14: Rút quẻ Omikuji [ Nhị ]
Từ đâu một giọng nói cao hòa vào tiếng nói chuyện:"Nếu thí chủ lo lắng về quẻ Hung đó, có thể treo lên cây sẽ không sao nữa đâu!
Hina nhìn lại, không ngờ là một chú tiểu ít tuổi, gương mặt sáng sủa đang nở nụ cười thân thiện.
Eiji lộ vẻ ngạc nhiên nhìn chú tiểu không ngừng:"Ồ là một chú tiểu sao!"
"Tôi là Shinkichi, ngôi chùa của chúng tôi ở trên ngọn núi này đó mà!" giọng nói nhanh nhẹn đáp lại.
"Trên núi này thì ra còn có một ngôi chùa, có lẽ là một ngôi chùa nhỏ và thanh tịnh." Chiyoko gật gù.
Shinkichi là một chú tiểu rất hoạt bát, trạc 17 tuổi, nói chuyện một hồi liền mời họ lên chùa ngắm cảnh, vì ngay cạnh chùa có nhiều cảnh đẹp.
"Bây giờ cũng sắp trưa rồi, chúng ta tới đó luôn thì thật tốt!" Chiyoko có vẻ rất ưng ý.
Ánh mắt Hina cũng đồng tình theo:"Em cũng thấy vậy, ở đó sẽ rất thư thái!"
Chú tiểu Shinkichi nhìn quẻ xăm trên tay Hina, nói rằng có thể buộc lại ở đền những quẻ không mong muốn vì ai cũng làm vậy.
Hina cười nhẹ nhàng:"Không sao, vì bên cạnh tôi có một người là Đại cát mà!"
Nói rồi liếc nhìn Ankh cười tủm tỉm, Chiyoko và Eiji cũng cười khúc khích. Ankh lại làm vẻ mặt không quan tâm mà cười nhạt như thường.
Bầu không khí thật thoải mái, vui nhộn.
Theo chân chú tiểu Shinkichi tới trước cửa chùa đề ba chữ "Thanh Sơn Tự", thật là một ngôi chùa cổ kính lâu đời nằm trên núi.
Chưa cần đặt chân vào chùa đã cảm thấy thật thanh tịnh, nhẹ nhàng.
"Trụ trì! Chúng ta có khách nè!" tiếng Shinkichi gọi trụ trì và các chú tiểu khác.
Ba chú tiểu nhao nhao đi ra chào, đều là ngang tuổi nhau và còn rất trẻ.
Shinkichi nhanh nhẹn:"Tôi là đại sư huynh ở đây!"
Vị trụ trị đã già nói với họ:"Shinkichi rất hoạt bát, thường xuyên xuống núi chơi. Đôi khi lúc trở về dẫn theo vài vị khách."
Chiyoko thốt lên:"Hầu như ai cũng hoạt bát cả đó, rất vui vẻ."
"Shinkichi dẫn các vị khách đi thăm quan một vòng. Còn lại vào trong lo bữa trưa đi!"
Đó là một ngôi chùa cổ kính và khá rộng, Shinkichi dẫn họ đi các phòng, giới thiệu cho họ một cách say sưa.
Trong chính điện thật sự nguy nga, đẹp đẽ, nơi trụ trì và các chú tiểu tu luyện.
Phía bên ngoài lan can là một thác nước nhỏ chảy xuống, tràn vào mảnh gỗ cạnh đó, có cả cánh hoa anh đào vương lại. Đầu nguồn của dòng thác nhỏ có một cây anh đào, hoa của nó thường trôi cùng dòng nước xuống đây.
Khung cảnh thật đẹp.
Hina vươn vai hít thở không khí trong lành, cảm nhận được cái man mát trên da bởi hơi nước.
Ankh cũng cảm nhận được cái trong lành này, không khỏi lộ ánh mắt quan tâm.
Một cánh hoa từ đâu theo gió đậu lại trên sống mũi anh, Ankh chớp mắt nhận ra.
Không ngờ Hina đưa tay lên nhẹ nhàng lấy nó xuống, nở một nụ cười:"Thật đẹp."
Ankh nghĩ cô là đang nói hoa anh đào sao, nếu vậy đúng là không tệ chút nào.
Họ tiếp tục thăm quan ngôi chùa cổ kính. Đi dọc hành lang mà hai bên đều có rất nhiều phòng, Shinkichi kể về cuộc sống của họ. Họ sống rất thoải mái, họ có thể ăn thịt, uống rượu, thỉnh thoảng đi du lịch tắm biển, không hề gò bó.
Dọc theo hành lang, không ngờ có một phòng khép hờ, Hina đang để ý phòng đó thì viên ngọc trai trên bông tai rơi xuống, lăn vào trong phòng. Hơi do dự rồi cũng đi vào trong, cô trông thấy viên ngọc trai ở giữa phòng.
"Phòng trống sao? Không có gì cả."
Căn phòng không rộng, Hina cúi xuống nhặt ngọc trai. Khi cô vô tình ngước lên thì giật mình.
"Ôi trời! Là phòng treo chuông sao?"
Ngay phía trên là một cái chuông lớn luôn có ở các ngôi chùa, Hina cảm thấy nên ra khỏi đây nhanh một chút.
"Chiếc chuông to và nặng, lại treo cao như vậy có thể vẫn nguy hiểm lắm chứ."
Điều cô lo sợ đã xảy đến, chiếc chuông đột ngột rơi xuống.
Hina chỉ kịp ngước lên nhìn thứ to lớn kia lao xuống phía cô. Trong con mắt mở to tột độ ấy là hình ảnh cái chuông đang rơi ngay trên đỉnh đầu.
"AAAA..."
Tiếng hét thất thanh xé toạc sự tĩnh lặng vốn có.
Tiếng hét làm Ankh giật mình.
Hina...cái gì vậy...?
Mấy chú tiểu lo sợ:"Có phải là từ phòng đặt chuông không? Không lẽ..."
"RẦM..."
Ankh mặt hoảng hốt lao nhanh đi, miệng càu nhàu:"Hina, ngươi bị cái quái gì vậy?"
Tất cả cũng lo sợ chạy theo.
Ankh dừng nhanh lại mở cửa chạy vào, ánh mắt nhìn vào trong, đồng tử lập tức co lại.
Hina nằm bất tỉnh trên sàn gỗ, cạnh đó là chuông chùa. Cái chuông lao xuống sàn, do sức nặng của chuông mà phần sàn gỗ bên dưới bị vỡ vụn.
Vậy còn Hina, ngươi là bị chuông đụng phải sao?
Ankh đột nhiên lo sợ, hình ảnh quẻ Hung bỗng hiện lên trong tâm trí. Anh cáu gắt lao lại, bế cô lên tay:"Hina ngươi bị sao hả?"
"Mau... mau đưa cô ấy đến phòng nghỉ!" Shinkichi hốt hoảng.
Chiyoko vốn đang lo sợ cho Hina, vô tình liếc cái chuông và nhận ra "Mép của nó chỉ có một chỗ bị móp, nhưng bị móp đến vậy sao?"
Ankh bế Hina chạy nhanh lên phòng nghỉ, Chiyoko và Eiji lo lắng chạy theo.
Hina, ta không cho phép ngươi có chuyện ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro