CHƯƠNG 2: Lần Đầu Gặp Sư Phụ ( 初见师父 )
HỒI I
Sau khi rời khỏi sự kiện Lạc Nguy Trì, Vũ Nhiên và Quân Hạo được dẫn về một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong núi, nơi chỉ có sự tĩnh lặng và tiếng gió thổi qua từng cành cây. Đó là nơi Vương Vãn Thiên kiểm tra thực lực của đệ tử muốn gia nhập Phong Vân Môn
Khi họ bước vào sân, ánh sáng vàng của mặt trời chiếu lên những viên đá mờ cũ kỹ, tạo ra một không gian thật yên bình nhưng cũng mang cảm giác rất xa vời, khó gần. Đối diện họ là Vương Vãn Thiên, đứng yên như một tảng đá, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại đầy uy nghiêm. Những gì vừa xảy ra khiến cả hai thiếu niên không khỏi cảm thấy bất an.
"Sư phụ, ngài... muốn chúng ta làm gì?" Vũ Nhiên lên tiếng, giọng có chút lạc lõng, nhưng cũng không giấu được sự kính trọng trong đó.
"Chờ." Vương Vãn Thiên chỉ nói một từ ngắn gọn, ánh mắt vẫn không rời khỏi họ.
Sự im lặng dường như kéo dài mãi. Quân Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu được sự tò mò, nhưng lại ngập tràn sự nghi ngờ. Đầu óc cậu đầy những câu hỏi, nhưng không thể nào mở lời. Cậu chưa từng gặp ai như Vương Vãn Thiên – lạnh lùng nhưng lại cứu họ như một người bảo vệ. Liệu đây có phải là một cơ hội để bắt đầu cuộc sống mới của họ hay không?
"Làm gì bây giờ?" Quân Hạo thì thầm vào tai Vũ Nhiên, nhưng Vũ Nhiên chỉ lắc đầu, không có câu trả lời. Tình huống này vẫn quá đỗi bất ngờ với cả hai người.
Khi cả hai vẫn đứng đấy, không biết làm gì, Vương Vãn Thiên bất ngờ lên tiếng: "Thử thách đầu tiên của các ngươi là vượt qua chính mình."
Câu nói lạnh lùng của y khiến cả hai người giật mình. Họ chưa kịp hiểu, thì ngay lập tức, Vương Vãn Thiên vung tay, và một làn sóng khí lạnh từ hư không ùa đến. Không gian xung quanh đột ngột thay đổi, những cây cối trong sân rung lên, như thể mọi thứ bắt đầu xoay vần.
"Hãy vượt qua thử thách này nếu muốn có thể trở thành đệ tử chính thức của ta."
Không có lời giải thích thêm, Vương Vãn Thiên lặng lẽ quay người, đưa ra một chỉ thị giản đơn nhưng đầy thách thức. Thử thách là gì? Làm sao để vượt qua? Những câu hỏi đó vẫn đeo bám trong tâm trí Vũ Nhiên và Quân Hạo, nhưng không có cơ hội để họ hỏi thêm.
"Cẩn thận." Vũ Nhiên nhắc nhở Quân Hạo, nhưng chính cậu cũng chưa thể biết được thử thách này sẽ khó khăn đến mức nào.
Thử thách của Vương Vãn Thiên không chỉ là về thể lực mà còn là một thử thách về tinh thần, về cách mà hai đệ tử này đối diện với những cảm xúc, những nỗi sợ hãi chưa được giải quyết trong lòng họ. Đầu tiên, không gian quanh họ đột ngột biến thành một vùng tối mịt mù, những bóng ma lạ lùng và âm thanh quái dị vang lên. Một tiếng rít như cắt qua không khí khiến họ giật mình.
"Đừng sợ, chỉ là một ảo giác." Vũ Nhiên mỉm cười, nhưng chính bản thân cậu cũng không thể chắc chắn mình có thể vượt qua thử thách này một cách dễ dàng.
Vì thử thách này không chỉ là chiến đấu với những ảo ảnh. Nó còn là đối diện với chính những nỗi sợ thầm kín của họ. Những hình ảnh trong quá khứ hiện lên trước mắt, những hình bóng của sự yếu đuối, thất bại mà họ luôn cố quên đi.
"Nếu các ngươi không thể đối mặt với những thứ này, thì không có gì có thể giúp được các ngươi." Giọng nói lạnh nhạt của Vương Vãn Thiên vang lên từ đâu đó, như một lời cảnh tỉnh.
Đoạn đầu của chương này có thể tạo ra một bầu không khí căng thẳng, thử thách, nhưng cũng đồng thời khám phá được tính cách và tâm lý của từng nhân vật, nhất là sự phát triển của Vũ Nhiên và Quân Hạo dưới sự dẫn dắt của Vương Vãn Thiên.
HỒI II
Sau khi vượt qua thử thách đầu tiên dưới sự giám sát của Vương Vãn Thiên, Vũ Nhiên và Quân Hạo dần trở nên thận trọng hơn, nhưng vẫn không thể giấu được sự tò mò về vị sư phụ mới mẻ của mình. Dù đã chứng kiến sức mạnh của Vương Vãn Thiên, nhưng cả hai vẫn không hiểu hết được con người của y.
Đến lúc này, Vương Vãn Thiên dẫn họ về một ngọn núi. Đó chính là Núi Phong Vân, nơi mà bao năm qua Vương Vãn Thiên đã gắn bó, nơi chứa đựng những bí mật về quá khứ của y. Núi Phong Vân không chỉ nổi tiếng với cảnh đẹp hùng vĩ mà còn là nơi sinh sống của những vị kỳ nhân, những người tu luyện sâu sắc, không phải ai cũng có thể đặt chân đến.
Cả ba bước lên con đường mòn, rợp bóng cây cổ thụ. Mặc dù trước mặt họ là những ngọn núi cao chót vót, những dãy đá cheo leo, nhưng mọi thứ quanh họ đều yên lặng đến lạ kỳ. Vũ Nhiên và Quân Hạo không khỏi cảm thấy căng thẳng, đôi mắt họ nhìn về phía trước, nơi Vương Vãn Thiên dẫn đường mà chẳng nói một lời.
Khi họ bước vào khuôn viên của một ngôi đình nhỏ nằm trên đỉnh núi, Vương Vãn Thiên quay lại nhìn hai đệ tử của mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có phần ẩn chứa điều gì đó sâu sắc.
"Đây là nơi các ngươi sẽ bắt đầu học hỏi," Vương Vãn Thiên lên tiếng. "Núi Phong Vân không chỉ là nơi tu luyện. Nó còn là nơi ta cất giữ những ký ức cũ. Các ngươi sẽ hiểu rằng, những gì các ngươi học được ở đây không phải chỉ là võ công hay pháp thuật, mà là cách đối diện với chính mình."
Quân Hạo đứng gần Vũ Nhiên, ánh mắt vẫn đầy ngạc nhiên và hoang mang. Dù đã trải qua thử thách ban nãy, nhưng cảm giác bỡ ngỡ khi bước vào Núi Phong Vân khiến cậu không khỏi có chút sợ hãi.
"Núi Phong Vân... thật hùng vĩ." Quân Hạo thì thầm.
"Nơi này có gì đặc biệt không, sư phụ?" Vũ Nhiên hỏi, đôi mắt sáng lên một chút tò mò, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.
Vương Vãn Thiên chỉ mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước.
"Cái đặc biệt nhất ở đây là sự tĩnh lặng. Nó không dễ dàng để ta có thể cảm nhận được. Nhưng nếu các ngươi có thể vượt qua được sự yên bình này, thì sẽ hiểu được những điều mà không ai có thể dạy cho các ngươi."
Chưa kịp để hai đệ tử hỏi thêm, Vương Vãn Thiên tiếp tục bước vào trong đình. Bên trong, không gian rộng lớn, âm thanh chỉ còn là tiếng gió và tiếng côn trùng. Vị sư phụ dừng lại, xoay người đối diện với họ.
"Ta không dạy các ngươi như những thầy giáo bình thường. Các ngươi sẽ phải học hỏi qua từng hành động, qua từng cảm xúc của chính mình. Nhưng trước khi bắt đầu, ta sẽ cho các ngươi thấy một điều quan trọng."
Ngay khi lời nói vừa buông ra, một làn sóng khí lạnh ùa đến, bao trùm lấy ba người. Không gian quanh họ bắt đầu thay đổi, bầu trời bỗng tối lại, gió thổi mạnh hơn, và những tiếng động kỳ lạ bắt đầu vang lên xung quanh. Đây không phải là một thử thách như lần trước, mà là một cảnh tượng kỳ bí, huyền bí, khiến tâm trí họ không khỏi rối loạn.
"Điều quan trọng là các ngươi phải học cách giữ vững bản thân trong những cơn sóng nội tâm. Đây là con đường mà các ngươi phải bước, nếu không thể vượt qua bản thân, thì dù có học được bao nhiêu cũng vô nghĩa." Vương Vãn Thiên nói, giọng lạnh lùng nhưng có chút ẩn ý.
Bầu không khí lúc này trở nên nặng nề. Vũ Nhiên và Quân Hạo đứng gần nhau, cảm giác căng thẳng và khó thở. Họ nhìn nhau, nhưng không biết phải làm gì. Cả hai đều cảm thấy mình đang phải đối diện với một thử thách lớn hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro