Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sợ hãi








"Hôm nay ở trường thế nào?"

Tsukishima nhìn những nếp nhăn hình thành trên gương mặt bố, đôi mắt trũng sâu do tuổi tác, một màu mật ong giống như em.

"Vẫn ổn ạ." Tsukishima trả lời ngắn gọn khiến bố em thở dài.

"Ta vẫn ước rằng con sẽ thay đổi quyết định của mình."

Tsukishima muốn đảo mắt, nhưng không thể vì bố em là người hiểu rõ em nhất. Tsukishima đi về phía bố mình đang ngồi, đặt ba lô lên một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi cách ông vài mét.

"Bố hãy tin Akiteru. Anh ấy có thể làm điều đó tốt hơn con."

Bố em chỉ nghiêng đầu sang một bên và với lấy tách trà nhỏ trên bàn. Sau một ngụm nhỏ, đó là lúc em trả lời.

"Không phải là ta không tin tưởng khả năng lãnh đạo của Akiteru, nhưng ta thực sự muốn con tiếp quản công ty..."

"Con không thể làm điều đó bởi vì..."

"Con yêu nghệ thuật, ta biết. Đó là thứ mà con không bao giờ có thể buông bỏ và đổi lấy bất cứ thứ gì khác. Và ta hiểu điều đó."

Lớn lên, em xem bố mình như một người mà em luôn có thể tâm sự những bí mật. Mẹ thường cưng chiều em, nhưng Akiteru luôn kéo mẹ về phía anh ta. Bố là người đã nâng đỡ và để em tự mình quyết định. Ngay cả khi Tsukishima nói với gia đình rằng em có thể thích người cùng giới, bố chỉ nhún vai và nói rằng bất cứ điều gì làm cho Tsukishima hạnh phúc, đều khiến bố hạnh phúc.

Tsukishima rất biết ơn bố em đã nhận ra được sự thật rằng em không quan tâm đến việc tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Tin đi, Tsukishima đã thử và đăng ký học hai năm ở trường kinh doanh, nhưng em đã bỏ cuộc giữa chừng vì không thấy mình có thể làm được gì từ nó.

Tsukishima muốn tách khỏi nó, nghệ thuật là sự tự do của em. Bố ủng hộ em về việc chuyển sang ngành khác, không giống như mẹ và anh trai đã chỉ trích em khi làm như vậy. Nhưng nhìn xem, đã là năm thứ ba ở trường nghệ thuật và em chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình. Em cảm thấy hài lòng.

"Cảm ơn bố vì đã ủng hộ con."

Bố nở một nụ cười rồi vỗ vai Tsukishima. "Ta luôn làm mọi thứ vì con."

Một tuần sau cuộc nói chuyện đó, Tsukishima không thể tin được rằng người ủng hộ em nhiều nhất lại rời khỏi thế giới này. Các bác sĩ nói nguyên nhân là do suy tim. Tsukishima luôn biết sự thật rằng bố mình có một trái tim mỏng manh, nhưng mọi thứ dường như quá phi thực tế. Nó giống như thế giới đầy màu sắc của em chuyển sang màu đen và trắng.

Tsukishima đã tốt nghiệp. Em đã tiệc tùng. Đã có lúc em sẽ không bao giờ về nhà nếu không có mùi rượu và nước mắt. Em coi đó là những tháng ngày đen tối nhất của cuộc đời mình. Nhưng cuối cùng, nghệ thuật là vị cứu tinh của em. Nghệ thuật tìm thấy em như thể em là đứa con mất tích của nó. Tsukishima đã dành cả ngày của mình trong phòng nghệ thuật của mình, chất đầy hết bức vẽ này đến bức vẽ khác và những bức chứa đựng cảm xúc của em.

Mặc dù đã có lúc Tsukishima phải tham gia các cuộc họp của công ty với tư cách đại diện cho mẹ, vì bà vẫn không thể vượt qua cái chết của bố. Đó là một cảnh tượng đau buồn khi nhìn thấy, nhưng ít nhất em muốn đền đáp mọi thứ bằng cách chỉ xuất hiện trong những cuộc họp như thế này.

"Xin lỗi Akiteru-san, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không hiệu quả. Chúng tôi đã kiểm tra và số tiền mà công ty sẽ chi cho dự án này quá cao. Chúng tôi không thể thu lợi từ việc này." Một thành viên hội đồng quản trị nói, giọng điệu của họ đầy lo lắng.

Tsukishima quan sát xem anh trai mình sẽ phản ứng như thế nào. Trên thực tế, thành viên đó nói đúng, số tiền quá cao, nhưng lợi nhuận mà họ thu được khi kết thúc dự án nói trên lại quá thấp.

"Tôi biết, nhưng chúng tôi là doanh nhân, chúng tôi chấp nhận rủi ro, Azunari-san. Dự án này có thể đủ sinh lời!" Akiteru nói.

Tsukishima thở dài, em giơ tay lên và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía em.

"Akiteru, tôi nghĩ họ nói đúng. Anh đã nói rằng chúng ta đang áp dụng chiến lược Rủi ro cao-Lợi nhuận cao, nhưng chúng ta có thể thấy rõ rằng nó không hiệu quả. Điều này có thể dẫn đến một vấn đề khác mà công ty sẽ phải đối mặt. Anh biết các nhà đầu tư của chúng ta làm việc như thế nào, Akiteru. Một khi họ nhìn thấy một lỗ hổng nhỏ, họ sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về sự uy tín của chúng ta."

Akiteru chỉ ngây người nhìn em. Tsukishima biết rõ về anh trai mình. Khi mọi thứ không theo ý anh ta, anh ta có xu hướng cáu kỉnh một chút. Em đang chứng khiến điều đó, sự tức giận đang từ từ len lỏi trên khuôn mặt của Akiteru.

"Hừm, vậy cậu có gợi ý gì không, Kei?"

Tsukishima hít một hơi thật sâu trước khi thở ra nhẹ nhàng. Em thả lỏng vai, dựa vào bàn và đan tay vào nhau. "Chúng ta từ bỏ dự án. Chiến lược Rủi ro cao-Lợi nhuận cao có vẻ tốt đấy nhưng Chủ tịch đã mất cách đây không lâu, chúng ta cần phải cẩn thận. Vẫn còn nhiều thời gian để soạn thảo một dự án mới, một cái gì đó tốt hơn mà cả chúng ta, nhà đầu tư và người tiêu dùng sẽ thích."

Cuộc họp kết thúc sau ít phút thảo luận. Tưởng rằng em chỉ đến với tư cách đại diện, nhưng em nhận được sự tán thưởng của các đồng nghiệp của bố mình. Tsukishima không muốn giẫm lên cái tôi của Akiteru nên em muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

"Kei, phải không? Chúng tôi đã nghe rất nhiều từ bố cậu. Cậu thực sự có tài năng để điều hành một công ty đấy." Một thành viên hội đồng quản trị tiếp cận em từ phía sau.

Tsukishima chỉ nở một nụ cười. "Cảm ơn, Mebuchi-san. Nhưng tôi muốn để anh trai mình điều hành công ty này. Tôi không thể tự mình làm được vì tôi không có tài kinh doanh."

Người đàn ông chỉ chớp mắt và cười khúc khích. "Hừm, những gì cậu thể hiện lúc nãy không phải là điều mà một người không có tài năng sẽ làm đâu."

Sau lần đó, anh trai cấm em đến công ty để đại diện cho mẹ. Tsukishima hiểu điều đó, nhưng em nghĩ rằng đó sẽ là một quyết định tồi, đặc biệt là khi mẹ vẫn chưa bình tâm hẳn. Akiteru chỉ tức giận một lần duy nhất khi em làm trái với quyết định của anh ta và kể từ thời điểm đó em không bao giờ quay lại công ty một lần nào nữa.

Nhiều năm trôi qua, tình cảm của em đối với nghệ thuật không bao giờ thay đổi. Tsukishima kiếm sống bằng nghệ thuật của mình và em vẫn cảm thấy choáng ngợp khi nghĩ rằng em có thể nhìn thấy tên của mình cùng với các nghệ sĩ nổi tiếng ở Nhật Bản. Yamaguchi thường hay chọc em, bắt đầu từ dưới đáy xã hội giờ đã ở đây, và Tsukishima chỉ đảo mắt trước những trò hề của cậu ta.

"Tsukki, bây giờ sự nghiệp của cậu đang nở rộ, tớ nghĩ chúng ta nên làm điều gì đó cho cuộc sống tình cảm của cậu." Yamaguchi nhìn chằm chằm vào em một cách trêu chọc.

Tsukishima chỉ lắc đầu qua một bên. "Tớ không có thời gian để yêu và bắt đầu một mối quan hệ, Yamaguchi."

"Nhưng lần cuối cùng cậu hôn ai đó là khi nào vậy, lớp 5 hả?"

Tsukishima đảo mắt. "Đó là ở đại học. Khi tất cả các tiền bối khác thách hôn tớ, đó là lần hôn cuối cùng. Với lại, tớ sẽ hẹn hò với ai chứ?"

Em quá tập trung vẽ các chi tiết trên tấm canvas nên không nhìn thấy Yamaguchi đỏ mặt dữ dội như thế nào. Yamaguchi giấu mặt và cúi đầu xuống, và cậu ta dường như đang lẩm bẩm điều gì đó khác.

"... tớ, Tsukki."

Tsukishima nhìn lại và hỏi. "Gì?"

"Hẹn hò với tớ, Tsukki." Yamaguchi nói.

Tsukishima chỉ nhìn chằm chằm vào Yamaguchi, người đang giữ một khuôn mặt nghiêm túc. Từ từ, khoé môi bắt đầu nhếch lên cho đến khi em bật cười lớn.

"Hẹn hò với cậu? Cậu có mất trí không, Yamaguchi?"

Yamaguchi chỉ cười. "Tớ đùa thôi. Nhưng nghiêm túc mà nói, tớ nghĩ cậu nên tìm một người có thể khiến cậu hạnh phúc ngoài nghệ thuật. Một người yêu cậu một cách nghiêm túc."

"Tớ sẽ tìm."

Tìm người yêu một cách nghiêm túc, Tsukishima muốn phớt lờ những gì Yamaguchi nói vì em tin rằng đó là một gánh nặng. Thêm nữa, nghệ thuật là thứ duy nhất mà em có thể cống hiến cả cuộc đời mình, không còn ai khác.

Nhưng em đã nhầm.

Khoảnh khắc em gặp Kuroo Tetsurou không phải là thứ mà em có thể gọi là hoàn hảo. Người đàn ông khiến em khó chịu đến tận cùng, và em thề rằng mọi thứ mà người đàn ông này đang làm đều khiến em khó chịu mãi. Điều khiến Tsukishima thất vọng nhất là em thấy mình yêu người đàn ông này sâu đậm cộng thêm sự tồn tại phiền phức của anh ta.

Em nhớ rằng hai người vừa kết thúc buổi hẹn hò và em về nhà đỏ mặt như một kẻ si tình. Tsukishima không nên như thế này, em phải là một người không thích bị ràng buộc mà mọi người từng thấy. Nhưng việc ở bên cạnh Kuroo khiến em thay đổi quá nhiều, và em ghét việc mình yêu từng chút một.

Một lần nữa, Tsukishima lại xuất hiện trước tấm canvas trắng, truyền tất cả những cảm xúc mà em đang cảm nhận. Em quyết định vẽ một thứ gì đó khiến em nhớ đến Kuroo, một con mèo đen. Đó là đầu của một con mèo đen. Tsukishima tô điểm nền bằng nhiều loại hoa khác nhau. Bây giờ nó trông giống như con mèo đang nằm xuống cánh đồng hoa.

Tsukishima quay lại sau vài giờ và nghĩ hành lang có thể trưng thêm một bức tranh khác. Em cầm một chiếc búa nhỏ, lấy một vài chiếc đinh rồi đi ra hành lang làm việc của mình.

"Thật là một bức tranh đẹp.", mẹ vừa nói vừa đứng sau lưng em, chiêm ngưỡng bức tranh.

Tsukishima mỉm cười. "Con đã dồn hết mọi cảm xúc mà tôi có thể truyền vào bức tranh đó."

"Hạnh phúc sao?", bà ấy trêu chọc. "Con đã nhìn trúng ai rồi phải không?"

Tsukishima chỉ có thể mỉm cười. "Con đoán vậy."

Mọi thứ khác đều hoàn hảo, hai người ở bên nhau nhiều năm và Tsukishima không nghĩ rằng mình có thể yêu ai đó lâu đến như vậy. Và Kuroo chắc chắn rằng tình cảm của em không bị vô ích, vì anh ta thừa nhận rằng bản thân không phải là một người đàn ông hoàn hảo nhưng anh ta khao khát trở thành người mà Tsukishima có thể tin tưởng cả đời.

"Đây là lần cuối cùng em nói, không!", Tsukishima hét lên.

"Đừng có phi lý Kei! Đây là vì lợi ích của công ty!" Akiteru tức giận nắm lấy cổ áo của em và kéo, sự tức giận hiện rõ trong mắt Akiteru. "Đã đến lúc em phải gánh vác trách nhiệm của mình! Em có muốn mẹ chết đơn độc không? Công ty này là thứ duy nhất mà cha để lại cho chúng ta, và anh không muốn thấy mẹ căng thẳng vì chúng ta đang trên bờ vực phá sản!"

Tsukishima nắm chặt tay anh trai mình và cố gắng gỡ nó ra khỏi áo sơ mi. "Em biết về trách nhiệm của mình! Nhưng mà kết hôn với người khác để cứu chúng ta? Đó không phải là một phần trách nhiệm của em!"

Akiteru đẩy Tsukishima ngã xuống sàn.

"Akiteru!? Có chuyện gì vậy?" Mẹ vội vã chạy đến và thấy Tsukishima đang nằm trên sàn. "Hai đứa xảy ra chuyện gì vậy?"

Như thể một bóng đèn sáng lên trong đầu, Akiteru tròn mắt. Một nụ cười chua xót trên môi. "Em sẽ không lấy cậu ta vì tên đó? Đó là lý do sao, Kei?"

Tsukishima không trả lời, em quay sang một bên. Akiteru chỉ biết cười lớn, mẹ lo lắng tiến về phía em.

"Anh đã bảo em đừng gặp tên đó nữa! Công ty chúng ta không thể hưởng lợi từ hắn ta!", Akiteru trừng mắt nhìn em.

"Chia tay hắn, hoặc anh sẽ khiến hắn làm vậy!", anh ta dứt khoát nói.

Tsukishima thấy thật mỉa mai. Trước đây, Akiteru không muốn em làm bất cứ điều gì liên quan đến công ty. Bây giờ công ty đang sụp đổ, Akiteru đang cố gắng bán cái mạng của em cho một doanh nhân nào đó. Và hôn nhân? Tsukishima cười chế giễu trước những gì Akiteru đang giục em làm.

Điều đầu tiên em làm là nói với Kuroo. Đó là lần đầu tiên em thấy anh ta trông như phát điên lên như thể có thứ gì đó sẽ lấy đi khỏi anh ta. Và điều đầu tiên xuất hiện trong đầu em là chạy trốn.

"Yamaguchi, tớ sẽ chạy trốn với Kuroo.", Tsukishima không suy nghĩ gì mà nói, Yamaguchi chỉ nhìn em với vẻ bối rối.

"Tại sao? Còn... gì khác ngoài việc chạy trốn không?" Yamaguchi nói.

"Hừm...Tớ nghĩ bỏ chạy là điều duy nhất mà tớ có thể làm."

"Vậy... cậu định đi đâu?"

Tsukishima nhìn Yamaguchi. "Tớ không biết. Bọn tớ có thể sẽ ra khỏi Tokyo. Ở khách sạn hay gì đó."

Yamaguchi chỉ gật đầu chúc may mắn. Tsukishima sợ hãi, nhưng em đã có Kuroo ở bên.

Em chìm trong suy nghĩ, em không nên cảm thấy sợ hãi đúng không? Nhưng có một cảm giác khó chịu không rõ ở sau đầu em khi em nhìn chằm chằm ra biển ánh lên đèn thành phố lập lòe.

Tsukishima cảm thấy một cánh tay ôm lấy em. Đèn bên trong phòng đã tắt khiến chiếc áo choàng lụa có màu sẫm hơn bình thường.

"Em có hối hận về điều đó không?" Một giọng nói thì thầm sau tai em.

Tsukishima khẽ khịt mũi. Tay em lướt qua bàn tay đang khóa chặt eo. Em cố gắng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của người đàn ông trên cửa sổ kính nhưng tất cả đều mờ ảo, em nhíu mày.

"Em sẽ không bao giờ."

"Hừm... Em có vẻ lạ quá." Kuroo rúc vào hõm cổ em, Tsukishima cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng trên da mình, và cảm thấy khá nhột nhột.

"Em đã nói là không. Tại sao em lại phải hối hận vì điều này chứ?" Tsukishima nói.

"Có thật không?" Một tiếng trêu chọc theo sau. Tsukishima cảm thấy bàn tay của Kuroo đang quấn quanh eo mình, từ từ mở dây buộc của chiếc áo choàng mỏng mà em đang mặc. Em cảm thấy hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể.

Tsukishima chỉ đảo mắt, điều này khiến Kuroo cười lớn.

"Tôi chỉ đang trêu em thôi, sao em căng vậy?"

Tsukishima cố gắng di chuyển nhưng cánh tay bị khóa quá chặt. "Đó là do anh nghi ngờ em."

"Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ em, Kei." Kuroo nghiêm túc nói, điều này khiến tim Tsukishima đập bất thường. Tsukishima thở ra một tiếng nhẹ khi cảm thấy Kuroo đang hôn cổ mình.

Bây giờ, đến lượt em trêu chọc. "Có thật không?" Môi Tsukishima nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.

"Thật."

"Anh chắc không?"

"Chắc, em biết tôi tin em mà. Tôi biết rằng ngay cả khi chúng ta không ở bên nhau, tôi sẽ luôn tìm cách quay lại với em. Và tôi biết em cũng sẽ như vậy."

Hai người chạy trốn như những kẻ đào tẩu bị chính người anh của mình xua đuổi đến tận cùng thế giới. Tim em đập rất mạnh, và em cảm thấy hồi hộp khi rời xa người của anh trai mình. Nhưng một lần nữa, số phận lại trêu đùa em.

"Họ phát hiện rồi. Em đã thấy người của Akiteru ở bên ngoài. Họ đang rình rập xung quanh khách sạn và chờ chúng ta đi ra." Tsukishima hoảng sợ. Em chỉ nhìn chằm chằm vào Kuroo, người vừa kết thúc cuộc gọi.

"Chúng ta cần phải đi."

"Đi đâu? Điều cuối cùng em nhớ là đi nước ngoài nhưng nó không thể bởi vì em hiểu rõ anh trai em, anh ấy sẽ hủy tất cả các chuyến bay để bắt em ở lại."

"Tôi đã tìm thấy một nơi."

"Ở đâu?" Tsukishima hỏi.

Kuroo thở dài trước khi đi về phía em. Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Tsukishima như thể đảm bảo với em rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Cậu ấy đã tìm cho chúng ta một nơi ở Hokkaido. Khá xa, nhưng không có người."

"... Anh có chắc rằng cậu ấy sẽ không phiền chứ?", Tsukishima thở dốc.

Em biết Kuroo đang nói chuyện với ai, nhưng lòng kiêu hãnh của em không cho phép em chấp nhận rằng Kenma sẽ giúp họ. Kenma Kozume. Bạn thời thơ ấu của Kuroo, người từng thích người yêu của em.

Kuroo ôm em vào lòng, mùi xạ hương quen thuộc xộc vào lỗ mũi khi người đàn ông đặt cằm lên vai em. Đôi mắt Tsukishima ứa lệt, nhưng em cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, em không muốn khiến Kuroo phải lo lắng.

"Không đâu, cậu ấy đã có người khác rồi..."

"Em khá chắc rằng cậu ấy sẽ không làm điều đó cho em nếu anh không nói."

"Cậu ấy không phải là loại người thích để bụng. Và tôi đã nói với em rồi, cậu ấy đã có người khác."

"Cậu ấy vẫn còn yêu anh, em chắc chắn."

"Nhưng tôi yêu em."

Đêm đó, hai người rời thành phố và đến sân bay mà Akiteru và người của anh ta không hề hay biết. Em nhẹ nhõm nhưng em vẫn không thể không để tâm đến cảm giác mà em đã cảm nhận được.

Hokkaido rất đẹp, nó còn hơn cả những gì em mong muốn. Tsukishima đã vẽ cả ngày lẫn đêm bất cứ khi nào em có cảm hứng. Vì chỉ có hai người trong ngôi nhà trên bãi biển, nên không ngày nào là hai người không trải qua cuộc hoan ái. Từ trên giường đến ban công, từ hiên nhà đến vách đá ven biển.

Tsukishima đang đứng gần một mỏm đá hướng ra biển. Không khí mặn phả vào da em, nhưng cảm giác khá dễ chịu.

"Tôi đã nói với em rằng họ sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây." Một người đàn ông nói với một giọng điệu gần như trêu chọc.

Tsukishima thở dài, biển trông giống như một thùng sơn màu xanh lam khổng lồ được trộn với nhau cùng với các sắc thái khác của màu xanh lam.

"Em biết và nơi đây rất đẹp." Tsukishima đưa mắt trở lại biển, nhưng anh vẫn không thể hiểu được rằng Kuroo đang ở đây. Trong những giấc mơ được cho là ký ức của anh.

"Nhưng em đã nghi ngờ cậu ta. Tôi đã nói với em rằng cậu ấy sẽ giúp chúng ta."

"Nhưng điều đó vẫn không thể xóa bỏ sự thật rằng cậu ấy vẫn yêu anh. Cậu ấy làm điều đó vì anh, Kuroo. Không phải vì em."

Em đi cách Kuroo vài mét, nhìn những con sóng lăn tăn trên biển dạt vào bờ trắng xóa. Thật xinh đẹp. Nơi đây giống như một bức tranh sống động.

Tsukishima nghe thấy tiếng thở dài của Kuroo sau lưng mình. Cho đến khi Kuroo bên cạnh em, cố gắng đan tay với em.

"Chuyện đã kết thúc rồi, Tsukishima. Những gì đã xảy ra giữa tôi và cậu ấy, tất cả đều là quá khứ. Đó là điều duy nhất mà tôi hối tiếc. Tôi không bao giờ ở trong mối quan hệ..."

"Với cậu ấy, vì cậu ấy chỉ là một người bạn. Em đã nghe điều đó hàng nghìn lần rồi."

Kuroo thở dài bực bội. Anh đưa tay Tsukishima lên môi và hôn nó một cách nhẹ nhàng. Nó làm cho bên trong của Tsukishima trở nên ấm áp và mờ ảo.

"Tôi biết em đang suy nghĩ quá xa."

Tsukishima chế giễu. "Em không có."

Kuroo nhướng mày và mỉm cười. "Em có đấy. Tôi biết khi em đang tức giận ngay cả khi em đang cố gắng phủ nhận rằng em đang nổi điên. Tôi biết em hạnh phúc ngay cả khi em cố gắng nói rằng em không như vậy. Và tôi biết khi em suy nghĩ quá xa. Trán của em sẽ không ngừng nhăn lại và cuối cùng em sẽ lại thấy mình bị mắc kẹt trong lỗ hổng vô tận đó."

Tsukishima mắt dịu lại. Em nhìn lại đôi mắt hổ phách ấm áp kia. Kuroo tiến lên một bước trước khi kéo em vào lòng.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, bé yêu. Tôi chỉ có em thôi, sẽ luôn là em. Không phải cậu ấy cũng không phải ai khác. Tôi sẽ mãi là người mà em luôn yêu."

Hay... tất cả chỉ là dối trá?

Đó là một đêm mưa bất thường. Tsukishima mang xe vào thành phố để mua một ít sơn dự trữ. Thời tiết hôm nay thật bất thường vì những ngày trước đều là nắng và tin tức thậm chí không đề cập đến một trận mưa rào hôm nay. Khi về đến gần nhà, em nhận thấy có một chiếc ô tô khác đang đậu. Một người đàn ông trong bộ đồ đen trắng nhìn chằm chằm vào em trước khi nở một nụ cười nhếch mép nhỏ.

"Đừng lo. Tôi không ở với anh trai cậu, tôi đi với người khác," Một người đàn ông tự giới thiệu là Akaashi nói, trước khi ra hiệu cho em vào trong vì mưa bắt đầu đổ mạnh hơn.

Mở cửa, trong lòng em cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ. Tại sao Kenma lại ở đây? Nhìn quanh, có vẻ như hai người vừa cãi nhau xong. Đôi mắt sắc bén của Kuroo nhìn em nhưng nó dịu đi khi anh gọi tên em.

"Kei, không phải những gì em nghĩ..."

Kenma uể oải nghiêng đầu. "Đừng làm thế nữa Kuroo, tỉnh táo lại đi. Anh không thể để công ty hoạt động mà không có anh được."

"Chuyện gì vậy?", hơi lạnh chạy khắp cơ thể Tsukishima. Cảm giác bất an bắt đầu trỗi dậy. Nỗi sợ hãi chạy qua huyết quản đến nỗi nó gần như chặn dòng máu của em.

Kenma thở dài và trừng mắt nhìn Kuroo trước khi nhìn em. "Nói cho cậu ấy biết, Kuroo."

"Kenma im đi!" Kuroo hét lên.

"Nói cho em biết cái gì, Kuroo?"

Sự im lặng bao trùm, em không thể cảm thấy trái tim mình đang đập, chỉ có đôi tai lắng nghe những giọt mưa rơi trên mái nhà.

Kenma tỏ vẻ khó chịu. "Anh trai cậu đang cố gắng đánh lạc hướng các nhà đầu tư của Blank Space khi biết rằng ông chủ ngu ngốc đã đi vắng. Các thành viên trong hội đồng quản trị đang tìm kiếm Kuroo vì họ gần như sắp phá sản. Điều duy nhất giữ được công ty là nhờ tôi và sự giúp đỡ của Bokuto."

Tsukishima chưa kịp trả lời thì một Akaashi ướt sũng bước vào. "Tôi không biết tại sao họ ở đây nhưng cậu cần phải trốn." Akaashi nhìn thẳng vào Tsukishima trước khi nhìn Kuroo và Kenma.

Không thể nào. Đầu em trống rỗng, đôi mắt nhìn về phía sau Akaashi, em sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông mà em đã cố gắng tránh mặt trong nhiều tháng nay.

Akiteru bước vào với vẻ tự mãn. Có những người theo sau anh ta, em cho rằng đây là người có thể giúp anh trai xác định vị trí của họ. Anh em nhà Miya đứng nhìn với vẻ chán nản, nhưng tên tóc vàng nhìn em đắc thắng.

"Hãy kết thúc chuyện này ở đây thôi, Kei. Anh đã quá mệt mỏi với những trò chơi ngu ngốc của em rồi. May mắn là nhờ có người bạn kia của em đã giúp bọn anh tìm được dấu vết.", Akiteru nói và nghiêng đầu nhìn Kenma.

"Cậu dẫn bọn họ tới đây?" Kuroo hét vào mặt Kenma. Kenma có vẻ bối rối, như thể cậu ấy đang cố gắng nắm bắt tình hình.

"Cái gì? Không! Em thề là em không nói với họ!", Kenma phản ứng lại. Akaashi đến bên Kenma như để bảo vệ chủ nhân của mình.

"Boss đảm bảo rằng tất cả các kế hoạch du lịch của anh đều được thực hiện trong bí mật. Đó không phải lỗi của boss, Kuroo." Akaashi nói.

Kuroo cố gắng tiến về phía em và kéo em ra khỏi người anh trai của mình, nhưng dùng tất cả sức lực còn lại trong cơ thể yếu ớt của mình, em đã đẩy anh ta ra.

"Kei? Sao vậy?" Kuroo ngạc nhiên khi Tsukishima có thể đẩy anh ta ra.

"Em nghĩ anh nên trở về Tokyo, Kuroo..." Tsukishima yếu ớt nói. Đôi mắt của em hướng về Kenma, người đang nhìn em một cách xin lỗi về mọi thứ đang xảy ra.

"Công ty đang cần anh..."

Kuroo lắc đầu sang một bên. "Tôi có thể làm việc khi tôi đi vắng. Tôi sẽ ở đây với em."

Akiteru nở một nụ cười mỉa mai. "Cuối cùng thì em cũng tỉnh táo, Kei. Tất cả những gì em phải làm là ký hợp đồng hôn nhân. Dù sao thì Osamu cũng tốt hơn Kuroo rất nhiều."

Tsukishima vội vàng tách mình ra khỏi Kuroo trước khi em đối mặt với anh trai mình. "Em cũng sẽ không đi cùng anh."

"Anh đã nói dừng trò chơi này đi, Kei! Em chỉ cần ký vào bản hợp đồng và sau đó anh sẽ để em tự biến mất!"

Tiếng sấm vang rung trời, nó thậm chí còn làm rung chuyển toàn bộ ngôi nhà. Những giọt mưa rơi xuống nặng hạt, như thể ông trời đang trút xuống cho em và nỗi khổ của em. Tsukishima nhân cơ hội này để chạy ra ngoài, không quan tâm đến việc liệu mình có bị ướt sũng vì cơn bão này hay không.

"Tsukishima! Quay lại mau!"

Những giọng nói vang lên sau lưng. Mặc kệ tiếng gọi của họ, em vội vã bước ra ngoài. Mưa dần thấm vào quần áo của em và nó ngay lập tức trở nên ướt nhẹp.

Tsukishima có thể nghe thấy tiếng bước chân theo sau, nên em sải bước dài hơn về phía xe của mình. Đôi mắt nâu vàng của em cay xè vì nước mưa và có lẽ cộng thêm cả nước mắt.

"Kei! Xin em!", một giọng nói hét lên. Đó là Kuroo, nhưng em không bận tâm, em chỉ muốn thoát khỏi đây.

Tsukishima quay lại để nhìn gương mặt người kia. Người đàn ông dừng lại cách em khoảnh một mét. Ánh sáng từ ngôi nhà bên bờ biển hắt lên khuôn mặt anh ta hiện lên dáng vẻ tội lỗi trên khuôn mặt của người đàn ông nọ. Kuroo trông có vẻ đau khổ, nhưng Tsukishima biết rằng đó hoàn toàn là lỗi của em. Em đã mang những rắc rối này vào cuộc sống của anh ấy và em sẽ là người dẹp yên chúng.

Tsukishima nhìn Kuroo một lúc, rồi hướng về phía đám người đang đứng bên ngoài ngôi nhà. Đầu họ cúi thấp khi thấy em nhìn, nhưng Akiteru thì không.

"Quay vào trong đi, Kei. Rồi nói chuyện nào." Người đàn ông trước mặt thấp giọng nói.

Sét đánh, theo sau là những tia sấm chớp.

"Không! Nói chuyện? Có chuyện gì để nói chứ?", em quay mặt đi, nở nụ cười mỉa mai, đôi mắt liếc nhìn anh ta rồi đến đám người phía sau. "Chuyện đó ư? Em thà chết trong đêm giông bão này còn hơn!".

Nói xong liền mở cửa xe bên cạnh và chui vào trong. Kuroo đập mạnh lên cửa sổ nhưng Tsukishima đã nổ máy và đạp ga. Chiếc xe màu đen lao nhanh trong đêm tối, không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Tsukishima có thể cảm nhận sự tức giận đang sôi sục bên trong cơ thể. Khoảnh khắc em quyết định buông bỏ cảm xúc của mình, những giọt nước mắt từ từ rơi trên gò má mịn màng của em. Em nắm chặt tay lái và thận trọng di chuyển trên con đường vách đá trơn trượt.

Lồng ngực em phập phồng không ngừng. Cơ thể như bị tê liệt, và điều ngạc nhiên là em không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi khi lái xe với tốc độ nhanh như thế này. Em thề rằng nếu em có thể quên bất cứ điều gì, em muốn quên tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình.

Tsukishima nhắm mắt lại. Em nhìn thấy đèn pha chiếu vào từ gương. Em đạp mạnh vào bàn đạp để cố chạy nhanh hơn chiếc xe phía sau.

Mặc dù không thể cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của bản thân, nhưng bên trong em chắc chắn rất đau đớn. Trái tim em đau nhói dữ dội vì những cảm xúc trong lòng. Đau đớn, phản bội, giận dữ và cô đơn đã bủa vây trái tim tội nghiệp của em.

Tsukishima chuyển tầm mắt về phía biển đen giận dữ bên trái. Biển có màu xanh lam yêu thích một thời của em giờ trở nên đen kịt, những con sóng rung chuyển qua lại, khi những cơn gió mạnh đùa giỡn với nó. Đêm nay không có trăng, vì những đám mây mưa dày đặc rải rác trên bầu trời đêm.

Ý nghĩ về cái chết không làm em sợ hãi chút nào. Con đường trước mặt có khúc cua, em quyết định chạy chậm một chút, rồi định thần lại. Đạp chân ga, Tsukishima giữ chặt tay lái khi chiếc xe tông qua hàng rào sắt.

Như thể mọi cảnh vật xung quanh chuyển động chậm, em cảm thấy adrenaline trào dâng trong huyết quản. Tsukishima nhắm mắt lại, khi cả cơ thể được chào đón bởi biển cả. Trong tích tắc, nước biển tràn đầy vào trong xe hơi, nhưng lạ lùng thay, nỗi sợ hãi khiến adrenaline trong em cũng xua đuổi ý nghĩ về cái chết.

Em không thể chết ở đây.

Khi nước ngập đầy xe, Tsukishima dùng xô sơn bên cạnh đập vỡ cửa kính. Mặc dù cảm giác khó thở vì tác động của việc rơi xuống biển, em vẫn cố gắng hết sức để thoát ra khỏi xe. Khi phá vỡ thành công, nước tràn vào cố gắng nhấn chìm em.

Mình sẽ không chết ở đây, đó là những gì em nghĩ. Cơ thể em đau đớn, đôi mắt em đã nhòe đi. Cuối cùng khi lên tới mặt nước, em cố gắng bơi đến một tảng đá nhỏ gần đó. Bàn tay em chảy máu khi em siết chặt vào tảng đá vụn, cố gắng không bị sóng cuốn đi.

Tsukishima muốn quên đi nỗi đau, nhưng em không muốn chết ở đây.


***


Khoảnh khắc nhìn bức tranh, như thể có thứ gì đó trong não em bật công tắc kích hoạt. Tất cả những cảnh đó hiện lên trước mắt, khiến Tsukishima khó thở.

"Không thể tin được." Tsukishima thì thầm một mình trước khi từ từ đối mặt với Kenma, người đang nhìn em đầy hối lỗi.

"Cậu đã xuất hiện vào đêm hôm đó. Cậu đã đưa anh trai tôi và bạn bè của anh ấy đến ngôi nhà này." Tsukishima lạnh lùng nói.

Kenma nhìn em và lắc đầu. "Tin tôi đi, không phải là lỗi của tôi. Tất cả các chuyến bay tôi mua đều được thực hiện trong bí mật, chỉ là đám người của anh cậu đã tìm thấy người có liên quan đến tôi và họ đã tìm thấy chúng ta vào đêm hôm đó."

"Cậu đã rất ghét tôi. Tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?" Tsukishima lau giọt nước mắt sắp rơi.

"Khi cậu gặp tai nạn, sự tức giận của Kuroo như bùng nổ. Anh ấy sẽ không nghe những gì tôi nói. Tôi biết rằng tình cảm của mình sẽ không còn được đáp lại nữa, nhưng tôi không muốn tình bạn của chúng tôi bị hủy hoại."

"Cậu đã phá hỏng nó ngay khi cậu nói rằng cậu yêu anh ấy. Tình bạn của hai người không bao giờ có thể lấy lại được. Hiện tại, cậu chỉ là người quen trong đời anh ấy thôi", Tsukishima lạnh lùng trả lời.

Kenma cười khẩy, "Bây giờ trông cậu giống ngày xưa hơn rồi đấy. Tôi muốn giúp cậu và Kuroo. Tôi hy vọng cậu chấp nhận điều này như lời xin lỗi của tôi vì những điều tôi đã làm với cậu trong quá khứ."

Tsukishima ngây người nhìn Kenma. Đầu óc em quay cuồng, vì em không biết phải làm gì khi đã nhớ lại mọi thứ.

"Tôi chấp nhận, chỉ khi cậu giúp tôi một việc," Tsukishima nghiêm túc nói.








to be continue...

Note: Trong lúc họp sẽ xưng hô lịch sự, anh-tôi, cậu-tôi nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro