Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khách không mời mà đến 2

Hai tuần không ngại mưa gió, Yujin mỗi ngày đều nghiêm túc chuẩn bị các loại đề bài hướng dẫn Wonyoung học bổ túc toán.

Buổi chiều, mẹ Jang ra ngoài bàn công việc với bạn, vì gấp gáp mà không có báo với nàng đã chạy vội ra ngoài. Wonyoung cũng chưa biết làm thế nào, đã có người ở bên ngoài tiến vào. Lập tức, giờ khắc này chỉ còn một mình nàng và Yujin ở nhà.

Tuy rằng, Yujin hai tuần nay đều ngoan ngoãn, không có nổi lòng tham mà làm chuyện gì bậy bạ với nàng, nhưng khổ nỗi, nàng vẫn không tránh được sợ hãi.

Yujin nghe lời mẹ Jang mỗi ngày thường lui tới cùng nàng giải đề, dạy học, đâu vào đấy. Cũng không làm gì thêm.

Ngược lại, Wonyoung lại càng khẩn trương hơn. Khi làm đề, ánh mắt không tự chủ được nhìn cô nhiều lần, có lúc còn làm sai, sau đó lại sửa, sai rồi sửa nhiều lần làm đồ đạc đổ hết xuống đất.

Nàng lập tức ngồi xổm xuống nhảy đồ, ánh mắt quét lên, dừng ở tay đang nắm chặt của Yujin.

Cái tên này không phải đang định làm gì chứ, tay sao lại nắm chặt tay đến nổi hiện đầy gân xanh thế kia?

Nàng lắc đầu đỏ mặt trở lại vị trí học, muốn xoa tan suy nghĩ bậy bạ của mình. Nhưng mà bản thân lại đứng ngồi không yên, căn bản không thể chuyên tâm được nữa. Ánh mắt liền nhịn không được trộm nhìn cô. Vì cái gì mặt Yujin lại như vậy, tay nắm chặt như vậy không sợ đứt mạch gân sao?

Đột nhiên, người bên cạnh đang yên lành đọc sách mở miệng, âm thanh khàn khàn: "Đừng nhìn nữa."

Khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ bừng, nói lắp: "Mình....Mình có nhìn đâu. "

Nàng khẩn trường, chưa biết làm sao thì Yujin đã kéo nàng về phía cô, bàn tay thoăn thoắt len lỏi vào bên trong áo của nàng, nhẹ nhàng xoa lên đôi gò bồng.

Nàng lập tức hoảng loạn muốn thoát ra khỏi lồng ngực cô, nhưng mảy may không xê dịch được nhiều, cái tên này sao lại mạnh vậy chứ!!

"Cậu....Cậu buông tay ra." Wonyoung cảm thấy cả mặt nàng như đang bốc cháy đến nơi.

"Tại cậu mà ra.....Cậu phải chịu."

"Mười phút rồi....Cậu nhìn nó mười sáu lần....Mình thấy rất rõ...."

Nàng xấu hổ đến độn thổ, nàng thật sự đã nhìn tay cô nhiều lần vậy sao?

"Là....Là do cậu suy nghĩ bậy bạ....Mình nhìn tay cậu thì có sao chứ?....."

Yujin cười: "Là người cậu quá thơm....Mùi thơm thổi qua chỗ mình....Mình không khống chế được....Wony....Trừ khi cậu nguyện ý....Mình không ép cậu nữa đâu....."

Cô, cô chỉ là ngửi được mùi trên người mình liền có phản ứng?

Wonyoung không biết vì sao mà hô hấp trở nên nhanh hơn, nàng chịu không nổi mà thở phì phò, giương mắt nhìn cô, lại cảm thấy hoảng loạn: "Cậu nói không ép mình....Vậy buông tay ra...."

Yujin thở dài, dứt khoát đứng dậy bước vào nhà tắm. Haizz, không cẩn thận chút là hóa sói, Yujin ơi là Yujin!!!

Cô cũng không nói nhiều với nàng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn hồng hồng, cô cúi đầu, nói với Wonyoung: "Mình có chút việc...Mình về trước."

"A....."

Sớm như vậy? Nàng chỉ vừa mở miệng, sau đó lại nghĩ cô về sớm như vậy vẫn tốt hơn là ở đây.

Nàng rũ đầu:"Ừm..."

Đôi mắt chớp chớp:"Cậu bận thì về đi."

Yujin sửa soạn lại ba lô, lại đưa cho Wonyoung mấy đề mẫu cô tự tay soạn: "Cậu làm bài này trước, có gì mai mình đưa thêm."

"Ừm"

Wonyoung đưa tay ra nhận, chỗ này tổng hợp rất nhiều câu hỏi, từ khó tới dễ đều đầy đủ, không biết phải mất bao lâu mới soạn được đống đề này. Khẳng định ai kia đã rất vất vả làm ra.

"Wonyoungie, ngày mai gặp..."

Cô chào tạm biệt nàng, nàng cũng không để ý cô.

Cô đi đến bên cửa thay giày, đang muốn mở cửa ra ngoài thì Wonyoung có hơi phiền lòng chạy ra, nói với cô: "Đèn xanh đèn đỏ bên ngoài hư rồi, cậu qua đường chú ý một chút. Còn nữa......" nàng dừng một chút, nhỏ giọng nói tiếp: "Ngày mai gặp."

Yujin xoay đầu nhìn nàng, trên mặt đều là vui vẻ: "Wony, ngày mai mình sẽ tới sớm."

Nàng...nàng có bảo cô tới sớm đâu?

Wonyoung nhìn thấy cô vui vẻ, cũng không nói nhiều, bất giác cũng cười cười nhìn theo.

##

Hôm nay có ngày thi, Wonyoung ăn sáng xong liền sửa soạn tới trường.

Nàng chạy nhanh ra cửa mang giày, sau đó đi xuống cùng mẹ Jang. Ai ngờ lại nhìn thấy Yujin đang chờ, kế bên cô còn một chiếc xe màu đen.

"Lên xe đi!" Yujin mở cửa xe, mẹ Jang cũng tự nhiên mà ngồi vào trong, như là sớm biết rằng cô sẽ tới đón.

Wonyoung  đành phải ngồi theo vào, nhỏ giọng hỏi, "Mẹ, mẹ biết cậu ấy tới sao?"

"Ai da, dù sao Yujin cũng có ý tốt, không cần đi xe bus, tốn nhiều thời gian."

Wonyoung:"......"

Mẹ thật là, còn không thèm nói với nàng một tiếng.

Bất quá nàng cũng không tức giận, trong lòng có một chút, cao hứng. Kỳ thật, nàng cùng Yujin thời gian gần đây đã hòa hoãn không ít.

Gần hai tháng nay, cô ban ngày tốn thời gian dạy nàng học, buổi tối khẳng định đều ở nhà chuẩn bị tư liệu, cô đưa nàng rất nhiều đề bài hữu ích, nàng còn không biết đúng sai đi gây sự sao?

Nhưng nàng lại nhầm rồi.

Xe chạy một mạch vững vàng, Wonyoung không nhiều lời, nắm chắc thời gian ở trên xe ôn bài lại một chút.

Wonyoung dừng lại, xoay người, cho rằng cô muốn dặn dò mình gì đó.

Nhưng cô vừa đi đến trước mặt nàng, đã trực tiếp ngồi xổm xuống, một thân ảnh cao lớn tôn quý ở dưới chân nàng cột lại dây giày: "Dây giày cậu tuột rồi."

Nàng cúi đầu nhìn thấy cô tỉ mỉ cột lại sợ dây giày tuột ra, nên kĩ lưỡng cột lại hai lần.

Những người xung quanh đều nhỏ to nói cô có người bạn thật tốt, thật soái. Làm nàng thẹn thùng không thôi, mặt đỏ hết cả lên.

Nàng nhớ tới khi còn nhỏ, cô lúc nào cũng giúp đỡ nàng, cột dây giày cho nàng. nàng không nói ra, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt.

Nàng cảm thấy trái tim bây giờ như là được bao bọc trong một đóng đường, có vài con kiến xếp hàng bò qua bò lại. Trong lòng, có chút tê, có chút ngứa.

Yujin đem hai dây giày cột chắc rồi mới đứng lên, rồi xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, cười nhạt nói: "Wony cố lên....Cậu nhất định có thể làm được...."

"Ừm."

Wonyoung cúi đầu, khuôn mặt không tự giác lại đỏ thêm vài phần.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro