười a... Yujin mày chính là kẻ đại ngu ngốc... còn cho rằng cuộc sống bình thản mới là hạnh phúc nhất, thì ra không phải như vậy.
Nhìn cách đó không xa một đám con nhà giàu mở cửa xe thể thao bước ra cười hi hi ha ha cùng mấy nữ sinh... Yujin nở nụ cười, thì ra làm con nhà giàu tốt như thế a, thật tốt a... thật tốt...
Giọt giọt...
Cười xong Yujin vọt tới đường cái, cứ như vậy đi... cuộc đời ta cứ như vậy đi... đã không còn có cái gì có thể lưu luyến.
==========
"Phu nhân... Dùng sức a..."
Thật chật chội, thật khó chịu a... Yujin có cảm giác mình hô hấp không thuận, hơn nữa nơi này thật chật chội a...
"A..." Một tiếng thét chói tai.
"Đi ra... đi ra..."
Cuối cùng mới hít thở thông, Yujin chậm rãi mở mắt. Nơi này là... Căn phòng thật cổ kính... Chẳng lẽ...
"Mau... Mau... Mẫu thân... Là nam hài sao?" Lý Hương Vân vừa mới sinh xong hài tử mệt lả nói.
Bên cạnh một vị lão phụ thân cầm quyền trượng đầu rồng hoa giáp, nhìn con dâu, nét mặt già nua nói, "Là... Là nam hài."
Bên ngoài một tướng sĩ nghe được lão thái thái nói vậy lập tức đứng lên, thật tốt quá, ta phải đi báo tin.
Lý Hương Vân sau khi nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, suy yếu nói, "Ta có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ An rồi..." Nói xong buông tay quy thiên.
Nam hài???!!! Yujin nghĩ chẳng lẽ mình biến thành nam... Ách.
"Lão thái quân... Này..." Bà mụ nhìn bé gái trong tay mình.
"Thái quân không xong, trong nội cung có thị vệ tới nghe thái quân nói xong liền tiến cung!" Một nha hoàn nói ra.
"Cái gì...." Lão thái quân có chút không đứng vững, vừa rồi nàng chỉ làm cho con dâu của mình an tâm nhắm mắt, không nghĩ tới... Hiện tại đuổi theo có lẽ không kịp... Lão thái quân ôm bé gái qua, "Về sau tên của ngươi sẽ là An Hữu Trân.", đối với hai người khác dặn dò, "Bà mụ cùng Tiểu Thanh nếu ai dám nói lung tung một câu, đó chính là quân chi tội, ta lão thái bà nhất định không buông tha!"
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro