Chương 4: Ai mới là người phản bội?
Phúc Anh tiến gần Nhất Y thêm chút nữa, ngồi xổm xuống, vươn tay giật khăn che mặt của nàng để lộ ra một gương mặt đã hơi tái nhợt do mất máu quá nhiều. Nhưng không vì thế mà sự xnh đẹp của nàng bị lu mờ.
Đường nét trên gương mặt nàng vừa sắc sảo, ương ngạnh nhưng lại yêu kiều, trang nhã khiến chàng sững người mất mấy giây.
Nhất Y vẫn là dùng ánh mắt đằng đằng sát khí để nhìn chàng. Bắt trúng ánh mắt đó, không hiểu sao chàng lại phì cười.
- Ánh mắt đó là ý gì đây? Ngươi nằm bẹp dí ra sàn rồi còn muốn giết ta hay sao?
Biết mình đang bị cười nhạo nhưng nàng không quan tâm, ánh mắt chuyển hướng sang miếng ngọc bội trên tay chàng. Nhất Y với tay định cướp về nhưng sao có thể cướp được chứ. Nàng bị thương nặng thế kia mà vẫn còn tỉnh táo là đã may mắn lắm rồi.
- Chẳng phải ngươi đã sớm đoán được rồi sao? Còn tỏ ra bất ngờ làm gì? - nàng nói.
- Đúng là đoán được vài phần. Chỉ không nghĩ rằng ngươi cũng có bộ dạng thảm hại như vậy. Ngươi ở trong miệng thiên hạ là một hung thần, võ công phi phàm. Nhưng giờ ngươi ở trước mắt ta chỉ như một con thiên nga đen bị gãy cánh mà thôi.
Thảm hại sao? Dường như đã rất lâu rồi nàng không nghe ai nói mình như thế. Nhất Y mỉm cười như tự giễu chính mình. Nàng cảm thấy hai chữ "thảm hại" đó hình như vẫn còn nhẹ so với tình cảnh của nàng lúc này.
Rốt cuộc thì nàng đã trải qua chuyện gì trong đêm nay?
--- Nửa canh giờ trước---
Nhất Y vừa thành công kết liễu tên thái sư liền thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài. Khi nàng đang chạy trên nóc hoàng cung để tẩu thoát thì đột nhiên cảm nhận được một thanh trường kiếm đang xé gió lao thẳng đến từ phía sau.
Nàng dừng bước, xoay người đá mạnh khiến nó dội ngược lại. Một bóng đen thình lình xuất hiện trên không bắt gọn thanh kiếm và một lần nữa dồn sức chém mạnh về phía nàng.
Nhất Y nhanh trí dùng kiếm chắn ngang đỡ trọn đòn tấn công đó mà không bị tổn hại một tấc thịt nào.
Sau đó nàng hất kiếm tên hắc y nhân kia lên và thuận thế chém ngang người y.
Võ công nàng cao cường nhưng võ công tên lạ mặt cũng không phải dạng vừa. Y cong người về sau, lộn nhào một vòng liền tránh được nhát chém đó.
Sau khi vững chân trụ, y liền nhìn thẳng vào nàng và lên giọng nói:
- Quả là đệ nhất huyền ngọc sát thủ của Vô Thiên! Không thể coi thường!
Y vừa lên tiếng, nàng liền biết y là nữ nhưng nàng không đoán được danh tính vì chất giọng rất lạ. Chất giọng âm trầm của nàng vang lên:
- Ngươi biết ta mà còn dám tấn công ta? Không sợ chết sao?
Đột nhiên nàng ta cười phá lên:
- Hahahaha...ta không chỉ biết mà còn biết rất rõ.
Ả đọc vanh vách lý lịch về nàng.
Nhất Y là đứa ăn mày, vào Vô Thiên năm bảy tuổi, 10 tuổi giết An phủ sứ trấn Sơn Nam, thành công nhập môn sát thủ, 11 tuổi giết An phủ sứ trấn Kinh Bắc và trấn Sơn Tây, Lạng Sơn và 20 tri huyện, 12 đến 14 tuổi nằm vùng đất bắc giết 15 tiết độ sứ, 15 tuổi giết sử giả phương bắc cùng 12 tùy tùng khi vừa về nước, đồng thời trở thành sát thủ cấp cao nhỏ tuổi nhất Vô Thiên, 16 tuổi giết Thái thú Lý Duệ Châu, 18 tuổi giết hai trên ba tam thiếu Ngô Hoành Liên và Đinh Hoài, 17 đến 21 tuổi, giả chết đến phương bắc tiếp tục làm gián điệp, 22 tuổi giết tứ hoàng tử Lê Hoàng Nam và cuối cùng là hôm nay.
Không ngờ rằng nàng ta nắm rõ mồn một những hành tung của nàng trong hơn mười sáu năm ở tổ chức. Từng câu từng chữ ả nói ra đều không sai một ly. Nói thật thì nàng đã rất sững sốt khi nghe nàng ta nói ra những thông tin mật của nàng.
Không đợi nàng phản ứng, ả ta nói tiếp:
- Ta nói không sai chứ Nhất Y. Cũng hơi nhiều mặc dù ta đã lượt bớt những lần ngươi dọn dẹp đám hạ đẳng còn lại.
- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?
Chất giọng lạnh băng của Nhất Y vang lên, ánh mắt lần nữa ngập tràn sát khí.
Những điều ả ta nói đều nằm trong tài liệu mật của Vô Thiên, người ngoài không thể biết tường tận như vậy. Một trận nghi ngờ bùng lên trong lòng nàng.
Ả nhìn nàng, đột nhiên thu hồi toàn bộ dáng vẻ bỡn cợt lúc nãy thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh.
Ả từ từ rút ra trong túi áo bên ngực trái một tấm ngọc bội. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng bàng hoàng khi nhìn thấy nó.
- Huyết ngọc?!
Ả cười khinh khỉnh đáp:
- Nghe giọng điệu của ngươi chắc hẳn là biết thứ này. Người nhìn thấy nó sẽ không sống được đâu, ấy thế mà ngươi biết. Đúng là không đơn giản!
Thiên hạ đều biết Vô Thiên chỉ có ba cấp ứng với ba màu ngọc bội, lần lượt là trắng, lam, đen.
Nhưng đó phần nổi của tảng băng trôi mà Vô Thiên muốn cho họ biết. Còn thứ nằm chìm sâu dưới mực nước biển là nhiều vô số mà bọn chúng không để lọt ra ngoài. Miếng huyết ngọc là một trong số đó.
Người giữ huyết ngọc không phải là sát thủ cũng không phải là thủ lĩnh. Nếu triều đình có những đao phủ chuyên hành quyết phạm nhân tử tội thì hãy coi huyết ngọc là một bản án tử hình cho người trong nội bộ Vô Thiên.
Những sát thủ không hoàn thành nhiệm vụ chính là tử tù của Vô Thiên. Đã là tử tù thì phải bị hành quyết và những người mang huyết ngọc sẽ làm điều đó giống như một đao phủ. Họ được gọi là kẻ thanh trừng.
Vậy ả đến đây là để giết Nhất Y? Là Nhất Y sao? Một sát thủ chưa từng thất bại thì tại sao lại bị thanh trừng?
Nhất Y sao khi lấy lại sự bình tĩnh liền tra hỏi:
- Tại sao muốn thanh trừng ta? Ta chưa từng thất bại.
Nghe xong ả liền lên tiếng cười khẩy:
- Ha! Ngươi không thất bại nhưng ngươi đã phản bội. Kẻ phản bội không đáng được sống!
Phản bội? Không ngờ có một ngày nàng nghe hai từ này từ chính Vô Thiên. Hơn mười sáu năm nay, năm nào nàng cũng cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao.
Còn nhớ khi Nhất Y lên năm tuổi đã lạc mất phụ mẫu, sống lang thang đầu đường xó chợ. Người ta thương thì quẳng cho miếng bánh ăn dở, người ta ghét thì đánh đập, thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Đêm đông sương tuyết rét run người, ngày hạ nắng nóng cháy phỏng da. Không nhà, không người thân, không nơi nương tựa. Một đứa bé non dại chịu như thế suốt hai năm trời, nếm trải mọi sự tồi tệ nhất của xã hội.
Đến khi vào Vô Thiên, dù phải chịu sự huấn luyện khắc nghiệt nhưng ít nhất nàng có cái ăn, có chỗ ở. Tuy không có chăn êm nệm ấm nhưng vẫn tốt hơn là rơm rạ, là đường đất.
Đối với người không có nhà như nàng mà nói thì Vô Thiên chính là nhà. Nàng mang ơn còn không hết thì lấy gì để phản bội.
Nhất Y nuốt hết mọi sự uất nghẹn vào trong, tay cầm kiếm cũng bất giác run lên vì tức giận. Nàng nén hết tất cả xuống và nói một câu khẳng định:
- Nhất Y ta không phản bội!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro