Chương 2
-Oa về nhà là sướng nhất bệnh viện toàn mùi kháng sinh thôi-Ngọc vui sướng la lớn
-Con đói chưa để mẹ nấu cơm-mẹ cô hỏi
-Chưa mẹ ạ.Con muốn đi vào phòng thu hát hơn lâu lắm ko đc hát con buồn lém mẹ ạ thôi con đi đây.- cô đáp lại
You shout it loud
But I can't hear a word you say
I'm talking loud not saying much
I'm criticized but all your bull is brick of shame
You shoot me down, but I get up
I'm bulletproof nothing to lose
Fire away, fire away
Brick of shame, take your rain
Fire away, fire away
You shoot me down but I won't fall
I am titanium
You shoot me down but I won't fall
I am titanium
I am titanium...
Cut me down
But is you who had offered there to fall
Ghost town, haunted love
Raise your voice, sticks and stones may break my bones
I'm talking loud not saying much
I'm bulletproof nothing to lose
Fire away, fire away
Brick of shame, take your rain
Fire away, fire away
You shoot me down but I won't fall
I am titanium
You shoot me down but I won't fall
I am titanium
(Các người cứ la hét đi
Nhưng tôi ko nghe bất cứ lời nào đâu
Tôi đang nói lớn nhưng ko nói nhiều
Tôi chỉ trích những khẩu súng liên thanh của các người
Các người bắn khiến tôi ngã nhưng tôi vẫn đứng lên
Tôi miễn nhiễm với đạn đc
Ko có j để mất
Nổ súng đi bắn thoải mái đi
Những khẩu súng liên thanh
Hãy giữ lấy tầm bắn
Bắn đi bắn thoải mái đi
Các người bắn gục tôi
Nhưng tôi sẽ vẫn đứng lên
Bởi tôi là người titanium )-giọng của Ngọc nhẹ nhàng cất lên (bật mí là Bảo Ngọc hát rất hay và chỉ muốn hát trong phòng thu thôi khiêm tốn quá mà ahihi)
_alo ba à con nghe_Ngọc
_Con về rồi hả ba bận công vc quá nên ba ko đưa con về đc tối ba về sẽ đền bù con sau nhé_Ba Ngọc
_Vâng con chào _Ngọc nói xong rồi dập máy luôn
Rồi Ngọc ra khỏi phòng thu nói với mẹ
-Mẹ ơi con đi dạo một lát nhé
-ừ cẩn thận nhé con- mẹ cô dịu dàng đáp lại
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro