Văn án
Vào đêm Ánh Nguyệt định tỏ tình với Kiến Hoàng, hắn vì một lòng theo đuổi ánh trăng sáng mà thẳng thừng cho cô leo cây.
Chẳng biết đây tính là lần thứ bao nhiêu rồi.
Ánh Nguyệt đợi suốt hai tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy bóng dáng ai, lớp trang điểm xinh đẹp cũng bị nước mắt làm nhòe đi hết. Cô nghiến răng ken két, dứt khoát cầm quà vứt thẳng vào sọt rác.
Hay lắm, cái gì mà tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm hả, đem cho chó ăn hết đi!
---
Vài tháng sau, Ánh Nguyệt vừa bước ra khỏi nhà thì bị Kiến Hoàng chặn lại, hắn nhíu mày hỏi:
"Gần đây bị làm sao vậy! Gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Cậu cố ý đúng không?"
Ánh Nguyệt thấy phiền chết đi được, chẳng muốn lòng vòng nói thẳng:
"Đây không có nghĩa vụ phải trả lời người dưng, huống gì chúng ta cũng không thân đến vậy đâu. Tránh ra để tôi đi."
"Không thân?" Kiến Hoàng tức giận đến đầu kêu ong ong: "Không thân mà từ nhỏ đến lớn chuyện gì cậu cũng tìm đến tôi trước, không thân mà cậu cứ mỗi lần gây sự là lại chạy đến chỗ tôi ăn vạ? Ánh Nguyệt cậu đã trưởng thành rồi, đừng có mà chuyện bé xé ra to như vậy."
Trước đó lại còn tự mình đan len tặng áo cho hắn, làm gì cũng để ý đến từng cử chỉ hành động của hắn, Kiến Hoàng thật sự chẳng hiểu tại sao mấy năm tình cảm vậy mà giờ cô chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà giận thành như vậy: "Nguyệt Nguyệt cậu dám nói chúng ta không thân?"
Cô đẩy hắn ra, cười mỉa:
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Cậu nói như thể tôi đây phải đu bám lên người cậu mới sống nổi à?"
Ánh Nguyệt phủi phủi quần áo, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cậu biết tính tôi rồi đấy, một khi tôi đã ghét thứ gì rồi thì dù có bày bao nhiêu tốt đẹp tôi cũng không để vào mắt đâu, đừng nghĩ chừng đó năm tình cảm đó sẽ biến cậu thành ngoại lệ của tôi."
"Cậu nghĩ đi Kiến Hoàng, cậu là cái thá gì chứ."
Hắn nghe xong, nháy mắt biểu cảm cứng đờ, tức giận bỗng trôi tuột đi đâu hết, chỉ còn lại cảm giác lạnh rét sống lưng, như thể hắn sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro