3. Bước chân đầu tiên
Bãi biển dưới ánh trăng vằng vặc hôm nay chẳng còn vắng vẻ như mọi khi. Fourth đứng trên bờ cát, mắt dõi về phía chân trời nơi biển và trời hòa làm một. Từng cơn gió mặn mòi thổi qua, mang theo hơi lạnh của biển đêm. Dù vẫn còn chưa hoàn toàn quen với cuộc sống ở đây, cậu cảm thấy mình đã gắn bó với nơi này một cách kỳ lạ.
Đêm qua, sau khi gặp Gemini, Fourth không thể nào ngủ được. Cậu liên tục xoay quanh những câu nói của anh ta: "Ánh trăng sẽ soi sáng những điều chưa nói" và "Mọi sự thật đều có cái giá của nó." Những lời ấy như một ngọn lửa âm ỉ trong tâm trí Fourth, thôi thúc cậu tìm hiểu thêm về người đàn ông này và bí mật mà anh ta mang theo.
Hôm nay, Fourth quyết định quay lại bãi biển, nơi mọi thứ bắt đầu. Cậu muốn tìm kiếm một dấu vết nào đó mà Gemini có thể đã để lại, có thể là một manh mối nào đó dẫn đến sự thật. Cảm giác kỳ lạ về ánh trăng và những vỏ sò bỗng nhiên ám ảnh cậu.
Khi bước đến gần những tảng đá lớn nằm trên bãi biển, Fourth nhận ra một bóng người đứng im lặng giữa làn sóng vỗ về. Đó là Gemini. Anh ta vẫn như hôm qua, với vẻ ngoài lạ lùng và lạnh lùng. Nhưng hôm nay, ánh mắt của Gemini khác đi. Nó không còn là vẻ xa cách, mà có chút gì đó... như thể anh đang chờ đợi Fourth.
Fourth không ngần ngại tiến lại gần, trong lòng trào dâng cảm giác lo lắng và tò mò. "Anh vẫn ở đây à?" cậu hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Gemini quay đầu, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng không còn kiêu kỳ như trước. Anh ta gật đầu nhẹ. "Tôi nghĩ em sẽ quay lại." Giọng nói trầm ổn, như thể anh ta đã biết trước mọi chuyện.
Fourth ngồi xuống tảng đá gần đó, im lặng một lúc. Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng một điều rõ ràng là không thể tránh khỏi cuộc trò chuyện này. "Anh có thể cho tôi biết thêm về những gì anh đã nói đêm qua không?"
Gemini không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn về phía biển, nơi ánh trăng rọi xuống mặt nước như một dải lụa bạc. Cuối cùng, anh mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Em có biết không, biển này không phải chỉ là một cảnh vật bình thường. Nó là nơi giữ những câu chuyện cũ, những bí mật đã bị quên lãng."
Fourth nghe vậy, trong lòng bỗng cảm thấy rộn ràng. Cậu muốn hỏi thêm, nhưng lại không dám phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng này. Cả hai chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn ánh trăng, như thể thời gian dừng lại. Một cảm giác kỳ lạ như thế nào đó, một mối liên kết vô hình khiến Fourth không thể rời mắt khỏi Gemini.
"Em cảm thấy gì về nơi này?" Gemini đột ngột hỏi, đôi mắt vẫn dõi về phía trước.
Fourth im lặng một lúc lâu. "Nó có gì đó không thực. Như thể tôi không thuộc về đây."
Gemini khẽ cười, lần này không còn vẻ lạnh lùng như trước. "Chúng ta đều là những người lạc lối, Fourth. Em có thể thấy mình không thuộc về đây, nhưng đôi khi, chính những nơi ta cảm thấy lạ lẫm lại là nơi ta tìm thấy chính mình."
Câu nói ấy khiến Fourth cảm thấy một chút bối rối. Cậu không biết liệu Gemini đang ám chỉ điều gì, nhưng lại không thể phủ nhận cảm giác thật sự khi đứng bên anh ta. Cảm giác mà cậu chưa bao giờ trải qua trước đây - một cảm giác mà cậu không thể giải thích bằng lý trí.
Một lúc sau, Gemini đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời Fourth. "Lời nguyền của biển ánh trăng là có thật. Nhưng nó không phải là thứ mà con người có thể hiểu được chỉ qua những câu chuyện. Em sẽ biết khi nào đến lúc." Anh ta dừng lại một lúc, như thể đang cân nhắc lời nói. "Hãy cẩn thận với những gì em tìm kiếm, Fourth."
Và rồi, giống như một cơn gió thoảng qua, Gemini quay lưng bước đi, bỏ lại Fourth một mình giữa bãi biển rộng lớn. Fourth đứng đó, ngỡ ngàng trước những lời nói đầy mơ hồ của Gemini. Cảm giác bối rối trong lòng cậu chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng Fourth không thể nào bỏ cuộc. Cậu đã quyết tâm sẽ tìm ra sự thật. Dù có phải đối diện với những điều kỳ lạ hay nguy hiểm, cậu cũng không thể ngừng tìm kiếm.
Fourth không thể rời mắt khỏi bóng lưng của Gemini. Anh ta bước đi một cách tựa như không thuộc về thế giới này, từng bước chân như hòa vào tiếng sóng vỗ và gió biển. Đêm nay, tất cả mọi thứ dường như chìm trong một không gian khác biệt, giữa hiện thực và điều gì đó mơ hồ, đầy huyền bí.
Fourth đứng đó, lòng đầy thắc mắc và băn khoăn. Những lời Gemini vừa nói không phải là những câu đơn giản. Cậu cảm nhận được rằng mỗi từ ngữ anh ta thốt ra đều ẩn chứa một thứ gì đó sâu sắc hơn, một điều gì đó mà cậu chưa thể hiểu ngay được. Biển ánh trăng... lời nguyền của biển... Tất cả như một cơn sóng cuốn lấy tâm trí của cậu, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, mơ hồ.
Nhưng Fourth không thể cứ đứng đó mãi. Cậu cần phải biết thêm, cần phải hiểu rõ những gì Gemini đang muốn ám chỉ. Dù có bất cứ giá nào, Fourth cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cậu bước theo bóng Gemini, chậm rãi nhưng chắc chắn, dù có một phần trong lòng muốn quay lại và bỏ đi. Cảm giác như một phần của cậu đang kêu gọi cậu quay về với sự an toàn, nhưng phần còn lại lại mạnh mẽ thúc giục cậu tiếp tục. Cậu muốn hiểu, muốn biết những bí mật mà ngôi làng và biển cả này giấu kín.
Gemini đi về phía một hang đá lớn nằm khuất sau những tảng đá cao, nơi có một con đường nhỏ dẫn lên những vách đá dựng đứng. Đó là con đường cậu chưa từng để ý đến, cho dù mỗi ngày cậu đều dạo bước qua bãi biển này. Nó như một con đường bí mật, chỉ hiện lên vào những đêm như thế này, khi ánh trăng soi sáng con đường duy nhất dẫn đến những điều chưa được khám phá.
"Anh dẫn tôi đi đâu?" Fourth hỏi, giọng vẫn không giấu được sự lo lắng lẫn tò mò.
Gemini dừng lại, không quay lại nhìn cậu. "Lối đi này chỉ có thể thấy khi ánh trăng đầy. Nếu em có can đảm, hãy theo tôi. Nếu không, quay lại đi. Lối đi này không dành cho những người chỉ tò mò mà không sẵn sàng đối diện với sự thật."
Fourth nuốt nước bọt, cảm nhận được một chút sợ hãi từ trong lòng. Nhưng cậu đã quyết tâm, không thể dừng lại lúc này. "Tôi sẽ theo anh."
Cậu bước lên con đường đá, từng bước đi rón rén, như thể sợ sẽ làm vỡ vạc những bí mật đang bị chôn vùi. Con đường nhỏ hẹp, khúc khuỷu, và càng đi càng trở nên tối tăm hơn. Ánh trăng không chiếu sáng được hết, tạo nên những bóng đen kỳ lạ vắt ngang qua những tảng đá. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm, như thể có thứ gì đó đang theo dõi từng bước chân của cậu.
Giữa những bước đi im lặng, Fourth không thể không cảm thấy nỗi bất an dâng lên trong lòng. Anh ta đang đi đâu vậy? Tại sao Gemini lại dẫn cậu vào những nơi như thế này? Và... liệu sự thật mà cậu tìm kiếm có thực sự đáng giá?
Gemini đột ngột dừng lại, đưa tay chỉ về phía một chiếc hốc đá lớn phía trước. "Đây là nơi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của em. Nhưng em phải sẵn sàng đối diện với nó."
Fourth nhìn theo hướng tay của Gemini, và nhận ra một vết nứt dài trên mặt đá, như thể một cánh cửa bị bỏ quên từ lâu. Lớp rêu xanh bám đầy quanh cửa, khiến nó trông càng cũ kỹ hơn. Cảm giác kỳ lạ lại lần nữa lướt qua người Fourth.
"Đi vào đi," Gemini nói, giọng đều đều như một lời nhắc nhở.
Cậu không kịp nghĩ thêm gì nữa. Dù trong lòng ngập tràn sự lo lắng, Fourth vẫn bước lên, tiến về phía chiếc cửa đá kỳ lạ đó. Ánh trăng phía trên không đủ mạnh để chiếu sáng cho hết con đường, chỉ tạo ra những bóng đen dài và gập ghềnh. Khi Fourth đặt tay lên cánh cửa, cảm giác lạnh buốt từ mặt đá lan tỏa khắp người, như thể có một lực hút vô hình khiến cậu không thể dừng lại.
Một tiếng động nhỏ vang lên khi cậu đẩy cửa vào. Không khí bên trong giống như bị ngưng đọng từ lâu, không có gió, không có âm thanh. Chỉ có một không gian rộng lớn được chiếu sáng yếu ớt bởi ánh sáng mờ nhạt của trăng, với những vách đá phủ đầy rêu phong. Nhưng giữa không gian ấy, có một vật gì đó sáng lấp lánh.
Fourth tiến lại gần, mắt mở to vì ngạc nhiên. Đó là một chiếc vỏ sò lớn, nhưng không phải loại vỏ sò bình thường. Nó phát sáng, ánh sáng mờ ảo như chính ánh trăng. Cảm giác như vật này có một sức mạnh kỳ lạ. Và điều khiến Fourth càng bối rối hơn là... cậu đã từng thấy nó đâu đó trước đây.
"Đây là món quà của biển," Gemini nói, giọng anh ta vang lên từ phía sau cậu. "Mỗi người đến đây đều phải đối diện với món quà của mình. Món quà ấy có thể là một điều gì đó quý giá, cũng có thể là thứ mà em sẽ phải trả giá."
Fourth quay lại nhìn Gemini, đôi mắt cậu mở to, không biết phải nói gì. Cảm giác mơ hồ đó lại lần nữa trào dâng, như thể mọi thứ xung quanh đang dần trở nên không thực.
__________________________
🌊🌊🌊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro