Cái chết
Em thức dậy một cách kỳ lạ.
Tsukishima từ từ mở mắt, không hề để ý đến cơn đau nhói trên má trái. Em cố gắng di chuyển thì phát hiện hai tay bị trói sau lưng. Em rên rỉ cố gắng rướn người lên, dồn hết sức lực còn lại của mình lên đôi chân. Cơ thể em đau nhức, rất đau. Tsukishima bực bội khi cố gắng duỗi tay ra nhưng không được.
Chết tiệt.
Có một vết nứt nhẹ trên tròng kính, nó không quá lớn, nhưng nó cản trở tầm nhìn của em. Quan sát kỹ hơn, em nhận thấy rằng nơi này trông rất quen thuộc dựa trên nội thất tồi tàn nơi này. Một bóng đèn đơn độc gắn trên trần nhà bằng gỗ sồi cũ kỹ, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ thổi đến từ cửa sổ xa nhất. Các kệ kim loại được hàn trên tường, nhưng nếu ai đó cố giật nó ra, nó chắc chắn sẽ gãy vì vẻ ngoài rỉ sét của nó.
Dù thể trạng kém, Tsukishima vẫn có thể ngửi thấy không khí mặn từ biển thổi vào. Ngơ ngác, em chớp mắt vài lần để nhớ lại mọi thứ. Điều cuối cùng em có thể nhớ là sự hỗn loạn ở sân bay. Kenma và Akaashi bị phân tâm, cả hai chỉ có thể đứng nhìn em bị người anh trai kéo đi đến nơi nào đó.
Nhưng nếu linh cảm của em là đúng ...
Tsukishima nghiêng đầu sang một bên, mồ hôi chảy dài xuống cổ khi em cố gắng nhích từng chút một. Em có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ qua lại.
"Hah, anh trai mình thực sự là một tên ngốc...", em lầm bầm khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ những gì Tsukishima có thể thấy là mặt trời sắp lặn, toàn bộ vùng biển trải dài vô tận từ nơi em lái xe lao ra khỏi vách đá. Đôi mắt em hướng về ngôi nhà bên bờ biển, em nhận ra hai chiếc ô tô màu đen đang đậu trước hiên nhà.
Nở nụ cười mỉa mai, anh trai nghĩ gì khi đưa em đến đây? Anh ta nghĩ rằng nếu em trốn thoát, em sẽ không thể rời khỏi nơi này? Em biết rõ từng ngóc nghách nơi này.
"Anh trai ngu ngốc ủa tôi ơi...", Tsukishima thở dài trượt xuống và ngồi trên mặt đất. Một phút sau em nghe thấy tiếng cầu thang cọt kẹt, tiếng bước chân đến gần hơn.
Đôi mắt em đảo quanh, cố gắng tìm kiếm điều gì đó hữu ích. Thật may mắn, em tìm thấy một mảnh kim loại nhỏ nằm cách đó không xa. Nó trông như là một phần của cái kệ cũ trên tường.
Khi bước chân đến gần, em cố gắng nhích về phía kim loại, quay lưng với lấy và giấu nó sau lưng.
Khuôn mặt khó chịu của Akiteru là những gì Tsukishima nhìn thấy như thể anh ta vừa mới ngủ dậy. Theo phía sau là hai người đàn ông, ăn mặc đơn giản, nhưng em có thể nhìn thấy bao súng đeo bên người của họ. Tsukishima cảm thấy ớn lạnh sống lưng, bởi vì những kẻ này có thể rút súng ra và giết em ngay tại chỗ.
"Em tỉnh rồi"
Tsukishima nhăn mặt khi thấy Akiteru thì thầm điều gì đó với người của mình, họ tiến về phía em và tóm lấy hai tay. Em thầm sợ hãi khi miếng kim loại gần như tuột khỏi tay. May mắn thay, em đã nhanh chóng nhét nó vào bên dưới quần áo của mình.
"Tao đáng lẽ đang trong kỳ nghỉ. Mày biết mà, để thư giãn đầu óc. Coi như mọi thứ xảy ra mấy tuần qua chỉ là một giấc mơ.", Akiteru thở dài.
"Anh muốn tôi xin lỗi vì tất cả mọi thứ, đó là lý do tại sao anh đưa tôi đến đây sao?", Tsukishima chế giễu.
"Tao cũng nghĩ như vậy. Tao đã nghĩ rằng nếu em trai tao xin lỗi vì đã tiếp quản công ty... như thế tao mới có thể giả vờ rằng mọi thứ chỉ là một trò đùa. Vì vậy, tao đã chờ đợi..."
Chiếc giày da nâu của Akiteru phát ra âm thanh khi anh ta bước tới.
"Và đợi..."
Tsukishima chỉ có thể nhìn khuôn mặt của anh trai mình biến thành một thứ gì đó đáng sợ. Cái kiểu mà không ai có thể ngờ rằng anh trai mình lại có thể trông như thế này, ngoài nụ cười nhân hậu thường ngày trên khuôn mặt.
"Và đợi mày đến để nói 'Em xin lỗi, Akiteru'... Nhưng mày đã không. Mày thậm chí đã lên kế hoạch loại bỏ những người mà tao hợp tác chỉ vì mày thấy lòng trung thành của họ không đáng nể và điều đó làm vấy bẩn tên tuổi của công ty. Bằng cách đó sao, Kei? Hay là vì mày không thích điều đó khi tao để người theo dõi mày?"
"Sai hết. Tôi không thích những người bất tài và tham lam trong công ty mà tôi đang điều hành. Những người tham lam không thể hài lòng với những gì họ có và nó làm hỏng hình ảnh của công ty lý tưởng mà bố muốn."
Akiteru mở to mắt rồi bật ra một tiếng cười châm biếm.
"Mày thực sự hứng thú với nó nhỉ. Hành động như một Giám đốc điều hành."
"Đúng như vậy."
"Mày đúng là đồ khốn nạn."
Akiteru tát Tsukishima, cái tát mạnh khiến cho kính mắt của em lệch đi một chút, gò má tê dại và tai em ù đi.
Tên Akiteru ngu xuẩn này.
"Tại sao anh không nói cho tôi biết anh muốn gì để kết thúc chuyện này?!"
"Ồ, tao sẽ làm vậy nhưng không phải bây giờ. Những người sắp được chiêm ngưỡng cảnh tao hành hạ mày vẫn chưa tới đây."
Ý của anh ta là Kuroo và những người khác? Kenma và Akaashi là những người duy nhất nhìn thấy em bị bắt cóc. Ít nhất họ phải có gợi ý rằng ngôi nhà trên bãi biển sẽ là một trong những nơi tìm thấy em...
"Mày có mong đợi họ đến không? Tao biết mày có và tao cũng rất phấn khích. Tao tự hỏi khuôn mặt của họ sẽ như thế nào nếu tao đe dọa giết mày nhỉ?"
Biểu cảm kỳ lạ hiện trên khuôn mặt của Akiteru. Khoảnh khắc đó, Tsukishima biết anh trai mình đã phát điên như thế nào. Là thật sao? Tsukishima nghĩ.
Tiền bạc và công ty có đáng để đổi lấy mạng sống của em không? Liệu anh trai có được tự do nếu em từ bỏ mọi thứ? Liệu giết em có giải quyết được tất cả các vấn đề của anh ta không?
Tsukishima trừng mắt nhìn anh ta, đầu óc quay cuồng khi cơn tức giận bắt đầu dâng lên. Nhưng còn lần họ nói dối em thì sao? Còn mọi chuyện đã xảy ra trong khi em mất đi ký ức thì sao? Tsukishima nghĩ rằng Akiteru cũng nên trả giá cho điều đó nhưng em sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy. Em muốn làm tổn thương anh ta rất nhiều, nhưng em vẫn còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến những điều khác kể như tổn thương người khác do sự ích kỷ của một người.
Chỉ có anh trai em là tên đần độn mà thôi.
"Có thật sự đáng không?", Tsukishima nói ra suy nghĩ của mình. Akiteru chỉ biết nhìn em bằng đôi mắt chết chóc.
"Mày cho rằng nó không đáng ư? Đương nhiên có rồi!"
Tsukishima nuốt khan, em muốn chọn những từ thích hợp nhất bởi vì bất cứ lời gì em thốt ra đều ảnh hưởng đến tính mạng nhưng em muốn xem bản thân có thể chọc tức anh trai mình trong bao lâu.
"Vậy thì tại sao anh lại trì hoãn?"
"Mày nói gì cơ?"
"Tại sao anh lại trì hoãn? Tại sao anh không giết tôi ngay để anh có thể quay trở lại đế chế của anh ở Tokyo?"
Tsukishima lại nhận thêm một cú tát. Lần này, em nghe thấy tiếng nứt nhẹ từ kính của mình, một vết nứt khổng lồ và chỉ cần một cái tát mạnh nữa có thể sẽ làm vỡ nó. Cơn đau chồng chất lên nhau, Tsukishima nhăn mặt chịu đựng.
Akiteru ra hiệu cho người của mình đưa em xuống cầu thang. Vì chiếc kính bị vỡ của mình em đã suýt ngã vài lần. Tsukishima thở dốc, cố gắng lấy lại trạng thái bình tĩnh dù bị thương. Đầu nghiêng sang một bên, em muốn cười vì không thể đi lại được.
Nếu Tsukishima không chết trong vụ tai nạn của mình, liệu bây giờ thì sẽ thế nào?
Tiếng chân trên từng bậc cầu thang tạo thành âm thanh vang vọng. Em có thể nghe thấy Akiteru lẩm bẩm chửi rủa khi nhìn người của mình kéo em đi suốt con đường xuống ngọn hải đăng.
Khi trời gần hoàng hôn, bầu trời được sơn lại với màu sắc bình thường. Màu xanh lam từ từ biến mất khi màu cam và những vệt màu hồng phớt nhẹ rải rác trên bầu trời. Những đám mây bị gió thổi khiến nơi đây trông giống như có một lớp sơn trắng pha trộn với các màu sắc. Thành thật mà nói, nó trông giống như những đám mây xám xịt, như chúng mang theo mưa vậy.
Tsukishima được đưa đến ngay trước ngôi nhà bên bờ biển. Thực ra, xa hơn lối vào một chút. Chân của em đứng không vững trên bãi cát trắng sần sùi. Tsukishima nghe thấy anh trai mình hét lên điều gì đó, nhưng em không thể nghe rõ. Em vẫn còn trong trạng thái mơ màng sau hai cái tát vừa nãy. Em bất ngờ bị ném xuống bờ biển, va chạm với từng cơn sóng.
Tsukishima ho sặc sụa khi nước biển tràn vào mũi. Em ngồi dậy nhưng lại bị một cơn sóng mạnh khác kéo xuống làm trôi kính của em. Vậy là xong, em nghĩ.
Cách đó một mét, em nhìn thấy Akiteru đang cầm một thứ gì đó màu đen và hướng nó về phía mình. Tsukishima không thể xác định được hình dạng nhưng khi nghe anh trai mình nạp đạn và lên cò, em ngay lập tức nhận ra là một khẩu súng.
Hài hước thật, em không thể nhìn thấy Akiteru trông như thế nào, nhưng em biết rằng trên khuôn mặt của anh trai mình là sự tức giận và khó chịu. Hoặc có thể là một hỗn hợp của hai thứ đó. Nhưng, ai quan tâm chứ, dù sao thì em cũng sẽ chết.
Ít ra thì em cũng đã theo đuổi thứ mà mình thích. Em không trở thành anh trai của mình, một người đầy thù hằn, ác ý. Ít nhất thì em đã nhớ lại, biết mọi sự thật mặc dù nó bị những người em tin tưởng giấu đi bằng những lời dối trá.
Ít ra thì em cũng tìm được đường quay về bên Kuroo. Khoảng thời gian cùng nhau dù xa nhau hàng tháng trời đối với em như vậy là đủ. Dẫu vậy, Tsukishima rất mong chờ đám cưới của hai người.
Nếu đây là lời tạm biệt, em hài lòng với bất cứ điều gì mình đã làm. Và em biết rằng khi em chết, anh trai em thậm chí sẽ không có được những gì anh ta muốn bởi vì Kuroo có thể sẽ làm điều gì đó để khiến anh ta mục rữa trong tù.
Mãi mãi...
Bộ dạng lờ mờ của Akiteru đứng yên khi anh ta chĩa súng vào Tsukishima. Tsukishima đã chờ đợi cuộc đời mình kết thúc, nhưng khoảnh khắc đó đã không đến.
"Mày thực sự mong đợi tao sẽ nhẹ tay sau khi mọi việc mày đã làm sao?" Akiteru nói, giọng nói tràn ngập sự hận thù, căm ghét.
"Tôi ước gì mình cũng có thể nói như vậy, nhưng tôi đã dễ dãi với anh. Bây giờ tôi hối hận rồi.", Tsukishima nhếch mép mỉa mai.
Akiteru bật cười, "Để xem mày sẽ sống được bao lâu khi người mày đang chờ đợi gục đầu xuống chân mày chảy máu cho đến chết."
"Gì cơ? Anh nói gì vậy?"
"Bây giờ hả, Kei? Tất cả những gì tao nói là tao đang đợi nhóm bạn nhỏ của mày đến đây để tao có thể khiến chúng bị thương trước mặt mày."
"Đưa họ ra khỏi đây ngay!"
Tsukishima hét lên khi cố gắng đứng dậy và đi về phía Akiteru. Những nỗ lực của em đều vô ích, khi người của anh trai đấm mạnh vào bụng khiến em bất tỉnh.
Đủ rồi...
Đó là những gì vang vọng trong đầu. Tsukishima muốn mọi thứ kết thúc. Tất cả đều khiến đầu óc em quay cuồng. Dù những gì em cảm thấy là một chút hoài niệm, em cố gắng nghĩ xem mình cảm thấy như thế nào. Nhưng không có, cứ như thể em lại trôi nổi trong bóng tối.
Một lần nữa, em thức dậy một cách kỳ lạ.
Nhưng lần này là sàn gỗ thay vì mặt đất lạnh lẽo. Tsukishima nhắm mắt cho đến khi cơn đau trong cơ thể lắng xuống. Em cố gắng di chuyển từ từ, hai tay sau lưng tìm tới mảnh kim loại nhỏ đã giấu, thành thạo dùng miếng kim loại cắt những sợi dây.
Tsukishima thở phào nhẹ nhõm, cố gắng rướn người lên, dồn hết sức lực còn lại của mình lên đôi chân. Cơ thể đau hơn rất nhiều so với lần đầu em thức dậy hôm nay, Tsukishima cáu kỉnh duỗi hai tay.
Mẹ nó.
Em nhận ra rằng mình bị mất kính, những con sóng đã cuốn nó đi, chắc là hàng giờ trước. Bởi hiện tại là ban đêm, em có thể nghe thấy những tiếng kêu của lũ bọ bên ngoài ngôi nhà. Em đang trong tình trạng uể oải, có lẽ adrenaline là thứ duy nhất khiến cơ thể em hoạt động. Cơn đói khát hành hạ khiến cơ thể em run rẩy, nhưng em không thể ở đây chỉ vì em cảm thấy như vậy. Mọi chuyện sẽ khác nếu em là con người cũ của mình.
Tsukishim rón rén bước đi và nhận ra rằng có một mùi lạ thoang thoảng trong phòng. Chân em vô tình chạm vào thùng nhỏ làm đổ chất sền sệt nào đó. Là sơn! Em đang ở trong phòng vẽ tranh của mình. Tsukishima cố gắng điều hướng trong bóng tối khi chạm phải thứ gì đó nhô lên. Bàn tay em chạm tới tay nắm và đẩy cửa sổ lên, bên ngoài gió mạnh và mưa lớn.
Đó là lúc Tsukishima có thể nghe thấy tiếng hét bên ngoài ngôi nhà. Tất cả những gì em muốn là tìm lối thoát và em có thể dễ dàng nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhưng em đã nghĩ đến việc tạo ra hiện trường giả để che dấu vết của mình.
Tsukishima lập tức tìm đường và rón rén tới nơi lần trước em đặt một chiếc hộp nhỏ chứa đầy những vật dụng gia đình. Em nhớ mình đã bị Kuroo trêu vì giữ những thứ như đèn pin, nến và hộp diêm vì Kuroo không nghĩ rằng em là loại người như vậy. Một người luôn chuẩn bị mọi thứ.
Bóng tối thật phiền phức, Tsukishima không thể đọc chính xác nhãn dán trên từng hộp lưu trữ. Khi tay em sờ thấy một dãy đầy những hộp nhỏ, em biết rằng chính là nó. Em lấy một hộp diêm và đi về phía những thùng nhỏ đựng sơn và chất pha loãng. Tsukishima may mắn tìm được một lọ nhỏ đã mở, nó sẽ dễ dàng hơn cho em.
Tsukishima đổ chất loãng ra khắp phòng. Những kỷ niệm đẹp đẽ và quý giá về nơi này, em cảm thấy khá tội lỗi về những gì mình phải làm. Đốt ngôi nhà bên bờ biển, đặc biệt là căn phòng này, khiến em cảm thấy như đang đốt đi một phần con người mình. Thật không dễ dàng gì khi đánh mất một phần của bản thân chỉ để trở về với thực tế.
Tsukishima rũ bỏ suy nghĩ đó. Kỉ niệm là kỉ niệm, đám người kia không thể lấy điều đó ra khỏi em. Bất cứ thứ gì nơi này đem lại cho em, nó là của em và em tin rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu em là người làm điều này. May là em đã mang bức tranh của mình về Tokyo nếu không nó sẽ bị thiêu rụi ở đây.
Tsukishima ném que diêm đang cháy xuống đất và quan sát sàn nhà dần chìm trong biển lửa như thế nào. Ngọn lửa phân tán xung quanh, nuốt trọn mọi thứ trên đường đi của nó. Khói bốc lên và em biết rằng đã đến lúc phải rời khỏi nơi này.
Tsukishima cẩn thận ra khỏi cửa sổ, đánh giá xem mình sẽ rơi ở độ cao bao nhiêu. Tay em nắm chặt thành cửa sổ, em nheo mắt để nhìn rõ hơn. Nhờ ngọn lửa ngày càng lớn bên trong căn phòng tạo ra nguồn sáng yếu ớt giúp Tsukishima hình dung ra con đường của mình. Ở ngoài cùng bên phải là một nhà kho nhỏ, em quyết định di chuyển xa hơn một chút về bên phải để canh thời gian nhảy của mình.
Lại có những tiếng la hét nhưng lần này, nó to hơn. Tsukishima giật bắn mình, tim loạn nhịp một chút khi em nghe thấy tiếng súng nổ. Những chiếc hộp phía dưới đỡ lấy em, nhưng em vẫn cảm thấy đau nhói ở xương sườn và lưng dưới. Em thở một cách nặng nhọc, cố gắng đứng dậy và bỏ chạy.
Đi về phía con đường băng qua ngọn hải đăng là cách tốt nhất, vì đi qua những vách đá nơi em lái xe trước đó lại quá xa và đám người của anh trai có thể bắt được em. Con đường băng qua ngọn hải đăng chỉ mất 30 phút đi bộ, em nhớ vì hồi đó Kuroo và em thường đi dạo vào buổi tối.
Tsukishima cố gắng chạy càng xa càng tốt, trèo qua bức tường đá cuội và tăng tốc chạy. Em thậm chí còn không nhìn lại phía sau để xem cảnh tượng hỗn loạn.
"Tsukishima! Quay lại!", những tiếng hét sau lưng em, nhưng em không thể nghe thấy vì cơn giông lớn. Mặc kệ tiếng gọi, em chạy, chạy và chạy.
Tsukishima chuyển ánh nhìn về phía biển giận dữ đen tối bên phải mình. Những con sóng rung chuyển qua lại, khi những cơn gió mạnh chơi đùa tàn nhẫn với nó. Mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây mưa khổng lồ bao phủ bầu trời đêm.
Cơn mưa ngay lập tức làm ướt quần áo của em nhưng em không bận tâm. Mặc dù không thể cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của bản thân, nhưng bên trong em chắc chắn rất đau đớn. Em sẽ trốn thoát, lần này em sẽ sống sót.
Tsukishima sẽ không chết vì cơn bão này.
"Kei!", một giọng nói gọi em.
Tsukishima quay lại, em nhìn thấy một người nào đó đang chạy theo sau mình. Đẩy đôi chân của mình đi nhanh hơn, em tức tốc chạy vụt đi lần nữa.
Nhưng có một điều mà Tsukishima không lường trước được, khu vực bãi cỏ giờ chỉ toàn là đá ngổn ngang, và một trong số đó khiến em ngã xuống. Cơ thể em đau đớn, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra trên mắt. Đầu gối em bị xây xát, em có thể cảm thấy máu chảy ra từ vết thương.
"Mình sẽ không chết ở đây.", Tsukishima lẩm bẩm khi cố gắng gượng dậy.
"Kei!", giọng nói trở nên to hơn và rõ ràng hơn. Mặc cho cơn mưa nuốt chửng các giác quan của em, bản năng em biết ai sẽ đến. Tsukishima ngồi trên nền đất đá, tay và đầu gối chảy máu vì những tảng đá gồ ghề. Hình dáng của người đang chạy trở nên nổi bật hơn khi đến gần em.
Như thể mọi thứ xung quanh chuyển động chậm, em cảm thấy dòng adrenaline cuối cùng đang từ từ rời khỏi cơ thể mình. Người đàn ông hạ mình xuống ngang tầm với Tsukishima và đưa tay lên khuôn mặt, từ từ vuốt ve.
"Tôi đây rồi, xin lỗi vì đã bỏ rơi em.", Kuroo đau khổ thốt ra.
Tsukishima yếu ớt vòng tay ôm lấy tình yêu của đời mình, vùi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực anh.
"Em... đã rất sợ hãi Tetsurou... Em đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa.", Tsukishima không kìm được mà nức nở.
"Suỵt", Kuroo ôm em thật chặt, bảo vệ em khỏi cơn mưa. "Tôi biết, tôi xin lỗi. Em không cần phải sợ nữa, bé cưng. Tôi ở đây rồi."
Tsukishima nhắm mắt lại đến khi mất ý thức.
to be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro