Biết
Kuroo nắm tay em ra khỏi thang máy, cảm giác như đang đi trên mây, chân không chạm đất. Tsukishima đang lơ lửng trên chín tầng mây.
Hai người dừng lại gần quầy lễ tân để đợi xe của Kuroo bên ngoài. Tsukishima chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đan vào nhau của họ, nghĩ rằng đây có thể là một giấc mơ. Nhưng không phải, Kuroo kéo mạnh tay đưa em trở lại thực tại.
"Em có ổn không?", Kuroo hỏi với giọng đầy lo lắng.
Tsukishima gật đầu, miệng em đột nhiên cảm thấy khô rát khi nhìn chằm chằm vào Kuroo. Cách vuốt tóc sang một bên càng làm nổi bật nét điển trai của anh ấy. Tsukishima cố gắng chống lại ý muốn đưa tay lên má và cảm nhận quai hàm sắc bén của anh.
Ai đó bước tới nói rằng xe đã sẵn sàng, em nghe thấy Kuroo lẩm bẩm một tiếng nhỏ 'đi thôi'.
Có vài nhân viên xếp hàng và cúi chào hai người khi đi ngang qua. Tsukishima nhìn thấy một người đi cùng thang máy với mình và gật đầu chào với em. Mặc dù thời gian ngắn nhưng Tsukishima cảm thấy mình đã lấy được lòng tin của nhân viên.
Một chiếc Audi màu đen đang đậu cách họ vài mét. Tsukishima nhìn thấy Konoha bước ra từ ghế lái. Người đàn ông nhếch mép khi thấy hai người đi cùng nhau.
"Tôi hy vọng cuộc họp diễn ra tốt đẹp.", Konoha nói khi mở cửa ghế sau, "Chào mừng trở lại, Tsukishima-san."
Tsukishima không trả lời vì Kuroo đã đẩy em vào trong trước. Vừa ngồi thoải mái vào ghế xe, Konoha liền đóng cửa lại. Tsukishima cau mày bối rối, đôi mắt nhìn theo Kuroo đang nói chuyện với Konoha khi anh đi sang cánh cửa đối diện. Em nhìn thấy vẻ mặt của Kuroo u ám lại trong tíc tắc trước khi anh ta mở cửa và ngồi vào bên cạnh em.
"Tới đâu đây?", Konoha hỏi, Kuroo chỉ nghiêng đầu sang một bên nhìn em.
"Em ở đâu?"
"Khách sạn Ritz," Tsukishima trả lời. "Chúng tôi vừa mới đến ngày hôm qua. Tôi không có thời gian để tìm một nơi khác để ở nên tôi chọn đại một khách sạn."
"Chúng tôi?"
Tsukishima nhìn Kuroo trước khi trả lời. "Akaashi... và Kenma."
Em không nhận được hồi âm mà chỉ nghe thấy tiếng huýt sáo dài của Konoha khiến Kuroo trừng mắt. Vài giây sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm. Tsukishima bấu bấu ngón tay khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Em nghe thấy tiếng thở dài của Kuroo, rồi cảm thấy anh ta di chuyển. Một bàn tay đang cố gắng nắm lấy bàn tay trái của Tsukishima. Đôi mắt em nhìn vào những ngón tay của Kuroo, hai tay đan vào nhau thật chặt chẽ.
"Sao vậy?", em chớp mắt.
Kuroo chỉ chăm chăm nhìn em trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta nhăn trán và nhíu mày.
"Tôi nghĩ bây giờ anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu đã trở lại đó~", Konoha trêu chọc.
Tsukishima liếc nhìn Kuroo. Em cố gắng thu tay lại để chọc anh ta, nhưng Kuroo chỉ trừng mắt nhìn em và nắm chặt tay hơn.
"Nhẹ nhõm hả? Hình như không phải vậy.", Tsukishima thản nhiên nói.
Konoha bật cười. "Tin tôi đi, Tsukishima-san. Anh ấy thậm chí không thể chợp mắt khi không biết cậu đã đi đâu nếu không phải Kozume-san gọi đến..."
"Im lặng mà lo lái xe đi," Kuroo thở hắt.
Tsukishima mỉm cười khi nhìn Kuroo bị kích động. Bằng cách nào đó, những lo lắng của em đã được xoa dịu.
Vài phút trôi qua và chiếc xe đã tới trước khách sạn. Tsukishima cảm thấy Kuroo nới lỏng tay liền buông ra và mở cửa xe. Với Kuroo theo sau, em đi về lối vào.
"Tôi sẽ lên sau, em ở phòng nào?", Kuroo vừa nói vừa nắm cánh tay em.
"Tầng 10, phòng thứ hai bên phải.", Tsukishima đáp, người đàn ông buông tay trước khi quay lại nói chuyện với Konoha.
Tsukishima không lãng phí thời gian mà bước vào. Tiến đến thang máy và nhấn nút, nhưng trước khi thang máy xuống, Kuroo đã chạy đến.
"Nhanh vậy, Konoha đi đâu rồi?"
"Tôi đã nhờ cậu ta đi lấy vài món đồ của tôi."
Hoang mang, em đáp lại, "Tại sao?"
"Tôi sẽ ở đây với em, ngày mai chúng ta sẽ chuyển về chỗ của tôi."
Tsukishima kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Kuroo.
"Nhưng... chẳng phải anh đi làm ở công ty anh..."
"Em nghĩ tôi đã làm gì trong lúc em bị ngược đãi bởi những tên khốn đó, hửm?", Kuroo cười mỉa mai, "Tôi đã làm tất cả những gì có thể cho công ty để khi đến thời điểm tôi đem được em về, công ty sẽ có thể hoạt động mà không cần tôi."
Khi nghe những lời của Kuroo, Tsukishima cảm thấy như được xoa dịu trái tim. Những cảm xúc mà em cố gắng kìm nén vào khoảnh khắc rời Hokkaido đang cố thoát ra, em khẽ rơi nước mắt.
Tsukishima tránh ánh mắt của Kuroo và nhìn xuống sàn. Hơi thở của em trở nên khó nhọc, em nhắm mắt lại và tập trung. Em run rẩy thở hắt khi cánh cửa thang máy đến tầng 10 mở ra.
Tsukishima nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, hoàn toàn quên mất rằng Kuroo đang ở đó với em. Bởi vì em cảm giác như nếu em ở đó lâu hơn nữa, em sẽ khóc mất. Dùng chiếc chìa khóa để mở cửa phòng, chào đón em là chiếc giường lộn xộn và một nửa cốc nước trên bàn.
Tsukishima thầm chửi rủa vì quên gọi dịch vụ phòng trước khi rời đi. Mệt mỏi, em đi về phía giường lộn xộn và tự mình làm phẳng nó. Em nuốt cục nghẹn trong cổ họng và tập trung vào chiếc giường.
"Giúp tôi," Tsukishima gọi Kuroo. Anh ta nhìn em một cách kỳ lạ nhưng vẫn giúp một tay.
Tsukishima khịt mũi nghĩ rằng có lẽ Kuroo đang tự hỏi tại sao không gọi dịch vụ phòng. "Đừng phán xét, tôi quên gọi dịch vụ phòng vì bận suy nghĩ lúc rời đi."
Người kia chỉ nhếch mép cười, "Tôi không phán xét em."
Tsukishima đảo mắt và gỡ vài chiếc cúc áo sơ mi bên trong của mình. Mặc dù điều hòa đang bật nhưng em vẫn cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng. Tsukishima đối mặt với rèm cửa vì em không biết phải nói gì.
"Vậy, anh muốn tôi nói gì đây?", Tsukishima lơ đễnh nói khi cởi bỏ bộ vest xanh, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. "Tôi đã trở lại..."
Vòng tay ôm lấy thân thể em thật chặt, Tsukishima cảm thấy Kuroo đang vùi mặt vào vai mình, thở dài. Đầu óc em như muốn nổ tung.
Hai người vẫn đứng như vậy trong vài phút, không ai cử động, không ai dám nói. Ngoài tiếng ồn ào của điều hòa, chỉ có tiếng thở của hai người trong căn phòng.
Tsukishima chạm vào cánh tay của Kuroo. Kuroo coi đó như một dấu hiệu để nới lỏng vòng tay của mình. Em đối mặt với Kuroo, nhìn thẳng vào mắt anh với đôi mắt đỏ ngầu.
"Em xin lỗi." Là lời duy nhất rời khỏi miệng Tsukishima.
"Tại sao em lại xin lỗi..." Kuroo cố gắng che giấu vẻ mặt u sầu của mình bằng cách ôm em nhưng Tsukishima đã ngăn lại.
"Em... Em không biết.", Tsukishima thở dài lẩm bẩm.
"Tôi nên là người nói lời xin lỗi với em, Kei. Tôi còn hứa với em rằng tôi sẽ là người tìm cách để chúng ta bên nhau một lần nữa. Tôi đã tự nhủ rằng mình sẽ là người cứu em khỏi tay họ... Em đã trở lại và tôi rất hạnh phúc."
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Tsukishima. Kuroo nhẹ nhàng lau nó bằng ngón tay cái và áp môi mình lên má. Em cảm thấy một cánh tay rắn chắc kéo mình lại gần.
"Mặc dù mất nhiều thời gian như vậy, anh có...", Tsukishima trầm ngâm. "Anh vẫn yêu em chứ?"
Kuroo cười khúc khích. "Điều gì khiến em nghĩ rằng tôi không?"
Tsukishima nuốt khan khi cố gắng tập trung. Em có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Kuroo trên má mình.
"Em..."
"Tôi đã nói với em mà không phải không? Dù có chuyện gì xảy ra, tôi biết rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ lại bên nhau. Lần này, chính em là người đã tìm thấy tôi.", Kuroo nói trước khi chiếm lấy đôi môi của em.
Thời gian như ngừng trôi nhưng sự rung động càng thêm mãnh liệt. Tim em đập thình thịch trong lồng ngực, hai chân em yếu dần. Tsukishima chỉ có thể tập trung vào cảm giác trên môi mềm mại như thế nào, cách Kuroo xâm chiếm tất cả các giác quan của em như thế nào. Tsukishima cảm thấy như ở nhà, em như bị thôi miên, cảm giác như em đang nhìn thấy những vì sao, bên trong nhộn nhạo bởi nụ hôn nhẹ nhàng đó.
Kuroo hé môi vài lần và di chuyển từ từ. Tsukishima cũng đáp lại, ngày càng trở nên đòi hỏi hơn. Tay em chạm đến cổ Kuroo, luồn vào sau gáy kéo nhẹ tóc Kuroo. Tsukishima nghe thấy tiếng rên nhẹ của anh, kết quả là nụ hôn trở nên sâu hơn. Từ nụ hôn ngọt ngào đã thành nụ hôn kiểu Pháp.
Tsukishima cảm thấy một bàn tay ngay mông mình, tia lửa đã có sẵn bên trong đốt thành ngọn lửa khiến cơ thể em bốc hỏa. Kuroo cắn môi dưới và mút nó khiến nội tâm của em trở nên yếu ớt.
"Tetsu..."
Tsukishima cảm thấy Kuroo đi xuống để lại những nụ hôn ướt át trên da. Em khẽ thở gấp khi Kuroo liếm và để lại những vết hằn trên cổ. Chỉ trong vài giây, Kuroo đã gặm nhấm phần da thịt mềm mại trên cổ em. Tsukishima phải giữ tỉnh táo khi anh ta cắn vào vùng da gần xương quai xanh của mình.
"Kei à, tôi nhớ em rất nhiều...", Kuroo thì thầm vào tai em, rồi tiếp tục để lại những vệt hoa đỏ trên cổ Tsukishima. Một bàn tay cởi những chiếc cúc còn lại trong chiếc sơ mi của em.
"Em... em cũng nhớ anh.", Tsukishima rít vào một tiếng khi Kuroo kéo hai vạt áo sơ mi phơi trần ngực của em. Kuroo miệng ngậm lấy đầu vú hồng hào của em và liếm láp nó. Những tiếng nhóp nhép đánh thẳng vô bộ não khiến em rên rỉ.
Chưa hài lòng, Kuroo tiếp tục mút mát làn da ngực mềm mại của em. Tsukishima chỉ có thể rùng mình thích thú, đưa tay vuốt tóc Kuroo.
Tự hào về thành quả của mình, Kuroo nhếch mép. Tsukishima nhìn xuống ngực mình, những bông hoa màu đỏ nổi bật nằm rải rác trên lồng ngực trắng hồng.
"Thật đẹp," Kuroo thì thầm vào tai em, cười cười rồi lùi lại.
"Chờ-Chờ đã, chúng ta sẽ không làm ư?", em bối rối hỏi.
Kuroo ngây thơ nheo mắt, "Làm gì Kei?"
"Anh...Anh biết mà!", Tsukishima đỏ bừng mặt. Mắt em nhìn xuống đũng quần của Kuroo, nơi đó rõ ràng đang phồng lên.
Người đàn ông chỉ cười trước khi chạm môi Tsukishima. "Em đang mệt, em vừa có một cuộc họp mệt mỏi về tinh thần. Và em muốn tôi khiến em mệt hơn sao?"
Tsukishima không thể không trừng mắt nhìn anh ta khi lục chiếc túi vải đen. Kuroo nói đúng, mặc dù làm ngay bây giờ cũng không tệ lắm...
"Nhát gan." Em lẩm bẩm.
Tsukishima nghe thấy Kuroo chế nhạo. "Tin tôi đi, em thậm chí không muốn vậy đâu. Tôi đã tới giới hạn của mình, và tôi đang đối xử tốt với em đấy."
Tsukishima đảo mắt, mặc dù suy nghĩ về việc bị hành tối nay khiến em rùng mình. Nhưng Kuroo nói đúng, hôm nay thật mệt mỏi.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Konoha đã ở đó đưa một vài tài liệu cho Kuroo. Konoha nhướn mày nhìn em nhưng không nói gì cả. Tsukishima không cố gắng tìm hiểu những gì hai người đang nói vì em có vấn đề khác cần phải giải quyết. Em mở cặp táp, ngồi vào chiếc ghế đối diện và lôi tài liệu ra.
Trong giây lát, Kuroo thở dài và đối mặt với em.
"Em có đói không? Chúng ta có thể dùng bữa tối ngay bây giờ."
Tsukishima lắc đầu sang một bên. "Vẫn chưa đói. Đừng bận tâm đến em và tập trung vào việc anh cần làm đi."
Kuroo gật đầu, có vẻ hơi hối lỗi, bởi thay vì nghỉ ngơi cùng nhau, hai người lại bận việc riêng.
"Tôi đi đây, xin lỗi vì đã làm phí thời gian quý báu của sếp." Konoha cúi đầu nói.
"Anh không làm phí gì đâu.", Tsukishima nhìn, Konoha chỉ nhún vai. Khi nhìn anh ta rời khỏi phòng, em lại nghe thấy tiếng thở dài của Kuroo.
"Xin lỗi em, đó là về triển lãm mà công ty sẽ tổ chức vào tháng tới."
"Em đã nói với anh rằng không sao mà," Tsukishima vừa nói vừa lật trang tài liệu đang đọc.
Kuroo nhìn vào tờ giấy mà em đang đọc, anh cau mày, "Gì vậy?"
"Em đã kiểm tra lại kế hoạch đề xuất và bây giờ em... kiểm tra những phát hiện mà Kenma tìm được cho em."
"Phát hiện gì?"
Tsukishima thở dài và đưa cho Kuroo tờ giấy để anh có thể đọc nó.
"Em đã hỏi liệu cậu ta có thể tìm ai đó kiểm tra xem Akiteru có rửa tiền hay không. Hóa ra là anh ta có làm vậy, em thậm chí còn không ngạc nhiên nữa", em xoa bóp hai bên đầu khi nghĩ về điều đó một lần nữa.
"Tôi hiểu rồi, bằng chứng này đủ để đuổi một vài thành viên ra khỏi Hội đồng quản trị đấy. Nhưng tại sao anh em nhà Miya lại không nằm trong đây?", Kuroo cau mày khi đọc qua tài liệu.
"Có lẽ là do hai người làm điều đó trong công ty của riêng mình. Mặc dù em muốn trả thù từng người trong số họ, nhưng mục tiêu chính của em là tống cổ Akiteru. Anh ta đã làm rất nhiều việc khiến công ty phải chịu thiệt thòi.", Tsukishima tặc lưỡi.
Đưa mắt nhìn Kuroo, có điều gì đó trên khuôn mặt Kuroo mà em không thể nắm bắt được.
"Sao vậy?"
Kuroo lắc đầu và mỉm cười. "Không."
***
Tsukishima cảm thấy có gì đó đè nặng lên mình khi tỉnh dậy. Em nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, nheo mắt thử đoán thời gian nhưng không được. Khi chuyển mắt sang bên, em thấy cánh tay vạm vỡ của Kuroo đặt lên người mình. Tsukishima nhận thấy rằng chiếc chăn dày dùng chung chỉ che toàn bộ cơ thể em. Em xoay người, cẩn thận vén chăn đắp lên người Kuroo.
Khi nằm xuống, Kuroo kéo em lại gần. Tsukishima chớp mắt và nhìn chằm chằm vào Kuroo đang nhắm mắt. Lông mày em nhíu lại khi thấy một nụ cười nhếch mép nhỏ trên môi người đàn ông. Tsukishima thấp giọng chế giễu, nhưng ánh mắt của em không bao giờ rời khỏi Kuroo.
"Em nhìn tôi mãi vậy?", Kuroo khẽ thì thầm khiến em rùng mình.
"Anh tỉnh rồi."
"Tôi không được phép tỉnh sao?"
"Đúng."
Kuroo nhếch mép cười khẩy như thế này khiến tim Tsukishima loạn nhịp. Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông này chính là người luôn xuất hiện trong giấc mơ và bây giờ đang ở trên giường ôm lấy em chứ?
"Tại sao tôi không được tỉnh?", Kuroo khàn giọng hỏi khi kéo em lại gần. Với khoảng cách ngắn, mũi của Tsukishima gần như có thể chạm vào cằm Kuroo, em từ từ chớp mắt trước khi nhắm lại để ngủ thêm.
***
Hai người rời khách sạn cũng đã gần trưa. Kuroo đang nói chuyện điện thoại với Konoha, trong khi Tsukishima ngồi chờ chiếc ghế dài nhung đỏ ở sảnh khách sạn. Em nhìn những thứ bên cạnh mình, bao gồm cả bức tranh lớn được đóng trong khung dày.
Tsukishima nhìn Kuroo một lần nữa, em nghiêng đầu cười khúc khích, nhưng ngay khi Kuroo kết thúc cuộc điện thoại, em cười nhếch mép.
Kuroo nhận ra và chỉ lắc đầu, anh ngồi trên tay ghế cạnh Tsukishima.
"Có chuyện gì sao?", Tsukishima hỏi, Kuroo trông rất tức giận khi lướt ngón tay trên bàn phím điện thoại.
Sau vài giây, Kuroo nhìn em nghiêm túc. "Cậu ấy nói rằng có rất nhiều bài báo được tung ra vào tối hôm qua sau khi em đi họp Hội đồng quản trị."
Tsukishima chậm rãi gật đầu, tiếp nhận thông tin. "Về em ư?"
Kuroo lắc đầu sang một bên. "Đừng lo lắng về điều đó. Tôi đảm bảo nó sẽ bị xóa và những người đứng sau sẽ phải trả giá."
"Akiteru có lẽ đang run sợ bởi việc em đã sống sót trở lại. Anh ta chắc hẳn đã lên kế hoạch tiếp quản công ty ngay khi em rời Tokyo. Người anh trai ngu ngốc, ngu ngốc của tôi ơi.", Tsukishima tặc lưỡi.
"Em có kế hoạch gì sao?"
Tsukishima chớp mắt, khoanh tay trước ngực và suy nghĩ về bước tiếp theo của mình. Em thực sự không mong đợi rằng sẽ có người có thể sẽ giúp em bất cứ điều gì. Nhưng em không muốn lợi dụng sự thật rằng Kuroo là... người quan trọng khác của em. Em muốn tự mình thực hiện kế hoạch của mình càng nhiều càng tốt, để Blank Space không phải chịu thiệt lần thứ hai vì em.
"Hôm nay em sẽ về nhà."
Lông mày của Kuroo nhíu lại. "Không, lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Không, bọn họ sẽ không làm gì em đâu. Em đã có đủ mọi thứ cần thiết để khiến họ chạy tán loạn."
Kuroo chỉ im lặng, Tsukishima có thể nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh ta, vì vậy em với lấy tay anh ấy và nắm chặt nó. Người đàn ông chỉ nhìn nó vài giây trước khi đan ngón tay vào nhau.
"Em sẽ ổn thôi. Lúc này, em thực sự biết ơn vì đã lấy lại được trí nhớ của mình.", Tsukishima đỏ mặt trả lời.
"Tôi vừa mới lấy lại được em. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu mất em một lần nữa." Kuroo trầm giọng nói.
"Tin tưởng em."
Người đàn ông chỉ chậm rãi gật đầu, một nhân viên khách sạn lịch sự nói rằng xe đã sẵn sàng và một lúc sau hai người lên đường.
Tsukishima với lấy chiếc cặp táp đựng tài liệu quan trọng, em lấy tập tài liệu đầu tiên ra, và nhìn nội dung bên trong. Hài lòng, em đóng cặp táp lại và đặt phía sau ghế phụ.
"Đó là gì vậy?", Kuroo hỏi.
"Bản sao di chúc cuối cùng của bố em."
"Đó là lý do tại sao em trở lại biệt thự à?"
"Vâng... đó một phần. Em nghĩ em cũng cần lấy một vài tác phẩm của mình ở đó...", Tsukishima trầm ngâm khi nhìn vào tài liệu. Em không thấy Kuroo cười khi nhắc đến nghệ thuật.
"Dù có mất trí nhớ hay không, em thực sự không bao giờ quên nghệ thuật được nhỉ.", Kuroo thì thầm.
"Em nghe đấy.", Tsukishima nói, mắt tiếp tục đọc di chúc. "Tại sao lại em quên một điều giúp em vui vẻ ngay cả khi gia đình em không làm được."
Kuroo bĩu môi, "Nhưng mà em quên mất tôi đó."
Tsukishima đảo mắt, "Thật à? Chúng ta nói về chuyện này bây giờ ư? Em đã bị tai nạn, Kuroo. Một tai nạn gần như đã trả giá bằng mạng sống của em. Em đã hôn mê hàng tháng trời đấy, nếu anh không biết."
"Tôi biết."
Phản ứng của Kuroo là điều khiến Tsukishima ngừng đọc di chúc. Em nhìn sang Kuroo, có điều gì đó trong trái tim khiến cơ thể em nhói đau.
"Tôi biết.", Kuroo nói, sự vui đùa của anh giờ đã biến thành một thứ gì đó u ám. "Đó là bởi vì tôi đã ở đó trong suốt thời gian em hôn mê. Tôi đã ở đó bên cạnh em, nắm tay em và gọi em quay về với tôi."
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Tsukishima có thể cảm thấy toàn thân nổi da gà. Đó chính là Kuroo, người tuyệt vọng gọi tên em khi em trôi dạt trong nơi tối tăm đó. Chính Kuroo là người đã giữ ấm bàn tay em khi em vô thức bước đi ở nơi đó.
"Em..."
Chiếc xe dừng lại khi đèn đỏ, Kuroo nhìn em với một biểu cảm không rõ trên khuôn mặt.
"Cảm ơn anh.", Tsukishima ứa lệ nói, nhưng em đã lau đi khi đọc tiếp di chúc.
"Tôi sẽ làm mọi thứ cho em, Kei. Em chỉ cần nói với tôi thôi."
Sự im lặng bao trùm lấy xe suốt 30 phút, Tsukishima chỉ cảm thấy sự lo lắng bò khắp người khi đang đến gần cổng biệt thự.
"Em chuẩn bị xong chưa? Có muốn tôi đi cùng em không?", Kuroo hỏi.
"Em sẽ đi một mình, nhanh thôi. Em chỉ cần dọa bọn họ sợ chết khiếp thôi," Tsukishima nhếch mép cười, nhanh chóng hôn Kuroo khiến người đàn ông bất ngờ.
Tsukishima xắn ống tay áo sơ mi đen lên đến khuỷu tay, em thở ra, trước khi mở cổng. Em nhận thấy những người giúp việc trông có vẻ bối rối khi thấy em đi về phía cửa chính.
"Họ ở đâu?", Tsukishima hỏi. Phong thái của em hẳn là đã quen thuộc với những người giúp việc, và họ đã nhận thấy rằng cuối cùng em đã trở lại với con người lạnh lùng ngày xưa của mình.
"Mẹ cậu chủ... đang ở trong phòng làm việc... Có lẽ bà ấy đang ở với cậu chủ Akiteru..."
Tsukishima gật đầu và tiến về phía cửa. Toàn bộ phòng khách trống rỗng và yên tĩnh, dường như hầu như không có ai trong ngôi nhà này. Em bước lên cầu thang và lên đến phòng của mình.
Tsukishima đi về phía cái tủ lớn, nơi cất tất cả hành lý và túi xách của mình. Tsukishima chọn một chiếc vali du lịch lớn, ngay lập tức thu dọn quần áo của mình. Ném quần áo vào, đóng chiếc vali và kéo nó ra khỏi phòng.
Thật bất ngờ khi cả anh trai và mẹ đều không nhận ra rằng em đang ở đây. Gạt bỏ ý nghĩ đó đi, Tsukishima tìm đến phòng nghệ thuật và chọn một vài tập phác thảo và bút màu. Lúc này em mới để ý, có một phần nhỏ của chiếc kệ gỗ hình như chưa được bóc tách, đằng sau đó là một cuốn sổ nhỏ. Tsukishima cong môi cười vì em biết mình đã viết gì bên trong cuốn sổ nhưng em sẽ để dành điều đó cho sau này.
Cuối cùng, em đi về phía phòng làm việc. Cánh cửa đang mở và những người bên trong hơi bất ngờ. Khi dùng bàn tay còn lại của mình để mở nó ra, em thấy mẹ mình đang khóc trong khi anh trai trông giận dữ.
"Không 'chào mừng Kei trở lại' sao? Tôi nghĩ anh phải đóng vai người anh trai yêu thương, ngọt ngào của tôi chứ nhỉ.", Tsukishima nói khi đi về phía họ. Mẹ ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng em, trong khi Akiteru có vẻ ngạc nhiên khi thấy em.
"Mấy người không cần phải nói gì cả, tôi chỉ đến đây để làm cho mọi người biết sự hiện diện của tôi thôi." ,Tsukishima nói khi ném tập tài liệu lên chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ.
"Đây là cái gì? Mày đang định làm gì?" Akiteru tức giận khi em mở tập tài liệu.
Tsukishima cười chế giễu. "Anh biết rõ đó là gì mà, anh trai."
Mẹ em lau nước mắt và cố gắng nắm tay em.
"Kei, làm ơn quay về đi. Mẹ xin lỗi. Mẹ biết những gì chúng ta đã làm với con là không thể tha thứ nhưng..."
"Mẹ không cần nó đâu. Nó tới đây uy hiếp chúng ta, nó muốn công ty đấy.", Akiteru rít lên, "Mày lừa bọn tao! Tao còn tưởng rằng mày không có ý định điều hành công ty!"
"Lừa anh? Ai lừa ai chứ? Tôi khá chắc anh là người đứng sau tất cả những trò lừa bịp này.", Tsukishima tức giận đáp trả anh trai mình, trước khi nhìn mẹ. "Mẹ để anh ta làm điều này với mẹ. Khi nào mẹ mới chịu nhận ra rằng anh ta không đủ năng lực để điều hành TILE vậy?"
Mẹ em lắc đầu sang một bên, "Con có thể trở lại để giúp anh điều hành công ty, Kei. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Đứa con trai hoàn hảo của mẹ đang rửa tiền đấy! Ổn là ổn như thế nào?! Công ty này là thành quả lao động chăm chỉ của bố. Nếu con để mọi người làm những gì mọi người muốn, mọi người chỉ làm vấy bẩn tên tuổi của bố và danh tiếng của công ty thôi."
Tsukishima lại đối mặt với anh trai mình. "Tôi đang cảnh báo anh. Tôi cho anh cơ hội để làm rõ mọi chuyện, Akiteru. Trong vài tuần tới, tôi mong rằng anh sẽ dọn sạch những thứ đó của mình và cuối cùng là từ chức."
"Mày không thể làm vậy với tao! Tao đã dành nhiều năm làm tất cả những gì có thể cho công ty!"
Tsukishima không thể tin được.
"Còn tôi có thể làm mọi thứ chỉ trong một năm, đồ cặn bã bất tài."
Những gì em nói vang vọng trong bốn bức tường của phòng làm việc khiến anh trai và mẹ cứng họng. Tsukishima nghiêng đầu cười khúc khích trước khi bước đến gần cửa.
"Tôi đang cảnh báo anh đấy, Akiteru."
to be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro