Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2: TỪ NAY CON CÓ ANH TRAI...

VyVy bước nhanh vào nhà, quả đúng là nhà có khách quý mà, mẹ cô bé đang tiếp trong phòng khách, hình như là đàn ông, lại còn hai người. VyVy từ nhỏ đã sống với mẹ, ba VyVy nghe đâu đã mất từ khi VyVy còn trong bụng mẹ, nên VyVy chưa lần nào gặp mặt. Dù mẹ cô có dữ thật, có hay đánh người thật, có hay la mắng thật… nói chung là giống giống Sư Tử Hà Đông…(=.=! Hức… Đại tỉ à… Tỉ nói với mẹ như zậy đó hả???) Nhưng dù sao mẹ cũng đã ở vậy nuôi VyVy mười mấy năm trời mà chưa từng than oán một lần, VyVy biết mẹ đang yêu một người đàn ông, nhưng mẹ chưa từng nói sẽ tái hôn… Dù có nói thì VyVy cũng chấp nhận mà, dù gì thì dù, sau này cô cũng phải lấy chồng, mẹ cũng cần một người bạn chăm sóc lúc tuổi già… Nhưng quan trọng nhất vẫn là…cần có người chia sẽ với VyVy lúc mẹ cô lột xác biến thành …Sư Tử Hà Đông… Cái phúc đức này, một mình cô hưởng đúng là bất công mà… Đúng…cần phải có người san sẻ mới được…

VyVy nhanh chóng chui lên phòng, thay đồ rồi chạy xuống phòng khách. Cô bé khẽ đẩy cửa phòng, mẹ cô vẫn đang ngồi nói chuyện với hai người khách. Do họ quay mặt vào phía trong nên VyVy ko thể thấy mặt. Bà Diệp – Mẹ VyVy vừa gặp cô đã đứng lên vui vẻ:

“Con gái yêu của mẹ, con về rồi à?”

VyVy chợt thấy một làn gió lạnh thổi qua, bình thường cô rất thích thời tiết mát mẻ… nhưng cũng ko cần lạnh tới mức này chứ…nổi cả da gà rồi…rúc cục thì Sư Tử nhà cô hôm nay ăn trúng thứ gì mà đột nhiên bến thành Mèo nhà ngoan ngoãn vậy. Bình thường ở nhà, ko gân cổ lên cãi nhau với cô thì cũng là phúc đức ba đời rồi, hôm nay còn “con gái yêu của mẹ”… Ôi! Tận thế…tận thế đến thật rồi…

VyVy quay người định chạy ngay ra siêu thị dùng hết tiền mua thức ăn dự trữ cho ngày cuối cùng của nhân loại…

“VyVy… con đi đâu đó?...” – lại giọng nói sởn tóc gáy cất lên.

VyVy cảm thấy từng tế bào trong cơ thể bắt đầu tiêu biến…Một tế bào…hai tế bào…ba tế bào…thôi rồi…cô sắp chết thật rồi.

VyVy như con robot quay lại, dường như cô có thể nghe tiếng động cơ trong người kêu ken két…

“Vâng… Con tới ngay”

Cô bước từng bước nặng nề, thượng đế ơi!... phù hộ cho con, nhất định phải phù hộ cho con qua khỏi cái kiếp nạn này…

VyVy vô lực bước tới chiếc ghế mà mẹ cô đã kéo ra sẵn, dù biết là đại hạn đang gần kề, nhưng cũng phải đối mặt… Cô cuối gầm mặt, chẳng buồn nhìn hai người đối diện.

“Anh Long, đây là con gái em! Con bé tên VyVy, năm nay học lớp 11, nhỏ hơn Tuấn Vĩ 1 tuổi… Con bé cũng ngoan ngoãn, hiền lành lắm, hễ cứ đi học xong là về ngay nhà…”

VyVy nghe mẹ cô tuông một tràng quảng cáo mà tai nghe như lùng bùng… Cô ngoan ngoãn ư? Nói chơi hay nói giỡn vậy? ai là người ngày nào cũng gân cổ lên cãi nhau với mẹ cô vậy chứ, tới nổi hàng xóm cứ tưởng nhà có đánh nhau tới nơi… Cô hiền lành ư? Cô mà hiền lành thì con heo cũng biết trèo cây mà gáy ò ó o, chẳng phải cô vừa dạy cho tên biến thái ở siêu thị một trận nhớ đời đó ư?... Đi học là về nhà ngay?… vậy nãy giờ có ma nó đi siêu thị ăn uống, mua sắm à?… Ôi dào, mẹ ơi là mẹ, dù biết là mẹ muốn nở mày nở mặt, nhưng cũng ko cần quăng bom vậy chứ? Có ngày nó nổ là toi cả đám!...

“VyVy có người anh trai như Tuấn Vĩ chắc hẳn con bé sẽ vui và hãnh diện lắm! nó vốn chăm chỉ học hành mà!” – Mẹ cô tiếp tục rút ngòi một quả Tallboy và Grand Slam – loại mạnh nhất trong thế chiến thứ hai.

VyVy choáng. Dường như mấy miếng gà khi nãy vừa ở trong bao tử yên lành nay lại nổi loạn muốn chạy ngược ra ngoài mà múa tung tăng… là cô nghe nhầm hay mẹ cô đang nói nhầm???... Nếu cô chăm chỉ thì đã ko tháng nào cũng đội sổ rồi… Nói tới đây, nước mắt nước mũi cứ muốn thi nhau mà nhỏ tong tỏng… Mẹ ơi! Còn một lời mời uống trà, ăn bánh của cô Nhung con chưa kịp gửi tới mẹ mà mẹ cứ quảng cáo như vậy làm sao mà mở miệng thốt nên lời đây???

Mà khoang, cái vế trước đó!... chăm chỉ?... ko phải, trước đó nữa… anh trai??? Cái gì???... cô có anh trai hồi nào???...

VyVy trợn mắt ngước lên nhìn hai con người đang ngồi trước mặt… trông cô lúc này giống như vừa nhìn thấy quái thú, con mắt mở to hết cở. Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên, vận cả một bộ vest đen sang trọng, khuôn mặt ánh lên vẻ cương nghị, đôi mắt sáng và trong lạ thường… còn bên cạnh là một chàng trai tuấn mỹ… chàng trai tuấn mỹ…

VyVy đứng bật dậy…

“Cái tên biến thái kia, hồi nãy ta dạy cho một bài học còn chưa biết sợ, giờ còn mò tới nhà ta… dao đâu? Dao đâu rồi? ta thề phải cho ngươi một bài học” – VyVy toang chạy vào bếp vớ lấy dao gọt trái cây mà nhắm tới tên biến thái trước mặt xử đẹp, nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng; tay VyVy lúc này đang bị mẹ cô nắm chặt mà ghị mạnh xuống ghế làm cô mất đà ngồi phịch xuống, miệng bà vẫn cười tươi nhưng đôi mắt nhìn VyVy lại ánh lên sức sát thương kinh khủng… VyVy run bần bật…

“Ôi con gái, mẹ đã nói là phải dịu dàng, con phải lấy mẹ làm gương chứ?”

VyVy nuốt nước bọt cái ực… mẹ à! Thì ko phải con đang lấy mẹ làm gương đó hay sao? Mẹ đã nói có thù ko trả ko phải là quân tử ??? Bây giờ con gặp lại tên biến thái đã sàm sở con gái của mẹ đây này, nếu con ko băm hắn thành tương đem cho cá sấu ăn thì há chẳng phải con là kẻ tiểu nhân hay sao? Mẹ ko muốn có một đứa con tiểu nhân đó chứ?

Bà Diệp mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó như sắp chết của VyVy, tiếp tục cười tươi quay sang hai người đối diện.

“Xin lỗi anh Long, cháu Vĩ, con bé nó hay thích nói đùa vậy đó, hai người vui lòng bỏ qua cho”

MEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE… Ko phải vậy chứ??? Mẹ đang bênh vực cho cái tên biến thái đó hay sao??? Con mới là con của mẹ mà. VyVy kêu gào trong tuyệt vọng…

“Dạ ko sao đâu cô, em VyVy vui tính thế cháu cũng thấy thích… Có lẽ từ nay hai anh em sẽ thân thiết lắm!” – Tuấn Vĩ nở nụ cười mê người.

VyVy căng mắt nhìn cái tên ko biết xấu hổ trước mặt. Còn dám giả vờ ko quen biết??? nhìn ánh mắt lúc nãy của hắn chỉ chực ăn tươi nuốt sống cô đó hay sao? Giờ còn em VyVy??? Nghe sởn cả da gà! Đúng là mặt dày mà… Muốn chơi trò anh em thân thiết à? Được thôi! bản cô nương ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ…ý quên… đỗ lệ!!!

 “Dạ vâng! Cảm ơn anh đã khen em!” VyVy cuối đầu thật lễ phép như những cô gái trong phim truyền hình Hàn Quốc ngoan  ngoãn khiến mẹ cô cũng giật mình.

Ông Long quay sang VyVy

“Con đúng là một đứa con gái hiểu chuyện… Bác là bác Long… Bác với mẹ con…” – nói tới đây, ông long mặt mày đỏ lên.

VyVy hình như cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà nhỏ này… Cô cười tươi

“Cháu hiểu mà… Dù sao mẹ cháu cũng cần một người chăm sóc về sau này… Cháu phải cảm ơn bác mới đúng…” – VyVy dùng đúng giọng diệu, cử chỉ của mấy cô diễn viên chính diện trên truyền hình.

Ông Long thở phào nhẹ nhỏm, trước khi đến ông đã lường trước tình huống con gái bà Diệp ko đồng ý… nhưng ko ngờ con bé lại đáng mến thế này…

“Thế thì tốt quá…”

Bà Diệp mặt mày tươi roi rói, ko ngờ con bé ngoan cố nhà này lại dễ dàng đồng ý như vậy… đúng là may mắn, may mắn mà!

“Bác có một đề nghị… hi vọng cháu VyVy sẽ ko từ chối!” – ông Long đưa tay lên miệng khẽ ho một tiếng lấy can đảm.

VyVy nghiêng đầu

“Các cứ nói đi ạ! Nếu là bác, cháu sẽ ko từ chối đâu… dù sao cũng là người một nhà cả mà”

Nãy giờ Tuấn Vĩ nghe màng đối thoại giữa ba mình và VyVy mà trong lòng tức anh ách! Cái con nhỏ đanh đá này, giờ còn bày trò giả làm con gái ngoan ngoãn… giờ học trốn đi chơi, lại còn vu cáo đánh người bừa bãi… nếu ko vì lời hứa cách đây mấy chục phút thì anh đã ko thèm nhường nhịn rồi…

Cách đây khoảng 60 phút…

Trên chiếc Audi mui trần màu trắng trang nhã, một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với một chàng trai.

“Ba lâu lắm rồi mới tìm được một người mình yêu thật lòng… ba hi vọng con sẽ hoà thuận với gia đình cô Diệp… cả con gái của cô nữa… sau này hai đứa sẽ là anh em, ba mong con sẽ đối xử tốt với con bé… Nếu con làm được, thì cái sản nghiệp này ba mới an lòng giao lại cho con trông coi”

“Vâng… con hiểu rồi! con sẽ ko làm ba thất vọng, nhất định con sẽ khiến em gái tương lai thật hạnh phúc” – Tuấn Vĩ cười nhạt, bạn gái thì anh ko thiếu, nhưng một người em gái để yêu thương, chiều chuộng thì chưa bao giờ có… Coi bộ lần này phải thật sự cố gắng rồi.

Trở lại nhà VyVy

Lúc này trên gương mặt Tuấn Vĩ vẫn giữ nụ cười tươi nhưng trong lòng thì nóng như có núi lữa phun trào, AK oanh tạc… Oan gia, đúng là oan gia! Lần này thì cô đừng hòng mà thoát khỏi tay tôi… Diệp Vy – Vy !!!

VyVy chợt thấy lạnh gáy… chắc chắn là có ai đó vừa rủa thầm cô rồi… hừ, đừng để cô biết là tên nào, ko thì cô băm ra làm chả đông…

Tiếng ông Long lại trầm trầm vang lên.

“Bác muốn dọn tới sống cùng mẹ con cháu”

“Dạ được ạ” – VyVy vô thức gật đầu

Sau đó 3 giây, giây thứ nhất thông tin truyền lên não xữ lí, giây thứ 2 não tập trung mấy chục triệu noron thần kinh phân tích tình huống, giây thứ 3 trả lại phản xạ cho cơ thể…

“Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii????” – VyVy và Tuấn Vĩ ko hẹn mà cùng nhau hét toáng lên, bà Diệp cũng ngây người nhìn ông Long…

“Ba ko nói chơi đó chứ??? Dọn sang cái nhà bé tẹo này???” – Tuấn Vĩ ko nhịn nỗi la lớn…

“Bác muốn cháu sống chung vs tên biến thái này ư???” – VyVy há hốc mồm.

Ông Long đưa tay lên miệng ho một tiếng

“E hèm… Các con cho ta giải thích một chút! Sở dĩ ta làm như vậy là muốn thắt chặt tình cảm gia đình chúng ta… Từ lâu ta luôn mơ có một ngôi nhà đơn giản, cả gia đình có thể vui vẻ bên nhau thật ấm cúng… Con trai và con gái của ta sẽ sống cùng nhau trong một căn phòng với chiếc giường tầng xinh đẹp… Mỗi buổi sáng người vợ sẽ dậy sớm nấu những bữa sáng thật ngon miệng cho chồng đi làm… Con trai sẽ chỡ con gái đến trường trên một chiếc xe đạp mỗi ngày. Trời nắng nhẹ, gió đu đưa cành trúc… bla bla bla…”

Ông Long vẫn say sưa kể, trong khi VyVy mắt chữ o mồm cũng chữ o nốt… Hoang tưởng??? ông ta bị hoang tưởng nặng rồi! Đây là thế kỉ 21, là thế kỉ 21 đó, đừng có lôi mấy chuyện gia đình hồi thập niên mấy chục của thế kỉ trước ra mà áp dụng chứ??? Cái gì mà người vợ dậy sớm nấu bữa sáng? Nếu mà được ăn sáng thì VyVy đâu có ngày nào cũng gặm bánh mì sandwich… bữa sáng… nghe là nổi da gà rồi! trong cái nhà của cô thì hai chữ bữa sáng là điều tối kị, là ước mơ… nghe rõ chưa? Là ước mơ đó! Còn cái chuyện hai anh em chở nhau trên chiếc xe đạp tới trường? Đừng nói giỡn chứ???...Lại còn cái khung cảnh như trong tiểu tuyết thiếu nữ kia nữa…những người mắc chứng hoang tưởng đúng là cực kì nguy hiểm mà…

Bà Diệp e thẹn

“Anh tính sao cũng được…”

Cái…cái…cái giề??? Mẹ ơi là mẹ… con biết mẹ đã ở vậy nuôi con mười mấy năm ko gần nam sắc, nhưng có cần quá đáng thế ko??? Con gái mẹ cũng giữ gìn tiết hạnh mười mấy năm rồi, giờ ở chung với tên này sao mà con lấy chồng được nữa chứ??? Mẹ…………………………… VyVy gào lên.

“Con còn nhớ lời hứa lúc nãy chứ Tuấn Vĩ???” – ông long quay sang thằng con trai còn đang đứng hình, miệng há hốc.

Vĩ đành gật đầu vô lực… tương lai…vì tương lai…phải nhịn nhục… nhịn… nhịn… Cười nào, nở nụ cười nào!

“Vâng ạ!” – Vĩ cười méo xẹo, đành phải chấp nhận thôi, ai kêu anh có ông bố mắc chứng hoài tưởng quá khứ nặng như vậy…

Tuấn Vĩ đã nghĩ mình số khổ, ko ngờ có người còn khổ hơn mình. Người đó chẳng ai xa lạ, chính là con nhóc ngồi đố diện anh, giờ vẫn chưa hoàng hồn.

 “Ko đồng ý thì vác chăn gối ra công viên ngủ với muỗi nghe con” – bà Diệp nói nhỏ chỉ đủ để VyVy nghe thấy.

VyVy nuốt nước bọt cái ực… Tiêu, tiêu chắc rồi!... hèn gì nãy giờ về mắt cứ giật giật…đại nạn tới thật rồi! Thôi thì đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, mặc dù biết phía trước là dòng sông nước chãy siết, rơi xuống lành ít dữ nhiều, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là ngồi hiến máu nhân đạo cho lũ muỗi…

VyVy cười gượng mà nước mắt cứ muốn chui từ khoé mắt ra ngoài…

“Mẹ cứ quyết định đi”

“Vậy thì hôm nay anh và Tuấn Vĩ cứ ở lại đây nghĩ ngơi cho quen nhà mới nha!” – Bà Diệp cười tươi.

Ông Long gãi gãi đầu như chàng trai mới biết yêu.

“Em đã nói vậy thì…anh và con sẽ ở lại vậy”

VyVy choáng toàn tập trước đôi nam nữ đã tứ tuần mà cứ như đang còn xuân xanh thế kia mà trong lòng gào khóc ko ngừng… làm ơn đừng có lôi cô vào chuyện tình thập niên năm mươi của thế kỉ trước vậy chứ… huhuhuhuhuhu…cô là người của thế giới hiện đại mà…huhuhu

Ông Long quay sang Tuấn Vĩ.

“Con lấy ít đồ trên xe đem vào phòng phụ em dọn dẹp đi. Ba đã gọi người đem một cái giường tầng rồi, lát nữa sẽ có người đem tới”

Lại còn cho người đem tới nhà nữa… Hắn đúng là đến chết mất!

Tuấn Vĩ  lủi thủi theo VyVy lên lầu… Trong cái nhà mà theo hắn là bé tẹo, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách, 1 phòng bếp, trong mỗi phòng ngủ chỉ có một cái nhà tắm kiêm luôn nhà vệ sinh thế này thì…hỡi ôi!...Hắn ức chế đến phát điên mất…

Tuấn Vĩ đang mơ màng nhớ tới cái biệt thự mà cách đây có mấy chục phút mà hắn còn nằm, cái phòng ngủ rộng rãi, chiếc giường độc tôn được phủ ra trắng toát, ít ra thì vẫn có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng… Hắn đang chơi game trên chiếc PS mới mua cho quên cục tức trong siêu thị thì ba hắn gõ cửa nói muốn cùng hắn đi đâu đó… Hắn cũng ậm ừ lếch xác thay đồ mà đi theo… ko ngờ phải dấn thân vào hang cọp thế này đây!...

Rầm……

Tuấn Vĩ giật bắn người…

VyVy vừa trút giận lên cánh cửa phòng một cách vô cùng thô bạo, cô nghiến răng ken két nhìn cái tên biến thái trước mặt mà chỉ hận sao lúc nãy ko cho hắn về chầu ông bà, để bây giờ hắn theo ám cô.

“Đồ biến thái chết tiệt…Anh là oan hồn hay sao mà cứ theo ám tôi vậy hả?” – VyVy nắm lấy cổ áo Tuấn Vĩ mà gằng từ chữ.

Hắn nhíu mày nhìn cô gái đang hùng hùng hổ hổ trước mặt

“Ai nói tôi theo cô??? Đây là do cô tự nguyện đừng có đổ lỗi cho người khác"

Tự…tự nguyện… Cái tên biến thái ko có não suy nghĩ này! Ko giết hắn đúng là sai lầm…sai lầm tai hại…

VyVy nắm chặt tay giơ lên định giáng cho tên con trai trước mặt một đấm thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu cô “ra công viên ngủ với muỗi…với muỗi…với MUỖIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…” VyVy rùng mình một cái… phải rồi, cô mà đánh hắn thì bà mẹ già nhà cô sẽ đem cô xay thành tương mất… nhịn…nhịn…phải nhịn…

Tuấn Vĩ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô gái trước mặt mà bật cười, trước giờ chưa có bất kì cô gái nào đối xữ với hắn như vậy. Hắn nhẹ nhàng dùng một tay nâng cằm cô lên nói khẽ.

“Em gái… nhìn em cũng ko tới nỗi nào, sao tính tình lại hung hăng đến thế?”

Nhịn…nhịn…một điều nhịn chín điều lành, giờ thì chỉ cần một điều nhịn thì cả trăm điều lành… Nhưng mà…nhưng mà…

Bốp…

VyVy giơ chân ra một đòn quyết định vào điểm yếu của hắn rồi quay người bước thẳng vào toilet, ko quên quẳng lại câu nói.

“Anh đúng là ko những biến thái mà còn đích thị là họ sở tên  khanh…từ nay anh mà còn bày đặt giở trò trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ khiến nhà họ Đinh của anh tới đời anh là tuyệt hậu…”

Tuấn Vĩ đau đến gập người nhăn nhó…

“Cô…cô…đúng là quái vật dữ dằn! Tôi có đụng chạm gì cô đâu chứ”

VyVy hứ một cái rồi đi thẳng, ko thèm ngoái đầu nhịn lại cái tên đang ôm hạ bộ nằm lăn lóc dưới sàn kia… Về phần Tuấn Vĩ, sau một hồi đau đớn, cũng đã miễn cưỡng đứng dậy được, tuy vẫn còn cảm giác hơi ê ẩm nhưng vẫn quyết định đi giải hạn…

8h tối… Quán Bar Dark Night…

Phía tầng hai, một đám thanh niên đang ngồi buôn chuyện, ngồi chính giữa là một chàng trai với mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt màu xám hút hồn, chiếc mũi thanh mảnh, hai bên là hai cô gái ăn mặc sexy cứ ngồi uốn éo mặc cho hắn có để ý tới hai cô hai ko...Gặp trai giàu dại gì mà ko quyến rũ, hơn nữa anh chàng này ko những giàu có mà còn đẹp trai đến mức ko phải người nữa chứ…

 Ko thèm chú ý đến hai cô gái bên cạnh đang hết lòng khoe hết thứ này đến thứ khác trên người, nào là vòng một, vòng hai, vòng ba…hắn cứ uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác khiến đám bạn trố mắt ra nhìn… Rúc cục thì nhân vật tầm cỡ nào đã khiến cho đại ca bọn họ phải mượn rượu giải sầu vậy chứ???

“Anh Tuấn Vĩ…Có chuyện gì ko vui sao???” – Nguyên – một tên trong đám lên tiếng…

“Thôi! Chú mày đừng nhắc nữa, nhắc tới là tao tức muốn đập đầu vào tường tới nơi” – Vĩ siết chặt ly rượu trong tay, cả người run lên vì tức giận khi nghĩ tới chuyện khi nãy. Cũng may là hắn mạng lớn, nếu ko là Đinh gia tuyệt hậu thật rồi…

“Hahahaha… Lần đầu tiên thấy Tuấn Vĩ thiếu gia tức giận như vậy! Rúc cục thì nhân vật nào làm mày giận tới mức sống ko bằng chết thế này” – Khang Duy, bạn thân của Vĩ vừa cười vừa đưa cốc rượu về phía Vĩ.

Hừ…hừ…ko nhắc tới thì thôi, cứ nhắc tới con nhóc đanh đá đó là Vĩ muốn hộc máu… bây giờ thân dưới của hắn cũng chưa hồi phục hoàn toàn… Vĩ nâng cốc rượu hướng về phía Duy…Sau khi nốc một hơi, Vĩ mới trút bầu tâm sự...

Vài phút sau…

“Hahahahahahhahahaha…Thật ko ngờ thiếu gia Tuấn Vĩ danh tiếng lẫy lừng mà bị một con nhóc hạ nhục những hai lần… chuyện lạ, đúng là chuyện lạ…” – Duy cười ngoặc ngoẻo, mấy tên khác cũng biết ý bấm bụng mà nhịn cười… Thảo nào, hôm nay đại ca lại u uất như vậy, ra là gặp khắc tinh…

“Tụi bây cười đã chưa??? Tao muốn chết tới nơi mà tụi bây còn cười…” – Vĩ nắm chặt tay đấm mạnh lên bàn…

“Hahahaha… Thôi, cho tao xin lỗi… cho tao xin lỗi … nhưng mà … nhưng mà… tao nhịn ko nỗi …Hahahahahahahahahahahaha …. ” – Duy lại phá lên cười khiến Vĩ trợn mắt lên, tức anh ách mà ko nói gì được, tâm sự với cái lũ này đúng là sai lầm…sai lầm quá mà…thà hắn ngồi nói chuyện với cái đầu gối còn hơn. Từ nay còn gì thanh danh mà hắn cố công xây dựng mười mấy năm trời nữa chứ…Tất cả cũng tại con nhỏ trời đánh đó…

Hắc…xì…

VyVy đang ngồi nhâm nhi trà chanh, bánh tráng với Quỳnh Như thì đột nhiên hắc xì mấy cái liên tục…

“Mày cảm à?” – Như bỏ dở miếng bánh định đưa lên miệng, nhìn con bạn hắc xì một cách khổ sở…

“Cảm cái khỉ gì, tao khoẻ như trâu đó giờ có bệnh tật gì đâu…Chắc chắn là có tên nào đang nói xấu tao nên tao mới như vậy” – VyVy khịt mũi một cái phân trần.

Như thở dài một cái hớp ngụm trà chanh rồi nói tiếp.

“Cũng tại mày hay gây thù chuốc oán với thiên hạ, người ta chỉ rủa mày là hên rồi đó…”

“Mày nói gì??? Tao có làm tình làm tội gì ai đâu” – VyVy nhún vai ra vẻ vô tội…

“Mày còn nói…chứ hồi trưa ai làm ầm lên ở siêu thị khiến cho anh chàng đẹp trai sống dở chết dở”

“Tao vô can…” – VyVy nói với thái độ hết sức bình thản, như thể đó là chuyện hiển nhiên… “Với lại, tao chỉ thay trời hành đạo, trừng trị cho tên biến thái một trận nhớ đời”

Quỳnh Như thở dài thường thượt…

“Tao bó tay với mày…rúc cục thì mày có phải là con gái hay ko đây”

VyVy tròn mắt nhìn con bạn thở một hơi dài mấy chục cây số như mấy bà lão ngày xưa ngồi lo chuyện thế sự nhiễu nhương, cuộc đời dâu bể…

“Tao dĩ nhiên là con gái… mày tin ko? Tao lấy chứng minh cho mày xem..”

Quỳnh Như xua xua tay.

“Khỏi cần, tao biết bề ngoài mày là con gái, nhưng tao ko biết ba mẹ mà có sinh nhầm thời điểm hay ko mà mày cứ tưng tửng như lũ con trai thế này”

“Mày…mày…mày…” – VyVy chỉ chỉ nhỏ bạn mà tay run run như thể đang bị oan ức thấu trời xanh…

“Dẹp cái trò kêu oan của mày đi, tao quá rành mày rồi Diệp VyVy…Mày làm ơn làm phước đừng có gây chuyện là tao đội ơn tổ tiên ba đời…”

Mặc cho VyVy run run chỉ trỏ, Như bỏ vào miệng miếng bánh rồi nhâm nhi tách trà…Trời thành phố về đêm đúng là rất náo nhiệt…Ánh đèn ngợp trời, người người chen nhau trên những con đường tràn đầy ánh sáng. Những toà nhà cao tầng chen chúc trên mặt phố, cái nào cũng muốn khoe vẻ đẹp của mình trước dòng người đang đi lại trên đường… những trung tâm mua sắm, buôn bán thì tất bật mua mua bán bán… ở những góc đường trống trãi, đôi khi người ta hay bắt gặp những quán cốc, trà chanh lề đường, tuy diện tích nhỏ thôi, nhưng lại thu hút rất nhiều người lui tới… Với giá cả phải chăng, đồ ăn uống lại đa dạng, còn được buôn chuyện thoải mái với bạn bè, ngắm dòng người qua lại…Quả là một chốn thiên đường dành cho giới trẻ, nhất là những nhóm bạn yêu thích sự bình dân, thoáng đạt thì đây đúng là sự lựa chọn hàng đầu…

Trở lại Dark night, Tuấn Vĩ vẫn ừng ực ko ngừng tới mức lũ bạn cũng ngẩn người…

“Thôi, mày đừng uống nữa, mày muốn về thăm ông bà sớm à?” – Duy giật lấy ly rượu Vĩ mới rót.

“Mặc kệ tao…” – Vĩ với tay hòng lấy lại ly rượu,

“Thôi, lần khác tao hầu mày, mày muốn uống bao nhiêu cũng được…Hôm nay như vậy đủ rồi… Mày ko đc uống nữa, tao với thằng Hiếu đưa mày về…” – Duy đứng dậy, gọi phục vụ.

Vĩ ngã người ra ghế…cũng đúng, sao lại vì một con nhỏ đanh đá mà làm khổ mình kia chứ… Đúng! Hắn phải giữ tỉnh táo để còn trả thù…phải trả thù…

Đột nhiên một ánh sáng loé lên trong đầu…Vĩ đứng dậy, rút ví đặt một sấp tiền lên bàn, trong đầu hiện lên một âm mươu đen tối. Đôi môi quyến rũ nhếch lên thành một nụ cười ma mãnh… Diệp VyVy…rồi cô sẽ biết tay tôi, Đinh Tuấn Vĩ này ko phải là một người dễ bắt nạt đâu…

Duy, Nguyên, Hiếu ngẩn người nhìn thằng bạn thay đổi đột ngột mà ko tin vào mắt mình, mới cách đây ko lâu còn tức muốn chết, mà bây giờ lại nở nụ cười mãn nguyện… Rúc cục thì tên Đinh Tuấn Vĩ này đang nghĩ cái quái gì trong đầu đây hả?...

Vĩ mặc cho lũ bạn còn đang đóng băng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nhanh chóng bước về phía chiếc Audi mui trần trắng quen thuộc, nhanh chóng tra chìa khoá vào ổ…Sau đó rồ ga và mất hút vài giây sau đó…

Tới nhà, hắn mở cửa đi thẳng lên phòng… hôm nay ba hắn và mẹ VyVy có nói sẽ đi xem phim nên về trễ, nên chắc là giờ vẫn còn hú hí đâu đó ở rạp chiếu phim… Hắn mở cửa phòng, quả đúng như dự định, con nhỏ đanh đá đó vẫn còn la cà ngoài đường… Hừ…con gái gì đâu, gần mười giờ đêm mà chưa chịu về nhà… đúng là… Nhưng cũng may là cô ta chưa về, hắn sẽ có thời gian sắp xếp cho kế hoạch trả thù của mình… Trước tiên là…

Thế là có một cảnh tượng thế này diễn ra trong ngôi nhà của bà Diệp…Một đôi tình nhân mặn nồng đang ân ân ái ái ở một nơi nào đó trong thành phố. Cô con gái xinh đẹp thì la cà ở quán trà chanh vỉa hè buôn chuyện, còn con trai thì đang lấm la lấm lét làm điều gì đó trong phòng, chốc chốc lại cười khoái trá khiến hàng xóm cứ tưởng nhà bên cạnh có người đang bị động kinh…

Mười giờ mười lăm phút…Hắn nằm run đùi trên chiếc giường tầng. Dĩ nhiên là hắn chọn tầng dưới để dễ dàng hành động…

“hahahahah…Diệp VyVy…Rồi cô sẽ biết thế nào là hậu quả khi dám động tới Đinh Tuấn Vĩ này…” – Vĩ vừa cầm quyển truyện tranh vớ được trên kệ sách trong phòng VyVy mà đọc, dù chẳng hiểu gì nhưng hắn cũng chả quan tâm, giờ hắn đang đắm chìm trong hạnh phúc…

“Quái … đã gần mười một giờ mà cô ta vẫn chưa lếch xác về à? Đúng là con quái vật hay đi đêm mà!...” – Hắn lầm bầm chửi rủa…

Hắn vừa suy nghĩ vừa chờ đợi mà thiếp đi lúc nào ko hay, men rượu làm hắn ko chịu nổi…

Cạch…

VyVy mở cửa bước vào nhà…Hajz…Hai con người đang độ tuổi hồi xuân đó dắt díu nhau đi đâu tới giờ vẫn chưa chịu về… Đã mười một giờ ba mươi rồi…

VyVy tiện tay để giày lên kệ rồi bước lên phòng… Cô vừa mở cửa thì đã thấy ngay một cái giường hai tầng chiễm chệ chiếm đi một phần diện tích trong phòng cô, chiếc giường màu xanh biển yêu thích của cô ko cánh mà bay, thay vào đó là màu trắng toát làm VyVy thấy rùng mình. Bình sinh cô ghét nhất là màu trắng, nó khiến cô thấy rờn rợn thế nào…

Trên chiếc giường mà VyVy cho rằng ma quái ấy, tầng dưới, một tên con trai đang nằm ngủ ngon lành, trên tay còn cầm quyển truyện tranh ưa thích của cô.

Hừ…VyVy giật phăng lấy quyển truyện trên tay Tuấn Vĩ, hắn vẫn ngủ say như chết. VyVy lấy tay bịt mũi… Cái tên trời đánh thánh giật này, chắc chắn vừa đi chè chén về rồi, người nồng nặc mùi bia rượu… Đúng là ko nên thân!... VyVy ko ngần ngại sút thẳng vào chân hắn một phát… Hắn nhăn mặt, rồi quay mặt vào trong, người co lại…

“Chắc chắn là con nhà giàu quen nằm giường êm nệm ấm, nên giờ ko chịu nổi cái giường tầng chật chội này rồi… Công tử bột!” - VyVy bĩu môi...

VyVy ko thèm để ý tới tên con trai đang ngủ ngon lành ở tầng dưới nữa, cô leo tót lên trên… Cũng may, cô thích nhất là ở trên cao quan sát, nên tầng hai quả là một lựa chọn sáng suốt. Hắn mà lên đây chắc chắn cô ko ngần ngại mà co giò đạp hắn một phát lăn xuống đất…

VyVy thích thú lăn qua lăn lại trên giường rồi thiếp đi… Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi…

Một giờ sáng… Ông Long và bà Diệp về tới, họ bước lên phòng, mở cửa nhìn thấy đôi trai gái đang ngủ trên chiếc giường tầng. Đứa con gái mím môi, đôi khi lại nhíu mày như gặp chuyện gì ko vui trong mơ… Thằng con trai nằm tầng dưới miệng cứ cong lên như đang cười…

Ông Long và bà Diệp nở nụ cười, họ nhẹ nhàng tắt đèn phòng VyVy, khẽ đóng cửa bước về phòng. Coi bộ hai đứa con của họ rất hoà thuận với nhau…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pechonkute