Người bỏ em rồi
Quang Anh: anh, người
Đức Duy: duy, em
___
"Anh đi lính chờ anh hai năm nhé?"
"Em nguyện chờ anh cả đời"
Ánh mắt duy luyến tiếc nhìn anh đi về theo hướng của đất nước mà lòng em nhói theo từng nhịp chân của người, em và anh yêu nhau hơn hai năm, tình cảm ấy có khi lắp đầy cả thái bình dương không hết, nhưng anh đi theo tiếng gọi của tổ quốc, em ở nhà đợi chờ anh về, hai năm thôi, anh sẽ về mà.
Hằng ngày, em mang nỗi nhớ nhung anh đi làm, em làm ruộng cho nhà bà cả, dang nắng cả ngày, ấy vậy mà da em không sạm đen, mà trắng hồng khiến bao cô nàng trong làng ước có làng da và dáng người thon thả của em. Nhưng nếu em làm không đúng ý bà cả, người em sẽ in lên vài ba vết roi đỏ rực. Lúc trước còn người thoa thuốc cho em nhưng giờ còn đâu?
"Chờ trăng lên cất tiếng gọi nhau
Đờn khảy tang tình đợm thắm hồn ai"
Hằng đêm, em đều viết những tâm tư gửi cho anh nơi chiến trường, tâm tư của em đều kết thúc bằng một nụ hôn em lên đó, vẫn mong khi gửi đến anh nó sẽ không bị phai nhòa, em nhìn bức thư mà khẽ mỉm cười, đợi người đưa thư đưa đến anh thôi. Em nhìn lên màn đêm tăm tối lại có vài ba vị sao cạnh nhau, nối lại những ngôi sao đó, lại ra một hình vô nghĩa, em nhớ anh lắm. Đức Duy nhớ Quang Anh lắm rồi. Em nguyện chờ anh cả đời nhưng em nhớ anh đến không chịu nỗi rồi.
Một năm mà em không còn anh kề bên, em luôn mang nỗi nhớ anh như bao người. Hoàng hôn xuống, em lặng lẽ ra đồng ngắm nhìn bầu trời sụp tối, nó đẹp thật, nhưng nó để lại một bầu trời đen. Em nhìn xuống chiếc vòng tay mà anh tặng em, khi nhớ anh, chỉ cần nhìn vào chiếc vòng tay đó, nhưng người ơi, em nhìn đã chín lần trong ngày hôm nay rồi. Em nhìn lại chiếc đùi trắng nõn của em nhưng lại xen vào năm sáu vết roi đỏ rớm máu, em lại làm trái ý bà cả sao? Không, em bị những đứa con gái đánh ven đường, vì nó cũng yêu Quang Anh, nó coi em như kẻ bệnh hoạn cướp đi Quang Anh của nó. Em sẽ méc Quang Anh cho mà coi
"Thương anh như sông với nước,
Nhớ anh nhiều như dâu nhớ tằm"
Tuần sau nữa thôi, em sẽ được gặp lại người em yêu rồi. Em và Bảo Khang đi khắp cánh đồng vàng với nụ cười rạng rỡ. Người yêu của khang cũng đi lính chung với anh, em vui nhưng lòng em vẫn không khỏi buồn rầu, vì em sợ Quang Anh không về với em được, nhưng thôi, tích cực lên. Chắc chắn anh ấy sẽ về mà. Nhưng làm sao mà em khỏi lo âu đây?
"Biết người xưa kia giờ sang sông
Biết người ra đi mà vẫn mong"
Cập bến rồi, con đò của những người anh hùng về rồi. Em chuẩn bị một bó bông hồng nhạt nhỏ nhưng chứa cả tình thương của em trong đó. Chỉ thấy Tuấn Duy đi lại ôm khang mà em mừng thầm, anh chắc chắn về mà. Em nhì xa xăm tìm anh nhưng lại chẳng thấy người em yêu đâu, tuấn duy chạm nhẹ vào vai em, tay đưa một chiếc hũ nặn bằng đất sét nâu cầm vừa tay, mặt buồn rầu khẽ nói
"Duy ơi, xin lỗi nhé, quang anh..."
"Quang anh làm sao?"
"Quang anh nó mất rồi, nó bị bắn lén"
Em đứng không vững nữa, chân em rụng rời, gì cơ? quang anh của em... mất rồi. Em ôm hũ tro cốt của anh mà khóc lớn. Anh thất hứa rồi, em đợi anh mà? Sao anh bỏ em, khóc đến choáng váng nhưng em vẫn không ngưng, em mệt mỏi cầm hũ bằng đất sét nâu có in chữ quang anh lên mà không ngừng khóc, em vuốt ve cái hũ đó mà tiếc thương cho anh. Em đợi anh được nhưng anh không về được. Khóc đến kiệt quệ rồi thiếp đi. Em ôm lòng nhớ thương anh cả đời, chỉ cần gặp anh thôi.
hai năm
Em cầm bó hoa hồng nhạt, cắm trước mộ anh, tròn hai năm anh mất rồi. Em nhìn vẫn trắng, mỗi cái gầy hơn so với lúc trước, em nhìn từng chữ khắc trên bia mộ của anh mà lòng đau nhói, em nhìn kĩ vào cái tên Nguyễn Quang Anh mà nước mắt trực trào, em khóc hết tâm tình của em, em vừa mếu máo vừa kể anh nghe về những câu chuyện mà em gặp được.
Nhưng em đâu hay, từ bên cạnh em lại có một chàng trai mang tên Nguyễn Quang Anh đang ôm lấy em.
"Anh vẫn luôn bên cạnh em mà?"
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro