Chương 18: Xin lỗi
Đang phát: Thời không sai lệch - Ngải Thần
________
Lộc Miên sửng sốt một lát, sau đó bình tĩnh trả lời: "Tôi biết cô ấy, có chuyện gì thưa anh?"
"Là vậy, chúng tôi nhìn thấy trong lịch sử cuộc gọi, cô ấy đã gọi cho đồng chí ba lần, đồng chí có đang ở Giang Thành không? Hiện cô Lâm Giản đang ở cục chúng tôi, hình như trạng thái của cô ấy không tốt. Phiền đồng chí đến giúp đỡ cô ấy được không?"
May mà vẫn chưa phải trường hợp xấu nhất, Lộc Miên thở phào nhẹ nhõm, quay người đi ra cửa: "Được, tôi sẽ đến ngay."
Mưa vẫn đang nặng hạt. Trên đường đi, cô thử gửi tin nhắn cho Lâm Giản, gặp đèn đỏ thì lập tức lấy máy ra xem, người vẫn chưa trả lời. Cố gắng khống chế vô vàn những suy nghĩ lung tung, cô dừng xe, bật ô, nhanh chân đi về phía cục cảnh sát.
Một đồng chí bên cục tiếp đón hỏi chuyện cô, sau khi giải thích rõ ràng, đồng chí cảnh sát đưa cô vào phòng chờ, Lâm Giản cô đơn ngồi một mình trong đó. Cô đứng ở cửa nói vọng vào: "Lâm Giản?"
Lập tức, Lâm Giản ngước mắt nhìn lên, con ngươi trống rỗng thấp thoáng chuyển sang kinh ngạc, vui mừng, áy náy.
"Miên..." Lâm Giản do dự, đứng lên lấy khăn giấy trong túi ra, đi tới trước mặt Lộc Miên, cầm khăn vươn tay giúp cô lau nước mưa dính trên mặt. Lộc Miên giữ tay đối phương lại, ngăn cản cô ấy làm những chuyện dư thừa.
"Xảy ra chuyện gì? " Giọng Lộc Miên gấp gáp lo lắng, quan sát Lâm Giản từ trên xuống dưới. Lâm Giản vẫn chỉ trầm mặc, viên cảnh sát bên cạnh trả lời thay: "Vừa mới đây chúng tôi nhận được điện báo cảnh sát từ đồng chí này, cô ấy nói có người đang theo dõi mình. Người bám theo cô ấy là anh Hoắc, đã bị chúng tôi tạm thời giữ lại."
Họ Hoắc... Là Hoắc Hùng gây sự ở nhà hàng hôm nọ? Lộc Miên cau mày: "Còn cô ấy..."
"Đừng lo, cô ấy không sao đâu, đã xong biên bản, bây giờ các cô có thể về rồi, nhưng trời đang mưa rất to, toàn bộ đội xe cảnh sát của chúng tôi đã đi làm nhiệm vụ, chúng tôi cần người quen giúp cô ấy..."
Lâm Giản đang đứng bên kia cúi đầu xuống, Lộc Miên nhận ra mới vừa rồi mình hơi mất bình tĩnh, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
.
Ra đến cửa cục cảnh sát, gió buốt và mưa lạnh cùng hắt vào khiến người ta không mở mắt nổi. Lộc Miên bật ô, hai người sóng vai đi bên nhau. Ô lớn, nhưng mưa càng lớn hơn. Đi đến xe, cả hai người đều gần như ướt sũng.
"Cậu có bị thương không?" Lộc Miên rút mấy tờ giấy ra lau chùi trên người mình, thuận tay đưa qua cho cô ấy. Cơn mưa khiến mái tóc dài của Lâm Giản bết dính trên mặt, cô ấy ngoan ngoãn nhận lấy khăn giấy lau mặt mình.
"Mình không sao, Miên yên tâm."
"Hoắc Hùng vẫn tiếp tục quấy rầy cậu?"
"Ừ, nhưng sau này hắn không thể nữa rồi."
Kẻ như này đương nhiên là bị tống tù, Lộc Miên không hỏi thêm, cô biết Lâm Giản phản cảm vấn đề này nên cũng không buồn nhắc lại.
Điều hòa trong xe vừa phải, thân thể Lâm Giản đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, bình tĩnh hơn, cô áy náy nói với Lộc Miên:
"Xin lỗi, mình lại làm phiền Miên lâu như thế, lúc đó mình thật sự rất sợ, người đầu tiên mình nhớ đến chỉ có cậu, nhất thời xúc động gọi cho cậu, mình không cố ý làm phiền cậu đâu, sau lại còn cảnh sát,... "
Lộc Miên liếc nhìn cô ấy, gương mặt Lâm Giản tràn đầy lo lắng và áy náy. Lo gì chứ? Lo lắng cô cảm thấy phiền phức? Trong thâm tâm cô biết mình cũng chẳng muốn xuất hiện trước mặt Lâm Giản, cô vẫn nhớ từng lời chính mình đã nói, trừ việc trả khóa, cô không muốn có thêm bất cứ liên quan gì. Nhưng đối diện với sự việc khẩn cấp lần này, Lộc Miên cũng không phải loại người vô tình.
"Không sao, tôi hiểu." Lộc Miên lặng lẽ nói.
Thái độ của Lộc Miên đã dịu hơn lần trước nhiều, nhưng trong lòng Lâm Giản biết, cô cảm nhận được đây chỉ là cô ấy đang giả vờ lo lắng một cách tinh tế để an ủi tinh thần đang bị dọa sợ của cô, sâu thẳm trong lòng, Lộc Miên vẫn luôn lạnh lùng như vậy, vô cùng thờ ơ.
Sau khi đưa cô về nhà, hẳn Miên cũng không muốn gặp lại cô thêm lần nào nữa, thật khiến người ta không còn cách nào nhỉ.
.
Đường phố về đêm vắng tanh, không gian như thu hẹp lại, dường như cả thế giới này chỉ cảm nhận được sự tồn tại Lâm Giản và Lộc Miên.
Tựa đoạn đường hai người đã cùng nhau đi qua không biết bao nhiêu lần sau giờ tự học buổi tối thuở cuối cấp trung học.
Hai người chung bước sánh vai cùng đi với nhau. Mùa đông đến, Lộc Miên thường quen bỏ tay vào túi áo, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào đã thả tay ra, trải nghiệm cảm giác tim đập thình thịch liên hồi khi hai mu bàn tay của cô và Lâm Giản chạm nhau, sau đó bị Lâm Giản nắm lấy.
Tất cả đều đã qua, Lộc Miên của hiện tại sẽ không tiếp tục làm những hành động như vậy, cũng không chờ mong được đối phương nắm tay.
Lộc Miên đang lái xe, Lâm Giản nghiêng mặt nhìn Lộc Miên, dáng vẻ cô ấy lái xe rất xinh đẹp, vóc cằm lộ rõ, sống mũi cao thẳng, khuôn trăng hoàn mỹ, mái tóc dài hơi xoăn được vén ra sau tai, đôi khuyên tai thỉnh thoảng hơi lắc lư, tư thái nhàn hạ mạnh mẽ. So với thiếu nữu ngày ấy đơn thuần chính trực, giờ đây Lộc Miên rất giống kiểu phụ nữ trưởng thành tàn nhẫn, là một người phụ nữ tàn nhẫn sẽ làm nhiều người tổn thương nhưng trong lòng không chút cảm xúc, rất lạnh lùng, ác độc.
Nhưng lại khiến người ta mê mẩn.
Lâm Giản thu lại ánh nhìn, như là nếu càng nhìn cô ấy nhiều hơn sẽ càng không nỡ.
"Mình muốn nói với Miên vài câu."
"Muốn nói gì?"
"Mình nợ cậu bảy năm."
Nợ cô bảy năm? Lộc Miên gần như đoán được Lâm Giản muốn nói gì. Gặp lại nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên Lâm Giản nhắc lại chuyện cũ, tại sao bỗng dưng muốn nói? Thế nhưng Lộc Miên cô cũng chẳng hoảng là được, giữa cô và Lâm Giản bây giờ đã khác xưa, cô đã không còn như trước.
"Miên Miên, mình thật sự xin lỗi, đáng lẽ bảy năm trước mình nên giải thích rõ ràng với Miên. Ngày trước... tất cả đều là lỗi của mình, đã khiến cho cậu có một tuổi thanh xuân đau khổ đến thế."
Lộc Miên cười một tiếng, rũ mắt: "Tôi nhận."
Lâm Giản thấp giọng cười, cụp mắt xuống: "Miên Miên sao có thể rộng lượng quá vậy..."
Thực ra, Lâm Giản nhiều phần hi vọng Miên Miên sẽ tức giận, sẽ không tha thứ mà buông lời ác độc, có như thế cô mới có cơ hội dỗ Miên Miên hơn chứ?
Lâm Giản cúi đầu rất thấp, nửa bên mặt bị một tóc che đi. Lộc Miên bình tĩnh nói: "Lâm Giản, chuyện không quan trọng thì rộng lượng chút có sao đâu? Huống hồ, cậu cũng không sai, là tôi nguyện đơn phương, bất luận kết quả thế nào cũng là do tôi tự làm tự chịu."
Có nói nhiều đến mấy thì vấn đề này với cũng chẳng còn quan trọng. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc hai người đã cắt đứt liên lạc, mãi cho đến buổi tối hôm đó.... Thật ra mà nói, Lộc Miên đã phải trải qua một quãng thời gian rất khó khăn. Khoảng thời gian ấy, trong tâm trí cô tất cả đều là Lâm Giản, không biết bao ngày đêm mong nhớ, không biết bao lần suy sụp. Nhưng thời gian dài dần qua dần qua, cô cũng đã tự thoát ra khỏi đoạn tình cảm này, quen biết, gặp gỡ nhiều người hơn, kết bạn nhiều hơn, số lần nhớ về Lâm Giản ngày càng ít đi, sau đó mỗi khi nhớ đến Lâm Giản cũng chẳng còn nỗi cay đắng khó chịu nữa. Cô mắc "bệnh nặng" đã lâu, cuối cùng đã khỏi được.
Lại nói đến sau nữa, cô cũng hẹn hò với vài cô gái xinh đẹp, chung thủy, không có lừa dối, không có đau khổ hay tổn thương, không còn hợp nhau thì chia tay, lúc đó Lộc Miên mới hiểu rằng hóa ra sau khi đường ai nấy đi cũng sống vui vẻ là chuyện quá bình thường. Thời khắc nghe được tin tức Lâm Giản sắp kết hôn từ bạn bè, cô cũng chân thành chúc phúc cho cô ấy. Không có gì là không thể buông bỏ, và một khi đã buông xuống cũng có nghĩa điều đó không còn quá quan trọng nữa.
Trong xe rơi vào trạng thái tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng xe chạy và mưa rơi rào rào, nhìn đoạn đường càng lúc càng gần hẻm Anh Khâu, hốc mắt Lâm Giản ươn ướt.
Lộc Miên đã cảm giác được nỗi tuyệt vọng tột độ từ phía Lâm Giản. Vì sao chứ? Vốn dĩ chính cô ấy cũng đâu yêu cô như vậy.
________
我吹过你吹过的晚风
Anh đón gió đêm, làn gió đã thổi qua em
是否看过同样风景
Em có thấy khung cảnh anh thấy không
像扰乱时差留在错位时空
Giống như thời gian và không gian bị sai lệch
终是空 是空
Cuối cùng không vẫn là không
#错位时空_艾辰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro