Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng ta chia tay đi!

Nếu mẹ biết, khẳng định sẽ nổi điên, còn có những cậu xung quanh, ở trường học, họ sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng bỗng nhiên không dám nghĩ nhiều nữa, hậu quả thật là quá đáng sợ!

Nàng thật tình không muốn cho ai biết chuyện này!

Wonyoung nuốt nước miếng, âm thanh khàn khàn cố đè nén nói ra: "Không có gì, chỉ là mình hơi đau bụng...Giờ đã đỡ hơn rồi, không có gì nghiêm trọng."

"À....Vậy là tốt rồi." Cô gái bên ngoài cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sau đó nhún nhún vai, đi đến bồn rửa tay, rửa sạch xong liền đi ra ngoài.

Yujin thấp giọng nói: "Wony, cảm ơn cậu."

Vừa rồi nàng chỉ cần ra tiếng cầu cứu người bên ngoài, cô khẳng định chết chắc. Tuy rằng, cô biết rõ tính cách nàng, cũng đoán được nàng sẽ không dám nói ra, nhưng Yujin không nghĩ tới, nàng sẽ nghĩ xa tới nỗi, sợ cô bị cảnh sát bắt đi.

Cô còn dám cảm ơn nàng? Nàng mới không phải vì cô mới nói dối như vậy! Nàng cố giãy giụa, "Cậu buông mình ra.....Mình muốn đi ra ngoài! Ưm...."

Đột nhiên, cô áp sát mặt nàng, đôi môi mỏng lại phủ lên miệng nàng.

Nàng giơ tay lên đánh vào người cô. Cô mặc cho nàng đánh, chỉ là nhất quyết không buông miệng nàng ra. Giống như tình nhân, hôn nhau đến tĩnh mịch, cuồng điên. Còn triền miên, môi cô rất mềm, lại rất nóng, nghiền nát cánh môi nàng, vuốt ve, nóng bỏng.

Ngón tay cô vẫn ở bên trong cơ thể nàng, nhưng không có động đậy, chỉ chuyên chú hôn nàng, cả đôi môi cuốn vào cánh môi nàng. Hút đến nghiêm trọng, đầu lưỡi vươn vào bên trong, nhấm nháp mỹ vị bên trong miệng cô, liếm đến chân thành, làm nàng có chút khát.

Hơi thở nóng rực của cô, giống như thô ráp, giam cần hơi thở nàng. Nàng không còn chỗ trốn, lại không biết làm sao, tất cả cảm xúc lúc này có kích thích, có ngọt ngào, có thể lấp đầy tình cảm....Tất cả đều tập trung hết, trên đôi môi hai người. Cô cuốn nàng vào một cơn lốc xoáy, nàng vô pháp tránh khỏi, ý thức cũng mất đi.

Dần dần, nàng quên mất chống cự, cánh tay vô lực rũ xuống, lông mi đen nhánh không ngừng rung động. Nàng bị hôn đến mơ hồ. Sau đó, ngón tay ở trong cơ thể nàng bắt đầu động đậy.

Cảm giác trong người lại tê dại khoái cảm, làm nàng không kịp phòng bị.

"Ưm...."

Môi nàng trong môi cô, không nhịn được mà rên rỉ. Nhưng tiếng rên kiều mị này, lại bị Yujin nuốt hết vào miệng.

Nàng cùng cô, sớm đã hôn nhau đến nỗi quên mất bản thân đang ở chỗ nào.

Wonyoung dựa hẳn vào cơ thể Yujin, cái miệng nhỏ bị cô triền miên liếm mút, chỗ thần bí u ám bị cô ra ra vào vào.....

Rõ ràng là nàng muốn giãy giụa, nhưng không chống cự lại được cảm giác này...

Quá kỳ quái, quả thật là kỳ quái...

Cái cảm giác này....vừa thoải mái....vừa kích thích...

"Ô....Ân....." Wonyoung phát ra tiếng thở dốc, miệng lưỡi nàng khô khốc, theo bản năng muốn nuốt nước miếng, đầu lưỡi cô ở trong miệng nàng, động tác nuốt nước miếng trở thành mút đầu lưỡi cô.

"Ưm..." Yujin phát ra một tiếng rên khoái cảm. Bị nàng hút một lần, chạm thẳng vào trái tim, cô lúc này mới buông ra, nói: "Wonyoungie....Mình thích lắm....Cậu mút như vậy....Mình thích lắm...."

Mới vừa rồi chỉ là vô thức, nàng làm sao có thể chủ động làm cô....

Bất quá không sao, cô có rất nhiều biện pháp bức nàng, ép nàng.

Cô lại hôn lên, đầu lưỡi mỏng lại chen vào bên trong miệng nàng, dùng sức mút, đem hết nước miếng trong miệng nàng hút đi.

Miệng Wonyoung khô cứng, khát không thể chịu, mà mỗi lần khát, nàng lại mút một lần, mỗi lần đều ngậm lấy đầu lưỡi cô. Âm thanh thoải mái từ cổ họng phát ra theo bản năng.

Tiếng rên rỉ kia làm nàng mắc cỡ chết đi được, nhưng nàng không có cách nào khác, thậm chí bị mút đến tê rần. Tim Wonyoung đập như quả trống, nàng không biết tại sao chính mình lại phản ứng như vậy.

Ngón tay ở hạ thân bắt đầu động nhanh, từng cơn khoái cảm nảy lên, nàng liều mạng lắc đầu, miệng vừa được tách ra, nàng lên tiếng: "Dừng tay lại....Đừng mà...."

Wonyoung sợ âm thanh rên rỉ này bị người khác nghe được, sống chết cắn chặt môi.

"Hiện giờ không có ai....Cậu kêu lên đi...." Yujn vuốt ve cánh môi nàng, âm thanh khàn khàn mê hoặc.

Nàng xấu hổ, trừng mắt với cô, hai con mắt cơ hồi dán vào nhau, đôi mắt long lanh kia như mê hoặc Yujin, dục vọng dâng lên cuồn cuộn.

Yujin không muốn Wonyoung trốn tránh, trực tiếp cầm lấy tay nàng: "Wony...Lại thoải mái một lần nữa....Được không?"

Ngón tay phía dưới gãi nhẹ, nhưng chậm lại, sau đó cắm sâu hơn trong người nàng, ma sát không ngừng. Nơi riêng tư lúc này truyền đến khoái cảm điên cuồng, ngón tay đáng giận đó đụng vào điểm G sâu thẳm bên trong, Wonyoung lúc này căng thẳng, nàng cảm giác được hạ thân càng lúc càng phát ra nhiều nước, nàng nhịn không được hét lên: "Cậu dừng lại....Nhanh...."

Không được, nàng sắp....

"A a a......!" Wonyoung thét chói tai, cả người tê rần, dòng nước bởi vì khoái cảm mà tràn ra. Tiểu huyệt run rẩy một trận, nước chảy xuống hết phía dưới đùi. Đôi mắt nàng thất thần, cái miệng nhỏ phát ra một tiếng nỉ non quyến rũ: "Ưm...Ân...Thật thoải mái...."

Nàng nói ra những lời này đều là vô thức, Yujin nghe vào trong tai, nhịn không được nhếch miệng cười, sau đó hôn nhẹ sau gáy nàng. Cô nghĩ thầm, về sau cô sẽ làm nàng thoải mái hơn.

Thoải mái đến độ nàng không thể rời đi được nữa!

##

Lúc này, bên ngoài có hai người đi vào. Wonyoung mới từ cao trào tỉnh lại. Đã bị chữ "Ten" làm bừng tỉnh.

Trong đó, một nữ nhân kinh ngạc nói: "Cậu thấy người vừa rồi không? Là Ten đó. Hình như hẹn hò với bạn gái. Bọn họ chưa chia tay sao?"

Một nữ nhân còn lại giọng nói có phần buồn bã: "Ừm...Chưa chia tay."

Wonyoung nhận ra giọng nói này, là trợ lý câu lạc bộ bóng rổ Ten tham gia. Cũng là người cùng Ten chụp tấm ảnh kia - Min.

"Anh ấy nói....Bạn gái anh ấy tâm lý rất dễ kích động. Sợ ảnh hưởng tới kỳ thi sắp tới. Chuyện chia tay, phải đợi sau khi thi mới nói được."

"Cậu đúng là đáng thương mà. Hắn bảo cậu chờ, thì cậu liền chờ sao? "

"Mình thích anh ấy hai năm. Đợi lâu như vậy. Chờ thêm một thời gian nữa. Có làm sao đâu..."

"Như vậy là bắt cá hai tay."

"Cậu...Đừng nói vậy....Mình tin tưởng anh ấy." Min nổi giận, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.

"Được được....Mình không xúc phạm nam thần của cậu nữa...."

Hai người nói xong, liền vào nhà vệ sinh đóng cửa lại. Cuộc trò chuyện bị cắt ngang.

Mà Wonyoung, cả người đều phát ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro