9
Tôi không phải là kiểu người dễ dàng để người khác có thể tiếp cận, mà Jungwon là người không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thách thức tôi.
Ngày hôm đó, lớp học vẫn yên lặng, nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí. Cậu ta – Jungwon, với cái nhìn sắc bén và nụ cười thách thức, không chịu ngừng lại. Mặc dù tôi đã cố gắng tránh né, nhưng cậu ta cứ tiếp cận tôi, dường như có một sức mạnh nào đó khiến tôi không thể thoát khỏi.
Tôi ngồi im lặng bên cửa sổ, đọc cuốn sách mà mình đã đem theo. Đôi mắt tôi không rời khỏi trang giấy, nhưng những bước chân chậm rãi đang tiến lại gần. Một cái gì đó trong tôi đã cảm nhận được, một cách vô thức. Khi tiếng giày dừng lại bên cạnh, tôi biết ai đang đứng đó.
"Cậu lại đến làm gì?" Tôi hỏi, giọng đều đều, không một chút cảm xúc. Câu hỏi đó như thể chỉ là một phản xạ vô thức.
Jungwon không trả lời ngay, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài của cậu ta. Sau đó, cậu ta nhếch môi, và giọng nói của cậu vang lên nhẹ nhàng, nhưng đầy sự thách thức. "Tôi chỉ đang muốn xem thử, lần này cậu có còn lạnh lùng nữa không."
Lời nói của cậu ta thật sự khiến tôi có chút giật mình. Tôi không phải là kiểu người dễ dàng bị ảnh hưởng, nhưng Jungwon lại là người duy nhất có thể khiến tôi có chút cảm giác lạ lùng trong lòng. Dù cho tôi vẫn luôn giữ im lặng và tỏ ra bất cần, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của cậu ta mà tôi không thể lý giải được.
"Cậu nghĩ rằng chỉ cần đứng đó và nói mấy lời tẻ nhạt thì tôi sẽ thay đổi sao?" Tôi nhếch môi, cố gắng kiềm chế sự tức giận đang dâng lên trong lòng.
Cậu ta không rời mắt khỏi tôi, đôi mắt cậu ta lạnh lùng, nhưng lại có gì đó như muốn dò xét. "Không hẳn vậy." Cậu ta nói, nhưng không bước đi. "Tôi chỉ tò mò về cậu."
Tôi không trả lời, nhưng cảm giác trong lòng tôi lúc này thật kỳ lạ. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự tôi cũng đang tò mò về cậu ta. Jungwon không giống những người con trai khác. Cậu ta có thứ gì đó đầy bí ẩn, như một cuốn sách mà tôi muốn mở ra nhưng lại không dám.
Cậu ta đứng đó, im lặng, như thể đang chờ đợi điều gì đó từ tôi. Tôi cảm nhận được rằng cậu ta không chỉ muốn trêu chọc, mà có vẻ như cậu ta muốn tôi đối mặt với sự thật nào đó mà tôi đã cố gắng tránh xa.
"Cậu không sợ tôi sao?" Tôi đột ngột hỏi, mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.
Jungwon cười khẩy, một nụ cười mang đầy sự tự tin. "Sợ?" Cậu ta lặp lại từ đó, như thể không hiểu được sự ngạc nhiên trong câu hỏi của tôi. "Tôi không sợ ai cả."
Đôi mắt tôi khẽ nheo lại. Cái cách mà cậu ta nói không một chút do dự khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng tôi cũng không thể nói là tôi sợ cậu ta. Vì thực sự, tôi không hiểu cảm giác này là gì. Tôi luôn nghĩ rằng tôi đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi thứ, nhưng Jungwon thì khác.
"Cậu không sợ thì tốt." Tôi nói, rồi buông cuốn sách xuống. Đôi mắt tôi dừng lại trên gương mặt của cậu ta, và lần đầu tiên, tôi thấy một chút gì đó... ngạc nhiên trong ánh mắt của Jungwon.
Cậu ta không nói gì nữa, chỉ đứng đó, đôi môi mím chặt lại, và tôi cảm nhận được có một cái gì đó đang đè nén trong lòng cậu ta.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ giữa chúng tôi. Không phải sự kết nối mà tôi mong đợi, mà là một cảm giác mà tôi không thể gọi tên. Cậu ta có thể gây khó khăn cho tôi, nhưng tôi cũng có thể khiến cậu ta cảm thấy bất an.
"Cậu sẽ không bao giờ hiểu tôi." Tôi nói, giọng nhẹ, nhưng chắc chắn. "Và tôi cũng không hiểu được cậu."
Jungwon im lặng nhìn tôi, đôi mắt không còn vẻ trêu chọc nữa, mà là sự tĩnh lặng khó đoán. Cậu ta quay đi, bỏ lại tôi với những suy nghĩ lạ lùng trong đầu.
Dù không nói gì thêm, tôi vẫn cảm nhận được một điều gì đó đã thay đổi trong không khí. Jungwon không phải người dễ dàng bỏ cuộc, và tôi cũng không phải người sẽ dễ dàng đầu hàng. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng cậu ta đã đánh thức một phần trong tôi mà tôi không thể kiểm soát.
Khi cậu ta bước đi, tôi không thể nào rũ bỏ cảm giác kỳ lạ đó. Trong đầu tôi vẫn vang vọng câu nói của cậu ta: "Tôi chỉ tò mò về cậu."
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi cũng tò mò về cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro