Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bình hoa vỡ (end)

​"Sunoo à, anh quên không lấy thuốc chỗ bác sĩ, em mang thuốc đến dinh thự cho anh được chứ?" Sunghoon gửi lời nhắn qua điện thoại, ánh mắt anh, ngập tràn sự mong đợi. Anh biết, Sunoo không bao giờ từ chối anh.

​Chỉ nửa tiếng sau, Sunoo đã đứng sau tay nắm cửa phòng Sunghoon.

​"Em vào được không anh?" Sunoo gõ cửa.

​"Em vào đi." Sunghoon trả lời, giọng trầm ổn, anh đang ngồi dựa vào đầu giường, trên tay là một quyển sách nhưng ánh mắt thì dán chặt vào cánh cửa.

​Sunoo bước vào, đôi mắt cậu không còn vẻ tươi trẻ ngây thơ thường ngày, mà ẩn chứa một sự tĩnh lặng đáng sợ. Cậu cầm túi thuốc, chậm rãi tiến đến trước giường.

​"Anh ơi, em để thuốc trên bàn được không anh?" Sunoo hỏi, chỉ tay vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

​"Đưa đến đây cho anh." Sunghoon ra hiệu cậu đưa túi thuốc đến trước giường.

​Sunoo tuân theo, chầm chậm tiến tới, nhưng ánh mắt kiên định.

​Sunghoon mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ, nhưng lạnh lẽo. Anh đưa tay ra, toan cầm lấy túi thuốc thì Sunoo thả nó xuống đất. Sunoo lập tức lùi lại một bước, như muốn nhìn biểu cảm trên mặt Sunghoon. Sự thô lỗ đột ngột khiến nụ cười trên môi Sunghoon cứng lại.

​"Sunoo?" Anh hỏi, giọng có chút nghi hoặc.

​Sunoo nhìn vào đôi mắt đang dần tối sầm lại của Sunghoon, và buông ra câu nói đã được chôn chặt trong lòng cậu suốt những ngày qua.

​"Anh có bao giờ nói dối em không anh? Từ từ, em sẽ đổi câu hỏi. Đúng hơn thì anh có che giấu em điều gì không, anh có chủ động nói với em điều gì đâu mà phải dối trá?"
Sunghoon hơi sững người, không đợi, Sunoo nói tiếp:
"Anh đã phải làm nhiều thứ đến vậy với Jay nữa mà, bây giờ tức giận với em anh không đành đúng không?"

​Căn phòng như đóng băng. Từng lời của Sunoo, sắc bén như lưỡi dao, găm thẳng vào sự tự mãn và dối trá của Sunghoon. Khuôn mặt anh tái nhợt, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, không phải vì Sunoo dám nói, mà vì cậu đã biết.

​"Không phải đâu... anh..." Sunghoon nhìn Sunoo, ánh mắt tuyệt vọng nắm chặt lấy cây gậy gỗ mun nằm bên cạnh, thứ giúp anh di chuyển được sau tai nạn.

​Anh muốn phủ nhận, muốn níu kéo, nhưng Sunoo không cho phép. Cậu đã vượt qua nỗi đau mất Jay, vượt qua sự sợ hãi để đối diện với kẻ săn mồi này.

​"Em biết hết rồi. Cô Lee và anh đang hẹn hò, sớm muộn gì em cũng sẽ rơi rụng đi thôi. Đâu bông hoa nào có thể mãi hài lòng chủ nhân của mình. Vậy nên mình dừng ở đây được không anh?"

​Sunoo quay lưng, dứt khoát định rời đi.

​Đó là giây phút Sunghoon mất kiểm soát. Anh không thể chịu đựng được sự sụp đổ của bức tranh hoàn hảo mà anh đã dày công vẽ ra. Sự rời bỏ của Sunoo là sự tái hiện tàn khốc nhất việc mẹ anh đã bỏ đi. Anh không thể chịu đựng được việc bị bỏ lại một lần nữa, thật đáng thương.

​Anh muốn dùng cây gậy để xuống giường đuổi theo, nhưng cơn thịnh nộ bỗng chốc hướng sang một vật vô tri. Tay anh vươn tới, không phải cây gậy, mà là bình hoa nhỏ làm bằng gốm sứ trắng đặt trên bàn đầu giường.

​Sunghoon ném mạnh. Sunoo đừng đi mà.

​Choang!

​Nó đã thật sự rơi xuống đầu cậu, vỡ toang. Từ đường chân tóc chảy xuống cổ Sunoo một thứ sệt màu đỏ đậm. Sunoo khựng lại, đôi vai cứng đờ, nhưng cậu không hề quay đầu lại nhìn khuôn mặt thất thần của Sunghoon.

​Giọng cậu cất lên, nhỏ, trầm.

​"Đúng rồi, đây mới là Park Sunghoon, anh luôn cố gắng dịu dàng với em. Anh chỉ khiến em hoang mang thôi. Bao giờ thì anh mới chán chơi trò đóng kịch này với em đây? Em luôn tự hỏi."

​Sunoo đưa tay chạm lên vết thương đang rỉ máu, rồi, không một tiếng động nào khác ngoài tiếng gậy gỗ chạm xuống sàn khi Sunghoon cố gắng đứng dậy, Sunoo mở cửa và bước ra khỏi phòng, để lại Sunghoon đơn độc trong sự hỗn loạn và tàn bạo của chính mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunsun