8
Ngày hôm sau, lớp học vẫn như thường lệ. Mọi thứ dường như trôi qua một cách bình thản, nhưng tôi biết rõ rằng cái không khí im lặng đó chỉ là tạm thời. Jungwon không phải người dễ dàng từ bỏ một trò chơi, và tôi là một phần của trò chơi đó.
Lúc chuông báo vào giờ ra chơi vang lên, tôi bước ra ngoài hành lang, tai đeo chiếc tai nghe, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tôi cố gắng bỏ ngoài tai tất cả những lời nói xung quanh, nhưng vẫn có những ánh mắt dừng lại nhìn tôi, đặc biệt là của những cô gái trong lớp. Họ không hiểu tôi, nhưng họ luôn tò mò về tôi.
Khi tôi đang bước xuống cầu thang, tôi nghe thấy tiếng cười nhạo từ phía sau. Không cần phải quay lại, tôi đã biết người đứng sau đó là ai.
"Nhìn kìa, con mọt sách lại đi ra ngoài với bộ dạng ấy." Giọng nói của một cô gái, và tôi đoán đó là Minji, một trong những cô nàng luôn cười nhạo tôi.
Tiếng cười của các cô gái khác vang lên, và tôi cảm nhận được ánh mắt họ đổ dồn vào mình. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi tiếp tục bước đi, đôi tai nghe tiếp tục phát nhạc, ngăn tôi khỏi việc nghe những lời chế giễu.
Tôi bước vào sân trường, nơi có một nhóm học sinh đứng tụ tập. Trong đó có Jungwon và nhóm bạn của cậu ta, đang ngồi trên những bậc thềm gần khu vực cây xanh. Cậu ta nhìn thấy tôi, và tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đó. Không phải ánh mắt quan tâm, mà là ánh mắt của một kẻ đang tìm cách trêu chọc.
Jungwon nhếch môi, rồi quay sang nhóm bạn, nhẹ giọng nhưng đủ để tôi nghe được. "Nhìn xem, cô bé mọt sách kìa. Đúng là không thể hiểu nổi mấy đứa con gái kiểu này. Đúng là ngốc nghếch."
Cả nhóm cười lớn. Những tiếng cười ấy khiến tôi cảm thấy chói tai, nhưng tôi không để lộ cảm xúc. Tôi đứng im, chỉ là cảm giác bực bội đang dâng lên trong lòng.
Một trong những thằng bạn của Jungwon, Sunghoon, nhìn tôi từ đầu đến chân và chế giễu. "Cậu ấy thật là lạ lùng, phải không? Mặc đồ như thể đang chuẩn bị lên lớp học, mà chẳng bao giờ chịu hòa nhập với những người xung quanh."
Nhóm bạn của Jungwon tiếp tục cười và bàn tán, nhưng tôi vẫn giữ im lặng. Đôi khi, im lặng là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất.
Jungwon lại lên tiếng, lần này giọng điệu có vẻ trêu ngươi hơn. "Nhưng mà, thật đấy, cô bé này đúng là thú vị. Cứ như thể muốn người khác phải chú ý đến mình, nhưng lại cố gắng làm ra vẻ không quan tâm." Cậu ta nhún vai, như thể đang nói về một trò đùa nào đó.
Cả nhóm cười tiếp. Tôi có thể nghe rõ từng tiếng cười đó vang lên, nhưng không để mình bị cuốn theo. Tôi biết họ đang chờ một phản ứng từ tôi, nhưng tôi không muốn cho họ thấy họ đã đạt được mục đích.
Jungwon đứng dậy, bước lại gần tôi, ánh mắt vẫn không thay đổi. "Cậu không có gì thú vị đâu, chỉ là một cô gái bình thường thôi." Cậu ta nói, giọng nói có chút gì đó chế giễu.
Tôi quay sang nhìn cậu ta, nhưng không đáp lại. Cảm giác trong tôi lúc này là một sự kiên nhẫn vô hạn. Tôi đã quen với việc bị người khác coi thường, nhưng không có nghĩa tôi sẽ để họ thắng.
"Chỉ cần cậu không hiểu, tôi sẽ càng khiến cậu tò mò hơn." Tôi nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nói ra. Những lời nói của Jungwon không thể làm tôi gục ngã, tôi biết rõ mình cần gì và muốn gì.
Và như một dấu chấm hết cho buổi sáng hôm đó, tôi quay lưng bước đi, để lại đằng sau những tiếng cười và lời chế giễu của họ. Cái cảm giác lạnh lẽo ấy lại bao trùm lấy tôi, nhưng lần này, tôi không cảm thấy khó chịu. Thậm chí, tôi cảm thấy tự do.
Jungwon và nhóm bạn có thể cười nhạo, nhưng tôi biết mình không cần phải làm hài lòng họ. Họ không quan trọng. Mà chính tôi mới là người tạo ra thế giới của mình, không ai có thể làm tôi thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro