Chương 38
Từ nghĩa trang trở về, ba người cũng đều khôi phục lại tình tự. Jieun thành thật ở ghế an toàn phía sau ngủ mất, Yujin theo kính chiếu hậu nhìn lại, chỉ thấy con gái đầu nhỏ cúi thấp từng chút từng chút, làm cho cô nhớ tới hồi trung học khi lão sư nói bộ dáng bọn họ đi học ngủ gà ngủ gật. Cô cười đối Wonyoung nói: "jang tổng tài, tiểu bại hoại đang 'câu cá' này."
"Hửm?"
Wonyoung quay đầu thì thấy, cũng cười, thật đúng là. Nàng nghiêng thân vươn tay cho con gái dựa vào phía sau lưng, ngủ thoải mái chút, lập tức cười nói: "Ahn công tử ngày xưa đến trường cũng câu cá không ít nhỉ?"
Yujin bĩu môi, hừ một tiếng, "Mới không có đâu..." Cô chính là học sinh ngoan biết không.
Wonyoung lại tưởng tượng, cũng phải, xì một tiếng cười, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Cũng phải, Ahn công tử cần gì lén lút như vậy? Nhất định là công khai nằm úp sấp trên bàn đi?"
"Xì... Vậy jang học bá đi học chưa từng buồn ngủ sao?" Cô cũng không tin, nguyên chủ đi học đúng là trắng trợn công khai mà ngủ, cô không cách nào phản bác, nhưng trung học lúc ấy học tập căng thẳng như thế, đến cô trước kia còn nhịn không được mà ngủ gật, cô cũng không tin Wonyoung chưa từng buồn ngủ.
Wonyoung đắc ý nở nụ cười, chọt chọt mặt cô, mặt mày cong cong, nói: "Thật đúng là không có, hồi cấp ba đi học buồn ngủ một cái liền tự véo mình."
"Ác như vậy?! Quả nhiên là học bá..." Yujin kinh ngạc liếc nàng một cái, bất quá ngẫm lại cũng là chuyện đương nhiên, thời điểm cô trung học, rất nhiều học bá cũng làm như vậy, bất quá cô đối với mình không hung tàn như vậy, mệt thì cứ ngủ một hồi... Khó trách Wonyoung gia cảnh cha mẹ nuôi không tốt như vậy, nàng còn ở một thị trấn nhỏ thi đậu đại học tốt nhất cả nước.
Wonyoung lơ đễnh cười cười, "Không có biện pháp a, trừ bỏ đọc sách em cái gì cũng không biết, có thể làm sao bây giờ? Em nếu là giống như anh, khẳng định cũng nháo ầm ĩ."
Yujin hồi tưởng lại một thời nguyên chủ "nháo ầm ĩ", khoa trương xoa mồ hôi trên đầu, nói: "Thôi đi, em đi đâu cũng đều là con nhà người ta, sẽ không giống anh đâu."
Wonyoung ha ha cười, nắm bắt vành tai Yujin, nói: "Ahn bảo bảo hiện tại cũng rất tuyệt a ~ anh chỉ là hiểu chuyện hơi muộn mà thôi."
Chiếm được khen ngợi Yujin cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, hướng nàng làm cái mặt quỷ.
Về đến nhà, Yujin đem con gái ôm đến trên giường, tiểu cô nương buổi sáng dậy quá sớm, lúc này ngủ thật trầm.
Wonyoung về một hồi liền thay áo ngủ, bọc thảm cuộn trên ghế sa lon. Yujin đã phát hiện rồi, chị bé nhà cô có thể nằm thì sẽ không ngồi, nghỉ một cái liền lười vô cùng. Thấy cô từ phòng đi ra, cười nói: "Con bé cho tới bây giờ chưa từng dán câu đối, nên rất là tò mò."
"Vậy trước kia câu đối ai dán? Bảo mẫu?" Yujin ngồi vào bên người nàng, lấy dao hoa quả cùng quả cam trên bàn trà, bắt đầu lột vỏ.
Wonyoung không sao cả nhún nhún vai, nói: "Nếu bảo mẫu nhớ thì sẽ dán, không nhớ thì khỏi dán, sau khi lên đại học có ăn tết hay không, đối em mà nói không có gì khác biệt." Đều là một mình.
Yujin tay cầm dao dừng một chút, cô sớm nên nghĩ đến. Cha mẹ Yujin qua đời về sau, hai năm đầu cô sẽ theo thân thích mừng năm mới, đáng tiếc xem người ta một nhà sung sướng như vậy, cô luôn cảm giác chút không hợp nhau, hơn nữa, sẽ làm cô càng thêm tưởng niệm cha mẹ đã mất. Chậm rãi, cô bắt đầu tìm các loại lấy cớ cự tuyệt, các thân thích cũng liền dần dần không gọi cô. Sau lại nhận thức Jiwon, cha mẹ Jiwon cũng thực thích cô, rất nhiều lần kêu cô cùng qua năm mới, bất quá nhà Jiwon mỗi lần ăn tết cũng có một đống lớn thân thích, cô cũng không muốn qua giúp vui. Đêm 30, Jiwon buổi sáng sẽ đi qua, cùng cô cùng nhau dán câu đối, mang cho cô đồ ăn ba mẹ làm, buổi chiều mới trở về. Chờ Yujin tự mình làm cơm làm đồ ăn ngon, cũng sẽ trước tiên gói kỹ sủi cảo, đưa cho Jiwon mang về cho người trong nhà.
Cô còn có Jiwon, nhưng Wonyoung chỉ có một người.
Yujin im lặng lột hết vỏ cam, bẻ một múi đưa đến miệng Wonyoung, khẽ cười nói: "Vừa đúng lúc, về sau câu đối anh và con nhận thầu ~ "
Wonyoung thuận thế ăn múi cam kia, nhưng khi Yujin đút cho nàng múi tiếp theo, nàng lại nhăn mặt.
"Làm sao vậy? Không ngon?" Yujin thu tay, tự mình thử một miếng, "Rất ngọt a."
Wonyoung sờ sờ bụng mình, trừng mắt nhìn cô liếc một cái, buồn bực nói: "Đều tại anh! Người ta béo rồi!"
Nàng giờ mới nhớ, hai ngày trước tắm rửa xong bước lên cân, dọa nàng nhảy dựng, còn tưởng rằng cân bị hư.
Yujin sửng sốt, lập tức ha ha cười, con gái quả nhiên đều như vậy, gầy đến mấy cũng đều ghét bỏ chính mình béo, "Béo một chút tốt biết bao ~ mềm mềm hơn càng thoải mái ~ anh phải không ngừng cố gắng, nuôi béo hơn tí nữa ~ "
"Hừ!" Wonyoung trừng mắt nhìn cô, hơi chu miệng, hất đầu qua, không để ý cô. Tức giận a, bản thân khống chế thể trọng cẩn thận, bị cô mấy tháng này làm cho béo gần 3 cân, cứ theo đà này, còn béo thành cái dạng gì?
Yujin buông quả cam trong tay, chùi tay, cười ôm nàng, tay liền mò đến hông nàng, còn nói: "Đưa sờ xem xem, có đúng thật là béo lên không ~ "
"Đi đi đi, đừng chiếm tiện nghi của chị." Wonyoung một phen đập rớt tay cô, còn lâu mới cho cô sờ.
Yujin bật cười, đành phải cắn một cái vào lỗ tai nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói: "Người đều là của ta, sờ eo thì có làm sao?" Cô bắt được cái tay nhỏ của Wonyoung, hài lòng nhéo nhéo hông nàng, vừa ý nói: "Cuối cùng cũng có điểm thịt, thật tốt a ~ nặng bao nhiêu?"
Wonyoung bỏ qua một bên đầu, than thở nói: "gần 50 cân có lẻ... ăn tiếp nữa, mặt đều sẽ tròn giống con gái anh..."
"Giống con gái anh thì làm sao? Đáng yêu bao nhiêu a ~" Yujin lông mi dựng lên, bẻ đầu nàng qua, nghiêm túc nói: "Jang tổng tài, em không thể ghét bỏ con gái em mặt tròn, người ta đó là đáng yêu!"
"Nó không đến 4 tuổi, người ta gần 31! Có thể giống nhau sao!" Nếu thật tròn thành cái bộ dáng kia, nàng liền đánh chết Yujin.
Yujin thấy Wonyoung vẻ mặt khó chịu, vừa cười, nói: "Chị bé, chúng ta nói đạo lý nhé, em cao gần 1m70, mới chỉ có gần 50 cân có lẻ, tuyệt đối vẫn là gầy được không? Chúng ta phải khỏe mạnh, quá gầy không tốt, em trước kia gầy như cây gậy trúc, anh còn sợ gió lớn một chút đem em thổi bay, béo thêm 5 cân cũng tuyệt đối là gầy!"
Nghe Yujin nói như thế, Wonyoung tuy rằng trong lòng dễ chịu hơn, không rối rắm sự thực bản thân béo thêm 5 cân nữa, nhưng vẫn là rầm rì hai tiếng bày tỏ bất mãn.
Buổi chiều, Yujin cùng Wonyoung gửi tin nhắn cho những người cần thăm hỏi, lại hồi phục một ít tin nhắn ân cần thăm hỏi, lúc sau, Wonyoung cũng oa ở trên ghế sa lon ngủ một giấc ngắn, lúc tỉnh lại, Yujin đã đang nhào bột rồi.
Jieun lúc này cũng đi lên, moe kute ngồi ở trên bàn bếp xem Yujin. Thấy nàng đi qua, ngọt ngào gọi mẹ.
"Tỉnh rồi?" Yujin quay đầu lại, cười nhìn nàng, nói: "Chị bé có muốn giúp xắt chút rau củ không?"
"Ừm hm? Xắt cái gì?"
"Thì xắt..." Yujin nói còn chưa dứt lời, đang muốn quay đầu lại đem rau dưa trước mặt đưa cho Wonyoung, đã cảm giác được một đôi tay nhỏ bé dán lên mặt mình.
Jieun cười ha ha dính một tay bột mì, thừa dịp Yujin chưa chuẩn bị, dán lên mặt của cô, cười tủm tỉm nói: "Ba ba là con mèo hoa ~ "
Yujin sửng sốt, từ trên kính thủy tinh phản quang nhìn lại, chỉ thấy Wonyoung cười ha ha, cô giả giận, một phen ôm lấy Jieun, bắt được tay bé, dùng một tay khác cũng dính đầy bột mì, đến trên mặt bé vẽ, cười xấu xa nói: "Giỏi ngươi cái tiểu bại hoại! Hừ! Ba ba cho ngươi biến thành cái trứng hoa!"
"A không cần a!" Jieun cười trốn tránh, hướng mẹ mình cầu cứu: "Mẹ cứu con!"
Wonyoung cười đang vui, vừa thấy hai cha con tay trắng trắng, vội thoát khỏi phòng bếp, "Jieun, phải tự mình gánh vác hậu quả ~ "
"Hắc hắc hắc hắc, tiểu bại hoại, xem con chạy đến chỗ nào!"
Yujin không lưu tình chút nào ở trên mặt con gái vẽ một hồi lâu, tiểu cô nương cũng nhân cơ hội chùi cô vài vệt. Wonyoung chờ hai bọn cô yên tĩnh lại đi qua, nhìn thấy hai người giống hệt như đắp lên một tầng phấn thật dày, chọc nàng cười đến không thẳng nổi thân.
"Được rồi đừng làm rộn nữa, đợi lát nữa không có sủi cảo ăn." Wonyoung cười ôm qua Jieun, đi phòng tắm đem mặt bé lau sạch sẽ, lại cầm khăn lông ướt lại đây cho Yujin lau mặt, cười nói: "Các ngươi hai cái quỷ ầm ĩ ~"
Yujin không thèm để ý hướng nàng thè lưỡi, nói: "Chị bé, muốn ăn sủi cảo là phải trả giá lao động, mau xắt rau củ, xong rồi vằm nát nha ~ "
"Hả? Muốn làm gì?" Wonyoung thả khăn mặt, lấy qua rau dưa cùng dao, bắt đầu xắt.
"Làm vỏ nhiều màu, cho đẹp ~ con gái em muốn, nói là nghe bạn học ở nhà trẻ bảo sủi cảo nhà bọn họ đều là màu sắc rực rỡ."
"Vậy à..." Wonyoung ừ một tiếng, đem con gái để qua một bên, bắt đầu chăm chỉ "công tác".
Chờ ba người một bên nháo một bên gói cho xong sủi cảo, Jieun tiểu cô nương nhìn đám sủi cảo màu sắc rực rỡ bày chỉnh tề, oa một tiếng, ôm Yujin ngọt ngào hôn một ngụm, khen ngợi nói: "Ba ba ~ giỏi quá ~ cho ba một đóa hoa hồng nhỏ ~ nhất định ăn thật ngon ~ "
Yujin bất đắc dĩ, nhéo nhéo mặt nhỏ béo phì, Wonyoung đe dọa nói: "Ngươi nha, hàng ăn vặt, đợi lát nữa cũng không cho phép ăn nhiều, bằng không lại đầy bụng ngủ không được."
"Nga..." Tiểu cô nương ngượng ngùng trỏ trỏ hai ngón tay, bé không phải chỉ thỉnh thoảng mới đầy bụng sao...
Ba người ăn sủi cảo, chẳng được bao lâu, chỉ thấy Jieun mệt rồi, cô vội lấy ra bao lì xì, đưa cho tiểu cô nương, nói: "Đến, tiểu bại hoại, tiền mừng tuổi."
Tiểu cô nương cầm lấy bao lì xì, cười hắc hắc, lại mặt hướng mẹ mình, Wonyoung cưng chìu quệt quệt cái mũi, cũng xuất ra một bao lì xì, cho bé, nói: "Tiểu tham tiền, giờ có thể đi ngủ chưa?"
Cầm lấy hai bao lì xì Jieun cảm thấy mỹ mãn hôn hai người một cái, tự mình quay về đi ngủ.
Wonyoung cười, lại xuất ra một bao lì xì đưa cho Yujin, nói: "Ahn bảo bảo, nè, tiền mừng tuổi ~ "
"A?" Yujin sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ thu được bao lì xì từ Wonyoung, cô mở ra nhìn, nở nụ cười, cũng xuất ra một bao lì xì, nói: "Bảo bối, trùng hợp thế?"
"Chậc? Em đều đã thật nhiều năm không thu bao lì xì, nào có ai đưa bao lì xì cho người lớn tuổi hơn mình?"
Yujin còn lâu mới quan tâm mấy chuyện đó, đem nàng vòng vào lòng, nói: "Em là bảo bối của anh, cấp tiền mừng tuổi là đương nhiên ~ "
Wonyoung bị vẻ mặt bất cần không để ý của cô chọc cười, mở ra bao lì xì một cái, khóe miệng gợi lên độ cung lớn hơn nữa, cười hôn hôn cô, nói: "Là rất trùng hợp nha ~ "
Hai phong bao lì xì lý đều chứa 520.
(520 có nghĩa là wo ai ni. )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro