Chạy
Lúc Tsukishima nhìn thấy mẹ và anh trai trở về từ nơi nào không ai biết đã là trưa rồi. Em đã mặc quần áo đi làm và sẵn sàng đi làm trong yên bình, nhưng bây giờ em phải chịu đựng những người này.
"Đi làm ngay hả Kei?", mẹ em hỏi rồi kéo ghế ra khỏi bàn ăn. Akiteru đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, nhưng sự chú ý của anh ta rõ ràng là đang hướng về em.
"Con ở lại ăn trưa được không? Anh trai có chuyện muốn nói với con về công ty."
Tsukishima quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào mẹ mình với khuôn mặt vô hồn, rồi nhìn Akiteru. Sau khi nghe những gì Akaashi nói, quan điểm của em đối với gia đình của mình đã thay đổi. Em biết rằng sẽ mất một thời gian cho đến khi em bắt đầu nhớ lại và làm sao mà những điều xảy ra ở hiện tại lại chính là sự thật.
Tiếng chiếc ghế bị kéo ra khiến mẹ và anh trai chú ý. Akiteru nhìn em một cách kỳ lạ, nhưng em chỉ nhìn thẳng vào anh trai mình.
Em không còn sức để đối mặt với cả mẹ và Akiteru, em chỉ nhìn vào chiếc đĩa thức ăn. Akiteru vẫn đang nghe điện thoại, mặc dù đồ ăn trước mặt anh ta vẫn còn nguyên. Mọi người ăn trong im lặng, nhưng mẹ em đang nhìn với vẻ quan tâm.
"Kei, sao vậy? Con đã tránh mặt chúng ta mấy ngày nay rồi.", mẹ em cố gắng dỗ dành nhưng em không nhúc nhích, tiếp tục ăn trong im lặng.
Đối diện với em, Akiteru đang nhìn em một cách tò mò, nhưng đôi mắt của anh ta lại mang một biểu cảm khác. Cuộc điện thoại kết thúc, anh ta bắt đầu dùng bữa. Đôi mắt của anh ta vẫn nhìn em như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi của mình.
Mẹ em nhìn Akiteru, cầu cứu nhưng Akiteru thở dài, lắc đầu sang một bên.
"Mẹ đừng làm phiền nữa. Có lẽ thằng bé có vấn đề về cửa hàng và muốn giải quyết nó một mình." Akiteru nói, rồi nhìn em một cách ngây thơ, "Cửa hàng của em suôn sẻ chứ? Em mới khai trương mấy ngày trước đúng không?"
Mẹ nhìn em đầy mong đợi. Nhưng Tsukishima không trả lời. Lần nữa.
"Kei, con có thể cho chúng ta biết có chuyện gì không? Có phải đầu con lại có vấn đề chứ? Chúng ta lên lịch gặp bác sĩ cho con nhé?"
Em chỉ lắc đầu, đôi mắt lướt qua Akiteru, anh ta dừng bữa ăn và em một cách nghiêm khắc.
"Con làm sao thế? Con đã tránh mặt chúng ta, Kei. Nếu là do chúng ta không thể đến dự buổi khai trương của con thì mẹ xin lỗi. Mẹ bị cuốn vào cuộc họp hội đồng quản trị mà quên mất thời gian cửa hàng con sẽ tổ chức cắt băng khánh thành...", mẹ em giải thích.
Em cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Họp Hội đồng? Không biết thời gian? Thật vớ vẩn. Tsukishima đã nói chính xác thời gian trước nên họ không thể bỏ lỡ được. Và thật sự, đó thậm chí không phải là lý do tại sao em lại cảm thấy như vậy. Cơn tức giận đang sôi sục trong em. Đối với mẹ mình. Đối với Akiteru.
Bên cạnh đó, ngay cả khi họ không biết thời gian ít nhất họ có thể tới vào ngày hôm sau. Nhưng có vẻ như họ đang quá bận rộn với những âm mưu sau lưng em. Tsukishima khó chịu tặc lưỡi.
Em nghiêng đầu, với lấy cốc nước bên cạnh và uống cạn. Lấy cớ ăn xong, em đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Em phớt lờ tiếng mẹ gọi, nhưng khi gần đến cầu thang, em nghe thấy tiếng Akiteru ngăn cản mẹ.
Tsukishima nghiến răng, em vẫn còn run rẩy khi biết sự thật. Em cảm thấy mình bị lợi dụng bởi anh trai, mẹ, Osamu, bởi tất cả mọi người. Em không biết mình đã sống trong bao nhiêu điều dối trá. Akaashi đã chứng kiến em suy sụp như thế nào khi tiết lộ cho em biết ở văn phòng.
///
Những ngón tay run lẩy bẩy cùng với cái đầu đau nhức, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng Akaashi vẫn đứng đó trước mặt em, thản nhiên nghiêng người về phía trước và nhìn em chấp nhận sự thật kinh khủng này. Cảm xúc của em như một đống đổ nát, em không biết chính xác cảm nhận đầu tiên.
"Vậy, cảm giác thế nào? Khi biết câu trả lời?", Akaashi nói.
"Tôi không... Tôi không tin anh dù chỉ một chút.", Tsukishima gồng sự tỉnh táo còn lại của mình để giữ không phải bất tỉnh. Akaashi cười chế giễu, tay gõ gõ lên bàn.
"Cậu cần phải bắt đầu thức tỉnh ngay bây giờ, Kei. Rồi họ có thể lấy đi những thứ khác khỏi cậu. Họ đã lấy đi những ký ức, cổ phần của cậu nhưng cậu định để họ lấy đi sự thật sao? Nhảm nhí hết sức." Akaashi tiếp tục, giọng điệu như thể đang dụ dỗ em làm bất cứ điều gì em phải làm.
Akaashi khiến em câm nín, phải đã mất rất nhiều thời gian em mới có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trong đầu. Khi Akaashi thấy em có vẻ bớt sốc hơn, y ngả người về phía sau với lấy chiếc cặp táp màu đen.
"Đừng để họ thao túng cậu nữa, Kei.", Akaashi mệt mỏi mỉm cười với em, "Tôi biết cảm giác như thế nào khi bị chơi đùa."
Khi Akaashi chào tạm biệt, y đứng gần cửa như thể đã quên nói điều gì đó. Akaashi nhìn lại Tsukishima, người cũng đang nhìn y với đôi mắt ngấn lệ.
"Hôm nay tôi cảm thấy khá hào phóng, vậy tôi sẽ cho cậu biết một bí mật nhỏ chứ nhỉ?"
Khuôn mặt đẫm nước mắt của em nhìn Akaashi, trong khi y chỉ nở một nụ cười quái đản. Bây giờ em mới nhận ra, có điều gì đó khác lạ với người này. Akaashi Keiji càng cố gắng che giấu tính cách đen tối của mình thì điều đó càng hiện rõ, giống như ngay bây giờ. Vẻ mặt của y như đang tận hưởng sự đau khổ của Tsukishima, nhưng vẫn giúp đỡ em.
"Về người bạn thân nhất của cậu ấy?"
Tim Tsukishima đập thình thịch. "Yamaguchi? Cậu ấy có liên quan việc này?"
Akaashi cười nhạt, y chỉ nghiêng đầu sang một bên rồi rời khỏi phòng.
///
Đôi mắt nhìn xuống hai bàn tay vẫn đang run rẩy, em hồi tưởng lại ký ức về cuộc gặp gỡ đó. Tsukishima cầm chiếc túi đựng những mảnh kí ức quan trọng của em: tập phác thảo, một vài cây bút chì và một cuốn sổ ghi chép danh sách các công ty bất động sản mà em đã đến.
Em không thể lái xe nên đã đi taxi. Đêm qua, sau khi kể lại kỷ niệm gần đây khi nói chuyện với ai đó về việc đi Hokkaido, em cuối cùng đã đưa ra quyết định của mình. Nếu Yamaguchi dính líu đến chuyện này, em sẽ moi từng chút thông tin từ cậu ta. Mặc dù điều đó sẽ khiến Tsukishima đau buồn, bởi vì tin tưởng cậu ta là điều đầu tiên em làm khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
***
Mặt trời nóng hừng hực, nhưng đám mây đen từ từ tụ lại và che kín bầu trời. Tsukishima có thể cảm nhận được cơn gió thổi, trên cánh tay và trên khuôn mặt mình. Khu vực này trông vẫn sôi động hơn bao giờ hết, bởi đã gần đến đợt giảm giá thường niên của quận. Em đứng cách cửa hàng của mình vài mét, nhìn vài người đang lựa sản phẩm của cửa hàng. Yamaguchi ở bên cạnh người thu ngân, cậu ta nhìn thấy em, mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay.
Tsukishima thậm chí không thể nhếch lên khóe môi. Nếu những gì Akaashi nói là đúng, rằng Yamaguchi có liên quan đến tất cả những lời nói dối được dàn dựng này, em không biết phải làm gì hay phải nhờ đến ai. Một khuôn mặt hiện lên trong đầu em, là Kuroo Tetsurou. Bản thân Tsukishima cũng không biết liệu người đàn ông đó có giúp mình không, một người xa lạ đã ngủ với em một đêm.
Người đàn ông nói rằng anh ta có tình cảm với em, nhưng Tsukishima là người quyết định xem đó có phải là sự thật hay không. Nhưng em chưa biết điều đó, em không thể quyết định ngay rằng anh ta biết về việc em bị chơi như một con rối.
Tiếng chuông kêu khi em bước vào trong cửa hàng. Một vài người quay lại nhìn, nhưng không phải em mà là người đàn ông đằng sau em, người có khuôn mặt thân thiện.
"Cuối cùng! Chúng ta gặp lại nhau rồi!"
Một người đàn ông với hào quang chói lòa đã chào hỏi em. Yamaguchi quan sát từ quầy thu ngân, nhưng cậu ta không thể nhìn thấy Tsukishima đang nói chuyện với ai nên lặng lẽ đi về phía họ.
Sự chú ý của Tsukishima bị thu hút bởi người đàn ông này. Người nọ có vẻ bối rối không hiểu tại sao Tsukishima lại làm như không biết anh ta, nhưng anh ta rút ra tấm danh thiếp nhỏ màu đen và vàng kim.
Bokuto Koutarou.
Đó là cái tên được khắc trên thẻ. Anh ta trông giống như người có quyền lực, nhưng Tsukishima nhìn lại người đàn ông đó, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen kết hợp với chiếc quần tây màu xám.
"Anh là ai?"
Người đàn ông, Bokuto Koutarou, chỉ rút điện thoại ra và cho em xem một bức ảnh. Tsukishima tò mò nhìn vào thì thấy trong bức ảnh, cả hai đang đứng cùng nhau và phía sau có treo một bức tranh khổ 40 x 50.
"Tôi đã mua bức tranh của cậu khi cậu tổ chức triển lãm. Tôi được một người bạn giới thiệu và tôi thực sự thích tranh của cậu. Đặc biệt là khu rừng đầy tuyết đó!", Bokuto mỉm cười.
"Bạn?", Tsukishima bối rối, em thậm chí còn không nhận ra rằng Yamaguchi đang ở trước mặt mình, che chắn em khỏi Bokuto.
Bokuto chỉ bật ra tiếng cười nhỏ. "Đừng làm như không biết người đó chứ!"
"Xin lỗi, thưa quý khách. Bạn tôi có vẻ thực sự không thoải mái, quý khách vui lòng rời đi giúp ạ," Yamaguchi lịch sự nói. Bokuto trông có vẻ khó chịu, nhưng không để ý đến nó. Thay vào đó, anh ta chỉ nhìn Tsukishima và mỉm cười.
"Tôi rất muốn bắt chuyện với cậu. Tôi vừa mới trở về sau một năm đi tuần tra trên biển, và tôi cố gắng tìm kiếm cậu đã nhiều tháng rồi. Nhưng cậu đã ở đây, ngay gần trung tâm Tokyo này!", Bokuto kêu lên.
"Quý khách vui lòng rời đi giúp chúng tôi", Yamaguchi chặn tầm nhìn của anh ta. Đó là khoảnh khắc duy nhất Tsukishima nhìn thấy nụ cười thân thiện của Bokuto biến mất và biến thành một thứ gì đó cay độc khi nhìn Yamaguchi.
"Vậy thì tôi đi đây. Bạn của cậu có vẻ thực sự bắt tôi rời đi. Sheesh, tôi vừa mới gặp được cậu mà...", Bokuto quay lưng về phía họ và đi ra cửa, "Tôi sẽ gọi cho cậu sau, tôi cũng muốn nghe tin từ cậu."
Bokuto chỉ nở một nụ cười, nhưng sau đó ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Yamaguchi. Hai người đứng đó trong im lặng, những học sinh đi ngang qua và đó là khi Tsukishima được kéo trở lại thực tại. Sự lạnh lùng mà em dành cho Yamaguchi đã trở lại, trong khi Yamaguchi chỉ nhìn em một cách nhẹ nhõm. Tsukishima không muốn lãng phí thời gian của mình nên đi bộ đến văn phòng, Yamaguchi theo sau em, như một chú chó con.
"Cậu có sao không? Người đàn ông đó có vẻ rất kỳ lạ. Ý tớ là ai lại đi gặp một người lạ mà anh ta chưa từng gặp bao giờ chứ?"
Tsukishima nghiêng đầu. Em đặt túi xuống và lấy một tập phác thảo ra, đợi người bạn thân nói tiếp.
"Tớ hy vọng nó không làm cho cậu khó chịu nên tớ phải bắt anh ta rời đi rồi anh ta khiến cậu đau đầu."
"Tớ không thấy khó chịu."
Câu trả lời lạnh lùng khiến Yamaguchi dừng lại. Cậu ta trông có vẻ như định nói gì đó nhưng khi nghe Tsukishima trả lời, một biểu hiện khác trên khuôn mặt cậu ta.
"Nhưng rõ ràng anh ta đang nói chuyện với cậu như thể hai người quen biết nhau! Anh ta chưa bao giờ gặp cậu, Tsukki.", Yamaguchi lo lắng mỉm cười. Cậu ta đi về phía Tsukishima và dừng lại trước bàn của em.
Tsukishima khoanh tay, "Một người mà tớ chưa từng gặp sẽ không sở hữu bức ảnh tớ đứng gần bức tranh tớ vẽ."
Yamaguchi tái mét mặt mày, Tsukishima chỉ cười nửa miệng rồi ném tập phác thảo lên bàn. Đôi mắt của Yamaguchi di chuyển từ khuôn mặt của Tsukishima, đến bức tranh mà em vẽ. Đó là bản phác thảo về ngôi nhà bên bờ biển và một ngọn hải đăng, chúng luôn xuất hiện một cách sống động trong những giấc mơ của em.
Em chỉ quan sát cách phản ứng của Yamaguchi. Vẻ mặt tái nhợt trên khuôn mặt của Yamaguchi chưa bao giờ biến mất khi nhìn chằm chằm vào bức vẽ của em.
Hai người im lặng. Không ai dám nói, sự tự tin trong đôi mắt của Yamaguchi đã biến mất khi cậu ta không thể nhìn vào mắt Tsukishima nữa. Trái tim đập thình thịch không ngừng vang bên tai em, điều này có khẳng định rằng Yamaguchi thực sự có liên quan đến việc này không?
"Hokkaido."
Yamaguchi nhìn em, cùng với sự sợ hãi, còn có biểu hiện khác hiện rõ trên khuôn mặt của Yamaguchi. Đau đớn ư? Em không quan tâm. Tsukishima muốn nghe sự thật.
"Cậu có biết tớ đã làm gì ở Hokkaido rồi gặp tai nạn không?", Tsukishima lạnh lùng hỏi.
"T-Tsukki, cậu đang nói gì vậy?"
Một tiếng cười ngắn vang lên sau câu hỏi của Yamaguchi. Giờ em đã biết.
"Đây có phải là một phần trong kế hoạch của Akiteru không? Để khiến tớ tin tưởng cậu? Cậu đang âm mưu với họ sao, Yamaguchi?!"
Thật ngạc nhiên là giọng của Tsukishima không hề vỡ khi hét lên như vậy. Yamaguchi chấn động, đôi mắt mở to vì sốc sau khi nghe Tsukishima bùng nổ cơn tức giận.
Yamaguchi cố gắng đi về phía Tsukishima để nắm lấy cánh tay em nhưng Tsukishima đã tránh được. Nước mắt cậu ta trào ra, từng giọt lăn dài trên gò má đầy tàn nhang.
"Tớ... không tham gia vào bất cứ điều gì trong chuyện này, Tsukishima. Tin-Tin tớ đi. Tớ không bao giờ muốn tham gia vào bất cứ chuyện gì cả. Tớ không muốn cậu kết hôn với Osamu chút nào vì anh ta là một kẻ nói dối..."
"Còn cậu không nói dối tớ sao?", Tsukishima thốt lên.
"Làm ơn đi, Tsukishima. Tin tớ đi. Tất cả đều là kế hoạch của Akiteru", Yamaguchi cầu xin, tuyệt vọng quỳ xuống đất.
"Vậy tại sao cậu không nói cho tớ biết? Tớ tưởng cậu là bạn thân của tớ? Tớ đã tin tưởng cậu! Cậu còn bảo tớ lấy lại ký ức nữa!", từng câu nói đều mang một nỗi đau khôn xiết.
Nước mắt của Yamaguchi không ngừng rơi xuống, "Tớ biết. Nhưng hãy tin tớ, Tsukishima. Akiteru không thích tớ, vì vậy anh ta đã lừa tớ thực hiện kế hoạch của mình."
Tsukishima lắc đầu không tin nổi. Em cười khổ, "Vậy hãy kể cho tớ nghe những gì đã xảy ra ở Hokkaido."
Yamaguchi sững người một lần nữa, như thể một từ đó là thứ khiến cậu ta gặp trục trặc. Cậu ta không thể câu trả lời, đó là lúc Tsukishima biết rằng cậu ta tới số rồi. Em di chuyển và nhặt tập phác thảo rồi quay lại bàn làm việc và dựa vào đó.
"Tớ không biết, Yamaguchi. Tớ không biết liệu tớ có thể tin cậu được nữa không."
Tsukishima lạnh lùng nhìn người cách mình vài mét. Những lời Akaashi nói cứ vang vọng trong đầu em. Các câu trả lời đúng đi thường đi kèm với một cái giá.
Không nói một lời, Yamaguchi lặng lẽ rời văn phòng của em. Một lúc sau, em cảm thấy chân em bỏ cuộc khiến em phải dựa vào bàn làm điểm tựa. Em có thể cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng dần, máu dồn lên mặt. Nhưng có một điều ngạc nhiên là em chưa từng bị chứng đau nửa đầu nào nặng hơn sau ngày trước đó.
Tsukishima dành cả ngày bên trong văn phòng của mình, em muốn thương tiếc cho một tình bạn đã mất, nhưng em không còn thời gian vì em muốn ký ức của mình quay trở lại. Em muốn cuộc sống của mình trở lại.
Mảnh ghép bắt đầu giống như một bức tranh rõ ràng. Tất cả những gì Tsukishima cần tìm là những mảnh ghép cuối cùng để em nhớ ra. Em biết rằng Akiteru đã cố gắng gả em cho Osamu, một người hoàn toàn xa lạ với em. Em cũng biết rằng Yamaguchi bị Akiteru lợi dụng vì anh trai em không thích cậu ta, nhưng là sao chứ? Và cuối cùng là Hokkaido. Nơi đó khiến tâm trí em rối bời.
Em không biết số của Akaashi Keiji, nhưng em nhớ rằng một người nào đó ở công ty của Kuroo đã nói với em rằng Akaashi làm việc ở đó. Tsukishima rút điện thoại ra và bấm số của Kuroo, nhưng lại chuyển hướng đến hộp thư thoại. Từ trong ngăn kéo em lấy ra một tờ giấy nhỏ và gọi số ghi trên đó.
Em mong Konoha trả lời, nhưng một nhân viên khác đã trả lời điện thoại. Em hỏi thăm Konoha, nhưng người phụ nữ nói rằng Konoha đang đi họp cùng với Kuroo. Tsukishima cúp máy, em đã thua cuộc.
Mệt mỏi, Tsukishima dừng lại ở đây, giao lại cửa hàng cho nhân viên quản lý và đi về nhà. Bắt taxi khác về nhà, do quá mệt mỏi và buồn ngủ nên em đã ngủ thiếp đi.
May mắn thay, chiếc xe chỉ cách biệt thự vài dãy nhà lúc em tỉnh dậy. Tsukishima nhíu mày, nhận thấy rằng có một vài chiếc ô tô đang đậu gần nhà mình. Tsukishima bước khỏi xe, một người giúp việc chào và nói với em rằng những vị khách đang đợi em. Em đã mong đợi là ai đó, nhưng khi đi ngang qua phòng khách lớn, em nhìn thấy Osamu với mẹ của mình.
Sự ghê tởm chiếm lấy cơ thể, em thậm chí còn không che giấu sự không hài lòng trên khuôn mặt của mình. Osamu nhận thấy điều đó, nhưng hắn vẫn hướng về phía em với nụ cười trên môi. 'Chồng' của em cố gắng nghiêng người và hôn nhưng em quay đầu né tránh.
Mẹ bất ngờ khi thấy những gì em làm, "Kei! Con sao vậy?"
Tsukishima ném cho Osamu một cái nhìn khó chịu. "Anh đang làm gì ở đây?"
Osamu trông có vẻ bối rối nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Mẹ em nói rằng em dễ nổi nóng kể từ khi mở cửa hàng nên anh mang quà đến tặng em", hắn ta ra hiệu về chiếc bánh pho mát việt quất đã được xắt miếng ở trên bàn.
Tsukishima muốn cười, em muốn bật ra một tiếng cười mỉa mai và chửi bới người đàn ông này, nhưng em không thể để điều đó xảy ra vì em biết Akiteru có thể làm gì. Tên quái vật kiểm soát đó không biết gì và anh ta lợi dụng mọi người như thể họ là những quân cờ.
Em đối mặt với Osamu, "Là một người chồng, không phải anh nhận ra là em không thích bánh phô mai việt quất sao?"
Từ câu nói đó, Osamu trông bối rối. Hắn cố gắng trả lời nhưng Tsukishima nói tiếp.
"Không sao đâu, em cũng không mong đợi anh làm gì nhiều cả", Tsukishima chỉ quay lại nhìn mẹ mình, "Con mệt nên con sẽ lên lầu. Con đã ăn tối rồi nên không cần gọi con xuống đâu."
Những người còn lại trong phòng đều sửng sốt trước hành động của em. Tsukishima không quan tâm, em chỉ muốn vào phòng thật nhanh để nghỉ ngơi.
Em ngay lập tức ngã xuống giường sau khi về đến phòng của mình. Em bật khóc trong vài phút, từ nức nở chuyển sang tiếng sụt sịt, từ tiếng sụt sịt chuyển thành nhịp thở ổn định, em đã ngủ. Thời gian trôi qua, em tỉnh dậy và thấy chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh giường nhấp nháy 9:45 tối.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, điện thoại của em không ngừng đổ chuông, là Yamaguchi. Mùi vị cay đắng lan tỏa trong miệng, em ném điện thoại lên giường và bỏ qua cuộc gọi. Em đi đến không gian làm việc của mình, đó là phòng vẽ tranh để cố gắng hoàn thành công việc mình cần làm. Tìm ngôi nhà bên bờ biển.
Tập phác thảo và cuốn sổ nhỏ nằm mở trên chiếc bàn gỗ. Điều duy nhất khiến em tỉnh táo là mùi sơn và vải bạt bên trong căn phòng này. Thực sự cảm giác như em đang ở nhà, an toàn khỏi thế giới.
Tsukishima tặc lưỡi, bực mình vì không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì trên internet về ngọn hải đăng và một ngôi nhà trên bãi biển ở Hokkaido. Em đã gạch bỏ nhiều tên của các cơ quan và địa điểm có thể đặt căn nhà đó. Tsukishima ngả người ra ghế thở dài khó chịu.
"Em có vẻ căng thẳng. Liên quan đến công việc chăng?", giọng nói khiến em ngồi thẳng dậy, đóng laptop lại.
Akiteru đứng bên cửa, trên người là áo sơ mi trắng hơi nhăn và quần tây. Anh ta đi về phía em nhưng dừng lại tạo khoảng cách. Tsukishima lấy tay che những ghi chú mà em đã viết, đẩy nó ra phía sau.
Akiteru nheo mắt, rồi nhìn Tsukishima, "Gì thế?"
"Không có gì. Em chỉ lập một danh sách các nhà cung cấp cho cửa hàng thôi.", Tsukishima trừng mắt nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Akiteru.
"Ra vậy.", Akiteru ậm ừ, "Mẹ nói rằng em và Osamu đã cãi nhau?"
Tsukishima khịt mũi, "Cãi? Còn chưa đến mức đấy."
"Vậy là do em ăn nói tầm bậy, Kei." Akiteru trút những lời không tốt ra khỏi miệng. Tsukishima không khỏi cảm thấy khó chịu với từ ngữ mà anh trai mình sử dụng.
"Ý anh là sao?", Tsukishima đáp lại. Akiteru chỉ chớp mắt, như thể nhận ra điều gì đó, khuôn mặt anh ta bừng sáng. Đôi mắt của anh ta liếc nhìn những ghi chú phía sau, rồi nhìn lại em.
"Chúc em... tìm được nhà cung cấp.", Akiteru nói một cách bí ẩn rồi đi ra khỏi phòng của mình.
"Anh đi đâu vậy?"
Tsukishima không thể rũ bỏ được cảm giác anh trai mình đã phát hiện. Em nhìn anh trai đứng bên ngoài trả lời câu hỏi của mình.
"Tìm khách hàng.", Akiteru nham hiểm nói và để lại Tsukishima thở gấp, vì cảm giác lo lắng mà em đang cảm thấy.
Anh trai em sẽ làm gì? Tsukishima nghĩ. Đó là lý do tại sao em cần suy nghĩ và hành động nhanh chóng để tìm ra vị trí ngôi nhà bên bờ biển là ở đâu.
Cảm giác bất an chưa bao giờ biến mất, em đã dành hàng giờ bên trong phòng nghệ thuật, với sự lo lắng dần dần gặm nhấm trái tim. Sự im lặng bên trong phòng khiến Tsukishima càng bất an hơn, nhưng sự chú ý của anh đã chuyển hướng sang tiếng chuông điện thoại của em.
Đó là từ Yamaguchi. Dù vẫn đang đắn đo xem có nên trả lời hay không thì một phần nào đó đã khiến em bấm nút chấp nhận.
"Alo?"
Tsukishima chờ đợi câu trả lời, nhưng em chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Yamaguchi.
"Tsukishima, cậu cần phải nghe tớ."
Nhịp tim của Tsukishima đập mạnh theo nhịp điệu của nỗi sợ hãi mà em đang cảm thấy. Đôi mắt em nhìn ngọn hải đăng mà em đã vẽ. Trông như ánh sáng đang nhấp nháy, và tiếng những con sóng đang gọi em.
"Yamaguchi? Sao vậy?"
"Cậu phải rời đi. Đừng ở đó nữa. Tớ biết cậu đang cố tìm ngôi nhà bên bờ biển nhưng cậu không thể ở đó được nữa."
"Cái gì? Có chuyện gì vậy?"
Tsukishima đứng dậy, em có thể nghe thấy tiếng cơn bão đang đến gần khi nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng. Tiếng người cãi nhau. Xe hơi đang chạy. Tiếng sóng vỗ...
"Anh ấy biết. Anh ấy đã biết cậu đang làm điều gì đó sau lưng anh ấy và anh ấy đang cố gắng bắt tớ làm điều đó một lần nữa... Cậu phải đi, Tsukishima. Tớ sẽ không để anh ấy lặp lại chuyện đó.", Yamaguchi run rẩy nói .
"Anh ấy? Anh trai tớ ư? Anh ấy định làm gì cậu? Yamaguchi!"
"Cứ nghe tớ, Tsukishima... Xin cậu đấy!", Yamaguchi nói qua đầu dây rồi bị đứt liên lạc. Giọng điệu ám ảnh khiến em nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc lâu mới quay trở lại thực tại.
Em cố gắng trấn tĩnh và thở. Nếu bây giờ em định đi, em sẽ đi đâu? Em có nên mang theo xe hơi của mình không? Còn tiền thì sao? Em có nên bỏ điện thoại của mình và mua một cái mới không? Đủ thứ suy nghĩ ùa về trong đầu, nhưng điều em cần làm ngay lúc này là nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh chóng.
to be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro