Thủy Triều Xô Ánh Trăng
Trăng tan theo sóng bạc
Thủy triều xô ánh Trăng
Cao trào trong khúc nhạc
Trôi trong đêm mong manh.
Thủy triều xô ánh Trăng
Bóng người soi mặt nước
Sấm chớp giật ngang đầu
Hồn thơ ta mắc mưa.
Về chưa, tiền nguyệt thực?
Sao mãi cứ, chạnh lòng
Sóng tàn, từ kiếp trước
Trăng vẫn hoài, Trăng mong.
Trăng sáng, Trăng dát vàng
Trăng tàn, nhớ miên man
Trăng đi, trời chẳng sáng
Lẽ nào, Bạch Nguyệt Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro