Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: lời nguyền Việt gia

**Chương 1: Lời Nguyền Việt Gia** 

---

Đêm hôm ấy, bầu trời tối sầm như mực, từng tia chớp xé toạc nền trời, soi rọi xuống biệt phủ Việt gia rộng lớn như một tòa thành cổ xưa. Những cơn gió gào thét không ngừng, đập mạnh vào cửa sổ, khiến những tấm rèm lụa đỏ bay phần phật như những hồn ma lang thang trong đêm tối. 

Bên trong căn phòng sang trọng, một người phụ nữ đang oằn mình trong cơn đau dữ dội. Mồ hôi túa ra ướt đẫm vạt áo, gương mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn sáng lên đầy kiên cường. Tĩnh Tuyết – nữ chủ nhân của Việt gia, đang sinh con. 

Việt Thiên Hạo đứng bên ngoài cánh cửa đóng chặt, lòng bàn tay siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch. Ông là một người đàn ông mạnh mẽ, có thể kiểm soát cả một đế chế thương nghiệp trải dài khắp thế giới, nhưng giờ đây, trước cảnh tượng vợ mình đau đớn trong phòng sinh, ông lại bất lực đến tột cùng. 

“Lão phu nhân, chuyện này… liệu có xảy ra không?” Giọng ông khàn đi vì lo lắng, hướng ánh mắt đầy bất an về phía người phụ nữ đang đứng trầm mặc bên cạnh. 

Việt lão phu nhân – người phụ nữ quyền uy nhất của Việt gia, dáng người cao gầy, mái tóc bạc búi gọn phía sau, từng đường nét trên khuôn mặt tuy đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn đầy nghiêm nghị. Đôi mắt bà sâu thẳm như chứa đựng hàng vạn bí ẩn. 

“Vận mệnh đã định sẵn, không thể tránh khỏi.” Bà chậm rãi nói, giọng khàn đặc như vọng về từ thời xa xưa. 

Bên trong phòng, tiếng la thất thanh của người hầu vang lên. 

“Thiếu gia ra rồi!” 

Một tiếng khóc chào đời vang vọng khắp gian phòng. Đứa trẻ đầu tiên đã ra đời – một bé trai khỏe mạnh, gương mặt đỏ hỏn, đôi mắt tuy chưa mở nhưng hàng lông mày đã sắc nét vô cùng. 

Tĩnh Tuyết kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, nở nụ cười yếu ớt. Nhưng trước khi kịp thở phào, cơn đau thứ hai lại ập đến. 

Người đỡ đẻ tái mặt. 

“Còn một đứa nữa!” 

Tiếng sấm rền vang ngoài trời, ánh sáng lóe lên rọi vào căn phòng, soi rõ gương mặt đầy hoảng hốt của mọi người. Cùng lúc đó, một đứa trẻ thứ hai chào đời. Nhưng khác với đứa bé đầu tiên, cơ thể của đứa trẻ này tỏa ra một luồng sáng kỳ lạ. 

Một vầng sáng đỏ rực xuất hiện trên cổ tay của cả hai đứa trẻ. Ngay khi chạm vào nhau, cơ thể chúng phát ra một luồng khí dao động mạnh mẽ, khiến đèn nến trong phòng vụt tắt. 

Tĩnh Tuyết thở gấp, đôi mắt mở lớn, sững sờ nhìn hai đứa con của mình. 

Việt lão phu nhân bước tới, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, rồi chậm rãi vén tay áo chúng lên. 

Bên dưới là một ký hiệu cổ xưa màu đỏ, uốn lượn như những dòng chữ ma thuật bị phong ấn qua hàng thế kỷ. 

“Không thể nào…” Một người hầu kinh hãi kêu lên. 

Tĩnh Tuyết run rẩy, nhìn mẹ chồng mình, giọng lạc đi: 

“Mẹ… đây là gì? Vì sao con của con lại như thế?” 

Việt lão phu nhân im lặng rất lâu, rồi thở dài một hơi nặng nề. 

“Lời nguyền… đã quay trở lại.” 

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt, mọi người đều nín thở. 

Việt Thiên Hạo bước tới, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự nguy hiểm ẩn giấu: 

“Lời nguyền của Việt gia? Ý mẹ là sao?” 

Việt lão phu nhân chậm rãi nói, từng chữ như nặng tựa ngàn cân. 

“Việt gia chúng ta có một bí mật mà không ai ngoài những người đứng đầu gia tộc được biết. Cứ mỗi vài trăm năm, sẽ có một cặp song sinh chào đời, nhưng chúng không thể tách rời. Vận mệnh của chúng bị phong ấn vào nhau… Một người sống vào ban ngày, người còn lại sống vào ban đêm.” 

Tĩnh Tuyết sững sờ, trái tim thắt lại. Bà nhìn hai đứa con mình – một đứa bé trai với làn da trắng mịn, đôi mày sắc lạnh, và một bé gái với mái tóc mềm mại, gương mặt thanh tú nhưng tràn ngập u uất. 

“Mẹ đang nói… con của con…” 

“Phải. Ban ngày, đứa con trai sẽ tồn tại – Nam. Ban đêm, con gái con sẽ thức tỉnh – Linh.” Việt lão phu nhân nheo mắt. “Hai đứa trẻ này… là một.” 

Cả căn phòng im bặt. 

Người hầu trong biệt phủ đều cúi đầu, không ai dám lên tiếng. 

Tĩnh Tuyết run rẩy, ôm chặt hai đứa con vào lòng. Bà không thể tin nổi vào tai mình. 

“Không thể nào! Không lẽ cả đời chúng sẽ phải sống như thế sao? Không có cách nào hóa giải sao?” 

Việt lão phu nhân chậm rãi lắc đầu. 

“Không ai biết cách hóa giải. Kẻ nào cố gắng phá bỏ lời nguyền… đều phải trả giá.” 

Tĩnh Tuyết cắn chặt môi, đôi mắt ầng ậng nước. Bà cúi xuống nhìn hai đứa con của mình, trái tim nhói lên từng đợt. 

Việt Thiên Hạo đứng bên cạnh, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Ông nhìn mẹ mình, ánh mắt sắc lạnh: 

“Con không tin vào định mệnh. Nếu có một lời nguyền, thì chắc chắn sẽ có cách hóa giải.” 

Việt lão phu nhân im lặng rất lâu, rồi chỉ nói một câu: 

“Cách duy nhất… là phải tìm ra người có thể phá bỏ lời nguyền.” 

Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, những hạt mưa rơi tí tách trên mái ngói, tạo nên những âm thanh thê lương. 

Trong lòng Tĩnh Tuyết, hai đứa trẻ đang ngủ say – một ban ngày, một ban đêm. 

Định mệnh của chúng đã khắc sâu vào số phận ngay từ khoảnh khắc này. 

Và không ai biết rằng, nhiều năm sau, chính một cô gái với đôi mắt nhu tình như ánh trăng – Nguyệt, sẽ trở thành chìa khóa của vận mệnh này. 

---

**(Hết chương 1)** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro