Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: Ngày Môn Quan Mở Cửa ( 开宗立派之日 )

                                                          KHAI TÔNG LẬP PHÁI CHI NHẬT

Ngày hôm đó, bầu trời sáng trong, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn bao trùm lên Lạc Nguy Trì, nơi tất cả các môn phái lớn nhỏ tụ hội về để chứng kiến sự kiện trọng đại trong năm – Môn Quan Mở Cửa. Các trưởng lão từ các phái, những cao thủ lừng danh, cùng các đệ tử mới, tất cả đều có mặt tại đây để chọn lựa, chiêu mộ những tài năng mới.

Trong không khí rộn ràng của lễ hội, những chiếc xe ngựa sang trọng nối đuôi nhau, tạo nên một bức tranh náo nhiệt, màu sắc. Tiếng cười nói vang vọng, nhưng giữa đám đông đó lại có một góc khuất rất tĩnh lặng. Vũ NhiênQuân Hạo đứng ở đó, nhìn ngắm những người khác, không nói một lời. Cả hai thiếu niên này tuy có cùng một số phận nhưng mỗi người lại có một cách nhìn nhận riêng về sự kiện này.

Vũ Nhiên im lặng quan sát xung quanh, ánh mắt hơi nhíu lại. Cậu cảm thấy có chút lạc lõng giữa đám đông này, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu được đến Lạc Nguy Trì, nơi hội tụ những môn phái vĩ đại. Quân Hạo, đứng bên cạnh, cũng chẳng khá hơn. Tuy nhiên, trong ánh mắt cậu, vẫn có chút hy vọng, như thể đây là cơ hội để thay đổi cuộc đời.

Đối với họ, sự xuất hiện ở đây không phải vì gia thế hay sự nổi tiếng mà vì một điều đơn giản – họ muốn tìm một sư phụ có thể chỉ dẫn, để thoát khỏi cuộc sống mờ nhạt, để tìm thấy một mục tiêu trong cuộc đời đầy mịt mù của họ.

Nhưng ngay khi họ bước vào sân, đã có những ánh mắt dò xét, những lời lẽ không mấy thiện chí. Một nhóm đệ tử từ một môn phái lớn nhìn thấy hai người, và ngay lập tức, những lời chế giễu, khinh miệt vang lên.

"Ha, lại thêm hai đứa trẻ nghèo khó muốn tranh giành cơ hội với chúng ta sao? Thật là buồn cười!" Một tên đệ tử trong nhóm cười nhạo, ánh mắt đầy sự khinh bỉ.

Vũ Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Quân Hạo không chịu được, cậu bước lên phía trước, đôi mắt bừng lên một tia tức giận. "Các ngươi muốn làm gì?"

Nhưng những tên đệ tử kia chỉ nhún vai, không thèm đáp lại. Họ cứ thế đẩy Quân Hạo và Vũ Nhiên đi, tiếng cười vang lên càng lúc càng chế giễu. "Cút đi, đừng để bẩn mắt chúng ta."

Một tên trong số họ bất ngờ đẩy mạnh Vũ Nhiên, khiến cậu ngã sấp xuống đất. Quân Hạo vội vàng chạy tới đỡ, nhưng một cái đẩy mạnh nữa khiến cả hai người rơi vào tình cảnh tuyệt vọng. Những kẻ kia cười đắc chí, bọn họ không hề sợ hãi, bởi vì họ biết gia thế của mình mạnh mẽ, cha mẹ là trưởng lão của các môn phái lớn, chẳng ai dám động đến họ.

Từng bước chân của Vũ Nhiên và Quân Hạo ngày càng gần hơn với vách đá. Đám người xung quanh vẫn im lặng, chẳng ai dám lên tiếng can ngăn. Lòng họ trĩu nặng, nhưng lại không có ai đứng ra bảo vệ hai thiếu niên này. Quân Hạo và Vũ Nhiên không còn gì ngoài ánh mắt nhìn nhau, như thể muốn truyền cho nhau sự an ủi trong giây phút cuối cùng.

Lúc này, đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua. Một bóng hình xuất hiện như từ hư không. Vương Vãn Thiên bước ra từ đám đông, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào những kẻ đang bắt nạt.

"Dừng lại." Giọng nói của Vương Vãn Thiên nhẹ nhàng, nhưng lại như một mệnh lệnh không thể phản kháng. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như ngừng lại, và không khí trở nên nặng nề.

Những tên đệ tử kia chưa kịp phản ứng, một sức mạnh vô hình từ Vương Vãn Thiên đã ập đến. Chúng bị đánh bật ra, ngã nhào xuống đất, không thể động đậy. Lực lượng đó mạnh mẽ đến mức khiến không ai trong số bọn họ có thể chống trả.

Vũ Nhiên và Quân Hạo đứng đó, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ không thể tin được một người lại có thể tạo ra sức mạnh như vậy. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn cả là sự xuất hiện của Vương Vãn Thiên, người mà họ chưa từng biết đến.

Vương Vãn Thiên không nói gì thêm, chỉ nhìn họ một cái, rồi quay lưng bước đi. Nhưng ánh mắt của y, sắc lạnh như băng, lại ẩn chứa một thứ cảm xúc khó tả. "Đi theo ta."

Cả hai thiếu niên vẫn đứng ngây người một lúc, rồi mới chậm rãi bước theo. Cảm giác an toàn và nhẹ nhõm không thể tả nổi, giống như một tảng đá nặng nề đã được gỡ bỏ khỏi trái tim họ.

Khi Vương Vãn Thiên dẫn họ đi, không khí xung quanh như trầm xuống. Những người khác vẫn đứng đó, ánh mắt đầy tò mò và ngạc nhiên. Một người như Vương Vãn Thiên, sao lại ra tay cứu giúp hai thiếu niên vô danh này?

Trước khi đi khuất khỏi tầm mắt, Vương Vãn Thiên chỉ quay lại nhìn một lần nữa, và đôi mắt lạnh lùng của y dường như chứa đựng một nỗi niềm sâu kín, một sự thôi thúc không thể lý giải.

                                                                          ***********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #boylove