Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17: TINH KHÔN, ÁC MA!


Khi vừa ập vào trong ngôi nhà,
ngôi nhà tối om lạnh lẽo. Hắn bật đèn pin lên, ba người còn lại cũng bật. Cô
soi đến công tắc đèn trong nhà nhưng cho dù có bấm lên xuống nãy giờ cũng không
lên được. Hắn, anh và nàng đi xung quanh căn nhà. Hắn đi đến một chỗ, soi đèn
vào trong đó, thứ tìm thứ mình muốn rồi nói:

- Cho dù cô có mở thì nó cũng
không lên đâu, đội trưởng Chu.

- Có phải cầu dao điện đã bị ngắt
không?

- Ừm, dây kết nối đã bị cắt rồi.
Đội trưởng Bạch, nhờ cậu giúp tôi xem có dấu vân tay không.

- Để đó cho tôi.

Anh cất đèn pin của mình đi và ra
ngoài. Anh quay lại với một hộp đồ, trên đó có huy hiệu của cảnh sát. Hắn soi
xuống chỗ anh, anh cầm đèn pin quang lên, chiếu lên chỗ đó. Một lúc kiểm tra,
anh tắt đèn pin đi và nói:

- Không thấy được dấu vân tay của
ai cả.

- Không thấy? Sao có thể được? Nếu
hung thủ có đeo bao tay thì cũng phải để dấu vân tay của những người đã thuê
nhà chứ?

- Hiểu rồi. Hung thủ khi tắt cầu
dao đã không đeo găng tay. Khi phát hiện mình không đeo găng tay nên hắn dùng
khăn để lau hết. Nhưng sao hắn lại sơ suất được nhỉ?

- Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy. Hơn nữa,
tại sao ở nhà lại không có ai? Nếu đi ra ngoài thì cùng lắm chỉ là rắt điện chứ
đâu đến nỗi đến cúp cầu dao thế này?

- Không đâu, trước khi đội trưởng
Bạch điều tra thì tôi có soi đèn qua chỗ đó và để ý thấy dây nối như bị cắt hơn
là bị đứt như thông thường. Có thể nói, đã có ai đó đã cố ý cắt nó.

Cô và hắn nge xong thì mặt bỗng tối
sầm lại. Vậy là có chuyện gì đó đã xảy ra với người thuê nhà rồi! Cô và hắn chạy
một mạch đến cửa phòng, anh và nàng gọi theo:

- Này đội trưởng Vũ, đội trưởng
Chu.

Hai người đứng đó nhìn cô và hắn
đi đến một cửa phòng. Hắn đứng trước cửa phòng, cảm thấy chân mình như bị dính
vào thứ gì đó. Chính cô cũng cảm thấy thế. Cô ngay lập tức soi đèn xuống đó và
hai người lặng người đi. Ở dưới chỗ họ là toàn màu đỏ mà thôi. Nhưng nghề của
người thuê nhà là bác sĩ mà, sao lại có thể lấy sơn đỏ được?

Anh và nàng cũng từ từ bước đến,
nhìn nơi đèn pin được chiếu. Anh cau mày lại. Nàng đứng bên cạnh anh cũng như
anh. Nhưng không đợi hai người suy nghĩ, cô mở khóa chốt súng, bắn một phát "
đùng" làm hai người giật mình. Đến khi nhìn lên thì đã thấy hai người kia đang
cố sức đẩy cánh cửa ra. Khi mở được, cái màu đó vẫn lênh láng khắp căn phòng.

Như có cảm giác chẳng lành, cô
đeo bao chân và bao tay vào, hắn làm theo cô. Sau đó, hai người bước vào phòng,
hắn chiếu đèn, từ từ tiến vào. Nhưng cô đã đi nhanh đến bên chiếc giường ngủ.
Cô cau mày lại rồi la lên:

- Đội trưởng Bạch, đội trưởng Vũ,
đội trưởng Chung.Ba người qua đây.

Ba người dần men theo bước chân của
cô. Khi chiếu đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến ba người sửng sốt. Nằm trên
giường là một người phụ nữ, nhưng không giống như ngủ mà là không còn thở nữa.
Thân thể cô ta, chiếc giường cô ta nằm chảy đầy máu. Có vài giọt đang rơi xuống
và đã đông lại dưới sàn. Vậy đó là lí do khi bốn người tới lại thấy có gì đó.

Anh đưa tay mình lên cổ cô ta.
Nàng soi giùm anh. Anh nói:

- Chết rồi, động mạch không còn đập
nữa.

- Gọi cứu viện đi, Chung Hạ!

- Được, các cậu đi làm việc khác
đi.

Nàng lấy điện thoại của mình ra
và gọi nói một câu:

- Cần chi viện đến nhà đường X
ngay lập tức!

Sau khi tắt máy, nàng đi xung
quanh căn nhà. Cô từng bước soi đèn lên từng ngóc ngách. Không có dấu vết đánh
nhau, xung quanh rất ngăn nắp và sạch sẽ. Nhưng có điều cô không hiểu: Nếu hung
thủ ra tay với nạn nhân thì cũng như bao người, tâm lý của nạn nhân lúc đó sẽ
là sợ hãi hoặc trốn tránh khỏi cái chết. Đằng này, khi cô tới xem thi thể thì
trên người nạn nhân ngoài vết đâm ra thì cũng không có vết nào được coi là chống
cự cả.

Nhưng chưa có báo cáo pháp y thì
chưa nói trước được điều gì được. Nhưng vẫn có một nghi vấn: Hung thủ sát hại nạn
nhân bằng cách nào? Sao xung quanh lại không có dấu vết nào khả nghi? Người nạn
nhân này có liên quan gì đến hung thủ của hai vụ án trước không? Nếu có liên
quan, sao cô lại không thấy nạn nhân này liên quan đến?

Nhưng theo suy đoán của cô, tên
hung thủ này đã có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp. Nếu đứng trên phương diện
như thế, hung thủ sẽ hành động một mình. Đối với hắn, hành động chung với người
khác có nghĩa là tổn hại đến danh nghĩa của hung thủ. Hung thủ cho rằng, hắn có
thể làm mọi điều hung thủ muốn. Hắn thích hành động một mình. Hắn ghét mọi người
xung quanh, kể cả người thân của hung thủ. Hắn có thù với cảnh sát.

Nhưng vẫn còn một điểm nữa: Mọi
hiện trường trước đều là ở bãi đất hoang, nhưng hiện trường này thì không. Ở
đây là một căn phòng, nó không phải không gian thích hợp để ra tay. Hung thủ dạng
này hợp với những môi trường phóng khoáng hơn nhiều với tâm lý vừa tinh tường,
vừa thông minh thế này. Chẳng lẽ hung thủ muốn thay đổi mục tiêu?

Nhưng như thế lại càng không
đúng. Đối với một người có dạng tâm lý như thế, hung thủ lại càng có khả năng
kiểm soát tâm lý tốt hơn so với tên tội phạm khác. Kìm chế cảm xúc tốt, có tuổi
thơ không sung sướng, nhưng lại có một bộ óc tư duy về giết người.

Trong tất cả các dạng tâm lý tội
phạm thì tên hung thủ này thuộc loại tinh tường. Hung thủ cho rằng, hắn là chủ
cuộc chơi, còn những người xung quanh chỉ là con cờ hoặc là người chơi trong
trò chơi này của hung thủ mà thôi.

Đối với tội phạm liên hoàn, mục
đích lớn nhất của chúng là lấy lại khoái cảm của việc giết người. Không được
yêu thương, muốn được mọi người công nhận mình là người giỏi nhất thành phố thì
cũng đủ để đoán hắn khao khát tình thương thế nào.

Nhưng tại sao lại là không phải
những chỗ khác mà phải nhất thiết là ở trong nhà nạn nhân?

Có nghĩa là, đã xảy ra một chuyện
gì đó mới khiến hung thủ phải ra tay cấp tốc như vậy. Đối với tội phạm như loại
hung thủ này, chuyện khiến hắn có thể nổi điên và ra tay giết người như thế
này, thì chỉ có một lí do duy nhất.

Đó là đe dọa!

Có thể suy đoán rằng, nạn nhân muốn
khởi tố hung thủ và khiến hắn nổi điên lên và ra tay giết người một cách tàn bạo
thế này.

Nhưng xung quanh không có dấu vết
gọi là vật lộn hay gây chiến gì hết. Vậy làm cách nào hung thủ có thể giết nạn
nhân mà không lưu lại dấu vết?

Chỉ có thể là, hung thủ đã biết
trước nạn nhân sẽ đe dọa mình và ra tay giết nạn nhân và ngụy tạo thành một vụ
giết người không được tính toán mà thôi.

Tên này đúng là tinh khôn, ác ma!

Cô cắn răng của mình. Hắn bước lại
gần cô nhưng cô không biết vì cô đang mãi theo đuổi với những suy nghĩ của
mình. Hắn bất ngờ lên tiếng:

- Có phải cô lại suy đoán về hung
thủ thế nào không?

Cô giật mình suýt ngã xuống dưới
nền nhà, may là có cái khung cửa sổ để nắm. Cô nói:

- Này Vũ Lâm Thần, anh thích hù
người lắm hay sao?

- Tôi hù người? Từ khi nào chứ?

- Anh đứng bên cạnh tôi từ lúc
nào thế?

- Từ nãy giờ rồi, mà do cô không
để ý thôi, đâu phải lỗi của tôi.

- Rồi, rồi, anh thắng.

- Mà nè, cô có thấy có gì đó
không đúng với vụ án này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro