Ánh sáng trong bóng tối và bước ngoặc
Một buổi tối lạnh lẽo, khi ánh trăng le lói qua những tán cây, Harry cùng Ron và Hermione đi vào rừng cấm theo sự nhờ vã của Hagrid. Những dấu chân lạ bắt đầu xuất hiện với tần xuất càng nhiều, âm thanh bí ẩn khiến ai cũng lo lắng, nhưng không ngờ rằng là họ sẽ đối mặt với một nhóm Tử Thần Thực Tử phục kích trong bóng tối.
Ngay khi họ tiến sâu về phía Tây khu rừng thì có một giọng cười khiến người ta phát ớn tiến lên từ phía trước. Một tử thần thực tử bước ra từ trong bóng tối với cây đũa giơ cao:
- Harry Potter, đúng như ta mong đợi
Harry nhanh chóng dùng Protego phản công, nhưng Ron và Hermione cũng phải liên tục chống trả vì nhiều tử thần thực tử xuất hiện từ mọi phía
Câu thần chú bay tán loạn, áng sáng đỏ, vàng loé lên ở khắp màn đêm. Harry cố gắng bảo vệ bạn của mình nhưng nhanh chóng nhận ra số lượng quá đông. Một tia sáng xanh Avada Kedarva lao thẳng về phía Harry khi cậu không để ý. Khi kịp nhận ra thì nó đã sắp gần kề rồi, Harry đứng bất động tại chỗ. Nhưng trước khi tia sáng kịp chạm đến, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, che chắn trước Harry:
- Protego Maxima!
Lá chắn phép thuật khổng lồ hiện lên, chặn đứng tia sáng trong gang tấc. Harry mở to mắt, nhận ra người vừa cứu mình chính là Snape.
Snape không nói một lời, ánh mắt ông sáng rực sự quyết tâm. Ông quét cây đũa phép, phóng ra hàng loạt câu thần chú mạnh mẽ mà Harry chưa từng thấy, đánh bật các Tử Thần Thực Tử lùi lại
Snape gầm lên, nhưng Harry không rời mắt khỏi ông:
- Potter! Lấy bạn của cậu và chạy!
- Nhưng giáo sư..
- Đừng cãi!
Harry cùng với Ron và Heẻmione chạy về chỗ an toàn. Nhưng trước khi rời đi, Harry kịp thấy Snape dùng một câu thần chú mà ông chưa từng nghe trước đây. Một luồng ánh sáng màu bạc như dòng thác tràn ra từ đũa phép của ông, bao phủ toàn bộ khu vực, khiến Tử Thần Thực Tử bị đẩy lùi hoàn toàn.
Khi Harry tỉnh lại trong bệnh xá Hogwarts, vết thương nhẹ do cuộc chiến trong rừng vẫn còn đau nhức. Hermione và Ron ngồi bên cạnh còn chưa hết sốc
Hermione nói, giọng vừa lo lắng vừa ngạc nhiên:
- Bồ không tin được đâu Harry. Snape đã cứu chúng ta đó, nếu không có ông ấy không biết chúng ta đã thành bộ dạng gì rồi
Harry im lặng một lúc, nhớ lại cảnh Snape lao vào nguy hiểm cứu mình
Sau đó, Harry quyết định đi gặp Snape.
Cậu gõ cửa phòng làm việc của ông, và khi bước vào, Snape đang ngồi sau bàn, đọc một cuốn sách cũ.
- Potter, cậu muốn gì ( Snape không nhìn lên )
Harry đứng thẳng, hít một hơi sâu
- Con chỉ muốn cảm ơn giáo sư gì đã cứu mạng con
Snape ngẩng đầu lên, ánh mắt ông lạnh lùng nhưng không có sự khinh miệt như thường lệ.
- Đừng nghĩ rằng ta làm điều đó vì trò, Potter. Ta không thể để trò chết – trò còn nhiệm vụ lớn hơn nhiều, và ta không để đám Tử Thần Thực Tử phá hỏng điều đó.
Harry gật đầu, nhưng cậu cảm nhận được sự thật ẩn sau những lời nói cứng rắn:
- Dù thế nào, con vẫn rất cảm kích. Con sẽ cố gắng để chứng minh rằng sự giúp đỡ của giáo sư không uổng phí."
Snape nhìn Harry chằm chằm một lúc lâu trước khi đáp:
- Tốt hơn là nên vậy. Và Potter...
Harry quay lại.
- Lần tới, hãy nghĩ kỹ trước khi tự lao mình vào nguy hiểm. Ta không phải lúc nào cũng ở đó để cứu trò.
Harry mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy giữa cậu và Snape có một sự kết nối mà trước đây cậu không hề nhận ra
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro