Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2: Ý ĐỒ


Hắn nhíu mày và hỏi:

- Ý cô là?

Cô gật đầu và nói:

- Mà cái này là do hung thủ cố tình để lại.

Anh cau mày lại rồi hỏi:

- Cố tình để lại? Làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ muốn bị bắt sớm hay gì?

Cô lắc đầu nói:

- Không đâu, đây có khả năng là gợi ý cho vụ án tiếp theo cho nên tôi mới kết luận hung thủ muốn làm vụ ám sát liên hoàn.

- Nhưng như thế thì manh động quá rồi đấy.

- Một số tội phạm bị ảnh hưởng tâm lý và có thể không có ai quan tâm nên khi gây án thì hung thủ sẽ để lại một dấu hiệu như là cho mình và thách thức chúng ta. Nếu chúng ta tìm ra được chân tướng của ký hiệu này thì có thể bảo vệ được nạn nhân tiếp theo.

- Ra vậy, hiểu rồi.

Cô tháo bao tay ra và lấy một cuốn sổ ra và nói:

- Nhìn vào hướng đâm thì có thể thấy rằng hung thủ đâm nạn nhân từ phía trên đâm xuống. Cho nên, dựa theo những gì tôi nói thì hung thủ là nam, từ 18 đến 30 tuổi. Nạn nhân cao 1m70, có thể nói hung thủ cao 1m80, hoặc là cao hơn nạn nhân từ 5 đến 7 cm, có dáng người gọn gàng thì mới thao tác nhan được. Người khá cường tráng, có thể làm những việc tri thức mà cũng có trí thức. Ngày nhỏ đã từng phải chứng kiến cảnh người thân bỏ mặc. Đã tốt nghiệp đại học và có thành tích khá tốt. Ngày nhỏ khi chứng kiến bị bỏ mặc, hắn dần trở nên lạnh lùng, xa cách với mọi người và có thể hung thủ đã từng chữa trị tâm lý.

- Còn một điều nữa, hung thủ có khả năng có thù hằn với cảnh sát rất sâu đậm. Có thể đã từng thấy cảnh người nào đó quan trọng của mình chết nhưng không được cảnh sát điều tra kĩ càng nên từ đó có thể nảy sinh thù hằn với cảnh sát. Hắn đã từng bị trầm cảm rất nặng. Thời gian ủ bệnh rất có thể là từ năm hung thủ 10 tuổi và cho đến bây giờ vẫn còn nhưng không đi điều trị.

- Hung thủ đã từng có biến cố như thế nên rất có thể sẽ gây ra vụ án tiếp theo. Một phần là vì có thù với chúng ta còn phần nữa là trả thù cho người thân của mình.

- Nhưng mà trước mắt, chúng ta cứ đi điều tra mối quan hệ của nạn nhân với mọi người xung quanh đã. Làm vậy thì có thể bắt được hung thủ nhanh hơn.

- Ừ, còn cái ký hiệu này nữa.

Cả hai nói chuyện với nhau mà đâu biết còn hai người nữa theo dõi cuộc nói chuyện này. Anh và hắn nhìn cô cùng nàng nói chuyện. Hắn và anh mở to mắt kinh ngạc nhìn hai người. Cả hai nhìn cùng với ánh mắt không hiểu và có chung một suy nghĩ:

" Chỉ từ một dấu hiệu mà có thể suy đoán ra cả hung thủ thế nào luôn sao?"

Cô ngồi xổm xuống và đeo bao tay lại. Cô lấy tay mình sờ lên vết đó và mắt nhắm nghiền lại. Cô ngồi suy nghĩ một lát. Một lúc sau, cô mở đôi mắt của mình ra và mấp máy môi:

- Hung thủ rất có thể sẽ hành động trong ngày mai. Hung thủ này manh động hơn tôi tưởng. Hắn sẽ hành động cấp bách cho việc giết người của mình. Cho nên chúng ta phải tìm ra nạn nhân tiếp theo. Không tìm ra thì một mạng người sẽ bị cướp mất thôi.

- Cái gì? Cô có chắc không, đội trưởng Chu?

Cô gật đầu và nói:

- Dấu trên bụng nạn nhân là số 1. Dựa trên những gì mà tôi suy đoán thì có thể sẽ làm tiếp. Cảm giác thỏa mãn luôn là cảm giác khiến chúng ta sung sướng. Tội phạm từ nhỏ đã bị chấn thương tâm lý thì càng có khát khao được thỏa mãn. Mà việc giết người luôn mang lại cảm giác sung sướng nhất cho tội phạm. Đối với những tội phạm mà giết người thì đó là niềm vui của chúng. Trong thang bậc tội phạm tàn bạo thì giết người là bậc cao nhất cũng là bậc có độ sung sướng lớn nhất. Hung thủ có thể đã thấy thế và sẽ hành động tiếp để có được cảm giác đó. Khi gây án xong, hung thủ sẽ nở một nụ cười và sẽ cảm thấy vui vẻ với những gì mình đã làm với nạn nhân.

Cô cúi mặt xuống nhìn nền đất. Nàng cau mày lại và nói tiếp phần của cô:

- Cái niềm vui đã cướp bao sinh mạng của người dân. Niềm vui ấy đã làm biết bao người ngã xuống. Niềm vui ấy không đáng có!

Cô không nói gì mà ngẩng mặt lên nhìn nạn nhân với khuôn mặt hối tiếc cùng sự tức giận. Nhìn khuôn mặt đó của cô, nàng hiểu cô nghĩ gì. Một sinh mạng của con người là vô cùng lớn lao, vậy mà lại chết dưới tay của tàn ác. Thật tàn nhẫn!

Bỗng cô nhìn nàng. Cô nói:

- Phải rồi, nạn nhân là ai?

Anh lắc đầu nhìn cô nói:

- Do người nạn nhân đã bị chặt nên khi tìm lại được nguyên vẹn thì đang đi xác định. Chưa tìm thấy đầu nạn nhân, vì thế ta không thể xác định liền được. Giờ chỉ có thể dựa vào mẫu DNA trên dấu vân tay của nạn nhân thôi.

- Vậy à, tôi hiểu rồi.

Cô nâng người nạn nhân lên và lật xuống. Ngoài máu ra thì chỉ thấy một tấm lưng trắng bóc không còn sức sống. Bỗng cô nhíu mày lại và nhìn chăm chú vào một chỗ trên cổ người nạn nhân. Nàng, hắn và anh nhìn theo hướng cô nhìn thì phát hiện có thứ gì đó trên lưng nạn nhân. Cô nhìn anh, anh gật đầu và đi tới hộp dụng cụ lấy một chai nước suối ra. Bước tới gần chỗ cô, anh đổ nước xuống nạn nhân. Ngoài máu thì trên người nạn nhân còn có cát bụi nên phải rửa sạch vì trên cán cũng có một ít. Tấm lưng trắng dần hiện ra. Bốn người kinh ngạc nhìn vào một chỗ trên gần gáy nạn nhân. Trên đó như là có một hình ảnh bị thu nhỏ. Cả bốn người đồng loạt chau mày lại. Nàng buộc miệng hỏi:

- Đây là thứ gì vậy?

- Sao khi nãy tôi khám nghiệm mà không thấy nhỉ?

- Có thể là nó quá nhỏ nên cậu không để ý thôi.

Riêng cô vẫn không nói gì. Nàng liếc nhìn cô. Bỗng cô nở một nụ cười, một nụ cười nhếch môi như mới tìm ra thứ gì đó. Cô nói:

- Giờ thì tôi hiểu hung thủ muốn nhắm vào ai rồi.

Ba người không hẹn nhau mà quay qua nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt của cả ba, cô nói:

- Thêm một điểm vào phác họa nữa, đó là hung thủ rất giỏi vẽ.

- Giỏi vẽ ư? Cô chắc không? Còn nữa, hình kia là gì?

Cô dùng bao tay bôi hết chất nhầy của máu ra và một hình ảnh đập vào mắt ba người kia. Đó là một hình trang sách vô cùng nhỏ. Anh chau mày nói:

- Một trang sách có viết vài ký hiệu?

Cô nhìn anh nói:

- Đa số hung thủ của các vụ giết người rất muốn được công nhận. Còn tên này vì muốn được công nhận tài năng của mình mà giết người và vẽ thế này lên nạn nhân. Một phần vì muốn công nhận và một phần muốn tạo ra khoái cảm. Có thể hắn cũng đã đọc vài cuốn sách tring thám. Như một kí hiệu của hung thủ khiến hắn cảm thấy mình đã làm được việc vô cùng lớn lao như một sự cống hiến cho đời vậy. Hung thủ này cũng không ngoại lệ.

- Ra là vậy. Cậu nói cũng đúng. Nhưng chúng ta chỉ còn có 15 tiếng để tìm ra hung thủ mà thôi. Nếu không thì hắn sẽ cướp thêm một sinh mạng nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro