20: Nắm tay không buông
Hoa anh đào, loài hoa "thoắt nở thoắt tàn" mang vẻ đẹp mong manh tinh khiết.
Thời gian trung bình của hoa là khoảng một tuần, một tuần trước bung nở rực rỡ, nhưng một tuần sau sẽ không còn gì cả.
Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa, vậy là những cánh hoa này sẽ rụng hết...
"Này Hina! Ngươi đứng ngẩn ở đó làm gì?"
Vậy là ông ta chịu đến rồi, nhìn vẻ mặt đó chắc cũng không thoải mái gì.
Hôm nay Hina đã ngỏ ý muốn Ankh đi học về cùng cô, lúc đầu anh ta chẳng hứng thú gì nói "Không", sau nghe sẽ được tặng hộp kem thì miễn cưỡng nhận lời.
Hina hẹn Ankh ở ngã tư gần trường, có một con đường cô mới biết đến không lâu, một con đường thật đặc biệt.
Bởi nó là con đường tràn ngập hoa anh đào, hai bên đường đều là anh đào nở rộ, điều này thật ít thấy trong thành phố. Nhìn những cánh hoa tinh khôi, đẹp đến nao lòng bay trong gió thật sự khiến lòng người say.
Ankh có vẻ để tâm đến anh đào xung quanh một chút, ánh mắt đôi khi nhìn theo cánh hoa rơi.
"Ngươi chỉ là muốn ta ngắm hoa anh đào thôi sao?"
Hina liếc Ankh rồi quay đi, câu nói mang theo nỗi buồn:"Hôm nay là ngày cuối của hoa... thật mong manh và ngắn ngủi nhỉ?"
Đồng tử đột nhiên co lại, Ankh quay ngoắt về phía cô với vẻ bực dọc:"Không phải năm sau nó lại nở hoa sao? Ngươi đau buồn cái gì..."
Rõ ràng trong khi nói, anh đã có suy nghĩ khác, trong phút chốc cảm thấy thật bất an. Cơ thể Greed được tái sinh này sẽ tồn tại được bao lâu? Năm năm, mười năm, hai mươi năm...?
Trông vẻ mặt Ankh bây giờ thật khó coi, hai bàn tay nắm chặt.
Hina đưa tay nắm lấy, làm cho Ankh thả lỏng tay ra. Ánh mắt Ankh nhìn nụ cười tươi tắn ấy khẽ nói.
"Ankh này! Tôi muốn nắm tay ông không buông, cùng nhau đi qua những mùa hoa có được không?"
Những lo âu khi nãy dường như đã bị mờ đi bởi nụ cười đó, có cảm giác thật bình yên.
Ankh khoé miệng hơi cong lên như đang cười:"Ngươi chắc chứ?"
"Thật mà!"
Hina nhấn mạnh, kết quả nắm chặt tay hơn.
"Ngươi! Sao ngươi lúc nào cũng mạnh tay vậy hả?"
Ankh giật phắt tay ra, liếc Hina bằng ánh mắt cau có khó chịu. Điều này làm cô phải vội vàng xin lỗi.
"Bỏ đi! Ta biết ngươi quá rồi."
Không ngờ Ankh lại bỏ qua dễ dàng như vậy, thật khiến Hina có chút ngạc nhiên.
Lần này lại chủ động nắm tay mà kéo cô đi.
"Nhanh về thôi!"
Tuy gương mặt ấy quay đi rất nhanh nhưng chắc chắn Hina không nhìn lầm, người đó đã nở một nụ cười thật dịu dàng.
Cùng nắm tay nhau đi qua những mùa hoa sao? Ta nghĩ... ta cũng muốn.
Hina nhìn theo, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, tự hỏi Ankh là đang cảm thấy vui vẻ phải không?
Ankh à, tôi sẽ không buông tay ông ra đâu!
Tôi muốn Ankh cùng tôi đi con đường anh đào này không phải vì muốn ông thấy vẻ đẹp của hoa, mà là muốn nắm tay ông cùng nhau bước đi, đi qua những mùa hoa như thế này mãi.
P/s: "Muốn cùng nắm tay nhau đi qua những mùa hoa" nghe giống lời cầu hôn ghê :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro