Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tội lỗi









Tsukishima chỉnh bộ đồ em đang mặc, màu xanh đậm của bộ vest khiến mái tóc vàng của em trở nên nổi bật hơn, sơ mi trắng bên trong khiến em trông phóng khoáng hơn, trên người tòa mùi nước hoa sang trọng.

Khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Tsukishima không khỏi nhếch mép cay đắng. Tâm trí em không còn vẩn mơ hồ như trước nữa, cảm giác thật kỳ lạ khi những ký ức quay trở lại. Hồi tưởng lại những ngày tháng đã qua, nơi em bị giam giữ trong bóng tối bởi những người mà em tin tưởng, một cảm giác cay đắng bao trùm gần như chạm tới cổ họng em. Kết quả là, em buộc phải với tới bình nước và tự rót cho mình một ly.

Kenma đã đúng, ngày tháng càng trôi qua, em càng giống với quá khứ của mình. Vẻ điềm tĩnh thường ngày được vẽ trên khuôn mặt em đã được thay thế bằng vẻ nghiêm khắc khó gần, ánh mắt dịu dàng biến thành ánh nhìn sắc lạnh.

Nhưng Tsukishima không lấy ký ức một cách vô ích. Em không muốn nó khiến em trở thành con người cũ, Tsukishima rất muốn nó vì em biết có điều gì đó đang xảy ra mà em không biết, và anh trai em chính là nguyên nhân. Ngay từ đầu, nỗi đau chính là thứ khiến em muốn quên đi những ký ức của mình trước khi gặp tai nạn. Chính cái đêm hôm đó đã khiến em quyết định rằng nếu em không chết lần đó, em muốn ký ức của mình bị xóa sạch. Bây giờ em đã có nó trở lại, tất cả những gì em nghĩ là làm thế nào để thực hiện vở kịch của mình và bắt anh trai trả giá cho tất cả những điều anh ta đã làm.

Trên chuyến bay trở về Tokyo, Tsukishima bận rộn suy nghĩ và những việc khác bên cạnh những vấn đề mà em cần xử lý. Một điều khác mà em vẫn nhớ là em không biết liệu mình có nên bỏ nghệ thuật để đổi lấy vị trí lãnh đạo công ty hay không. Em nhớ đã nhìn vào bức tranh mình đã vẽ và nghiền ngẫm nó rất lâu cho đến khi em có câu trả lời. Kết quả là chưa có.

Tsukishima thở dài, tới lúc đó rồi tính tiếp.

Cửa phòng mở ra, Tsukishima thấy Kenma đi vào, theo sau là Akaashi. Người thấp hơn nhìn em chăm chú, Akaashi đi về phía chiếc bàn tròn bằng gỗ gần cửa sổ. Y đóng rèm và đặt cặp táp da lên bàn, Tsukishima đi về phía Akaashi và nhìn vào sấp tài liệu mà y chất đống.

"Cái gì đây?" Tsukishima hỏi, trước khi cầm và mở tập tài liệu.

"Đây là những dự án được cho là sẽ phê duyệt cho cuộc họp hôm nay. Tôi nghĩ rằng chúng tôi nên cung cấp cho cậu một cái nhìn tổng thể về những gì cậu cần cho ngày hôm nay." Akaashi nói, y định nói tiếp gì đó thì Kenma cắt lời.

"Akiteru đang cố gắng gấp rút một vài dự án vì họ đã mất một hợp đồng hàng triệu tỷ vào tay một công ty khác," Kenma chăm chú nhìn em.

"Đồ nội thất gia đình? Akiteru đang cố gắng phân nhánh nội thất sao?", Tsukishima bật cười nói khi đọc tài liệu. "Anh ta thậm chí còn không thành công trong việc mở rộng ra thị trường quốc tế như những gì bố tôi yêu cầu và bây giờ anh ta đang cố gắng mở chi nhánh để nội thất? Anh ta đang cố phá hủy công ty ư?"

"Không may là đúng như vậy." Akaashi vừa nói vừa đặt một tập tài liệu khác trước mặt. "Tôi biết anh trai cậu là tên ngu ngốc, nhưng tôi không biết anh ấy có thể ngu hơn vậy."

Tsukishima nhăn trán trước câu nói của Akaashi, em đặt tài liệu đang đọc xuống và cầm lên xem tài liệu mới. Những gì trên đó hoàn toàn khiến em choáng váng.

"Akiteru... Lòng tham không đáy. Điều này có hiệu lực chính xác khi nào?"

"Nếu anh ta thu được đủ số phiếu bầu hôm nay. Anh ta khiến mẹ cậu đồng ý như thế nào thì tôi không biết nhưng có một điều chắc chắn là Tsukishima, nếu cậu không làm đúng cách, tôi không biết khi nào cậu sẽ có cơ hội khác như thế này.", Kenma đáp.

Sau khi dành thời gian đọc nốt phần tài liệu còn lại mà Akaashi và Kenma đã chuẩn bị, cuối cùng cả ba cùng đến công ty, nơi mà Tsukishima nhiều năm rồi chưa từng đến.

"Mấy giờ cuộc họp sẽ bắt đầu?" Tsukishima hỏi.

Kenma nhìn chiếc đồng hồ Rolex bạc của mình. "10 phút nữa sẽ tới nơi. Họ nói rằng cuộc họp bắt đầu lúc 1 giờ chiều."

Tsukishima gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời ở Hokkaido thật dễ chịu, Tokyo thậm chí không thể so sánh được. Giờ thì em biết vì sao ngôi nhà bên bờ biển ấy vẫn luôn đọng lại trong kí ức của em.

Vài phút nữa đã trôi qua và Akaashi đã tấp vào gần cửa trước của công ty.

"Cậu có chắc là cậu sẽ ổn một mình không? Cậu biết rằng chúng tôi có thể cử người đi cùng với cậu."

"Ai vậy?" Tsukishima khịt mũi. "Tôi không nghĩ có người khác còn biết chuyện của tôi. Ngoài việc Yamaguchi và những người khác cố gắng che giấu sự thật rằng Akiteru đang giấu diếm gì đó, tôi không nghĩ rằng mình có thể tin tưởng bất kỳ ai khác."

"Điều gì đã khiến cậu tin tưởng chúng tôi?" Cách nói hạ thấp của Akaashi khiến Tsukishima hơi khó chịu.

"Là điều đã khiến anh giúp tôi," Tsukishima tháo dây an toàn, Kenma nhìn em từ kính chiếu hậu.

Em cảm thấy Akaashi nhăn mặt trước câu trả lời của mình. Kenma chỉ im lặng, bởi vì cậu ấy hiểu rõ ý của Tsukishima. Tsukishima mở cửa xe bằng tay phải trong khi tay trái cầm chiếc cặp táp da đựng tài liệu.

Tsukishima quay lại và thấy Kenma hạ cửa kính xe.

"Cảm ơn vì điều này," Tsukishima nói. "Tôi sẽ liên lạc với cậu khi đã ổn định."

Kenma gật đầu. "Tôi sẽ chờ cuộc gọi của cậu, chúc may mắn."

Với một tay đút trong túi, em đi về phía cánh cửa trượt tự động lớn. Đôi mắt em ngay lập tức nhìn về phía khối chữ cái lớn tạo thành tên công ty, TILE.

Với chiều cao và màu tóc nổi của mình, Tsukishima ngay lập tức thu hút sự chú ý của các nhân viên và những người khác. Khi đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân chớp mắt thêm vài lần nữa trước khi nói.

"Ah... Chào buổi chiều Tsukishima-san. Cậu đến đây vì anh trai của mình à?", nam nhân viên nói.

"Không hẳn, tôi đến đây để họp Hội đồng quản trị."

Cái cách mà người lễ tân mở to mắt trước khi đưa tay về phía chiếc điện thoại và gọi cho ai đó. "Tôi có thể nhờ ai đó hỗ trợ VVIP đến trụ sở chính được không?"

Vài phút sau, một nhân viên khác tiến đến và ra hiệu cho em đi theo. Thay vì thang máy thông thường mà các nhân viên đang đi, hai người đi về phía thang máy gần phía đông. Tsukishima nhớ lại lần đi chung với bố sau cuộc họp.

Trong lúc đợi thang máy, nhân viên có vẻ cảnh giác với em. Tsukishima chuyển trọng lượng của mình sang chân còn lại trước khi nói.

"Cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra trong công ty này." Tsukishima lạnh lùng nhìn nhân viên nói.

"Ừm... đã có một cuộc suy thoái kể từ khi cấp trên không đáp ứng được thỏa thuận. Họ nói rằng công ty thắng dự án thầu được hỗ trợ bởi các công ty thuộc tập đoàn Tokyo..."

Tsukishima chậm rãi gật đầu. "Vậy Phó Chủ tịch đã làm gì để tránh thiệt hại?"

Người nhân viên nhìn em cảnh giác, Tsukishima chỉ nghiêng đầu sang một bên.

"Đừng ngại, với tư cách là một thành viên Hội đồng quản trị, tôi có quyền biết những gì đang xảy ra với công ty phải không?", một nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt em.

"Các bộ phận khác nói rằng họ đang gấp rút nộp nhiều kế hoạch dự án. Tôi nghe từ kế toán rằng cấp trên đang cố gắng cắt giảm ngân sách vì nhiều lý do khác nhau. Tất cả chúng tôi đang cố gắng làm việc chỉ chờ đợi sự thay đổi mà Phó Chủ tịch đã hứa với chúng tôi."

Tsukishima gần như muốn cười. Dốt nát! Anh trai thật sự ngu xuẩn. Em định nói gì đó thì thang máy dừng lại. Tsukishima cảm ơn nhân viên và nói rằng không cần phải đi cùng tới trụ sở chính. Nhân viên này có vẻ do dự, có thể là do vừa nói chuyện phiếm về tình trạng của công ty với một thành viên Hội đồng quản trị không quen biết nào đó.

"Đừng lo về những gì cậu đã nói với tôi. Tôi sẽ làm điều đó. Tôi sẽ là người thay đổi mà các cậu cần."

Tsukishima vẫy tay, trước khi quay đi và nắm chặt chiếc cặp táp của mình. Em có thể cảm thấy tim mình gần như đập ra khỏi lồng ngực, nhưng em cố gắng trấn tĩnh lại khi tiến đến cửa lớn.

Đây rồi, em nghĩ. Giữ vẻ mặt lạnh lùng của mình, Tsukishima mở tung cánh cửa. Đưa mắt đến chỗ ngồi chật kín người, em thấy phản ứng của bọn họ khác nhau như thế nào.

"Xin lỗi vì đã đến muộn. Tôi có làm gián đoạn bất cứ điều gì không?", Tsukishima bình tĩnh nói.

Không ai nói một lời nào, Tsukishima lấy dấu hiệu này để tìm một chỗ trống. Sự im lặng cảm thấy không thực, như thể sự căng thẳng đã hiện diện trước khi em đến. Giống như em đang đi trong một căn phòng trống, nhưng em có thể cảm thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình một cách mãnh liệt. Tsukishima không bận tâm nhìn những người xung quanh vì em đang bận đối mắt với anh trai. Tiếng gót giày da lộp cộp hướng về phía chỗ ngồi có bảng tên giả mà Kenma đã sử dụng để mua chỗ cho cuộc họp Hội đồng quản trị.

Yên vị tại chỗ, Tsukishima lạnh lùng ngước mắt lên đáp lại ánh mắt của những người đang nhìn. "À, tôi xin lỗi. Chắc hẳn mọi người đang bối rối không hiểu tại sao tên chỗ của tôi lại như thế này nhỉ," Tsukishima gỡ bảng tên và đẩy nó sang một bên.

"Tôi vẫn phải giới thiệu bản thân mình sao? Hay là mọi người đã biết tôi là ai rồi chứ?", sau đó Tsukishima đặt tay lên bàn, chờ đợi phản hồi.

Có một vài người mà Tsukishima biết, xa phía Bắc là anh trai và mẹ, trông như thể họ vừa nhìn thấy một bóng ma. Miya Atsumu chỉ nhướng mày trước sự xuất hiện đột ngột của em. Tsukishima cũng thấy 'chồng mình' tái mặt như thế nào khi nhìn thấy em bước vào phòng.

Anh trai em chỉ cười, Tsukishima biết nụ cười chết tiệt đó là giả tạo. "Tất nhiên ai mà không biết em trai anh chứ?"

Có một vài gương mặt lạ đang ngồi đối diện mà Tsukishima không biết. Họ có lẽ là số ít những người đã cố gắng nắm quyền kiểm soát của bố trong chế độ của ông, và hiện đang nằm trong tầm kiểm soát của anh trai em.

"Akiteru, tôi tưởng em trai cậu không có khả năng đến dự cuộc họp? Hơn nữa, không phải cậu ấy đã nói rằng không có hứng thú với công việc kinh doanh sao?", lão già ngồi đối diện nói.

Tsukishima chỉ mỉm cười, "Với tất cả sự tôn trọng, tôi không bao giờ có khả năng nhưng trên thực tế, tôi đủ năng lực để tiếp quản. Tất nhiên nếu anh trai muốn tôi tiếp quản, tôi sẽ không bao giờ từ chối anh ấy."

Lão già kia cứng họng, một người đàn ông khác tiếp tục hỏi.

"Không ai có thể thay đổi suy nghĩ như vậy! Cậu nghĩ điều hành một công ty dễ lắm sao? Tại sao cậu còn ở đây? Cậu sử dụng tiền của ai để mua cổ phần từ chúng tôi vậy?"

Tsukishima gần như muốn cười, "Công ty của ông? Ông nói về sự thay đổi, nhưng ông thậm chí còn không nghe hay nhìn thấy những gì nhân viên ông muốn. Ông đã nói điều hành một công ty không hề dễ, nhưng tại sao cuộc họp này lại đầy những chú hề thế?"

Không ai dám nói chuyện, Tsukishima tiếp tục.

"Chúng ta sẽ dành cả buổi chiều tra hỏi tôi hay chúng ta sẽ nói về những vấn đề quan trọng ngày hôm nay đây?"

Em nghe thấy tiếng anh trai hắng giọng. "Nếu có ai đó muốn nói xấu em trai tôi, người đó có thể rời khỏi cuộc họp. Ai đó đưa cho Kei một bản sao của các dự án đã đề xuất được không?", Akiteru hỏi cô thư ký đang đứng ở góc ngoài cùng bên phải.

Tsukishima muốn nôn ngay khi nghe anh trai mình nói vậy. Khi nhận được bản sao từ thư ký, em cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm. Bực mình đưa mắt nhìn sang phải, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Tại sao anh ta lại ở đây? Nội bộ em gào thét. Tại sao Kuroo lại ở đây? Em suýt đánh rơi tập tài liệu, vẻ kinh ngạc trên gương mặt, người kia cứ tiếp tục nhìn em mãnh liệt như vậy. Tsukishima nuốt khan, tránh mắt khỏi Kuroo.

Tại sao Kuroo lại ở đây? Kenma không nói rằng Kuroo sẽ ở đây. Nhưng có thể Kenma không biết rằng anh ấy đang ở đây. Làm thế nào anh ấy có được chỗ ngồi nếu anh trai em biết Kuroo? Rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu, khiến em phân tâm khỏi việc chính mà em phải làm. Tsukishima nặng nhọc hít vào thở ra, cố gắng tập trung.

Cuộc họp tiếp tục và Akiteru không cho ai có cơ hội phát biểu ý kiến của họ. Anh trai em lảm nhảm về việc phê duyệt dự án này sẽ có lợi cho công ty như thế nào và nó sẽ mang lại rất nhiều tiền mà họ đã mất từ hợp đồng hàng triệu tỷ kia. Tsukishima bắt đầu khó chịu, bởi vì có vẻ như không ai phản đối với bất cứ điều gì Akiteru đang nói. Tất cả họ đều vì tiền.

Khi anh trai dừng lại để uống nước, em lập tức lấy thời gian này để nói.

"Tôi muốn chỉ ra một số lý do tại sao việc phê duyệt dự án này sẽ không mang lại lợi ích gì cho công ty."

Mẹ em dịu dàng nhìn em nói. Mặt khác, Akiteru có vẻ như chuẩn bị lên kế hoạch cho em gặp tổ tiên vào ngày hôm sau. Tsukishima nghe thấy một vài phản ứng tiêu cực từ các thành viên, nhưng điều đó không ngăn được em.

"Trước hết, tại sao anh lại muốn phê duyệt một dự án trong khi anh vừa thất bại? Chính anh đã nói rằng hợp đồng hàng triệu tỷ yên là một dự án sẽ đưa công ty thành công, nhưng tại sao anh lại muốn phê duyệt dự án khác? Anh nên tập trung vào việc làm thế nào để lấy lại số tiền mà anh đã mất sau giao dịch đó.", Tsukishima nói.

Akiteru cố gắng chơi đùa sự khó chịu của em bằng cách cười nhẹ. "Tôi xin lỗi tất cả mọi người nhưng em trai tôi hình như nghĩ rằng chiến lược Rủi ro cao-Lợi ích cao không phải là thứ gì đó phù hợp với chúng ta..."

"Thứ hai, chiến lược Rủi ro cao-Lợi ích cao mà anh yêu thích đó là không cắt giảm nó. Nó không phải là thứ mà công ty này cần. Anh chưa học được bài học gì sao? Tất cả những gì anh đang làm đều có rủi ro cao, về sau nó không có lợi gì cho công ty cả. Nó khiến tôi nghĩ rằng tại sao tất cả các thành viên Hội đồng quản trị này đều đồng ý với anh bất chấp tất cả những điều đó."

Nụ cười của Akiteru tắt dần. Em đã thấy các thành viên khác run lên như thế nào. Khi Akiteru chuẩn bị phản công, em tiếp tục.

"Và cuối cùng, thật ư? Phân nhánh đồ nội thất? Động lực nào khiến anh nghĩ nó sẽ thành công chứ? Anh đã thất bại một lần khi cố gắng mở rộng thương hiệu công ty ở Thượng Hải và Seoul, vậy anh đang nghĩ cái quái gì về việc chấp thuận điều này? Một lần nữa, nếu anh đang nghĩ về chiến lược Rủi ro cao-Lợi nhuận cao, nó sẽ không có tác dụng đâu. Anh nên tập trung vào những gì công ty này đang cần nhất. Và đó là gì? Thay đổi nội bộ.", Tsukishima bộc bạch, khiến anh trai em xịt keo cứng ngắc.

"Thay đổi nội bộ? Điều gì đã khiến cậu đề xuất điều đó?", Lần này, chính Miya Atsumu đã đến để giải cứu anh trai em một phen. "Chúng tôi nhận thức được là công ty đã đưa ra những quyết định sai lầm, nhưng điều đó không khiến chúng tôi bớt doanh nhân hơn. Chúng tôi ở đây để mạo hiểm tất cả, Tsukishima Kei-san."

"Nếu anh đang cố gắng mạo hiểm tất cả, thì anh chỉ đang tự đào mồ chôn mình mà thôi."

Giọng Kuroo vang vọng khắp căn phòng, Tsukishima nuốt khan trước khi đưa mắt nhìn về hướng Kuroo. Em thấy Kuroo vừa đọc xong bản đề xuất và đóng tập tài liệu lại trước khi ngẩng đầu lên.

"Tôi cũng là doanh nhân, nhưng tôi biết rủi ro là ở đâu và khi nào. Anh nói rằng anh sẽ mạo hiểm tất cả để làm cho công ty tốt hơn vì những quyết định sai lầm trước đó, nhưng anh có chắc mạo hiểm là một cách không? Hay đó là cách anh đưa ra quyết định của mình? Thực tế, việc đưa ra quyết định đóng vai trò quan trọng trong việc đặt một thứ gì đó vào rủi ro.", Kuroo nói.

Không một ai nói, một vài thành viên trong Hội đồng quản trị trông như được kéo trở lại hiện thực bởi câu nói của Kuroo, họ cũng cố gắng hỏi một vài câu hỏi liên quan đến các dự án. Sợi dây thòng lọng siết chặt quanh cổ Tsukishima mà em cảm thấy lúc trước đã nới lỏng, đó là vì những gì Kuroo đã làm để giúp em.

Thở dài, Akiteru đưa tay ra hiệu. "Chúng ta sẽ kết thúc cuộc họp này vào ngày hôm nay để điều chỉnh một số thay đổi cho đề xuất."

"Sẽ tốt hơn nếu anh bỏ nó đi và trình bày một cái mới.", Tsukishima trầm giọng nói nhưng Akiteru dường như nghe thấy điều đó, đó là lý do tại sao em cảm thấy anh trai trừng mắt nhìn em.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia với chúng tôi ngày hôm nay, cuộc họp kết thúc."

Khi Tsukishima đứng dậy rời đi cùng với những người khác, em bị mẹ gọi lại.

"Kei! Chờ đã!", bà tiến tới và ôm em. "Con có sao không? Con đã ở đâu vậy?"

Tsukishima chỉ nghiêng đầu sang một bên, em không trả lời.

"Hãy về nhà với chúng ta đi, mẹ xin con, Kei.", mẹ em cầu xin. Em nhìn thấy Akiteru đi về phía họ cùng với anh em nhà Miya.

"Bọn anh rất vui khi em trở lại Kei. Em đã làm bọn anh sợ hãi khi em rời đi đấy. Em đã đi đâu vậy?" Akiteru hỏi.

Tsukishima nhìn anh trai mình với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. "Thật sao? Anh hỏi vậy hả?"

"Chúng tôi sẽ ăn tối cùng nhau. Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?" Atsumu nói.

Tsukishima chớp mắt và bật cười. Bất chấp những cái nhìn kỳ lạ mà mọi người trong văn phòng dành cho mình, em vẫn tiếp tục cười. Em thậm chí còn thấy Kuroo nhìn với vẻ lo lắng.

"Các người còn đang cố gắng sao? Các người có nghiêm túc nghĩ rằng tôi sẽ về nhà với các người sau tất cả những điều mà các người đã làm với tôi không?" Tsukishima khô khan cười. "Không."

"Ý em là gì, Kei? Em đang nói gì vậy?", Osamu cố với lấy tay em nhưng em chỉ trừng mắt nhìn hắn.

"Dẹp cái chuyện nhảm nhí đó đi. Bộ mấy người không mệt mỏi khi đứng sau giật dây à. Tôi nhớ tất cả mọi thứ, Akiteru. Tất cả mọi thứ." Tsukishima tức giận nói. Bọn họ cố gắng vẽ lên mặt cảm giác tội lỗi nhưng điều đó không làm em nao núng chút nào. Akiteru định giơ tay lên thì Kuroo nói sau lưng em.

"Mọi thứ ổn chứ, Kei?", Kuroo nghiêm túc hỏi.

Tim Tsukishima một lần nữa bắt đầu đập loạn nhịp, em nhìn Kuroo lúc này đang đứng ở bên cạnh.

"Không có gì cả. Tôi chuẩn bị rời đi.", Tsukishima trầm giọng. Kuroo nhìn những người còn lại trước mặt, "Vậy thì chúng tôi xin phép.", rồi nắm tay Tsukishima và bước ra khỏi văn phòng. Khi đến thang máy, sự im lặng bao trùm lên hai người họ.

"Cảm ơn anh," Tsukishima thì thầm.







to be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro