Chương 2.
Lúc Đức Duy đến phòng cấp cứu, y vừa hay bắt kịp nhân viên cứu hộ đưa hai nạn nhân bị thương gặp tai nạn xe vào phòng cấp cứu.
"Cô Thanh Hy, 39 tuổi, bị va đập vào đầu và ngực, đã mất đi ý thức"
"Anh Thế Kiên, 35 tuổi, bị ca đập ở ngực và gãy thân xương cánh tay"
"Chuẩn bị vận chuyển người bệnh. Một, hai, ba..."
"Cung cấp oxi"
"Truyền dịch"
Trong phòng cấp cứu chỉ có một mình Quang Hùng và một bác sĩ khác, Đức Duy thấy ánh mắt cậu dừng lại trên người mình, nhịn không được đứng thẳng người.
Sau đó liền nghe cậu nói.
"Đã tham gia cấp cứu bao giờ chưa?" - Quang Hùng.
Đức Duy thành thật lắc đầu.
Trong tay Quang Hùng là đèn pin dạng cây bút, cậu vặt đồng tử của nạn nhân ra kiểm tra một lượt và hỏi Đức Duy.
"Trước đây cậu từng thực tập ở khoa nào?" - Quang Hùng.
"Khoa mắt, khoa nội tiêu hóa, khóa huyết học truyền máu...." - Đức Duy bắt đầu liệt kê.
Quang Hùng nhận lấy đầu dò siêu âm từ tay y tá, mắt chăm chú nhìn vào màn nhưng miệng vẫn lên tiếng.
"Hết rồi?" - Quang Hùng.
"Hết rồi ạ" - Đức Duy.
"Ừm" - Quang Hùng từ tốn đáp lại.
Giọng điệu cậu bình thường, một nửa khuôn mặt còn bị che khuất bởi chiếc khẩu trang, không có thêm bất cứ biểu hiện gì, nhưng Đức Duy tự cảm thấy cậu đang ngụ ý mình rằng "Người này thật vô dụng".
"Đã từng làm phẫu thuật chưa?" - Quang Hùng bắt đầu kiểm tra bệnh nhân thứ hai.
Mắn mắn thay, bầu không khí trong các khóa trước đây y thực tập đều rất bình yên, trong một tuần cũng không hề nghe tiếng động gì, hay bất cứ tiếng báo động từ máy đo nhịp tim nào.
"Không ạ" - Đức Duy thành thật trả lời.
"Ừm" - Quang Hùng lại từ tốn trả lời lần nữa.
"Vậy bây giờ cậu có cơ hội rồi đó" - Quang Hùng.
Như thể hưởng ứng lời nói của cậu, máy đo nhịp tim kế bên giường cô Thanh Hy lên tiếng báo động.
"Bác sĩ Lê, không đo được huyết áp"
Quang Hùng cúi đầu nhìn đông tử của bệnh nhân.
"Đồng nhân trái phải không đều, cũng mất khả năng tiếp nhận ánh sáng.." - Quang Hùng.
Quang Hùng nhìn đồng nghiệp bên cạnh nói.
"Bệnh nhân còn lại làm phiền anh rồi, đợi bên khoa xương khớp hội chuẩn xong là có thể dọn phòng bệnh" - Quang Hùng.
"Được"
"Sau khi tẩy da xong thì lập tức chuyển sang phòng phẫu thuật số ba" - Quang Hùng nói xong liền quay sang Đức Duy.
"Cậu thực tập kia, cậu cũng đi theo" - Quang Hùng.
Thời gian hiện tại là 8:39 phút, tính theo giờ làm việc bình thường, thời gian y đi làm chỉ mới vừa bắt đầu được 39 phút.
Vậy mà Đức Duy đã di chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng phẫu thuật.
Mặc bộ đồ vô trùng lên người, y bắt đầu cảm thấy khó thở, lúc chà tay khử khuẩn cũng không ngừng run rẩy, vừa mới bước vào phòng phẫu thuật, chân cậu bắt đầu run cầm cập.
Nếu cậu không nhìn nhầm, bệnh nhân này có triệu chứng xuất huyết nội sọ lẫn xuất huyết nội tạng, nhưng nhìn vào phòng phòng phẫu thuật lúc này, ngoài những bác sĩ và y tá gây mê thì chỉ có Quang Hùng và y thôi.
Anh ấy sẽ tự làm phẫu thuật mở sọ não và lồng ngực sao?
Theo như những kiến thức cơ bản thì điều này là không thể, bởi vì ngay cả vị nam thần được dán sau cánh cửa được hâm mộ và mọi người tôn thờ đi chăng nữa, anh ấy cũng không có ba đầu sáu tay.
Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ anh ấy muốn mình làm?!
Khi trong đầu nảy ra dòng suy nghĩ này, Đức Duy không khỏi giật thót, phải biết rằng đó giờ y chưa bao giờ thực tập kiểu thực tế quá rõ ràng thế này, khoa ngoại cũng chưa hề đi qua, vốn cho rằng đến khoa cấp cứu sẽ là bước đệm, ít nhất là có kinh nghiệm học hỏi và tìm tòi thêm...
Ai ngờ đàn anh Quang Hùng xách y vào phòng phẫu thuật luôn?
Y giơ hai tay, cố gắng duy trì trạng thái vô trùng của mình, giọng nói run rẩy.
"Cái...cái đó..." - Đức Duy.
Quang Hùng ngước mắt nhìn y.
"Cho hỏi..." - Đức Duy.
"Chuyện gì?" - Quang Hùng.
Có lẽ Đức Duy quá bối rối, hoặc ánh mắt của người đối diện quá lạnh lùng và không biểu cảm gì, mang lại cảm giác áp lực cho y, khiến y không khỏi lùi về sau vài bước.
"Ối"
Đức Duy cứ lùi về sau mà không chú ý, lập tức va vào y tá thiết bị.
Khấu đựng dụng cụ cũng rơi xuống, mọi thứ vương vãi khắp sàn.
"...."
Y tá thiết bị luống cuống.
"...."
Y tá lưu động sắp phát điên lên.
"Xin...xin lỗi" - Đức Duy.
Nhiệt độ trong phòng phẫu thuật nhanh chóng giảm xuống mức âm độ, nguồn gốc của sự lạnh lỡ này đến từ ánh mắt của Quang Hùng.
"Mình hôm nay về nộp lại đơn xin thực tập có kịp không nhỉ?"
Đức Duy tuyệt vọng nghĩ.
Ngay lúc này cửa tự động của phòng phẫu thuật được mở ra, một người đàn ông mặc áo phẫu thuật dẫn theo 2 trợ lý khác đi vào.
Y tá bên cạnh nhìn thấy anh liền gọi.
"Bác sĩ Đặng"
Đức Duy lại ngơ ngác, bác sĩ Đặng? Là ai cơ?
Quang Hùng ở bàn phẫu thuật có chút không hài lòng nhìn anh.
"Chậm quá đấy" - Quang Hùng.
Người được gọi "bác sĩ Đặng" trả lời.
"Vâng vâng, có trách thì trách ai đó cứ muốn tớ thay cậu ấy đi tham gia cuộc họp hành chính định kỳ"
"Cậu không cần phải đồng ý yêu cầu của tớ" - Quang Hùng ngoảnh mặt đi, đưa tay về phía y tá bên cạnh.
"May khoản sọ não" - Quang Hùng.
"Đúng vậy, tớ không cần đồng ý, nhưng cậu sẽ đồng ý với sự không đồng ý của tớ sao?" - Thành An hết cách nhìn cậu, nhận lấy dao mổ từ tay y tá.
Câu trả lời chỉ có vậy lại khiến ánh mắt Quang Hùng dịu đi trông thấy, ý cười không rõ nhưng lại hiện nơi ánh mắt, sau vài giây lại trở lại dáng vẻ nghiêm túc và nhìn nhau.
"Bắt đầu phẫu thuật".
________________________
END CHƯƠNG 2.
Năm mới đến rồi....
Chúc mọi người gia đình bình an
Hạnh phúc an nhàn,
Như ý cát tường
Sự nghiệp lên hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro