Ánh trăng
Dưới ánh trăng, em ngồi thẩn thờ, từng giọt nước mắt nặng trĩu, từng giọt, từng giọt rơi xuống, cơ thể em ngư đang thói rửa từng chút một.
Em chả biết đi về đâu trong xã hội vô bổ này,em đã làm gì để phải chịu những lời chỉ trích, dày vò này, buồn thay bản thân chưa nhận được lời giải đáp thì em đã tuyệt vọng đến cùng cực.
Em tự hỏi tại sao, mọi người lại ruồng bỏ em, từ người thân, bạn bè và cả người em yêu, em muốn từ bỏ nhiều lần nhưng lại tiếc nuối, em đã nghĩ mình còn người thân, bạn bè nhưng giờ ưm không còn gì cả, chỉ còn một thân xác đang mục rửa.
"Mình đã đã gì sao?"
Từ khi nào cuộc sông em mông lung, bên cạnh em không còn một ai cả, từ khi nào hiện thực lại buồn bã và xã hội toàn những kẻ dối trá.
Họ giết con bằng lời nói lăng mạ
"Mày vô dụng, con ngu ngục thối tha"
Tại sao con không thể từ bỏ?
Lí do gì để con sống tới bây giờ
Cho đến giờ cơ thể con lạnh ngắt, đôi mắt con bơ phờ đầy đau đớn,họ nhìn con không một chút chật vật
"Kệ nó đi, đâu biết có chết thật"
Họ ném dao vào người con rồi quay đi không nhìn lại, con cầm dao tự cắt cổ
Giờ đây con đã được tự do
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro