anh trai em ái
Anh trai là ác ma: Em gái không đ
ượ
c ch
ạ
y!
Phòng khách r
ộ
ng rãi sáng ng
ờ
ế
p đ
ế
n chính là phòng ăn
ấ
m áp, vui v
ẻ
hòa thu
ậ
ộ
t nhà,bàn ăn tràn đ
ầ
y ti
ế
ng hoan hô.
Món ăn vô cùng đ
ẹ
ắ
t đ
ặ
ở
trên bàn ăn hình ch
ữ
nh
ậ
t,ng
ườ
i đang ng
ồ
ở
chính v
ị
ặ
c dù tu
ổ
i đã h
ơ
ố
ươ
i nh
ư
ng trên m
ặ
t không th
ấ
y tang th
ươ
ng, có cũng ch
ẳ
ng qua là uy nghiêm và tr
ấ
n đ
ị
nhđó là thu
ộ
c v
ề
c
ứ
ng c
ỏ
i.
Quy t
ắ
c trong nhà ng
ồ
i bên tay ph
ả
i Vân
Đang Th
ế
là ng
ườ
i v
ợ
xinh đ
ẹ
p Tô Tình Phong,Tô Tình Phong b
ả
o d
ưỡ
ng vô cùng t
ố
t nhìn qua không gi
ố
ng nh
ư
là đã là m
ẹ
mà là gi
ố
ng nh
ư
ph
ụ
ữ
có ch
ồ
ng còn tr
ẻ
. Trên m
ặ
t nhàn nh
ạ
ụ
c
ườ
i làm cho ng
ườ
i ta c
ả
m th
ấ
y c
ả
m th
ấ
y vô cùng thân thi
ế
t.
Theo sát Tô Tình Phong bên ph
ả
i là cô gái đáng yêu t
ướ
ạ
o thanh tú, cá tính khôn khéo _ Vân U Nhi. M
ườ
i ba năm tr
ướ
c Vân Đang Th
ế
đã có lòng t
ố
t nh
ờ
ườ
i thu d
ưỡ
ng cô nhi Vân U Nhi làm con nuôi,nh
ư
ng ch
ư
a k
ị
p v
ề
nhà ng
ườ
i đ
ư
a Vân U Nhi v
ề
đã g
ặ
p tai n
ạ
n xe c
ộ
qua đ
ờ
. Vân Đang Th
ế
đ
ư
a U Nhi vào nhà mình g
ọ
i là Vân U Nhi. D
ầ
n d
ầ
n Vân U Nhi đã đ
ượ
c ng
ườ
i ngoài công nh
ậ
n là tam ti
ể
u th
ư
Vân gia. Vân U Nhi thích nh
ấ
t chính là lúc cùng ng
ườ
i c
ủ
a nhà h
ọ
Vân dùng c
ơ
m, đây là n
ơ
i cho cô t
ấ
t c
ả
su
ố
ườ
i ba năm, k
ể
c
ả
‘ yêu ’
. B
ấ
t quá th
ờ
i đi
ể
m nh
ư
v
ậ
y có th
ể
không th
ườ
ng xuyên có, b
ở
i vì v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
luôn đi làm ăn kh
ắ
p th
ế
ớ
i. Cho nên căn nhà to nh
ư
v
ậ
y bình th
ườ
ng là v
ắ
ng l
ạ
nh , may m
ắ
n chính là Nhai ca ca nuông chi
ề
u cô so v
ớ
i cha m
ẹ
nuôi không h
ề
thi
ế
u.
Ng
ồ
ên trái Vân Đang Th
ế
là Vân Nhai ôn nhã. M
ặ
c k
ệ
lúc nào Vân Nhai cũng đ
ề
u là l
ị
ch s
ự
nh
ư
v
ậ
y, ngay c
ả
ơ
tay cũng vô cùng cao quý.
Vân nhai ng
ướ
c m
ắ
t nhìn ng
ườ
ồ
i xéo đ
ố
i di
ệ
n Vân U Nhi,d
ị
u dàng nói: “U Nhi ăn nhi
ề
u m
ộ
t chút, b
ằ
ng không gió l
ớ
n anh Nha
i ph
ả
i ch
ạ
y đ
ế
ả
o v
ệ
U Nhi” Trong m
ắ
t h
ắ
n tràn đ
ầ
y nhu tình.
Ở
trong lòng c
ủ
a h
ắ
n U Nhi là m
ộ
t đóa bách h
ợ
p thu
ầ
n khi
ế
t, làm cho h
ắ
n mu
ố
ả
o v
ệ
th
ậ
ố
t.
Vân U Nhi b
ị
nói v
ẻ
ặ
t th
ẹ
n thùng.”Anh Nhai,em cũng không có y
ế
u đu
ố
i nh
ư
v
ậ
y nha, em m
ạ
nh kh
ỏ
e c
ự
c kỳ nha,anh xem xem… .” Vân U Nhi c
ố
ý đem cánh tay c
ủ
a mình đ
ư
a đ
ế
ướ
c m
ặ
t Vân Nhai qu
ơ
qu
ơ
, m
ụ
c đích đ
ể
cho Vân Nhai nhìn cô r
ắ
n ch
ắ
c nh
ư
th
ế
nào. B
ấ
t quá cánh tay c
ủ
a cô th
ậ
ự
quá nh
ỏ
làm cho ng
ườ
i ta không dám khen t
ặ
ng, gi
ố
ng nh
ư
so v
ớ
i đ
ứ
a bé c
h
ỉ
ậ
p h
ơ
ộ
t chút.
“Đ
ế
nđây, U Nhi dùng b
ữ
a đ
ể
cho m
ậ
ạ
p thêm m
ộ
t chút.” V
ẻ
ặ
t c
ủ
a Tô Tình Phong tràn ngâp nuông chi
ề
u g
ắ
ộ
t ít th
ứ
c ăn Vân U Nhi thích t
ớ
i cho cô. Tô Tình Phong t
ự
hào nh
ấ
t không ph
ả
i là sinh hai con trai b
ả
ố
i, mà là thu d
ưỡ
ng Vân
U Nhi d
ị
u dàng đáng yêu.
“Cám
ơ
ẹ
.” Vân U Nhi c
ườ
ọ
t ngào, m
ặ
c dù khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n c
ủ
a U Nhi không tính tuy
ệ
ỹ
ch
ỉ
có th
ể
nói là thanh tú, nh
ư
ng l
ạ
i làm cho ng
ườ
i ta vô cùng yêu thích.
M
ắ
t Vân U Nhi nhìn đ
ố
i di
ệ
n chính mình, cũng là ch
ỗ
ồ
i khôn
g có ng
ườ
i bên c
ạ
nh Vân Nhai, b
ấ
t đ
ắ
c dĩ th
ở
dài,khó có đ
ượ
c ng
ườ
ộ
ữ
a t
ố
i c
ả
nhà cùng ăn c
ơ
m,anh Kh
ả
i l
ạ
i không có
ở
đây. Ch
ẳ
ng qua n
ế
u nh
ư
anh Kh
ả
ở
đây,cô tin t
ưở
ng không khí s
ẽ
không là nh
ư
v
ậ
y, b
ở
i vì m
ỗ
i l
ầ
ọ
ườ
ồ
i xu
ố
ng cùng bàn l
ớ
n, an
h Kh
ả
i ch
ắ
c ch
ắ
n cãi vã v
ớ
i cha cho coi.
Đang lúc Vân U Nhi h
ồ
ưở
ng đ
ế
n th
ờ
i đi
ể
m chi
ế
n h
ỏ
a n
ổ
i lên b
ố
n phía dĩ vãng, qu
ẹ
ộ
t cái dáng ng
ườ
i ngang ng
ạ
nh đã b
ướ
c đ
ế
n phòng khách. Đ
ồ
ng d
ạ
ng khuôn m
ặ
t nh
ư
ng khí ch
ấ
t khác nhau m
ộ
ờ
ộ
t v
ự
c, m
ộ
t đ
ầ
u đ
ầ
y
cây đay mái tóc có v
ẻ
ấ
ậ
ự
, khóe mi
ệ
ng khêu g
ợ
i kh
ẽ
nh
ế
ch lên mang theo c
ườ
i nh
ạ
o nh
ư
có nh
ư
không, mà trên đ
ồ
ng ph
ụ
c có năm cái nút áo má h
ắ
n ch
ỉ
cài đ
ế
n nút th
ứ
hai, l
ườ
ế
ơ
tay nh
ấ
c chân làm cho ng
ườ
i nhìn qua th
ấ
y phóng đãng không k
ề
m ch
ế
đ
ượ
c. H
ắ
n chính là em trai sinh đôi c
ủ
a Vân Nhai _ Vân Kh
ả
i, đ
ượ
c ng
ườ
i ngoài công nh
ậ
n là công t
ử
phóng đãng.
Vân Kh
ả
i li
ế
c m
ắ
t mang theo khinh th
ườ
ng nhìn bàn ăn, ti
ệ
n tay đem c
ặ
p trong tay ném
ở
trên gh
ế
sofa.
Ng
ườ
i giúp vi
ệ
c v
ộ
i vàng ch
ạ
y đ
ế
n phía tr
ướ
c h
ỏ
i thăm.”Nh
ị
thi
ế
u gia mu
ố
n dùng b
ữ
a t
ố
i không?” Nh
ị
thi
ế
u gia nhà h
ọ
Vân n
ổ
i danh khó h
ầ
u h
ạ
và x
ấ
u tính, n
ế
u không thu
ậ
n ý s
ẽ
gia tăng quy
ề
n c
ướ
c, cho nên ng
ườ
i giúp vi
ệ
c đ
ố
i v
ớ
i Vân Kh
ả
ấ
t là e ng
ạ
i.
Vân Kh
ả
i làm l
ơ
chu
ẩ
ị
ự
c ti
ế
p lên l
ầ
u.
“Con đ
ứ
ng l
ạ
i.” T
ừ
bàn ăn truy
ề
n đ
ế
ế
ng quát l
ớ
ắ
c bé
V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i nh
ư
không sao c
ả
nhún nhún vai, m
ắ
t th
ấ
y khuôn m
ặ
t cha uy nghiêm h
ơ
ứ
c gi
ậ
n nh
ư
ng h
ắ
n không quan tâm.
“Nhìn dáng v
ẻ
c
ủ
a con xem còn là h
ọ
c sinh sao?” M
ặ
t Vân Đang Th
ế
nh
ư
ghét b
ỏ
ch
ỉ
vào Vân Kh
ả
i, không bi
ế
t h
ắ
n đ
ế
ộ
t cùng có ph
ả
i con trai c
ủ
a mình hay không n
ế
u nh
ư
ặ
t c
ủ
a h
ắ
n không ph
ả
ố
ng nh
ư
Ti
ể
u Nhai, ông th
ậ
ự
ẽ
đi giám đ
ị
nh DNA.
“Làm sao không gi
ố
ng?” M
ặ
t Vân Kh
ả
i khinh th
ườ
ng h
ỏ
ượ
c l
ạ
i, m
ắ
t còn hài lòng đánh
giá chính mình.
“Có h
ọ
c sinh nh
ư
con v
ậ
y sao? Xem xem tóc c
ủ
a con, đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh c
ủ
a con, đi
ể
m nào nh
ư
h
ọ
c sinh.” Vân Đang Th
ế
ch
ỉ
c
ầ
n v
ừ
a nhìn th
ấ
y đ
ứ
a con trai này c
ơ
ứ
c li
ề
n th
ẳ
ắ
p bay lên, tr
ướ
c sau nh
ư
ộ
ấ
n đ
ị
nh bình tĩnh m
ộ
t chút cũng k
hông có.
“Cha nói con không ph
ả
ặ
c đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh sao?” Vân Kh
ả
i cũng b
ắ
t đ
ầ
u hoài nghi mình có ph
ả
i là con trai ru
ộ
t c
ủ
a h
ắ
n, làm gì có ng
ườ
i cha nào v
ừ
a th
ấ
y con trai li
ề
n phê phán nh
ư
v
ậ
y.
“Đ
ượ
c r
ồ
i, b
ớ
t tranh cãi m
ộ
t chút. Ti
ể
u kh
ả
ớ
i dùng c
ơ
m.
” Tô Tình Phong đ
ứ
ng ra hoà gi
ả
i, th
ậ
ự
là không hi
ể
u hai cha con này v
ừ
a th
ấ
y m
ặ
t li
ề
n có khói thu
ố
c súng n
ổ
i lên b
ố
n phía.
“Cha nuôi,cha đ
ừ
ng nóng gi
ậ
n, Anh Kh
ả
i….anh
ấ
y… .”
“N
ơ
i này em có quy
ề
n lên ti
ế
ng sao?” Vân U Nhi còn ch
ư
a có nói xong đã b
ị
v
ẻ
ặ
t c
ườ
i nh
ạ
o Vân Kh
ả
i c
ắ
t đ
ứ
t. Cô
ấ
y th
ậ
ự
cho là mình là tam ti
ể
u th
ư
nhà h
ọ
Vân sao? Thì ra cô ta cũng quá đ
ề
cao chính mình. Cô ch
ỉ
là ng
ườ
ố
ng nh
ờ
ạ
i Vân gia cùng v
ớ
ủ
ng v
ậ
t không h
ề
khác bi
ệ
t.
“Em… .” Vân U Nhi b
ở
i vì Vân Kh
ả
i nói m
ộ
t câu mà m
ặ
t đ
ỏ
lên,cô bi
ế
t mình không có có quy
ề
n, nh
ư
ng mà…
“Kh
ả
i !Em t
ạ
i sao có th
ể
nói U Nhi nh
ư
v
ậ
y, U Nhi cũng là vì t
ố
t cho em.” Vân Nhai trông th
ấ
y Vân U Nhi đ
ỏ
h
ố
c m
ắ
t khi nghe nh
ữ
ng l
ờ
i Vân Kh
ả
i nói.
“Ti
ể
u Kh
ả
i, mau nói xin l
ỗ
i v
ớ
i U Nhi.” Tô Tình Phong v
ố
là khuôn m
ặ
ươ
i c
ườ
i cũng thay đ
ổ
i thành nghiêm túc. Không bi
ế
t có ph
ả
i là ngày sinh tháng đ
ẻ
c
ủ
a Ti
ể
u Kh
ả
i xung kh
ắ
c v
ớ
i U Nhi hay không, nh
ư
ng Ti
ể
u Kh
ả
i ra đ
ờ
i kéo Ti
ể
u Nhai vài phút, Ti
ể
u Nhai cùng v
ớ
i U Nhi hòa bình chung đ
ụ
ng, th
ậ
m chí so v
ớ
i anh e
m ru
ộ
t càng gi
ố
ng anh em h
ơ
n,nh
ư
ng mà Ti
ể
u Kh
ả
i l
ạ
i…
“U Nhi t
ạ
i sao không có quy
ề
n, hi
ệ
ạ
i con bé là con gái c
ủ
a Vân Đang Th
ế
,là em gái c
ủ
a con.” N
ế
u nh
ư
Vân Đang Th
ế
đ
ị
nh l
ự
c ch
ư
a đ
ủ
ố
t, hi
ệ
ạ
i cũng đã xông t
ớ
i đánh đ
ứ
a con trai không bi
ế
t l
ớ
n nh
ỏ
nà
y.
“Cô ta x
ứ
ng sao” Vân kh
ả
i khinh mi
ệ
t nhìn Vân U Nhi, mà khóe mi
ệ
ng c
ủ
a h
ắ
n lúc này đang mang theo m
ộ
ụ
c
ườ
i nh
ạ
o nh
ư
có nh
ư
không.
M
ặ
c dù ch
ỉ
có ba ch
ữ
nh
ư
ng đã có th
ể
làm cho tim c
ủ
a Vân U Nhi tràn đ
ầ
y h
ạ
nh phúc trong nháy m
ắ
ơ
i xu
ố
ng đ
ị
a ng
ụ
c.
“Ti
ể
u kh
ả
i không cho phép nói con nói U Nhi nh
ư
v
ậ
y.” Tô Tình Phong nghiêm ngh
ị
nói. Th
ừ
a nh
ậ
n U Nhi là em gái c
ủ
a con khó khăn nh
ư
v
ậ
y sao? U Nhi làm cho ng
ườ
i ta th
ươ
ng nh
ư
v
ậ
y.
“Cha nuôi m
ẹ
nuôi con không sao, các ng
ườ
i đ
ừ
ắ
ng anh Kh
ả
i ,anh Kh
ả
i là đ
ang nói đùa.” Vân U Nhi nén n
ướ
c m
ắ
t đ
ả
o quanh trong vành m
ắ
t, n
ặ
n ra n
ụ
c
ườ
i kh
ổ
ở
nhìn Vân Đang Th
ế
và Tô Tình Phong nói ra. Nh
ư
th
ế
nào cũng không th
ể
vì mình mà làm cho m
ọ
ườ
i không vui.
“U Nhi,con không c
ầ
n nói t
ố
t cho cái th
ằ
ng không có ti
ế
ộ
ấ
y.” V
ẻ
ặ
t Vân Đang Th
ế
không kiên nh
ẫ
n. Trên th
ươ
ườ
ặ
c dù g
ặ
p đ
ượ
c r
ấ
t nhi
ề
u đ
ố
i th
ủ
ạ
nh m
ẽ
nh
ư
ng cũng không làm cho ông bó tay không có bi
ệ
n pháp, nh
ư
ng mà v
ừ
a đ
ụ
ng đ
ế
n đ
ứ
a con trai này li
ề
n làm cho ông c
ả
m giác vô l
ự
c. Đánh không th
ể
đánh, m
ắ
không làm nên chuy
ệ
n gì.
M
ặ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
i nh
ư
là không quan tr
ọ
ng xoay ng
ườ
i lên l
ầ
u, nh
ư
ng đáy m
ắ
t l
ạ
i thoáng hi
ệ
n lên m
ộ
t tia tàn nh
ẫ
n.
” Xin cha b
ớ
ậ
n, có th
ể
tâm tr
ạ
ng A Kh
ả
i không t
ố
t l
ắ
m.” Vân U Nhi nén n
ướ
c m
ắ
t l
ạ
i c
ự
c l
ự
c khuyên Vân Đang Th
ế
. K
hông hy v
ọ
ộ
ữ
a c
ơ
m đoàn viên khó có đ
ượ
c l
ạ
i k
ế
t thúc nh
ư
v
ậ
y.
“Cha bi
ế
t rõ U Nhi là có ý t
ố
t, nh
ư
ng tính cách c
ủ
a Vân Kh
ả
i so v
ớ
ườ
i khác cha càng hi
ể
u rõ, cho nên U Nhi không c
ầ
n thay h
ắ
n ki
ế
m c
ớ
.” Hi
ể
n nhiên Vân Đang Th
ế
không ch
ấ
p nh
ậ
n khuyên
ả
o nh
ư
v
ậ
y.
“U Nhi không nên suy nghĩ nhi
ề
u, t
ớ
i dùng c
ơ
m.” Tô Tình Phong lôi kéo Vân U Nhi ng
ồ
i xu
ố
ng. M
ắ
t l
ạ
i nhìn v
ề
phía thang l
ầ
u, không bi
ế
t cu
ộ
c s
ố
ng v
ừ
a th
ấ
y m
ặ
t đã kh
ắ
c kh
ẩ
u nh
ư
v
ậ
y khi nào thì có th
ể
k
ế
t thúc
.
V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i nh
ư
không sao c
ả
nhún nhún vai, m
ắ
t th
ấ
y khuôn m
ặ
t cha uy nghiêm h
ơ
ứ
c gi
ậ
n nh
ư
ng h
ắ
n không quan tâm.
“Nhìn dáng v
ẻ
c
ủ
a con xem còn là h
ọ
c sinh sao?” M
ặ
t Vân Đang Th
ế
nh
ư
ghét b
ỏ
ch
ỉ
vào Vân Kh
ả
i, không bi
ế
t h
ắ
n đ
ế
ộ
t cùng có ph
ả
i con trai c
ủ
a mình hay không n
ế
u nh
ư
ặ
c
ủ
a h
ắ
n không ph
ả
ố
ng nh
ư
Ti
ể
u Nhai, ông th
ậ
ự
ẽ
đi giám đ
ị
nh DNA.
“Làm sao không gi
ố
ng?” M
ặ
t Vân Kh
ả
i khinh th
ườ
ng h
ỏ
ượ
c l
ạ
i, m
ắ
t còn hài lòng đánh giá chính mình.
“Có h
ọ
c sinh nh
ư
con v
ậ
y sao? Xem xem tóc c
ủ
a con, đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh c
ủ
a con,
đi
ể
m nào nh
ư
h
ọ
c sinh.” Vân Đang Th
ế
ch
ỉ
c
ầ
n v
ừ
a nhìn th
ấ
y đ
ứ
a con trai này c
ơ
ứ
c li
ề
n th
ẳ
ắ
p bay lên, tr
ướ
c sau nh
ư
ộ
ấ
n đ
ị
nh bình tĩnh m
ộ
t chút cũng không có.
“Cha nói con không ph
ả
ặ
c đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh sao?” Vân Kh
ả
i cũng b
ắ
t đ
ầ
u hoài nghi m
ình có ph
ả
i là con trai ru
ộ
t c
ủ
a h
ắ
n, làm gì có ng
ườ
i cha nào v
ừ
a th
ấ
y con trai li
ề
n phê phán nh
ư
v
ậ
y.
“Đ
ượ
c r
ồ
i, b
ớ
t tranh cãi m
ộ
t chút. Ti
ể
u kh
ả
ớ
i dùng c
ơ
m.” Tô Tình Phong đ
ứ
ng ra hoà gi
ả
i, th
ậ
ự
là không hi
ể
u hai cha con này v
ừ
a th
ấ
y m
ặ
t li
ề
n có kh
ói thu
ố
c súng n
ổ
i lên b
ố
n phía.
“Cha nuôi,cha đ
ừ
ng nóng gi
ậ
n, Anh Kh
ả
i….anh
ấ
y… .”
“N
ơ
i này em có quy
ề
n lên ti
ế
ng sao?” Vân U Nhi còn ch
ư
a có nói xong đã b
ị
v
ẻ
ặ
t c
ườ
i nh
ạ
o Vân Kh
ả
i c
ắ
t đ
ứ
t. Cô
ấ
y th
ậ
ự
cho là mình là tam ti
ể
u th
ư
nhà h
ọ
Vân sao? Thì ra
cô ta cũng quá đ
ề
cao chính mình. Cô ch
ỉ
là ng
ườ
ố
ng nh
ờ
ạ
i Vân gia cùng v
ớ
ủ
ng v
ậ
t không h
ề
khác bi
ệ
t.
“Em… .” Vân U Nhi b
ở
i vì Vân Kh
ả
i nói m
ộ
t câu mà m
ặ
t đ
ỏ
lên,cô bi
ế
t mình không có có quy
ề
n, nh
ư
ng mà…
“Kh
ả
i !Em t
ạ
i sao có th
ể
nói U Nhi nh
ư
v
ậ
y,
U Nhi cũng là vì t
ố
t cho em.” Vân Nhai trông th
ấ
y Vân U Nhi đ
ỏ
h
ố
c m
ắ
t khi nghe nh
ữ
ng l
ờ
i Vân Kh
ả
i nói.
“Ti
ể
u Kh
ả
i, mau nói xin l
ỗ
i v
ớ
i U Nhi.” Tô Tình Phong v
ố
n là khuôn m
ặ
ươ
i c
ườ
i cũng thay đ
ổ
i thành nghiêm túc. Không bi
ế
t có ph
ả
i là ngày sinh tháng đ
ẻ
c
ủ
a Ti
ể
u Kh
ả
i xung kh
ắ
c v
ớ
i U Nhi hay không, nh
ư
ng Ti
ể
u Kh
ả
i ra đ
ờ
i kéo Ti
ể
u Nhai vài phút, Ti
ể
u Nhai cùng v
ớ
i U Nhi hòa bình chung đ
ụ
ng, th
ậ
m chí so v
ớ
i anh em ru
ộ
t càng gi
ố
ng anh em h
ơ
n,nh
ư
ng mà Ti
ể
u Kh
ả
i l
ạ
i…
“U Nhi t
ạ
i sao không có quy
ề
n, hi
ệ
ạ
i co
n bé là con gái c
ủ
a Vân Đang Th
ế
,là em gái c
ủ
a con.” N
ế
u nh
ư
Vân Đang Th
ế
đ
ị
nh l
ự
c ch
ư
a đ
ủ
ố
t, hi
ệ
ạ
i cũng đã xông t
ớ
i đánh đ
ứ
a con trai không bi
ế
t l
ớ
n nh
ỏ
này.
“Cô ta x
ứ
ng sao” Vân kh
ả
i khinh mi
ệ
t nhìn Vân U Nhi, mà khóe mi
ệ
ng c
ủ
a h
ắ
n lúc này đang mang
theo m
ộ
ụ
c
ườ
i nh
ạ
o nh
ư
có nh
ư
không.
M
ặ
c dù ch
ỉ
có ba ch
ữ
nh
ư
ng đã có th
ể
làm cho tim c
ủ
a Vân U Nhi tràn đ
ầ
y h
ạ
nh phúc trong nháy m
ắ
ơ
i xu
ố
ng đ
ị
a ng
ụ
c.
“Ti
ể
u kh
ả
i không cho phép nói con nói U Nhi nh
ư
v
ậ
y.” Tô Tình Phong nghiêm ngh
ị
nói. Th
ừ
a nh
ậ
n U N
hi là em gái c
ủ
a con khó khăn nh
ư
v
ậ
y sao? U Nhi làm cho ng
ườ
i ta th
ươ
ng nh
ư
v
ậ
y.
“Cha nuôi m
ẹ
nuôi con không sao, các ng
ườ
i đ
ừ
ắ
ng anh Kh
ả
i ,anh Kh
ả
i là đang nói đùa.” Vân U Nhi nén n
ướ
c m
ắ
t đ
ả
o quanh trong vành m
ắ
t, n
ặ
n ra n
ụ
c
ườ
i kh
ổ
ở
nhìn Vân Đang
Th
ế
và Tô Tình Phong nói ra. Nh
ư
th
ế
nào cũng không th
ể
vì mình mà làm cho m
ọ
ườ
i không vui.
“U Nhi,con không c
ầ
n nói t
ố
t cho cái th
ằ
ng không có ti
ế
ộ
ấ
y.” V
ẻ
ặ
t Vân Đang Th
ế
không kiên nh
ẫ
n. Trên th
ươ
ườ
ặ
c dù g
ặ
p đ
ượ
c r
ấ
t nhi
ề
u đ
ố
i th
ủ
ạ
nh
ẽ
nh
ư
ng cũng không làm cho ông bó tay không có bi
ệ
n pháp, nh
ư
ng mà v
ừ
a đ
ụ
ng đ
ế
n đ
ứ
a con trai này li
ề
n làm cho ông c
ả
m giác vô l
ự
c. Đánh không th
ể
đánh, m
ắ
ng không làm nên chuy
ệ
n gì.
M
ặ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
i nh
ư
là không quan tr
ọ
ng xoay ng
ườ
i lên l
ầ
u, nh
ư
ng đáy m
ắ
t l
ạ
i thoáng hi
ệ
n lên m
ộ
t tia tàn nh
ẫ
n.
” Xin cha b
ớ
ậ
n, có th
ể
tâm tr
ạ
ng A Kh
ả
i không t
ố
t l
ắ
m.” Vân U Nhi nén n
ướ
c m
ắ
t l
ạ
i c
ự
c l
ự
c khuyên Vân Đang Th
ế
. Không hy v
ọ
ộ
ữ
a c
ơ
m đoàn viên khó có đ
ượ
c l
ạ
i k
ế
t thúc nh
ư
v
ậ
y.
“Cha bi
ế
t rõ U Nhi là có ý t
ố
t, nh
ư
ng tính cách c
ủ
a Vân Kh
ả
i so v
ớ
ườ
i khác cha càng hi
ể
u rõ, cho nên U Nhi không c
ầ
n thay h
ắ
n ki
ế
m c
ớ
.” Hi
ể
n nhiên Vân Đang Th
ế
không ch
ấ
p nh
ậ
n khuyên b
ả
o nh
ư
v
ậ
y.
“U Nhi không nên suy nghĩ nhi
ề
u, t
ớ
i dùng c
ơ
m.” Tô Tình Phong lôi kéo Vân U Nhi ng
ồ
xu
ố
ng. M
ắ
t l
ạ
i nhìn v
ề
phía thang l
ầ
u, không bi
ế
t cu
ộ
c s
ố
ng v
ừ
a th
ấ
y m
ặ
t đã kh
ắ
c kh
ẩ
u nh
ư
v
ậ
y khi nào thì có th
ể
k
ế
t thúc
.
T
ấ
t c
ả
l
ạ
i khôi ph
ụ
c nh
ư
lúc ban đ
ầ
u, v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
l
ạ
ắ
t đ
ầ
u g
ấ
p rút đi làm ăn trên toàn th
ế
ớ
i.
Hoa anh đào bay múa gi
ữ
a sân tr
ườ
ng, Vân U Nhi m
ỉ
m c
ườ
i đang đi d
ướ
i hoa anh đào đang bay múa trên cây. M
ặ
c k
ệ
anh Kh
ả
i làm cho cô khó x
ử
bao nhiêu, cô cũng mu
ố
ỉ
m c
ườ
i đ
ố
ặ
t v
ớ
i cu
ộ
c s
ố
ướ
c m
ắ
t, càng s
ẽ
không oán h
ậ
n, b
ở
i vì t
ấ
t c
ả
hi
ệ
ạ
i cô c
ó đ
ề
u là Vân gia ban t
ặ
ng , mà cô có th
ể
ậ
n l
ự
c làm chính là vai trò em gái t
ố
t trong suy nghĩ c
ủ
a anh Kh
ả
i, làm cho Anh Kh
ả
ế
p nh
ậ
n cô.
“Vân U Nhi.” Có ti
ế
ng nói nhút nhát kh
ẽ
ọ
i vang lên sau l
ư
ng Vân U Nhi.
Vân U Nhi nghi ho
ặ
c xoay ng
ườ
i nhìn ng
ườ
nam sinh r
ụ
t rè đang gãi đ
ầ
u.”Xin h
ỏ
i, có chuy
ệ
n gì sao?” Câu h
ỏ
i l
ễ
phép, trên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n thanh tú tràn đ
ầ
y n
ụ
c
ườ
i y
ế
u
ớ
t.
Nghe cô h
ỏ
i nh
ư
v
ậ
y cùng v
ớ
i khuôn m
ặ
ươ
i c
ườ
i l
ạ
i làm cho nam sinh v
ố
ụ
t rè gi
ờ
khuôn m
ặ
t đ
ỏ
lên.
“Xin h
ỏ
i… Có chuy
ệ
gì sao?” Không nghe đ
ượ
c đáp án, Vân U Nhi đành ph
ả
i h
ỏ
i l
ạ
i thêm m
ộ
t l
ầ
n.
Nam sinh l
ạ
i đ
ư
a hai tay c
ầ
m l
ấ
y phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n đ
ư
a đ
ế
ướ
c m
ặ
t Vân U Nhi .”Tôi, tâm ý c
ủ
a tôi toàn b
ộ
ở
bên trong, xin cô ti
ế
p nh
ậ
n.”
T
ỏ
tình, Vân U Nhi c
ả
m th
ấ
y trong đ
ầ
u
li
ề
n xu
ấ
t hi
ệ
n hai ch
ữ
này.
Nh
ư
ng ngay lúc Vân U Nhi còn ch
ư
a k
ị
p ph
ả
ứ
ng, ngón tay thon dài đã đem phong th
ư
c
ầ
ở
trong tay, trong m
ắ
t nghi
ề
ẫ
m cao h
ứ
ng.
“Anh… Làm sao anh… T
ạ
i sao có th
ể
…” Nam sinh t
ỏ
tình nhìn th
ấ
y tên h
ọ
c sinh dám nhu
ộ
m tóc duy nh
ấ
ườ
ng h
ọ
c này, mà lúc này đang v
ẻ
ặ
t nghi
ề
ẫ
m nhìn mình b
ắ
t đ
ầ
u ch
ậ
c đ
ầ
u l
ưỡ
i. Đây là lo
ạ
ườ
i mình ch
ọ
c không n
ổ
i.
“Nh
ư
th
ế
nào, mu
ố
n theo đu
ổ
i em gái tôi cũng không h
ỏ
i anh hai tôi tr
ướ
c m
ộ
t chút nha.” L
ờ
i nói kèm theo c
ườ
i nh
ạ
o và khinh
th
ườ
ng,Vân Kh
ả
i tinh t
ế
vu
ố
t vu
ố
t phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n trong tay.
“Tôi, tôi là th
ậ
t lòng .” Nam sinh t
ỏ
tình ch
ỉ
có th
ể
ễ
n c
ưỡ
ng phun ra m
ộ
t câu nói nh
ư
v
ậ
y. Trong tr
ườ
ng h
ọ
c này ch
ư
a t
ừ
ườ
i nào ch
ọ
c t
ớ
i Nh
ị
thi
ế
u gia nhà h
ọ
Vân sau có th
ể
kh
ỏ
ạ
nh x
u
ấ
t hi
ệ
ở
ườ
ng h
ọ
c, mà bây gi
ờ
ườ
i h
ắ
n đang theo đu
ổ
i có th
ể
là em gái c
ủ
a h
ắ
n.
Vân U Nhi b
ị
ộ
t câu c
ủ
a Vân Kh
ả
i nói làm ngây ng
ườ
i, h
ắ
n rõ ràng th
ừ
a nh
ậ
n cô là em gái r
ồ
i nha,còn h
ắ
n là anh hai.
“Không bi
ế
ạ
n nh
ỏ
dũng c
ả
m này là công t
ử
c
ủ
a
xí nghi
ệ
p nào nha.” Khóe mi
ệ
ng khêu g
ợ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i nh
ế
ch lên, sau đó n
ụ
c
ườ
i nh
ạ
o hi
ệ
n ra.
“Tôi,tôi là,tôi là Th
ắ
ng Vinh c
ủ
a t
ậ
p đoàn Thi
ế
u Đông.” Nam sinh t
ỏ
tình mi
ễ
n c
ưỡ
ng nói ra thân ph
ậ
n c
ủ
a mình. M
ặ
c dù s
ả
n nghi
ệ
p nhà mình r
ấ
t nhi
ề
u,còn có nhi
ề
u x
í nghi
ệ
ở
các qu
ố
c gia khác nh
ư
ng đ
ứ
ướ
c ng
ườ
i c
ủ
a nhà h
ọ
Vân v
ẫ
n c
ả
m th
ấ
y hèn m
ọ
n.
” Thân ph
ậ
n c
ủ
a c
ậ
u ch
ỉ
nh
ư
v
ậ
y,c
ậ
u cho r
ằ
ng c
ậ
u có th
ể
theo đu
ổ
i em gái c
ủ
a tôi sao?” Vân Kh
ả
i c
ườ
i nh
ạ
o ch
ỉ
thêm ch
ứ
không gi
ả
m. Kh
ẽ
nheo l
ạ
i hai m
ắ
t mê ng
ườ
i vô cù
ng.
“Tôi, tôi là, tôi là th
ậ
t lòng, th
ậ
t lòng thích… .” Đang nói h
ắ
n nhìn th
ấ
y đáy m
ắ
t tàn nh
ẫ
n c
ủ
a Vân Kh
ả
i sau đó k
ị
p th
ờ
i d
ừ
ng l
ạ
i. Không bi
ế
t có ph
ả
i là chính mình không nên thích Vân U Nhi đáng yêu hay không, b
ằ
ng không t
ạ
i sao l
ạ
ị
Nh
ị
thi
ế
u gia Vâ
n gia trông th
ấ
y.
“T
ạ
i sao không nói, n
ế
u nh
ư
nói không đ
ượ
c thì cút ngay.” Vân Kh
ả
i đem ch
ữ
‘ cút ’ nói thành tr
ọ
ng âm, nh
ư
ng trên m
ặ
t khuôn m
ặ
t tu
ấ
n tú l
ạ
i hi
ệ
n đ
ầ
y n
ụ
c
ườ
i, tuy là n
ụ
c
ườ
i nh
ạ
o nh
ư
ng mà vô cùng mê ng
ườ
i.
Nam sinh t
ỏ
tình cu
ố
i cùng ch
ỉ
có
th
ể
th
ấ
t v
ọ
ờ
i đi, t
ự
nh
ậ
n không th
ể
trêu vào làm Nh
ị
thi
ế
u Vân Kh
ả
i c
ủ
a Vân gia, mà chính mình đ
ồ
ng d
ạ
ng không th
ể
v
ớ
ớ
i tam ti
ể
u th
ư
Vân U Nhi c
ủ
a nhà h
ọ
Vân.
“Anh Kh
ả
i.” Vân U Nhi nhìn g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú tràn đ
ầ
y n
ụ
c
ườ
i lên ti
ế
ọ
i.
Nh
ư
ng…
“Em nh
ư
v
ậ
y mà cũng có ng
ườ
i thích.” Đây là câu tr
ả
l
ờ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i, nh
ư
ng ch
ỉ
là m
ộ
t ph
ầ
n trong đó.”Ng
ươ
i cho r
ằ
ng h
ắ
n th
ậ
t thích em sao, h
ắ
n ch
ỉ
là
ư
a thích tam ti
ể
u th
ư
Vân gia _Vân U Nhi. Mà anh đây? Là s
ợ
em dùng thân ph
ậ
n công chúa gi
ả
đi l
ừ
a g
ạ
t, cho nê
ố
t nh
ấ
t nh
ậ
n rõ thân ph
ậ
n c
ủ
a mình. S
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a Vân gia.
”
Vân U Nhi đã d
ụ
ng h
ế
t toàn l
ự
c đ
ể
cho mình quên năm ch
ữ
mà bu
ổ
ư
a Vân Kh
ả
i nói ‘S
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a Vân gia’, nh
ư
ng v
ẫ
n là nh
ị
n không đ
ượ
c đáy lòng bi th
ươ
ng. Co rút hai chân c
ủ
a mình ng
ồ
ở
trong phòng khách cao quý, b
ở
i vì hôm nay cô ph
ả
i đ
ợ
i anh Nhai tr
ở
v
ề
cùng cô làm bài t
ậ
p.
Bình th
ườ
ng đ
ề
u là Vân Nhai và Vân U Nhi cùng nhau làm bài t
ậ
p , nh
ư
ng mà hôm nay Vân Nhai b
ị
hi
ệ
u tr
ưở
ọ
i đ
ế
n th
ả
o lu
ậ
n chuy
ệ
ườ
ng h
ọ
c. B
ở
i vì ch
ỗ
ọ
n h
ọ
h
ọ
c chính là tr
ườ
ng cao đ
ẳ
ng ‘ Vân C
ự
c ’đây là tr
ườ
ng do Vân gia l
ậ
p ra, m
ộ
ườ
ng h
ọ
c cao trung nh
ư
cung đi
ệ
n. B
ở
i vì s
ả
n nghi
ệ
p c
ủ
a v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
quá nhi
ề
u cho nên đem ‘ Vân C
ự
c ’ giao cho vân nhai qu
ả
n lý.
Ng
ườ
i giúp vi
ệ
c dì Ngô và dì Tr
ầ
n xin n
gh
ỉ
ở
v
ề
quê quán, ch
ị
Li và Ch
ị
Vi xin ngh
ỉ
đi ra ngoài h
ẹ
n hò, ch
ỉ
còn d
ư
l
ạ
ườ
i giúp vi
ệ
c cũng đi ra ngoài mua th
ứ
c ăn, cho nên ba t
ầ
ệ
t th
ự
có v
ẻ
v
ắ
ắ
t .
Vân U Nhi b
ấ
t đ
ắ
c dĩ th
ở
dài lên ti
ế
ng, mình không có gây s
ự
v
ớ
i anh Kh
ả
i nha? Anh Kh
ả
i không thích cô, cô ch
ả
l
ẽ
không bi
ế
t sao? Cho nên c
ầ
n gì tính toán chi li nh
ư
v
ậ
y nha? Vân U Nhi t
ự
mình an
ủ
i.
Phòng yên l
ặ
ng đ
ế
n ngay c
ả
ở
khóa c
ử
a thanh âm đ
ề
u có chút vang d
ộ
i.
V
ừ
a th
ấ
y ng
ườ
ở
c
ử
a, tâm tr
ạ
ng c
ủ
a Vân U Nhi v
ố
ặ
ng trĩu thoáng cá
ị
ném đ
ế
n lên chín t
ừ
ng mây.”Anh Nhai,t
ạ
i sao tr
ở
v
ề
nhanh nh
ư
v
ậ
y,em đang ch
ờ
cùng anh Nhai làm bài t
ậ
p đây.” Trên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n c
ủ
a Vân U Nhi tr
ầ
ỗ
ộ
t lo
ạ
i h
ạ
nh phúc không cách nào nói rõ.
Mà ng
ườ
ở
c
ử
a l
ạ
i vì hai ch
ữ
‘ Anh Nhai ’ mà g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú mang n
ụ
c
ườ
i ch
ợ
ư
ng l
ạ
i, đáy m
ắ
t ch
ợ
t lóe lên m
ộ
t tia tàn nh
ẫ
n.
Vân U Nhi l
ạ
i không có chút nào phát giác.”Em còn t
ưở
ằ
ng anh Nhai ph
ả
i đi r
ấ
t khuya m
ớ
i có th
ể
ở
v
ề
nha? .” M
ặ
c dù là
đ
ồ
ng d
ạ
ng khuôn m
ặ
t nh
ư
ng l
ạ
i mang đ
ế
n c
ả
m giác khác nhau m
ộ
ờ
ộ
t v
ự
c, n
ế
u nh
ư
nói anh Nhai gi
ố
ng nh
ư
đ
ứ
a bé traithì anh Kh
ả
i chính là ma qu
ỷ
luôn thay đ
ổ
i th
ấ
t th
ườ
ng.
Ng
ườ
ở
c
ử
a l
ườ
ế
ồ
i lên trên gh
ế
sa lon
ở
bên c
ạ
nh Vân U Nhi. Tay tinh t
ế
vu
ố
t vu
ố
t mái tóc dài tr
ơ
ề
m c
ủ
a Vân U Nhi, trong con ng
ươ
i tràn đ
ầ
y bí hi
ể
m.
C
ả
m nh
ậ
n đ
ượ
c bàn tay trên mái tóc mình, trong đ
ầ
u Vân U Nhi ch
ỉ
là thoáng hi
ệ
n lên m
ộ
t tia nghi ho
ặ
c, nh
ư
ng cũng không có nghĩ nhi
ề
u,nh
ư
ng bàn tay kia l
ạ
ượ
ừ
mái tóc dà
i đ
ế
n c
ổ
,r
ồ
i l
ạ
ừ
c
ổ
ượ
t đ
ế
ố
ng l
ư
ầ
y y
ế
u.
Thân th
ể
c
ủ
a Vân U Nhi trong nháy m
ắ
t c
ứ
ng đ
ờ
, nghi ho
ặ
c quay đ
ầ
u nhìn ng
ườ
i l
ườ
i nhác ng
ồ
i trên gh
ế
sa lon, v
ẻ
ặ
t khi
ế
ợ
.”Anh là anh kh
ả
i sao?” Đúng là ánh m
ắ
t c
ủ
a anh Kh
ả
i ,còn anh Nhai khi c
ườ
ấ
ấ
m áp nha. Vì không hi
ể
u làm cho đ
ầ
u óc Vân U Nhi tr
ố
ỗ
ng.
“Nh
ư
th
ế
nào, n
ế
u nh
ư
là Vân Nhai thì có th
ể
nh
ư
v
ậ
y sao… .” Bàn tay c
ủ
a Vân kh
ả
ừ
ố
ng l
ư
ng Vân U Nhi chuy
ể
n qua tr
ướ
c ng
ự
c,sau đó đ
ặ
t lên v
ậ
ề
ạ
ướ
c ng
ự
c.
Thân th
ể
c
ủ
a Vân U Nhi c
ứ
ắ
c nh
ị
n không đ
ượ
c b
ắ
t đ
ầ
u run r
ẩ
y, nh
ấ
t th
ờ
i cũng không bi
ế
t ph
ả
ứ
ng nh
ư
th
ế
nào.
Vân Kh
ả
i vui v
ẻ
sâu h
ơ
n,lúc đ
ầ
u vu
ố
t ve sau thành dùng s
ứ
c vu
ố
t ve, m
ặ
c dù Vân U Nhi m
ớ
ườ
i lăm tu
ổ
i nh
ư
ng thân th
ể
đã b
ắ
t đ
ầ
u tr
ổ
mã. Mà Vân Kh
ả
ặ
c dù m
ớ
ườ
ả
y t
u
ổ
i nh
ư
ng nh
ữ
ng th
ứ
này đã không bi
ế
t làm qua bao nhiêu l
ầ
n, cho dù h
ắ
n không đi tìm chút ít n
ữ
sinh trong tr
ườ
ng h
ọ
c kia, các cô cũng s
ẽ
ch
ủ
đ
ộ
ng câu d
ẫ
n, mà Vân Kh
ả
ừ
ướ
c đ
ế
n nay là tuy
ể
n ch
ọ
ư
u tú, ai đ
ế
n cũng không c
ự
tuy
ệ
t.
“Nh
ư
th
ế
nào? Có ph
ả
chuy
ệ
n nh
ư
v
ậ
y đã làm cùng Vân Nhai r
ấ
t nhi
ề
u l
ầ
ồ
i hay không?” Vân Kh
ả
i khinh b
ỉ
nhìn v
ẻ
ặ
t khi
ế
ợ
c
ủ
a Vân U Nhi, l
ạ
i tăng thêm l
ự
c đ
ạ
o trên tay.
“Anh Kh
ả
i, anh…” B
ở
i vì khi
ế
ợ
làm cho Vân U Nhi không bi
ế
t nên nói cái gì. Thân th
ể
di đ
ộ
ng mu
ố
n né t
ránh bàn tay c
ủ
a Vân Kh
ả
i.
Nh
ư
ng Vân Kh
ả
i l
ạ
ộ
t tay kéo l
ấ
y thân th
ể
c
ủ
a Vân U Nhi áp d
ướ
i sa lon.”Đ
ể
anh xem th
ử
ủ
ng v
ậ
t nh
ư
em có th
ể
mang đ
ế
ề
m vui thú nh
ư
th
ế
nào.
”
Khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n thanh tú ho
ả
ợ
đ
ế
ắ
ệ
ch nhìn thi
ế
u niên áp trên ng
ườ
i mình, g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú quen thu
ộ
c nh
ư
ng không ph
ả
ụ
c
ườ
i quen thu
ộ
c.”Anh Kh
ả
i,anh th
ả
em ra.” Vân U Nhi run gi
ọ
ng nhìn Vân Kh
ả
i nói. Không bi
ế
t anh Kh
ả
i mu
ố
n làm gì mình nha.
“Buông ra.” Vân kh
ả
i h
ứ
ng thú nh
ớ
ớ
i hai ch
ữ
.”Không th
ể
.” trong môi m
ỏ
khêu g
ợ
i phun ra hai ch
ữ
l
ạ
nh nh
ư
băng. Ngón tay thon dài chui vào trong đ
ồ
ng ph
ụ
c c
ủ
a Vân U Nhi, trong m
ắ
t tràn đ
ầ
y nghi
ề
ẫ
m nhìn ch
ằ
m ch
ằ
ườ
i nh
ỏ
bé run r
ẩ
y d
ướ
i thân .
“Không đ
ượ
c nha anh Kh
ả
i, van c
ầ
u anh buông em ra.” Vân U Nhi dùng s
ứ
c mu
ố
n đ
ẩ
y
Vân Kh
ả
i trên ng
ườ
i mình ra, nh
ư
ng mà m
ặ
c cho cô c
ố
ắ
ng d
ụ
ng h
ế
t toàn l
ự
c nh
ư
th
ế
nào cũng không th
ể
đ
ẩ
y Vân Kh
ả
ừ
trên ng
ườ
i mình đ
ẩ
y xu
ố
ng.
“Đ
ể
cho an nhìn m
ộ
t chút s
ủ
ng v
ậ
t nh
ư
em có th
ể
mang đ
ế
ề
m vui thú nh
ư
th
ế
nào . Đ
ể
xem em có đáng giá đ
ể
Vân Nhai đ
ố
i v
ớ
ố
t nh
ư
v
ậ
y không.” Trong m
ắ
t Vân Kh
ả
i nghi
ề
ẫ
m càng thêm n
ồ
ặ
c. Tay dùng s
ứ
c thoát váy c
ủ
a Vân U Nhi.
Đ
ộ
ng tác nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân U Nhi s
ợ
hãi v
ẫ
n còn giãy gi
ụ
a.”Anh Kh
ả
i, không đ
ượ
c nh
ư
v
ậ
y,em van c
ầ
u anh, th
ả
em ra, c
ầ
u xin an
h .” Ng
ố
c đ
ế
ấ
y cũng bi
ế
t k
ế
ế
ẽ
x
ả
y ra chuy
ệ
n gì. Vân U Nhi s
ợ
đ
ế
n đ
ỉ
nh đi
ể
m.Anh Kh
ả
ặ
c dù đ
ố
i v
ớ
i cô r
ấ
t x
ấ
u nh
ư
ng mà ch
ư
a t
ừ
ng nh
ư
v
ậ
y qua.
“Đ
ừ
ng giãy gi
ụ
a vô v
ị
ử
a nh
ư
v
ậ
y ch
ỉ
làm em th
ố
ng kh
ổ
h
ơ
n.” Vân Kh
ả
i ch
ẳ
ng h
ề
đ
ể
ý nh
ắ
c nh
ở
. Hôm nay chí
nh mình s
ẽ
ph
ả
i cùng v
ớ
ủ
ng v
ậ
t này vui đùa th
ậ
ố
ộ
t chút.
“Em không mu
ố
n,anh tránh ra, tránh ra a.” Vân U Nhi buông tha c
ầ
u xin, dùng h
ế
t khí l
ự
c toàn thân mu
ố
n đ
ẩ
y Vân Kh
ả
i ra. Nh
ư
ng mà c
ử
đ
ộ
ng nh
ư
v
ậ
y hoàn toàn đã ch
ọ
c gi
ậ
ớ
i Vân Kh
ả
i.
Vân Kh
ả
dùng tay bóp lên chi
ế
c c
ổ
ắ
ng nõn c
ủ
a Vân U Nhi.”R
ượ
u m
ờ
i không u
ố
ng l
ạ
i u
ố
ượ
u ph
ạ
t.” T
ừ
trong hàm răng b
ậ
t ra m
ấ
y ch
ữ
.
Đ
ộ
t nhiên hít th
ở
không thông khi
ế
n cho Vân U Nhi buông tha giãy gi
ụ
a, khuôn m
ặ
t đ
ỏ
lên, m
ắ
t vô l
ự
c nh
ắ
m l
ạ
i. Không bi
ế
t anh Kh
ả
i có th
ể
c
ứ
nh
ư
v
ậ
y bóp ch
ế
t mình hay không. B
ả
n thân cô không mu
ố
n ch
ế
t, cô còn mu
ố
n báo đáp th
ậ
ố
t cho cha m
ẹ
nuôi nha, cô còn mu
ố
n làm th
ư
ký giúp đ
ỡ
Anh Nhai .
Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi hoàn toàn không còn giãy gi
ụ
a, khóe mi
ệ
ng khêu g
ợ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i kh
ẽ
nh
ế
ch lên. Tay kia thô b
ạ
o thoát đi đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh trên ng
ườ
i Vân U Nhi. Bàn tay du t
ẩ
u trên da th
ị
t nõn nà c
ủ
a cô.”Th
ậ
t là không bi
ế
ủ
ng v
ậ
t này mê ng
ườ
i nh
ư
v
ậ
y.” M
ặ
c dù đã nhìn qua r
ấ
t nhi
ề
u thân th
ể
ỹ
ữ
ầ
n tru
ồ
ng, nh
ư
ng thân th
ể
c
ủ
a Vân U Nhi l
ạ
i làm cho hai m
ắ
t Vân Kh
ả
ỏ
a sáng.
“Kh
ụ
… Kh
ụ
… anh Kh
ả
i không c
ầ
n ph
ả
i.” N
ướ
c m
ắ
t trong su
ố
ộ
ừ
khóe m
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi ch
ả
y xu
ố
ng, sau đó chôn sâu t
ạ
i mái tóc đen nh
ư
ơ
.
“Anh đã mu
ố
n em, em nên vui m
ừ
ớ
i đúng.” Vân Kh
ả
i khinh b
ỉ
nói ra. Cô ch
ẳ
qua là s
ủ
ng v
ậ
t Vân gia, b
ả
n thân anh ch
ị
u th
ượ
ng cô, đó là phúc khí cô đã tu luy
ệ
ấ
y đ
ờ
ớ
i có đ
ượ
c. Nên bi
ế
ở
ườ
ng h
ọ
c có r
ấ
t nhi
ề
u n
ữ
sinh đ
ứ
ng x
ế
p hàng ch
ờ
Vân Kh
ả
i h
ắ
n đây s
ủ
ng h
ạ
nh nha?
“Không mu
ố
n… Không mu
ố
n a… .” M
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi tr
ắ
ệ
ch ch
ỉ
có th
ể
vô l
ự
c phun ra hai ch
ữ
đ
ứ
t quãng nh
ư
v
ậ
y. Trong n
ộ
i tâm không kh
ỏ
i c
ầ
u xin anh Nhai có th
ể
nhanh tr
ở
v
ề
, nhanh tr
ở
v
ề
ả
i c
ứ
u cô.
Nh
ư
ng mà đáp l
ạ
i cô là h
ạ
thân n
ố
i li
ề
n lo
ạ
i xé rách đau nh
ứ
c.
“A… .” Khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n c
ủ
a Vân U Nhi b
ở
vì đau nh
ứ
c trong nháy m
ắ
t rút đi huy
ế
ắ
c,m
ặ
ắ
ng nh
ư
ờ
ấ
y. Thân th
ể
trong nháy m
ắ
ị
tháo n
ướ
c rút t
ấ
t c
ả
khí l
ự
c, không khí tr
ầ
m l
ặ
ng cô n
ằ
ở
d
ướ
i thân Vân Kh
ả
i đ
ể
h
ắ
ừ
ng đ
ợ
ừ
ng đ
ợ
t chi
ế
m đo
ạ
t. Mà lúc này đây cô l
ạ
i c
ầ
u xin Vân Nhai đ
ừ
ng có
ở
v
ề
,b
ở
i vì cô không đ
ể
anh Nhai th
ấ
y cô nh
ế
ch nhác nh
ư
v
ậ
y.
Vân Kh
ả
i hài lòng buông c
ổ
tay c
ủ
a Vân U Nhi ra, trong m
ắ
t tràn đ
ầ
y trêu c
ợ
t nhìn ng
ườ
i nh
ỏ
bé không dám ph
ả
n kháng d
ướ
i thân. M
ặ
c dù thân th
ể
Vân U Nhi không đ
ầ
y đ
ặ
n, m
ặ
c dù Vân U Nhi ch
ỉ
ầ
m l
ặ
ế
p nh
ậ
n, nh
ư
ng l
ạ
i làm cho Vân Kh
ả
i th
ỏ
a mãn khoái c
ả
m chinh ph
ụ
c, đây là c
ả
m giác ch
ư
a bao gi
ờ
có .
“T
ạ
i sao, t
ạ
i sao anh l
ạ
i đ
ố
i v
ớ
i em nh
ư
v
ậ
y, cho dù em ch
ỉ
là m
ộ
ủ
ng v
ậ
t,anh cũng không c
ầ
n thi
ế
t hành h
ạ
em nh
ư
v
ậ
y, t
ạ
i sao,t
ạ
i sao nha… .
” Môi tím xanh không ng
ừ
ng nói mê.
Vân Kh
ả
i l
ạ
ắ
t đi
ế
c tai ng
ơ
, ch
ỉ
lo rong ru
ổ
i dùng s
ứ
c trên thân ng
ườ
i nh
ỏ
nh
ắ
n kia, khóe mi
ệ
ng mang theo lo
ạ
ụ
c
ườ
i chi
ế
n th
ắ
.
C
ử
a không h
ề
có d
ấ
u hi
ệ
u b
ị
ở
ra.
Vân U Nhi co rúc
ở
đ
ằ
ng sau gh
ế
sô pha thân th
ể
không ng
ừ
ng run r
ẩ
y. Lúc này d
ướ
i th
ả
ỏ
ng Vân U Nhi không m
ộ
ả
nh v
ả
i, mà trên da th
ị
ắ
ng nõn che kín v
ế
t hôn xanh tím cùng v
ế
ả
o, máu t
ươ
ữ
a hai chân còn ch
ư
a khô kh
ố
c. Ch
ỗ
ư
ậ
t h
ạ
thân nóng r
ự
c đau nh
ứ
c nh
ư
ng ch
ỉ
kém m
ộ
t ph
ầ
n v
ạ
ổ
i đau trong lòng, n
ướ
c m
ắ
t c
ứ
ừ
ọ
ừ
ọ
t ch
ả
y xu
ố
ng, không ti
ế
ng đ
ộ
ng mà l
ạ
ấ
t l
ự
c khóc thút thít.
Đ
ồ
ng d
ạ
ng khuôn m
ặ
t nh
ư
ng khí ch
ấ
t trên m
ặ
t l
ạ
i khác bi
ệ
t cách xa v
ạ
n d
ặ
m.
Trên gh
ế
sa lon ng
ườ
i thi
ế
u niê
n l
ườ
ế
ồ
i d
ậ
y mái tóc v
ẻ
ấ
ậ
ự
, nút áo trên đ
ồ
ng ph
ụ
c ch
ỉ
gài vài nút, khóe mi
ệ
ng xinh đ
ẹ
p kh
ẽ
nh
ế
ch lên mang theo ch
ế
nh
ạ
o.
“A… U Nhi đây?” Nhìn th
ấ
y sách v
ở
ở
ra trên bàn trà,Vân Nhai ân c
ầ
n h
ỏ
i han.
“
Ở
phía sau.” G
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân
Kh
ả
i trong nháy m
ắ
t ch
ứ
a đ
ầ
y phóng đãng n
ở
ụ
c
ườ
i đùa b
ỡ
n. Không bi
ế
t trông th
ấ
y Vân U Nhi nh
ư
v
ậ
y Vân Nhai s
ẽ
có ph
ả
ứ
ng gì nha, th
ậ
t đúng là đáng đ
ể
mong đ
ợ
i?
“Không, không đ
ượ
c t
ớ
i.” Vân U Nhi nghe th
ấ
y ti
ế
ướ
c chân, thanh âm run r
ẩ
y nói. Không th
ể
đ
ể
cho anh Nhai trông th
ấ
y b
ả
n thân nh
ư
v
ậ
y.
“U Nhi,em làm sao v
ậ
y?” Thanh âm nh
ư
v
ậ
y làm cho tim Vân Nhai trong nháy m
ắ
t lo l
ắ
ng. B
ướ
c chân cũng không kh
ỏ
i gia tăng.
“Không, không nên t
ớ
i, anh Nhai xin anh không nên t
ớ
i.” L
ờ
i còn ch
ư
a d
ứ
t Vân U Nhi li
ề
đ
ứ
ng lên chu
ẩ
ị
ch
ạ
y tr
ố
i ch
ế
t. Nh
ư
ng trên ng
ườ
i bao quanh th
ả
ỏ
ng l
ạ
i làm Vân U Nhi tr
ượ
t chân th
ậ
ạ
nh ngã xu
ố
ng.
“U Nhi, té có đau hay không.” Ch
ẳ
ng quan tâm nh
ữ
ng nguyên nhân khác,Vân Nhai lo l
ắ
ng h
ỏ
i.
“Không có, không có.” Quay đ
ầ
u không nhìn kh
uôn m
ặ
t quan tâm c
ủ
a Vân Nhai,càng s
ợ
đ
ể
cho Vân Nhai th
ấ
y dáng v
ẻ
nh
ế
ch nhác lúc này.
“Đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh c
ủ
a em đây?” Đôi m
ắ
t nhìn xu
ố
ng d
ướ
ớ
i nhìn rõ trên ng
ườ
i U Nhi bao quanh là th
ả
ỏ
ng, mà không ph
ả
i là đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh.
H
ỏ
i lên nh
ư
v
ậ
y làm ch
ướ
c m
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi hoàn toàn v
ỡ
đê. Nh
ư
ng cô c
ự
tuy
ệ
t không tr
ả
l
ờ
i.
Trên khuôn m
ặ
t tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân Nhai lo l
ắ
ng th
ố
i lui sau đó tr
ở
nên bén nh
ọ
n. B
ướ
c nhanh đ
ế
n phía tr
ướ
c, đo
ạ
t l
ấ
y tà áo t
ừ
trên gh
ế
salon mà Vân Kh
ả
i đang ng
ồ
ồ
i hét.”Em đã làm gì
U Nhi?” M
ắ
t l
ơ
đãng thoáng nhìn trên gh
ế
sa lon quý giá b
ằ
ng da m
ộ
t đ
ố
m máu đ
ỏ
ươ
i ch
ư
a khô. Tim b
ỗ
ng d
ư
ị
nhíu l
ạ
i.
“Anh nói xem đàn ông có th
ể
làm gì v
ớ
i ph
ụ
ữ
nha ?” Trong gi
ọ
ng nói c
ủ
a Vân Kh
ả
i nhi
ề
u nh
ấ
t chính là c
ườ
i nh
ạ
o.
“Em t
ạ
i sao có th
ể
l
àm nh
ư
v
ậ
y,em
ấ
y là em gái c
ủ
a em nha.” Vân Nhai nghi
ế
n răng nghi
ế
n l
ợ
i. Ôn nhã không có
ở
đây bây gi
ờ
ch
ỉ
có là gi
ậ
n d
ữ
khói mù.
“Cô
ấ
y ch
ỉ
là s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a Vân gia chúng ta,em ch
ị
u th
ượ
ng cô ta đó là phúc khí c
ủ
a cô ta. N
ế
u nh
ư
Đ
ạ
i ca cũng có h
ứ
ng thú có
th
ể
th
ử
xem… .” Không có áy náy, không có th
ươ
ế
c, có ch
ỉ
là c
ườ
i nh
ạ
o và ngang ng
ạ
nh.
Qu
ả
đ
ấ
m nhanh chóng thân m
ậ
ế
p xúc trên khuôn m
ặ
t ngang ng
ạ
nh c
ủ
a Vân Kh
ả
i.”Em là tên kh
ố
n ki
ế
p.” N
ế
u nh
ư
Vân Nhai cá tính ngoan đ
ộ
c, gi
ờ
kh
ắ
c này s
ẽ
c
ầ
m l
ấ
y dao
đích thân gi
ế
t đ
ứ
a em trai ru
ộ
t này.
“Nh
ư
th
ế
nào, Đ
ạ
i ca không thích hàng rách nát,v
ậ
y thì th
ậ
t đáng ti
ế
c.” Vân Kh
ả
i không thèm quan tâm mình b
ị
trúng m
ộ
t đ
ấ
m, gi
ọ
ng nói nh
ư
cũ mang theo khiêu khích và châm ch
ọ
c.
“Vân Kh
ả
i,anh th
ậ
t không nghĩ t
ớ
ẽ
kh
ố
n ki
ế
p đ
ế
n trình đ
ộ
này. Ngay c
ả
em gái c
ủ
a mình cũng không buông tha, cho dù U Nhi là s
ố
ng nh
ờ
ạ
i Vân gia thì cô
ấ
y cũng là em gái trên danh nghĩa c
ủ
a em nha.” Tay vô l
ự
c buông Vân Kh
ả
i ra. Chính h
ắ
ườ
i làm anh trai này cũng không h
ỏ
i qua h
ắ
ở
ườ
ng h
ọ
c phong l
ư
u nh
ư
th
ế
nào, nh
ư
ng mà h
ắ
ạ
i sao có th
ể
ra tay v
ớ
i em gái c
ủ
a mình nha.
“Nh
ớ
k
ỹ
,cô
ấ
y s
ố
ng nh
ờ
ạ
i nhà c
ủ
a chúng ta là s
ủ
ng v
ậ
t ch
ứ
không ph
ả
i là em gái c
ủ
a Vân Kh
ả
i ta, ăn không c
ơ
m c
ủ
a Vân gia chúng ta nhi
ề
u năm nh
ư
v
ậ
y, ch
ẳ
ng l
ẽ
m không th
ể
ừ
trên ng
ườ
i c
ủ
a cô
ấ
y tìm m
ộ
t chút ni
ề
m vui thú sao?” Không ph
ả
i là không bi
ế
t h
ố
i c
ả
i, mà là căn b
ả
n h
ắ
n không cho là mình làm sai. B
ở
i vì chính mình đã không th
ừ
a nh
ậ
n cô là em gái, cho nên nh
ư
v
ậ
y không tính là lo
ạ
n luân.
Nhìn th
ấ
y Vân U N
hi mu
ố
ờ
i đi,Vân Nhai b
ướ
c nhanh đ
ế
n phía tr
ướ
c ôm l
ấ
y Vân U Nhi đi lên trên l
ầ
u. Nh
ư
th
ế
nào cũng không th
ể
khi
ế
ườ
i giúp vi
ệ
c trông th
ấ
y. Đúng là… tim r
ấ
t đau.
Mà Vân U Nhi ch
ẳ
ng qua là s
ắ
c m
ặ
t tái nh
ợ
t vùi
ở
ự
c Vân Nhai không lên ti
ế
ng ch
ỉ
khóc thút thít. Làm sao cũng không th
ể
tin đ
ượ
c chính mình l
ạ
i th
ấ
t thân cho anh Kh
ả
.
Đêm Yên tĩnh, m
ặ
t trăng tròn tr
ị
a b
ị
đám mây đen m
ỏ
ng vây quanh. T
ấ
t c
ả
ố
t đ
ẹ
p nh
ư
v
ậ
y.
Trên gi
ườ
ng l
ớ
n thây hình y
ế
u
ớ
t cu
ộ
n l
ạ
i hai m
ắ
ố
ỗ
ng nhìn v
ề
ph
ươ
ng xa.
Trong đ
ầ
u tràn đ
ầ
y s
ắ
c m
ặ
t đùa c
ợ
t kia, thân th
ể
ầ
y y
ế
u không t
ự
ch
ủ
đ
ượ
c run r
ẩ
y. Tay xoa lên m
ặ
t c
ủ
a mình, n
ướ
c m
ắ
t nh
ư
v
ậ
y t
ừ
ọ
ừ
ọ
t nh
ỏ
xu
ố
ng…
C
ử
a im h
ơ
i l
ặ
ế
ng đ
ộ
t nhiên b
ị
ở
ra.
Vân U Nhi l
ạ
i h
ồ
n nhiên không bi
ế
t.
M
ộ
t thân áo choàng t
ắ
m trên m
ặ
t Vân Kh
ả
i v
ẫ
n nh
ư
cũ .”Nh
ư
th
ế
nào, có ph
ả
i nghênh đón anh t
ớ
i hay không.”
Rõ ràng là đ
ồ
ng d
ạ
ng khuôn m
ặ
t, t
ạ
i sao tính tình l
ạ
i kém nhi
ề
u nh
ư
v
ậ
y nha? Vân U Nhi s
ợ
hãi r
ụ
ụ
t thân th
ể
, tay dùng s
ứ
c túm m
ề
ơ
trên ng
ườ
i mì
nh, m
ắ
t ho
ả
ợ
ừ
ắ
t Vân Kh
ả
i.
“Nh
ư
th
ế
nào? Không hoan nghênh anh sao.” Vân Kh
ả
i khiêu mi.
“Anh đi ra ngoài.” Vân U Nhi mi
ễ
n c
ưỡ
ng phun ra m
ấ
y ch
ữ
nh
ư
v
ậ
y.
Ng
ườ
i giúp vi
ệ
c
ở
ạ
i l
ầ
u m
ộ
t, v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
và Vân U Nhi
ở
ạ
i l
ầ
u hai, b
ấ
t quá đa s
ố
th
ờ
i gian đ
ề
u m
ộ
t mình Vân U Nhi
ở
ạ
i l
ầ
u hai, b
ở
i vì v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
có r
ấ
t ít th
ờ
i gian tr
ở
v
ề
cái ‘ nhà ’ này, mà Vân Nhai Vân Kh
ả
i thì
ở
ạ
i l
ầ
u ba.
“N
ế
u nh
ư
em mu
ố
n anh đi ra ngoài, có th
ể
kêu l
ớ
n,kêu l
ớ
n thì s
ẽ
xu
ấ
t hi
ệ
ườ
i đu
ổ
i anh ra n
goài.” Vân Kh
ả
i nhân t
ừ
cho ra ý ki
ế
n. Nh
ư
ng h
ắ
ấ
t có t
ự
tin cho r
ằ
ng Vân U Nhi s
ẽ
không làm nh
ư
v
ậ
y.
Vân U Nhi chán n
ả
n không hi
ể
u h
ắ
n còn mu
ố
n nh
ư
th
ế
nào n
ữ
a. Ch
ẳ
ng l
ẽ
h
ắ
n làm mình nh
ư
v
ậ
y còn ch
ư
a đ
ủ
sao?
“N
ế
u nh
ư
không mu
ố
n đ
ể
cho b
ọ
n h
ọ
đu
ổ
i anh ra
ngoài, v
ậ
y thì ngoan ngoãn m
ộ
t chút.” Khóe mi
ệ
ng khêu g
ợ
i c
ủ
a Vân kh
ả
i l
ầ
ữ
a nh
ế
ch lên, bày ra n
ụ
c
ườ
i nh
ư
cũ . Th
ậ
t không nghĩ t
ớ
ủ
ng v
ậ
t này l
ạ
i có th
ể
làm cho h
ắ
n mu
ố
ừ
ng mà ng
ừ
ng không đ
ượ
c, mu
ố
n l
ạ
ộ
t l
ầ
ữ
a t
ừ
ch
ỗ
cô đo
ạ
t đ
ượ
c ni
ề
m vui thú
.
Nhìn th
ấ
y ng
ườ
i ch
ỉ
ặ
c m
ộ
ộ
áo choàng t
ắ
m quang minh chính đ
ạ
i bò lên trên gi
ườ
ng c
ủ
a mình, Vân U Nhi ch
ỉ
mu
ố
n ch
ạ
y đi.
Nh
ư
ng mà v
ừ
a m
ớ
i có đ
ộ
ng tác, thân th
ể
c
ủ
a Vân Kh
ả
i li
ề
n đè lên. Bàn tay b
ắ
t đ
ầ
u du t
ẩ
u trên thân th
ể
ề
ạ
i c
ủ
a Vân U Nhi.
“Tránh ra, anh tránh ra, anh là ác ma.” Không th
ể
l
ớ
ế
ế
ng thét, Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
kh
ẽ
nguy
ề
ủ
a đ
ể
cho Vân Kh
ả
ờ
i kh
ỏ
i thân th
ể
c
ủ
a mình cùng gi
ườ
ng c
ủ
a mình.
Nh
ư
ng mà… không có.
C
ử
đ
ộ
ng nh
ư
v
ậ
y ch
ỉ
làm Vân Kh
ả
i càng thêm không kiêng n
ể
gì c
ả
. Bàn
tay không chút nào th
ươ
ế
c kéo m
ề
ơ
và đ
ồ
ủ
trên ng
ườ
i Vân U Nhi ra.
Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
không ti
ế
ng đ
ộ
ng ph
ả
n kháng. Không th
ể
đ
ể
cho anh Nhai vì mình xích mích v
ớ
i anh Kh
ả
i, không th
ể
đ
ể
cho ng
ườ
i giúp vi
ệ
c bi
ế
t rõ, nh
ư
v
ậ
y cha m
ẹ
nuôi s
ẽ
ế
t.
Cho nên Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
yên l
ặ
ế
p nh
ậ
n.
“Nh
ư
v
ậ
y là đ
ượ
c r
ồ
i.” Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi không ch
ố
ng c
ự
ử
a, Vân Kh
ả
ở
ụ
c
ườ
i th
ỏ
a mãn s
ờ
lên m
ặ
t cô. Đây là thái đ
ộ
ủ
ng v
ậ
t nên có.
M
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
ố
ỗ
ng nhìn qua ngoài c
ử
a s
ổ
, tay
ắ
m ch
ặ
t ra gi
ườ
ng.Thân th
ể
ầ
y y
ế
u ti
ế
p nh
ậ
n Vân Kh
ả
ừ
ng đ
ợ
t c
ướ
p đo
ạ
t. Trên ng
ườ
i đau nh
ứ
c so ra kém trong lòng đau nh
ứ
c, b
ả
n thân c
ố
ắ
ng mu
ố
n làm m
ộ
t em gái t
ố
ắ
t anh Kh
ả
i, đúng là cu
ố
i cùng l
ạ
i đ
ổ
i l
ấ
y đ
ố
i đãi nh
ư
v
ậ
y. S
ố
ng nh
ờ
ạ
i Vân gia l
à m
ộ
t chuy
ệ
n vui hay là m
ộ
t chuy
ệ
n x
ấ
u đây?
“Nh
ư
th
ế
nào? C
ả
m giác có ph
ả
ấ
ố
t hay không.” Vân Kh
ả
i đùa c
ợ
t c
ườ
i h
ỏ
i. Nên bi
ế
t,
ở
ườ
ng h
ọ
c có bao nhiêu n
ữ
sinh ch
ờ
lên gi
ườ
ng v
ớ
i Vân Kh
ả
i này nha.
Vân U Nhi ch
ỉ
là tr
ầ
m l
ặ
ng nhìn qua ngoài c
ử
a
ổ
, trên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n tràn đ
ầ
y tuy
ệ
t v
ọ
ng.
“Vân U Nhi, đ
ừ
ả
ộ
bày ra dáng v
ẻ
đáng th
ươ
ộ
i nghi
ệ
p, nên bi
ế
t đây là vinh h
ạ
nh c
ủ
a em. N
ế
u nh
ư
không ph
ả
i là Vân Đang Th
ế
thu d
ưỡ
ng em,em có th
ể
bây gi
ờ
đang làm gái đi
ế
m trong quán bar nha.” Bàn t
ay c
ủ
a Vân Kh
ả
i dùng s
ứ
c xoa n
ắ
n l
ấ
y v
ậ
ấ
t tròn tr
ướ
c ng
ự
c c
ủ
a Vân U Nhi.
L
ờ
i nói chua chát đánh th
ẳ
ng vào màng nhĩ c
ủ
a Vân U Nhi,nh
ư
ng l
ạ
i kích đ
ộ
ng làm tim c
ủ
a Vân U Nhi rung đ
ộ
ạ
nh
.
Không chi
ế
m đ
ượ
c th
ứ
mình mu
ố
n đáp l
ạ
i Vân Kh
ả
i ch
ỉ
có th
ể
càng thêm dùng s
ứ
c th
ẳ
ế
n. Tay thô b
ạ
ắ
m cái c
ằ
m khéo léo c
ủ
a Vân U Nhi. L
ạ
nh lùng c
ả
nh cáo: “Nh
ớ
k
ỹ
, b
ắ
t đ
ầ
u t
ừ
ngày mai, em ph
ả
i đi h
ọ
c cùng v
ớ
i anh_Vân Kh
ả
i này.” Cô gi
ố
ng nh
ư
cún con, b
ị
ch
ủ
nhân kéo đi mà cô không th
ể
nói không, càng không có quy
ề
n nói ‘ không ’.
Vân U Nhi ch
ẳ
ng qua ch
ỉ
là dùng răng c
ắ
n ch
ặ
t môi d
ướ
i c
ủ
a mình, không đ
ể
cho mình b
ở
i vì đau khóc thành ti
ế
ng. Nh
ư
ướ
c m
ắ
t l
ạ
ừ
ọ
ộ
ơ
i xu
ố
ng. Mái tóc dài tr
ơ
n dài tán
ở
ố
i, m
ượ
n ánh sáng c
ủ
a ánh trăng t
ạ
o thành c
ả
nh t
ượ
ng thê m
ỹ
.
Nh
ư
ng nh
ữ
ng th
ứ
này l
ạ
i không th
ể
làm cho Vân Kh
ả
i th
ươ
ế
c và áy náy m
ộ
t chút nào.”Có nghe th
ấ
y không.” C
ắ
n răng h
ỏ
i.
Tr
ầ
ặ
c không liên ti
ế
ế
p nh
ậ
n chính là m
ộ
t lo
ạ
i ph
ả
n kháng khác.
“Em có nghe th
ấ
y không, Vân U Nhi, anh đang nói chuy
ệ
n v
ớ
,thái đ
ộ
c
ủ
a em là gì nha.” Ngang ng
ượ
c nói to mình là chúa t
ể
. Nh
ư
th
ế
nào cũng không th
ể
d
ễ
dàng tha th
ứ
mình b
ị
ộ
ủ
ng v
ậ
t coi th
ườ
ng.
Cô v
ẫ
ầ
ặ
c nh
ư
cũ không mu
ố
n lên ti
ế
ng.
“Không nghĩ t
ớ
ủ
ng v
ậ
t này l
ạ
i có tính cách ngoan c
ườ
ng nh
ư
v
ậ
y.” Dùn
ứ
c th
ẳ
ế
n sau đó nhanh chóng rút ra. C
ứ
nh
ư
v
ậ
y h
ắ
n thân th
ể
ầ
ụ
ồ
ở
trên thân th
ể
ầ
n tru
ồ
ầ
y y
ế
u c
ủ
a Vân U Nhi.”Em nói xem n
ế
u nh
ư
anh hi
ệ
ạ
i l
ớ
ế
ng kêu, m
ọ
ườ
i có th
ể
cùng nhau xông t
ớ
i hay không, xem hình
ả
nh duy mĩ c
ủ
a chú
ng ta.” Khóe mi
ệ
ng mang theo đùa c
ợ
t. Cũng không tin cô dám xu
ấ
t hi
ệ
n nh
ư
v
ậ
y
ở
ướ
c m
ặ
ọ
ườ
i.
“Không, không nha.” Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ữ
ch
ặ
t cánh tay c
ủ
a Vân Kh
ả
i,n
ướ
c m
ắ
t trong vành m
ắ
t l
ạ
i không nén n
ổ
i l
ạ
ơ
ướ
c m
ắ
t. T
ạ
i sao ph
ả
i đ
ố
i đãi n
h
ư
v
ậ
y v
ớ
i cô. R
ố
t cu
ộ
c là cô làm cái gì đ
ể
cho anh Kh
ả
i đ
ố
i mình nh
ư
v
ậ
y a.
“Không c
ầ
n ph
ả
i không? Đây là đáp án c
ủ
a em ph
ả
i không?” Không hi
ể
u chê bai Vân U Nhi có th
ể
mang đ
ế
ề
m vui cho Vân Kh
ả
i.
“Em,em ngày mai đi h
ọ
c chung v
ớ
i anh Kh
ả
i .” T
ạ
m nhân nh
ượ
ng vì l
ợ
i ích toàn c
ụ
c.
“Đ
ượ
c,đã có chung nh
ậ
n th
ứ
c, v
ậ
y chúng ta ti
ế
ụ
c.” Khóe mi
ệ
ng mang theo n
ụ
c
ườ
ấ
ỉ
ổ
i.
“T
ạ
i sao? Em đã làm cái gì đ
ể
anh chán ghét nh
ư
v
ậ
y nha, chán ghét đ
ế
n dùng ph
ươ
g pháp nh
ư
v
ậ
y đ
ể
ừ
ng ph
ạ
t em.” Không hi
ể
u h
ắ
ạ
i sao ph
ả
i đ
ố
i đãi chính mình nh
ư
v
ậ
y. Coi nh
ư
cô ch
ỉ
là đ
ứ
a con nh
ậ
n nuôi. Nh
ư
ng mà đã s
ố
ng chung h
ơ
ườ
i ba năm, ch
ẳ
ng l
ẽ
trong lúc đó không có m
ộ
t chút tình c
ả
m gì sao?
“Ch
ơ
i th
ậ
t thú v
ị
.” Đ
ơ
ả
ả
l
ờ
i l
ạ
i làm cho tim c
ủ
a Vân U Nhi hoàn toàn r
ơ
i xu
ố
ng đ
ị
a ng
ụ
c. Đ
ơ
ả
n là vì ch
ơ
i th
ậ
t thú v
ị
sao? Nh
ư
ng cái h
ắ
n đùa l
ạ
i là th
ứ
ườ
i con gái trân quý nh
ấ
t.
“V
ậ
y ch
ừ
ng nào thì anh m
ớ
i ch
ơ
i đ
ủ
.” Vân U Nhi tr
ầ
m l
ặ
ng h
ỏ
i. Chính mình khi nào thì m
ớ
i có th
ể
thoát kh
ỏ
i tình c
ả
nh này. Đúng là cho dù thoát ly t
ấ
t c
ả
,nh
ư
ế
p theo cô làm sao đ
ể
quên đây? Hu
ố
ng chi b
ả
n thân đã m
ấ
t đi cái trân quý nh
ấ
t . V
ậ
y cô ph
ả
i bao lâu m
ớ
i có th
ể
ừ
trong c
ơ
n ác m
ộ
ng này đi ra.
“V
ậ
y thì ph
ả
i xem bi
ể
u hi
ệ
n c
ủ
a em .” Vân Kh
ả
bĩu môi ch
ẳ
ng h
ề
đ
ể
ý tr
ả
l
ờ
i. Trong lòng h
ạ
quy
ế
t tâm, coi nh
ư
mình đ
ố
i v
ớ
i thân th
ể
c
ủ
a cô m
ấ
t h
ứ
ng thú,cô cũng ch
ỉ
có th
ể
ế
ụ
c làm s
ủ
ng v
ậ
t bên ng
ườ
i h
ắ
n. C
ả
đ
ờ
i bò t
ớ
i d
ướ
i chân h
ắ
n _Vân Kh
ả
i, mà h
ắ
n_ Vân Kh
ả
i không ng
ạ
i th
ưở
ng cho cô vài ng
ụ
m c
ơ
.
Vân U Nhi v
ứ
ỏ
ả
ưở
ng ngày mai, b
ở
i vì ngày mai là ngày không nhìn th
ấ
y m
ặ
ờ
ự
c r
ỡ
.
“Th
ậ
t đúng là đáng ti
ế
c, Vân Nhai rõ ràng không thích hàng rách nát.” Trong kh
ẩ
u khí c
ủ
a Vân Kh
ả
i tràn đ
ầ
y đ
ồ
ng tình nh
ư
ng trên m
ặ
t nh
ư
ng l
ạ
i khinh b
ỉ
c
ườ
i nh
ạ
. Nh
ư
ng trong lòng l
ạ
i vì chính mình xu
ố
ng tay tr
ướ
c mà sinh ra th
ắ
ng l
ợ
i vui s
ướ
ng, n
ế
u nh
ư
không ph
ả
i là h
ắ
n xu
ố
ng tay tr
ướ
c, thì h
ắ
ẽ
ở
thành ng
ườ
i thua cu
ộ
c ch
ỉ
có th
ể
đ
ứ
ng nhìn.
Vân U Nhi bây gi
ờ
có th
ể
làm cũng ch
ỉ
là n
ằ
ở
d
ướ
i thân Vân Kh
ả
i yên
l
ặ
ơ
i l
ệ
, ch
ỗ
ư
ậ
t d
ướ
i thân nh
ư
là tê li
ệ
t đau nh
ứ
c. Mà ngay c
ả
chính mình quy
ề
n khóc thành ti
ế
ng cũng không có thì làm sao có th
ể
v
ọ
ưở
ng h
ắ
n có th
ể
buông tha chính mình.
Hình thành rõ nét đ
ố
i l
ậ
ặ
t trên là n
ụ
c
ườ
i th
ỏ
a mãn c
ủ
a Vân Kh
ả
.
Ng
ồ
i chung bàn ăn nh
ư
ng không cùng tâm tr
ạ
ng, hai m
ắ
t Vân U Nhi vô th
ầ
n ngây ng
ố
c ng
ồ
i yên v
ị
trí thu
ộ
c v
ề
cô.
“U Nhi, ăn nhanh lên, b
ằ
ng không s
ẽ
ị
ễ
.” Vân Nhai t
ậ
n l
ự
c làm cho gi
ọ
ng nói và tâm tr
ạ
ng c
ủ
a mình gi
ố
ng nh
ư
bình th
ườ
ng. Nh
ư
ự
th
ậ
t l
ạ
i kém r
ấ
t nhi
ề
u.
“Anh Nhai… em… .” Nhìn th
ấ
y trong m
ắ
t Vân Nhai đau lòng, l
ờ
i mà Vân U Nhi mu
ố
n nói ch
ợ
ừ
ng l
ạ
i,không bi
ế
t nên nói nh
ư
th
ế
nào.
“Làm sao v
ậ
y?” Dáng v
ẻ
mu
ố
n nói l
ạ
i thôi c
ủ
a Vân U Nhi làm cho tim c
ủ
a Vân Nhai nhíu đau,h
ắ
ế
ằ
ng trong lòng c
ủ
a
U Nhi bây gi
ờ
nh
ấ
t đ
ị
nh đau h
ơ
n. Có th
ể
là h
ắ
n l
ạ
i vô l
ự
c giúp cô đòi l
ạ
i công đ
ạ
o, b
ở
i vì ng
ườ
i đ
ầ
u s
ỏ
là em trai ru
ộ
t c
ủ
a mình. N
ế
u làm l
ớ
ọ
i chuy
ệ
n h
ắ
ưở
ng U Nhi s
ẽ
ố
ng không t
ố
t.
“Không có vi
ệ
c gì, anh Nhai… em… .” T
ừ
ngày cô vào h
ọ
c,cô đã cù
ng anh Nhai cùng đi cùng v
ề
, đ
ộ
t nhiên nói sau này không đi cùng anh Nhai, nói nh
ư
v
ậ
y,l
ờ
i nh
ư
v
ậ
y làm sao có th
ể
ả
o cô m
ở
ệ
ng nói nha.
“Làm sao v
ậ
y, em gái… .” V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i l
ườ
ế
ng, m
ắ
t kh
ẽ
nheo l
ạ
i.
H
ắ
n nói hai ch
ữ
‘ em gái ’ l
ạ
i làm cho tim Vâ
n U Nhi sinh đau, chính mình v
ẫ
n luôn mu
ố
n nghe trong mi
ệ
ng anh Kh
ả
ọ
i cô là ‘ em gái ’, nh
ư
ng hôm nay x
ư
ng hô nh
ư
th
ế
ch
ỉ
làm cho cô c
ả
m th
ấ
y đau lòng. Mình không ph
ả
i là em gái, là s
ủ
ng v
ậ
t, là s
ủ
ng v
ậ
t đ
ể
cho h
ắ
n mu
ố
n làm gì thì làm.
“Th
ậ
t xin l
ỗ
i, a
nh Nhai. Hôm nay em mu
ố
n đi h
ọ
c v
ớ
i anh Kh
ả
i.” Vân U Nhi c
ắ
n môi nói ra.
Nghe đ
ượ
c cô nói nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân Nhai s
ữ
ờ
.”T
ạ
i sao?” U Nhi không ph
ả
i là v
ẫ
n luôn cùng mình cùng đi h
ọ
c sao? Hôm nay t
ạ
i sao l
ạ
i không mu
ố
n?
“Không có vi
ệ
c gì, em ch
ỉ
là mu
ố
đi h
ọ
c v
ớ
i anh Kh
ả
i.” T
ấ
t c
ả
không mu
ố
n ch
ỉ
có th
ể
nu
ố
ạ
ụ
ng c
ủ
a mình.
“Th
ậ
t không?” Rõ ràng gi
ọ
ng nói không tin.Ánh m
ắ
ắ
c bén c
ủ
a Vân Nhai nhìn v
ề
thân
ả
nh l
ườ
ế
ộ
t bên. Mu
ố
ế
t có ph
ả
i Vân Kh
ả
i đã làm cái gì hay không
Vân Kh
ả
ả
l
ờ
chính là nhún vai không liên quan đ
ế
n mình.
“Th
ậ
t xin l
ỗ
i anh Nhai.” Rõ ràng không ph
ả
i l
ỗ
i c
ủ
a mình a.
V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i chán ghét nhìn thoáng qua Vân U Nhi, đ
ứ
ng lên li
ề
n đi ra ngoài.
Vân U Nhi th
ấ
y th
ế
ch
ỉ
có th
ể
c
ầ
m lên túi sách b
ướ
c nhanh đu
ổ
i theo.”Th
ậ
t xin l
ỗ
i anh Nhai.” Chính mình cũng không mu
ố
n nh
ư
ng mà đúng là không có l
ự
a ch
ọ
n khác. Gi
ờ
kh
ắ
c này cô phát hi
ệ
n mình cách anh Nhai càng ngày càng xa, cách m
ặ
t đ
ấ
t đ
ị
a ng
ụ
c càng ngày càng g
ầ
n.
Khóe mi
ệ
ng Vân Kh
ả
i mang theo n
ụ
c
ườ
i chi
ế
n th
ắ
ng.
Mà Vân Nhai ng
ẩ
ườ
i kinh ng
ạ
c nhìn dáng ng
ườ
ế
ấ
ầ
ắ
t, vì sao chuy
ệ
n l
ạ
ế
n thành nh
ư
v
ậ
y. U Nhi và Kh
ả
ầ
n nhau đây là đ
ề
u h
ắ
n v
ẫ
n mu
ố
n , có th
ể
là th
ứ
mình mu
ố
n không ph
ả
i k
ế
t qu
ả
nh
ư
th
ế
. Mình mu
ố
n chính là U Nhi hoàn h
ả
o.”Ch
ế
ệ
t…” Vân N
hai đánh m
ấ
t phong đ
ộ
l
ầ
n đ
ầ
u tiên lên ti
ế
ng ch
ử
ớ
i.
Xe ch
ạ
y v
ớ
ố
c đ
ộ
nhanh nh
ư
bay mang theo Vân U Nhi ch
ạ
y nhanh t
ớ
i đ
ị
a ng
ụ
c.
Ch
ư
a t
ừ
ồ
i xe ch
ạ
y nhanh nh
ư
v
ậ
y, Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ng đ
ế
n trong lòng bàn tay t
ấ
t c
ả
đ
ề
u là m
ồ
hôi.”Anh Kh
ả
i, anh,anh ch
ậ
ộ
t chút.” Tay Vân U Nhi dùng s
ứ
c c
ầ
m l
ấ
y dây an toàn, đ
ầ
u l
ưỡ
i cũng có chút th
ắ
t l
ạ
i.
Nh
ư
ng mà m
ặ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
ươ
i c
ườ
i. Đây
chính là t
ố
c đ
ộ
mà h
ắ
n thích nh
ấ
t. Hu
ố
ng chi có th
ể
ồ
i xe c
ủ
a mình chính là cô_ s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a mình.
Đ
ộ
t nhiên qu
ẹ
o th
ậ
t nhanh, xe th
ể
thao thi
ế
u chút n
ữ
a bay lên.
Vân U Nhi nh
ị
n không đ
ượ
c kinh hô, tim cũng đi theo lúc cao lúc th
ấ
p. N
ế
u nh
ư
mu
ố
n cô c
ứ
nh
ư
v
ậ
y ng
ồ
i trên xe anh hai lúc tan h
ọ
c, thì cô s
ớ
m mu
ộ
n cũng có m
ộ
t ngày là vì trái tim đ
ậ
p không đ
ượ
c mà t
ử
vong .
Khóe mi
ệ
ng khêu g
ợ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i kh
ẽ
nh
ế
ch lên, mang theo n
ụ
c
ườ
i .”Không bi
ế
t Vân Nhai bây gi
ờ
có ph
ả
i là h
ố
i h
ậ
n v
ạ
n ph
ầ
n không.” B
ở
i vì c
ô gái trong lòng bàn tay c
ủ
a h
ắ
ờ
đã tr
ở
thành ng
ườ
i ph
ụ
ữ
c
ủ
a mình nha.
Nói nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân U Nhi ngu ng
ơ
, anh Kh
ả
i là chán ghét mình hay là anh Nhai nha,hay là c
ả
nhà ng
ườ
i h
ọ
Vân
.
C
ả
ngày Vân U Nhi đ
ề
u là không yên lòng. Th
ầ
y giáo đang gi
ả
ng bài nh
ư
ng cô m
ộ
t chút cũng không có nghe l
ọ
t. Mà ngay c
ả
v
ấ
n đ
ề
th
ấ
y giáo nói cô cũng không bi
ế
t là cái gì. Nh
ư
ở
i vì cô là tam ti
ể
u th
ư
Vân gia, tr
ườ
ng h
ọ
c này tên là ‘ Vân C
ự
c ’ chính là do Vân gia m
ở
, cho nên th
ầ
y giáo cũng ch
ỉ
là c
ườ
ừ
ch
ứ
không truy c
ứ
u th
ậ
t sâu.
Sau khi tan h
ọ
c Vân U Nhi cũng không có theo l
ờ
i Vân Kh
ả
i nói ch
ờ
ở
ch
ỗ
h
ắ
n ch
ỉ
ồ
i cùng nhau v
ề
nhà, mà là m
ộ
t thân m
ộ
t mình
ở
trên đ
ườ
ng cái không bi
ế
t đi đâu, trong đ
ầ
u tràn đ
ầ
y hình
ả
nh bi th
ươ
ng kia, b
ả
n thân mình không còn s
ạ
ch s
ẽ
? M
ình không ph
ả
i là em gái mà là s
ủ
ng v
ậ
t,cho nên ch
ỉ
có th
ể
cho h
ắ
n mu
ố
n làm gì thì làm.
Nghĩ đ
ế
n đây n
ướ
c m
ắ
t l
ạ
ừ
ọ
ừ
ọ
t nh
ỏ
xu
ố
ng, trên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n thanh tú không còn n
ụ
c
ườ
i làm cho ng
ườ
i ta th
ươ
ng, có cũng ch
ỉ
là c
ứ
ng đ
ờ
và tr
ố
ỗ
g, gi
ố
ng nh
ư
là t
ượ
ỗ
ấ
t đi linh h
ồ
n.
Vân Kh
ả
i vĩnh vi
ễ
n đ
ề
u luôn làm cho ng
ườ
i ta chăm chú nhìn, đ
ứ
ở
d
ướ
i ánh m
ặ
ờ
i l
ạ
i so v
ớ
ặ
ờ
ự
c r
ỡ
còn chói m
ắ
t h
ơ
n. Nh
ư
ng tâm tình c
ủ
a h
ắ
n cũng không ph
ả
ố
t đ
ẹ
p nh
ư
v
ậ
y, b
ở
i vì h
ắ
n cho r
ằ
ủ
ng v
ậ
đáng lý đ
ứ
ng bên c
ạ
nh xe ch
ờ
đ
ợ
i h
ắ
n đ
ế
n nh
ư
ng mà không có ai đ
ứ
ng đ
ợ
i, đi
ề
u này làm cho tâm tình c
ủ
a h
ắ
n khó ch
ị
u đ
ế
n đ
ỉ
nh đi
ể
m.
“Vân Kh
ả
i, th
ậ
t may nha, mình tên là Lily, mình… .”
“Cút ngay.” Không đ
ợ
ể
u m
ỹ
ữ
nói h
ế
t l
ờ
i, Vân Kh
ả
i li
ề
ự
c mình đ
ố
v
ớ
ể
u m
ỹ
ữ
quát. Tâm tr
ạ
ng c
ủ
a h
ắ
n hi
ệ
ạ
ấ
t khó ch
ị
u, cho nên ai cũng đ
ừ
ng đ
ế
n ch
ọ
c h
ắ
n, đây chính là l
ờ
i nói vi
ế
ở
trên m
ặ
t h
ắ
n.
Ti
ể
u m
ỹ
ữ
ch
ỉ
có th
ể
hai tròng m
ắ
ư
ư
ủ
y khu
ấ
t sau đó b
ỏ
đi.
Mà s
ắ
c m
ặ
t c
ủ
a Vân Kh
ả
i là càng ngày càng khó co
i.
“Không th
ấ
y Vân U Nhi?” Thu
ậ
n tay b
ắ
t l
ấ
y m
ộ
t cái b
ạ
n h
ọ
c n
ữ
h
ỏ
i. Cũng không qu
ả
ườ
i h
ỏ
i có bi
ế
t hay không.
“Không có, không nhìn th
ấ
y.” Nhìn th
ấ
y g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân Kh
ả
ự
c b
ộ
i, b
ạ
n h
ọ
c n
ữ
run r
ẩ
y tr
ả
l
ờ
i. Coi nh
ư
là Vân Kh
ả
i quen bi
ế
ấ
nhi
ề
u nh
ư
ng mà ai cũng đ
ừ
ng hy v
ọ
ng h
ắ
n có th
ể
hi
ể
u đ
ượ
c th
ươ
ng hoa ti
ế
c ng
ọ
c.
Dùng s
ứ
c đ
ẩ
y b
ạ
n h
ọ
c n
ữ
ra.”Vân U Nhi cô không l
ậ
ứ
c xu
ấ
t hi
ệ
ở
ướ
c m
ặ
t c
ủ
a tôi,tôi nh
ấ
t đ
ị
nh khi
ế
n cô s
ố
ng không yên.” Th
ấ
ọ
ng ch
ử
ớ
i.
Nh
ư
ng mà Vân U Nhi cũng không
có xu
ấ
t hi
ệ
n đúng th
ờ
i gian ch
ỉ
đ
ị
nh.
H
ắ
n đ
ạ
ạ
nh vào xe th
ể
thao. C
ấ
ướ
c, tr
ầ
ặ
t đi v
ề
h
ướ
ng phòng h
ọ
c.
Nh
ư
ng mà l
ấ
y đ
ượ
c câu tr
ả
l
ờ
i là Vân U Nhi s
ớ
ở
v
ề
, h
ơ
ữ
a là m
ộ
t mình r
ờ
i kh
ỏ
ườ
ng h
ọ
c. Đi
ề
u này làm cho Vân Kh
ả
i l
ậ
ứ
c n
ổ
ậ
n lôi đì
nh.
Tàn b
ạ
o đ
ạ
p ga xe th
ể
thao không m
ụ
c đích ch
ạ
y trên đ
ườ
ng l
ớ
n. Vân Kh
ả
i không bi
ế
t mình đang tìm cái gì, nh
ư
ng con m
ắ
t chính là không t
ự
ch
ủ
tìm ki
ế
m kh
ắ
ơ
i.
Không bi
ế
t là x
ả
y ra chuy
ệ
n gì nh
ư
ng v
ừ
a lúc nhìn th
ấ
y vài ng
ườ
i thi
ế
u niên dáng v
ẻ
l
ư
u manh
vây quanh m
ộ
t dáng ng
ườ
i nh
ỏ
ầ
y.
Vân Kh
ả
i nhìn m
ộ
t cái li
ề
n nh
ậ
n ra dáng ng
ườ
i nh
ỏ
ầ
y b
ị
vây quanh chính là s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a mình. Mang theo t
ứ
c gi
ậ
n đóng m
ạ
nh c
ử
a xe. Tay không chút khách khí kéo thi
ế
u niên đang vây quanh Vân U Nhi ra. Tát tai hung hăng r
ơ
i vào má c
ủ
a Vân U Nhi.”Em đang làm gì, h
ọ
c ng
ườ
i ta theo đu
ổ
i đàn ông sao?” Gi
ọ
ng nói nh
ư
cũ là khinh b
ỉ
cùng khinh th
ườ
ng.
Vân U Nhi hai m
ắ
ư
ư
ng nhìn Vân Kh
ả
i đ
ộ
t nhiên xu
ấ
t hi
ệ
n,cho nên không đ
ể
ý t
ớ
i h
ắ
n đang khinh b
ỉ
mình.
“
Ở
đâu ra đ
ồ
ặ
ắ
dám phá h
ư
chuy
ệ
ố
t c
ủ
a lão t
ử
nha.” Thi
ế
u niên dáng v
ẻ
l
ư
u manh kia đang b
ự
c mình, th
ậ
t v
ấ
t v
ả
ớ
i tìm th
ấ
y m
ộ
ườ
i v
ừ
a ý ,đ
ộ
t nhiên l
ạ
i xu
ấ
t hi
ệ
ộ
ườ
i phá h
ư
chuy
ệ
ố
t.
” Vân Kh
ả
i không đ
ể
ý m
ấ
y thi
ế
u niên dáng v
ẻ
l
ư
u manh kia. Ch
ỉ
lo t
ố
ầ
ặ
ầ
m thét v
ớ
i Vân U Nhi “Còn ch
ư
a cút tr
ở
v
ề
”
Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
ngoan ngoãn nghe l
ờ
i. Đúng là m
ấ
y m
ấ
y thi
ế
u niên này ngăn c
ả
n đ
ườ
ng đi c
ủ
a cô.
“Nh
ư
th
ế
nào cũng ph
ả
i vui đùa cùng m
ấ
y ng
ườ
i chúng ta m
ộ
t chút m
ớ
i đi.” M
ộ
ườ
i trong đám thi
ế
u niên đó v
ẻ
ặ
t dâm lo
ạ
n nhìn xem Vân U Nhi.
Vân Kh
ả
i tính tình cũng không có t
ố
t nh
ư
v
ậ
y, tr
ự
c ti
ế
p dung n
ấ
m đ
ấ
m chào h
ỏ
i.
M
ộ
t giây sau,m
ấ
y ng
ườ
i đó li
ề
n vây
l
ạ
i đánh v
ớ
i nhau
.
Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ng kêu to, xông lên tr
ướ
c mu
ố
n kéo tay tay m
ấ
y ng
ườ
i đó ra.
Vân Kh
ả
i l
ạ
ộ
t tay đ
ẩ
y Vân U Nhi ra.”Cút ngay, không c
ầ
n đ
ứ
ạ
i đây ch
ướ
ắ
t.” M
ấ
y ng
ườ
i này h
ắ
n Vân Kh
ả
i còn không đ
ể
vào m
ắ
t.
“Ro
ẹ
t… .” Thanh âm tinh
ế
vang lên. Má trái hoàn m
ỹ
c
ủ
a Vân Kh
ả
i đích th
ự
c l
ậ
ứ
c xu
ấ
t hi
ệ
ộ
t v
ế
t th
ươ
ng dài ba cm đ
ỏ
ươ
i.
“Nh
ư
th
ế
nào, đ
ồ
ặ
ắ
ng, lúc này đ
ể
xem ng
ươ
i đ
ắ
c ý th
ế
nào.” M
ộ
ườ
i thi
ế
u niên tay ch
ẳ
ế
t lúc có thêm m
ộ
t con dao nh
ỏ
, nhìn th
ấ
y g
ươ
ặ
t h
oàn m
ỹ
c
ủ
a Vân Kh
ả
i xu
ấ
t hi
ệ
n v
ế
t th
ươ
ng h
ắ
n h
ả
ậ
n thách th
ứ
c. B
ở
i vì b
ọ
n h
ọ
năm ng
ườ
i rõ ràng không th
ể
đánh thua tay m
ặ
ắ
ng nha. Th
ấ
y dáng v
ẻ
c
ủ
a Vân Kh
ả
ọ
n h
ọ
suy đoán Vân Kh
ả
i nh
ấ
t đ
ị
nh là m
ộ
t thi
ế
u gia không có vi
ệ
c gì làm đ
ế
n đây gây chuy
ệ
n.
Vân Kh
ả
i l
ạ
i l
ơ
đ
ễ
nh.”Ph
ả
i không?” Khóe mi
ệ
ng khêu g
ợ
i v
ẫ
n nh
ư
cũ mang theo n
ụ
c
ườ
i nh
ạ
o nh
ư
có nh
ư
không.H
ắ
n không ph
ả
i là r
ấ
t đ
ể
ý g
ươ
ặ
t này, ng
ượ
c l
ạ
i có đi
ể
m chán ghét, nh
ư
ng không có nghĩa là ch
ọ
c t
ớ
i Vân Kh
ả
i này s
ẽ
bình an vô s
ự
.
K
ế
t qu
ả
chính là
ấ
y phút sau, m
ấ
y ng
ườ
i thi
ế
u niên đó toàn b
ộ
ằ
m trên m
ặ
t đ
ấ
t kêu rên.
Vân Kh
ả
ư
u nhã khom l
ư
ng, l
ẳ
ng l
ặ
ng nh
ặ
t lên con dao nh
ỏ
ằ
m trên m
ặ
t đ
ấ
t, đi đ
ế
ườ
i thi
ế
u niên kia, m
ắ
t nhìn xu
ố
ng h
ắ
n đang n
ằ
m trên m
ặ
t đ
ấ
t kêu rên. Khóe mi
ệ
ng xinh đ
ẹ
p kh
ẽ
nh
ế
c
h lên, t
ỏ
a ra mùi v
ị
nguy hi
ể
m.
“Anh Kh
ả
i.” Vân U Nhi thì l
ạ
ế
ụ
c
ườ
i này có ý nghĩa gì, cho nên kh
ẩ
ươ
ế
n lên nhìn Vân Kh
ả
i.
“Nh
ư
th
ế
nào? Em r
ấ
t thích cùng b
ọ
n h
ọ
‘ t
ằ
ị
u v
ớ
i nhau ’ph
ả
i không.” Vân Kh
ả
i đem hai ch
ữ
“t
ằ
ị
u” nói thành tr
ườ
ng âm, trong m
ắ
t không có ý t
ố
t nhìn m
ặ
t Vân U Nhi.
“Không, không ph
ả
i nha.” Vân U Nhi v
ộ
i vàng l
ắ
c đ
ầ
u.
“Không ph
ả
i thì cút qua m
ộ
t bên.” L
ạ
i dám làm trái v
ớ
i ý c
ủ
a mình.
“Nh
ư
ng mà anh… .” Nhìn con dao nh
ỏ
trong tay Vân Kh
ả
i, Vân U Nhi s
ợ
hãi ,không bi
ế
t anh Kh
ả
i mu
ố
n làm cái gì nha.
Vân Kh
ả
i làm ng
ơ
ở
i vì h
ắ
ướ
c mu
ố
n báo thù cho mình, sau đó m
ớ
i có th
ể
th
ậ
ố
t d
ạ
y d
ỗ
‘ s
ủ
ng v
ậ
t ’ làm trái ý mình.
Nhìn th
ấ
y trong m
ắ
t Vân Kh
ả
ắ
c sén, chân c
ủ
a Vân U Nhi không t
ự
ch
ủ
lui v
ề
phía sau. Tim b
ắ
t đ
ầ
u s
ợ
hã
i .
Đôi giày tr
ắ
ng tàn b
ạ
ẫ
m nát cánh tay đ
ể
trên m
ặ
t đ
ấ
t c
ủ
a thi
ế
u niên kia, nh
ư
ng nh
ư
v
ậ
y không làm cho Vân Kh
ả
i hài lòng, cho nên chân c
ủ
a h
ắ
n nghi
ề
n ‘ tay ’d
ướ
i chân mình . Đ
ố
i v
ớ
ế
ng kêu rên, Vân Kh
ả
i nh
ư
cũ là làm ng
ơ
.”Nh
ớ
k
ỹ
, tôi tên là Vân K
h
ả
i.” Cao ng
ạ
o nói ra tên c
ủ
a mình, sau đó con dao r
ơ
i trên m
ặ
t đ
ấ
t thi
ế
u niên ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y máu t
ươ
ừ
ươ
ặ
t c
ủ
a mình tuôn ra bên ngoài, nh
ư
ng không có năng l
ự
c ch
ố
ng c
ự
. Vân Kh
ả
i thì hài lòng ném con dao nh
ỏ
trên tay mình xu
ố
ng, khóe mi
ệ
ng xinh đ
ẹ
au đó nh
ế
ch lên, l
ộ
ra đ
ặ
c bi
ệ
ế
ng c
ườ
i cu
ồ
ng v
ọ
ng c
ủ
a h
ắ
n.
M
ắ
t l
ạ
nh nhìn m
ộ
ầ
y ph
ế
v
ậ
t ch
ạ
y tr
ố
i ch
ế
t, hi
ệ
ạ
ờ
đ
ế
n phiên s
ủ
ng v
ậ
t làm trái v
ớ
i ý mình,Vân Kh
ả
i híp m
ắ
t nhìn dáng ng
ườ
i nh
ỏ
nh
ắ
n đang d
ự
a trên xe đua c
ủ
a mình run l
ẩ
y b
ẩ
y, h
ắ
ừ
ướ
c ti
ế
ớ
ầ
n.
Nhìn th
ấ
y má trái Vân Kh
ả
ữ
l
ạ
i máu t
ươ
i và g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú còn kèm theo n
ụ
c
ườ
i cu
ồ
ng v
ọ
ng, Vân U Nhi ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y c
ả
ườ
ị
ộ
t c
ổ
lãnh khí vây quanh, lúc này anh Kh
ả
i không còn là m
ặ
t l
ạ
nh đ
ố
i đãi cô, mà là có th
ể
đem cô mang và
o đ
ị
a ng
ụ
c Tu La.
“Nh
ư
th
ế
nào? S
ợ
à,nh
ư
ng anh l
ạ
i không nghĩ nh
ư
v
ậ
y,em không ph
ả
i là r
ấ
ả
n lãnh sao? Không ph
ả
i là đem l
ờ
i nói c
ủ
a Vân Kh
ả
i này tr
ở
thành gió th
ổ
i bên tai à?” V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i có chút khinh th
ườ
ng.
T
ừ
ng ch
ữ
l
ạ
i nh
ư
băng châm chui vào tro
ng l
ỗ
tai c
ủ
a Vân U Nhi. Cô s
ợ
h
ơ
ữ
a còn là r
ấ
ợ
, b
ở
i vì không bi
ế
t Vân Kh
ả
ẽ
đ
ố
i v
ớ
i cô làm cái gì.
“B
ố
p… .” Ti
ế
ạ
t tai thanh thúy vang lên.
N
ử
a bên m
ặ
t c
ủ
a Vân U Nhi nhanh chóng s
ư
ng đ
ỏ
.
Vân kh
ả
i hung d
ữ
ắ
m cái c
ằ
m khéo léo c
ủ
a Vân U Nhi lên,
ặ
t áp vào bên tai Vân U Nhi, tà m
ị
ở
ệ
ng nói: “Em nói anh nên làm nh
ư
th
ế
nào đ
ể
ừ
ng ph
ạ
ươ
i không nghe l
ờ
i đây ? S
ủ
ng v
ậ
t.
”
“Anh kh
ả
i,em… .” Cô s
ợ
đ
ế
n ngay c
ả
lá gan đ
ề
u run r
ẩ
y theo.
“Em cũng x
ứ
ng sao.” Vân Kh
ả
i v
ẫ
n nh
ư
cũ c
ườ
i nh
ạ
o cô. Nh
ư
ay kia l
ạ
i chui vào trong áo c
ủ
a Vân U Nhi, giày xéo v
ậ
ề
ạ
ướ
c ng
ự
c Vân U Nhi.
Đ
ộ
ng tác nh
ư
v
ậ
y làm cho ng
ườ
i c
ủ
a Vân U Nhi run r
ẩ
y không thôi. Thân th
ể
mu
ố
ờ
i kh
ỏ
i Vân Kh
ả
i ki
ề
m ch
ế
. Đây là trên đ
ườ
ng cái r
ộ
ng l
ớ
n.
Vân Kh
ả
i l
ạ
i tăng thêm l
ự
c đ
ạ
o trên tay, dùng cái này đ
ể
c
ả
nh cáo Vân U Nhi ch
ớ
l
ộ
n x
ộ
n.
“Em nói xem n
ế
u nh
ư
anh l
ộ
t đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh c
ủ
a em t
ạ
i đây,em có th
ể
ở
thành tin t
ứ
c trang đ
ầ
u ngày mai hay không, Tam ti
ể
u th
ư
Vân gia thân th
ể
ầ
n tru
ồ
ng trên
đ
ườ
ng cái r
ộ
ng l
ớ
n, khi đó em đoán xem m
ọ
ườ
ẽ
nhìn vào em nh
ư
th
ế
nào, Vân Đang Th
ế
và Tô Tình Phong có th
ể
còn đem ng
ươ
ở
thành con gái c
ủ
a mình hay không, Vân Nhai có th
ể
xem em tr
ở
thành b
ả
ố
i hay không.”Đôi môi xinh đ
ẹ
p c
ủ
a Vân Kh
ả
i phun ra
l
ờ
i nói c
ự
c kỳ tàn nh
ẫ
n.
“Không, không nha anh Kh
ả
i, em bi
ế
t sai r
ồ
i,em l
ầ
n sau nh
ấ
t đ
ị
nh nghe l
ờ
i anh Kh
ả
i nói,em nh
ấ
t đ
ị
nh ngoan ngoãn nghe l
ờ
i.” L
ờ
i nói c
ủ
a Vân Kh
ả
i làm Vân U Nhi r
ơ
i l
ệ
. B
ở
i vì cô tin t
ưở
ng anh Kh
ả
i phóng đãng nh
ư
v
ậ
y không có gì là là
m không đ
ượ
c.Cô không dám t
ưở
ượ
ng k
ế
t qu
ả
nh
ư
anh Kh
ả
i nói, bá ph
ụ
bá m
ẫ
u thì nh
ư
th
ế
nào, anh Kh
ả
i thì nh
ư
th
ế
nào. Nh
ư
v
ậ
y chính cô đã s
ỉ
nh
ụ
c Vân gia.
“Th
ậ
t không? Đúng là anh hi
ệ
ạ
ấ
ứ
c gi
ậ
n,em nói đi anh làm sao m
ớ
i có th
ể
nguôi gi
ậ
n.” Vân K
h
ả
i c
ố
ý dùng s
ứ
c giày xéo ng
ự
c c
ủ
a Vân U Nhi. Nh
ư
ng l
ờ
i nói này l
ạ
i d
ị
u dàng nh
ư
v
ậ
y, d
ị
u dàng đ
ế
n làm cho ng
ườ
i ngoài hoài nghi h
ắ
n đang nói chuy
ệ
n v
ớ
ạ
gái, mà không ph
ả
i đang uy hi
ế
p em gái y
ế
u
ớ
t c
ủ
a mình.
Vân U Nhi đau đ
ế
n nhíu mày, nh
ư
ng cũng khôn
g dám có b
ấ
t kỳ đ
ộ
ng tác gì b
ở
i vì đây là đ
ườ
ng cái.
“Nói đi, nói em mu
ố
n làm nh
ư
th
ế
nào đ
ể
cho anh nguôi gi
ậ
n.” Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi b
ị
đau đ
ế
n nhíu mày trên m
ặ
t còn ch
ả
y xu
ố
ướ
c m
ắ
t,trong lòng c
ủ
a Vân Kh
ả
i không hi
ể
u t
ạ
i sao có h
ư
ng ph
ấ
n và th
ỏ
a mãn.
“Em không bi
ế
t.” Vân U Nhi th
ậ
ự
không bi
ế
t nên làm nh
ư
th
ế
nào m
ớ
i có th
ể
làm cho anh Kh
ả
i buông tha chính mình. Cô luôn c
ố
ắ
ng mu
ố
n làm t
ố
t em gái c
ủ
a Vân Kh
ả
i, nh
ư
ng đ
ổ
i l
ấ
y chính là nh
ụ
c nhã nh
ư
bây gi
ờ
.Lúc này Vân U Nhi ch
ỉ
hy v
ọ
ng xa v
ờ
i làm em gá
i mà Vân Kh
ả
i thích, mà là có th
ể
ờ
i xa cáí ng
ườ
i phóng đãng coi tr
ờ
ằ
ng vung Vân Kh
ả
i.
“Không bi
ế
t, đ
ể
anh xem không ph
ả
i là không bi
ế
t th
ậ
t không? L
ạ
i dám đem l
ờ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i này tr
ở
thành gió th
ổ
i bên tai, còn dám đi d
ụ
d
ỗ
đàn ông, em nói xem anh có
ph
ả
i c
ầ
n ph
ả
i đ
ư
a em đ
ế
n quán bar hay không,đ
ể
cho nhi
ề
u ng
ườ
i đàn ông đ
ế
ờ
i em h
ơ
n.” Vân Kh
ả
i trên m
ặ
t không có t
ứ
c gi
ậ
n,có cũng ch
ỉ
là khinh th
ườ
ng. Tay t
ừ
ướ
c ng
ự
c Vân U Nhi m
ộ
t chút d
ờ
i xu
ố
ng phía d
ướ
i, m
ụ
c tiêu nh
ắ
m th
ẳ
ng chính là qu
ầ
n lót c
ủ
a Vâ
n U Nhi.
“Anh Kh
ả
i, không c
ầ
n ph
ả
i nh
ư
v
ậ
y,em xin anh,em bi
ế
t sai r
ồ
i, xin anh tha cho em đ
ượ
c không? .” Khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n c
ủ
a Vân U Nhi b
ở
i vì s
ợ
hãi cho nên càng thêm tái nh
ợ
t. Tay còn b
ắ
t l
ấ
y móng vu
ố
t sói còn trong áo mình. Bây gi
ờ
là ban ngày, mà
ở
đ
ây là đ
ườ
ng cái đông ng
ườ
i. Vân Kh
ả
i có th
ể
không thèm đ
ể
ý nh
ư
ng cô_ Vân U Nhi không th
ể
nha.
“Buông tay.” L
ờ
i nói có l
ự
c nh
ư
ụ
c
ườ
i trên m
ặ
t v
ẫ
n nh
ư
cũ mê ng
ườ
i nh
ư
v
ậ
y.
“Anh Kh
ả
i, em xin anh đ
ừ
ng nh
ư
v
ậ
y nha.” Vân U Nhi kh
ẩ
n c
ầ
u nh
ư
ng tay l
ạ
i không b
uông ra.
Câu tr
ả
l
ờ
i nh
ư
v
ậ
y ch
ọ
c gi
ậ
n tâm tr
ạ
ng v
ố
ấ
t kém c
ủ
a Vân Kh
ả
i. Tay kia ác ngoan ngoan níu l
ạ
i tóc dài c
ủ
a Vân U Nhi, môi áp vào bên tai Vân U Nhi nói g
ằ
ừ
ng ch
ữ
nói: “Anh b
ả
o em buông tay, có nghe th
ấ
y không, b
ằ
ng không đ
ừ
ng trách anh không c
ó nh
ắ
c nh
ở
em.”
Hai chân c
ủ
a Vân U Nhi m
ề
m nhũn, th
ậ
t quỳ g
ố
i bên chân Vân Kh
ả
i.”Anh Kh
ả
i,em xin anh tha cho em đ
ượ
c không? Em có th
ể
cách anh Kh
ả
ấ
t xa, em ch
ỉ
xin anh Kh
ả
i có th
ể
buông tha em.” Không h
ề
tôn nghiêm c
ầ
u kh
ẩ
n, Vân U Nhi ch
ỉ
hi v
ọ
ng Vân Kh
ả
i có th
ể
buông tha cô, có th
ể
đ
ể
cho cô m
ộ
t con đ
ườ
ố
.
“Không th
ể
nào.” Vân Kh
ả
i thu h
ồ
i tay c
ủ
a mình ng
ồ
i xu
ố
ng bên c
ạ
nh Vân U Nhi
ư
u nhã nói ra ba ch
ữ
này. B
ấ
t quá h
ắ
ấ
t hài lòng thái đ
ộ
hi
ệ
ạ
i c
ủ
a Vân U Nhi, b
ở
i vì đây m
ớ
i là thái đ
ộ
ủ
ng v
ậ
t nên có.
V
ẻ
ặ
t bi th
ươ
ng Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
nh
ư
ộ
ủ
ng v
ậ
t đi theo Vân Kh
ả
ở
l
ạ
ơ
ừ
ọ
i là ‘ nhà ’ bây gi
ờ
không ph
ả
i là nhà .
“U Nhi, m
ặ
t c
ủ
a em làm sao v
ậ
y?” Vân U Nhi v
ừ
a đi vào c
ử
a,Vân Nhai li
ề
n phát hi
ệ
n Vân U Nhi s
ư
ng đ
ỏ
ử
a bên m
ặ
cùng n
ướ
c m
ắ
t trên m
ặ
t. Ánh m
ắ
ắ
c bén nhìn v
ề
phía Vân Kh
ả
i nh
ấ
t đ
ị
nh l
ạ
i là Kh
ả
i khi d
ễ
U Nhi.
“Không có vi
ệ
c gì,em lên l
ầ
u làm bài t
ậ
ướ
c .” Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
đem đ
ầ
u c
ủ
a mình cúi th
ậ
t th
ấ
p đi lên l
ầ
u. Hi
ệ
ạ
i bình an vô s
ự
ớ
i là an
ủ
i duy nh
ấ
t trong long c
ủ
a Vân U Nhi.
Vân Nhai c
ấ
ướ
c mu
ố
ế
n lên tra xét,nh
ư
ng mà cu
ố
i cùng v
ẫ
n là l
ự
a ch
ọ
n thu h
ồ
ướ
c chân c
ủ
a mình, cho dù bi
ế
t rõ thì ph
ả
i làm th
ế
nào đây, không ph
ả
i là ch
ỉ
có th
ể
nhìn kh
ả
i đ
ố
i v
ớ
i U Nhi mu
ố
n làm gì thì làm sao? Tim v
ẫ
n đ
au nh
ư
cũ.
“M
ặ
t c
ủ
a em?” Nhìn th
ấ
y v
ế
t máu khô đ
ọ
ng trên m
ặ
t Vân Kh
ả
i ,Vân Nhai m
ở
ệ
ng h
ỏ
i.
“Em gái b
ả
ố
i c
ủ
a anh b
ị
đàn ông t
ổ
n th
ươ
ng . Không nghĩ t
ớ
i đi cô
ấ
y l
ạ
i phóng đãng nh
ư
v
ậ
y.” Vân Kh
ả
i khinh th
ườ
ng h
ừ
l
ạ
nh. H
ắ
n cho là mình nói đúng là s
ự
th
ậ
t.
“Không th
ể
nào?” Vân Nhai l
ạ
i không tin b
ở
i vì h
ắ
n hi
ể
u rõ U Nhi, U Nhi là cô gái đ
ơ
n thu
ầ
n nh
ấ
t.
“Không tin chính anh đi h
ỏ
i cô
ấ
y đi, b
ấ
t quá em tin t
ưở
ng cô
ấ
y không dám nói v
ớ
i anh. B
ở
i vì cô
ấ
y còn mu
ố
n dùng g
ươ
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n vô t
ộ
i kia tranh th
ủ
ự
yêu thu
ơ
ng c
ủ
a anh.” Tay nh
ẹ
nhàng xoa lên v
ế
t th
ươ
ng gò má chính mình, khóe mi
ệ
ng kh
ẽ
nh
ế
ch lên l
ộ
ra n
ụ
c
ườ
i hoàn m
ỹ
nh
ư
ng l
ạ
i nh
ư
Tu La lo
ạ
i mang theo nguy hi
ể
m không bi
ế
t.
“Em rõ ràng không thích U Nhi, vì sao còn mu
ố
ả
o cô
ấ
y
ở
c
ạ
nh em.”
“Ch
ơ
h
ậ
t thú v
ị
.” Câu tr
ả
l
ờ
i vô sĩ kia phun nha.S
ắ
c m
ặ
t nh
ư
cũ không đ
ế
m x
ỉ
a t
ớ
i.
“Ch
ơ
i th
ậ
t thú v
ị
.” Cũng b
ở
i vì ch
ơ
i th
ậ
t thú v
ị
sao? Ch
ơ
i th
ậ
t thú v
ị
có th
ể
đ
ố
i đãi cô gái s
ố
ng chung m
ộ
t nhà m
ườ
i ba năm nh
ư
v
ậ
y sao? Vân Nhai b
ắ
t đ
ầ
u c
ả
m th
ấ
y em trai c
ủ
a mì
nh là xa l
ạ
nh
ư
v
ậ
y.
“N
ế
u nh
ư
cô
ấ
y có th
ể
hi
ể
u thân ph
ậ
n c
ủ
a mình,em tin t
ưở
ng cô
ấ
y s
ẽ
ố
ấ
t vui.” Mà thân ph
ậ
n c
ủ
a cô chính là s
ủ
ng v
ậ
t Vân Kh
ả
i này, có th
ể
ặ
c h
ắ
n Vân Kh
ả
i mu
ố
n làm gì thì làm tìm ki
ế
ề
m vui thú trên ng
ườ
ủ
ng v
ậ
t.
Nhìn th
ấ
y ng
ườ
i có khuôn m
ặ
ố
ng nh
ư
mình,Vân Nhai l
ạ
i l
ự
a ch
ọ
ầ
ặ
c.
Xem sách trên bàn sách v
ở
, Vân U Nhi đ
ầ
u óc tr
ố
ỗ
ng. Nh
ư
ướ
c m
ắ
t l
ạ
i là hình
ả
nh mình n
ằ
ở
d
ướ
i thân Vân Kh
ả
i,không hi
ể
u sao n
ướ
c m
ắ
t l
ạ
i ch
ả
y xu
ố
ng,t
ừ
ọ
ố
ế
ộ
ọ
t.
C
ử
a, nh
ẹ
nhàng m
ở
ra. M
ặ
t Vân Nhai có nét lo l
ắ
ng đi đ
ế
n bên c
ạ
nh Vân U Nhi, nhìn th
ấ
y Vân U Nhi khóc không ra ti
ế
ng tim h
ắ
n th
ắ
t l
ạ
i .”U Nhi.” Không bi
ế
t nên nói cái gì, càng không bi
ế
t nên an
ủ
i nh
ư
th
ế
nào. N
ế
u ngày đó mình và U Nhi cùng nhau v
ề
nhà th
ì s
ẽ
không x
ả
y ra chuy
ệ
n nh
ư
th
ế
này.
Nhìn th
ấ
y Vân Nhai đ
ộ
t nhiên xu
ấ
t hi
ệ
ở
ướ
c m
ặ
t mình Vân U Nhi c
ố
ắ
ng lau chùi gi
ọ
ướ
c m
ắ
t trên m
ặ
t mình.”Em không sao, không có vi
ệ
c gì.”
“M
ặ
t làm sao v
ậ
y?” Tay d
ị
u dàng xoa lên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
ư
ng đ
ỏ
c
ủ
a V
ân U Nhi.
“Không có vi
ệ
c gì em không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ị
th
ươ
ng .” L
ầ
n đ
ầ
u tiên cô nói d
ố
i v
ớ
i Vân Nhai l
ạ
i là b
ở
i vì nguyên nhân này.
“Th
ậ
t xin l
ỗ
i, là anh Nhai không có b
ả
o v
ệ
ố
t U Nhi.” Nhìn khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n đã t
ừ
ng tràn đ
ầ
y n
ụ
c
ườ
i,Vân Nhai tràn đ
ầ
y áy
náy nói xin l
ỗ
i.
“Không, đây không ph
ả
i l
ỗ
ạ
i anh Nhai, là U Nhi làm ch
ư
a đ
ủ
ố
t.” Bên trong lòng mình gi
ậ
ữ
c
ỡ
nào nh
ư
ng mà Vân U Nhi v
ẫ
n đem t
ấ
t c
ả
ọ
i chuy
ệ
n đ
ề
u là do cô làm ch
ư
a đ
ủ
ố
t trên m
ặ
t.”Anh Nhai có th
ể
đáp
ứ
ng U Nhi m
ộ
t vi
ệ
c không? Coi
nh
ư
cái gì cũng không có x
ả
y ra, U Nhi không mu
ố
n đ
ể
cho cha m
ẹ
ế
t rõ m
ọ
i chuy
ệ
n, không mu
ố
n đ
ể
cho cha m
ẹ
và anh hai không vui, cho nên anh Nhai có th
ể
đ
ồ
ng ý v
ớ
i U Nhi không?” Cho dù Vân Kh
ả
i đ
ố
i đãi v
ớ
i cô nh
ư
v
ậ
y nh
ư
ng mà Vân U Nhi v
ẫ
n hi v
ọ
ng Vân Kh
ả
i cùng v
ớ
i v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
quan h
ệ
có th
ể
thay đ
ổ
ố
.
N
ằ
ở
trên gi
ườ
ng Vân U Nhi m
ặ
c dù nh
ắ
ị
t đ
ế
n mí m
ắ
t đánh nhau, nh
ư
ng mà v
ẫ
n không ng
ủ
đ
ượ
c, đây là m
ộ
t lo
ạ
i ph
ả
ứ
ấ
t kỳ l
ạ
i. Cho nên Vân U Nhi bò d
ậ
y, bò xu
ố
ườ
ng, ng
ồ
i ch
ồ
m h
ổ
ồ
ở
góc t
ườ
ng c
ưỡ
ng bách chính mình nh
ắ
ắ
t l
ạ
i, t
ậ
n l
ự
c làm cho đ
ầ
u óc mình không nghĩ gì.
Đ
ườ
ng cái r
ộ
ng l
ớ
n, thân th
ể
nh
ỏ
nh
ắ
n không m
ả
nh v
ả
i che thân đ
ứ
ở
ướ
c xe b
ấ
t an nhìn chung quanh, mà trong m
ỗ
ộ
t chi
ế
c xe ch
ạ
y qua đ
ề
u là m
ộ
ươ
ặ
t quen
thu
ộ
c, có th
ầ
y c
ủ
a mình, có b
ạ
n h
ọ
c c
ủ
a mình, có cha m
ẹ
nuôi, còn có anh Nhai. Mà cách đó không xa có m
ộ
t chi
ế
c xe th
ể
thao quý giá màu xám b
ạ
c đ
ể
mui tr
ầ
ườ
ồ
i trong xe là ác ma Vân Kh
ả
i, h
ắ
n c
ườ
i nh
ạ
o cô. Không ph
ả
i ch
ỉ
có h
ắ
ộ
t mình c
ườ
i nh
ạ
o, t
ấ
t c
ả
ọ
ườ
i đ
ể
u đang c
ườ
i nh
ạ
o. Ti
ế
ng c
ườ
i tà ác lan truy
ề
n trong không khí, m
ặ
c cho cô gái g
ầ
y y
ế
u l
ấ
y tay che l
ỗ
tai c
ủ
a mình, ti
ế
ng c
ườ
i nh
ạ
o đ
ề
u có th
ể
chui vào trong tai cô.
“Ha ha… , Vân U Nhi, không nghĩ t
ớ
i con là cô gái nh
ư
th
ế
, chúng ta không
thích con,con th
ậ
ự
làm m
ấ
ặ
t Vân gia chúng ta,con th
ậ
t đúng là s
ỉ
nh
ụ
c c
ủ
a Vân gia chúng ta.” Gi
ọ
ng c
ủ
a Tô Tình Phong không h
ề
nhân t
ừ
.
“Vân U Nhi,em không còn là em gái c
ủ
a anh, anh không có em gái không bi
ế
t x
ấ
u h
ổ
nh
ư
v
ậ
y.” Khuôn m
ặ
ươ
i c
ườ
i c
ủ
a
Vân Nhai không h
ề
d
ị
u dàng.
“Ha ha, Vân U Nhi, đây là thân ph
ậ
n cô nên có,cô là s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a tôi, cô là s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a tôi, cô là s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a tôi……………. … .” Ti
ế
ng c
ườ
i tà v
ọ
ng đâm th
ẳ
ng th
ẳ
ng vào tai cô.
“A, không ph
ả
i, không ph
ả
i em, không ph
ả
i em, không
ph
ả
i em Vân U Nhi đ
ầ
u đ
ầ
y m
ồ
hôi l
ạ
nh m
ở
hai m
ắ
t ra, đ
ậ
p vào mi m
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi là khuôn m
ặ
t hoàn m
ỹ
đang c
ườ
i.
Khóe mi
ệ
ng Vân Kh
ả
i mang theo n
ụ
c
ườ
i, mà h
ắ
n lúc này đang tr
ầ
ụ
ồ
ở
trên ng
ườ
i Vân U Nhi dùng s
ứ
c ch
ạ
y băng.
C
ả
m th
ụ
đ
ượ
c ch
ỗ
ư
ậ
ị
v
ậ
t gì đó hung hăng ti
ế
n vào, Vân U Nhi l
ạ
i ch
ỉ
có th
ể
là c
ắ
n ch
ặ
t răng ch
ị
u đ
ự
ng. Mà đ
ạ
i não d
ườ
ng nh
ư
còn chìm trong m
ộ
ng ch
ư
a có t
ỉ
nh l
ạ
C
ả
m th
ụ
đ
ượ
c ng
ườ
i nh
ỏ
nh
ắ
n d
ướ
i thân tr
ầ
ặ
c ti
ế
p nh
ậ
n, khóe mi
ệ
ng Vân Kh
ả
i nh
ế
ch lên, xem ra cô bi
ế
t mình nên
có thái đ
ộ
gì .
Th
ờ
i gian không bi
ế
t qua bao lâu,Vân Kh
ả
ớ
i hài lòng t
ừ
trong thân th
ể
Vân U Nhi rút ra, ti
ệ
n tay c
ầ
m l
ấ
y áo choàng t
ắ
m bên gi
ườ
ặ
c lên ng
ườ
i, ngay c
ả
nhìn cũng không nhìn Vân U Nhi m
ộ
t cái, tr
ự
c ti
ế
p đi ra kh
ỏ
i phòng ng
ủ
.
Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
ừ
ắ
ố
ỗ
ng nhìn xem nóc nhà.Cô đâu ch
ỉ
là s
ủ
ng v
ậ
t, qu
ả
th
ự
c chính là gi
ố
ng nh
ư
gái đi
ế
m. Gái đi
ế
m còn có quy
ề
n l
ự
a ch
ọ
n có quy
ề
ế
p khách hay không, nh
ư
ng mà cô Vân U Nhi thì không có.
M
ặ
c k
ệ
tâm tình c
ủ
a cô không t
ố
t nh
ư
th
ế
nào, m
ặ
ờ
i cũng s
ẽ
không thu h
ồ
i ánh sang c
ủ
a nó.
Vân Nhai không ch
ỉ
ộ
t l
ầ
n nhìn đ
ồ
ng h
ồ
trên c
ổ
tay mình, tr
ướ
c đó vào lúc này U Nhi đã s
ớ
ồ
ạ
i v
ị
trí c
ủ
a mình ăn b
ữ
a sáng ch
ờ
đi h
ọ
c, nh
ư
ng mà hôm nay cho đ
ế
n bây gi
ờ
, U Nhi v
ẫ
n không có xu
ấ
t hi
ệ
n.
V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i nh
ư
là không quan tr
ọ
ng. M
ắ
t nheo l
ạ
i vu
ố
t vu
ố
t chìa khóa xe trong tay mình. H
ắ
n cũng không tin Vân U Nhi có can đ
ả
m thoát kh
ỏ
i Vân gia, ch
ạ
y tr
ố
n kh
ỏ
i mình.
“Dì Ngô, U Nhi v
ẫ
n ch
ư
a r
ờ
ườ
ng sao?” L
ạ
ộ
t l
ầ
ữ
a nhìn v
ề
phía thang l
ầ
u, xác đ
ị
nh không có bong ng
ườ
i U Nhi,Vân Nhai đi vào phòng b
ế
p h
ỏ
i Dì Ngô đang b
ậ
ộ
n giúp vi
ệ
c.
“Tôi v
ừ
a r
ồ
i th
ấ
y Tam ti
ể
u th
ư
ủ
ấ
t ngon, cho nên s
ẽ
không nh
ẫ
n tâm đánh th
ứ
c cô
ấ
y, tôi hi
ệ
ạ
i đi g
ọ
i Tam ti
ể
u th
ư
ờ
ườ
ng.” Dì Ngô nhìn thoáng qua đ
ồ
ng h
ồ
treo trên t
ườ
ồ
i nói v
ớ
i Vân Nhai. Trong lòng không kh
ỏ
i lo l
ắ
ng, b
ở
i vì Vân U Nhi t
ừ
nh
ỏ
đ
ế
n l
ớ
n ch
ư
a t
ừ
ng d
ậ
y mu
ộ
n qua, càng không c
ầ
n ai g
ọ
ờ
ườ
ng, mà ngay c
ả
tam ti
ể
u th
ư
ngã b
ệ
nh đ
ề
u không ngo
ạ
i l
ệ
, nh
ư
ng mà hôm nay…
“Hay là đ
ể
tôi g
ọ
i.” M
ắ
Vân Nhai không t
ự
giác nhìn v
ề
phía Vân Kh
ả
i đang nhàn nhã. Trong lòng t
ự
a h
ồ
nghĩ t
ớ
i đi
ề
u gì.
Nhìn th
ấ
y Vân Nhai kh
ẩ
ươ
ng, đáy m
ắ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
i thoáng hi
ệ
n lên m
ộ
t tia tàn nh
ẫ
.
Trong phòng yên tĩnh,Vân Nhai tr
ự
c ti
ế
p đi đ
ế
n bên gi
ườ
ng nhìn xem khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n hi
ệ
n ra đ
ỏ
h
ồ
ng không bình th
ườ
ng,h
ắ
n kh
ẩ
ươ
ng v
ươ
n tay xoa lên trán Vân U Nhi. Th
ậ
t nóng.
C
ả
m nh
ậ
n đ
ượ
c cái trán b
ị
ch
ạ
m đ
ế
n, n
ướ
c m
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi l
ạ
ừ
ọ
ừ
ọ
t nh
ỏ
ra, ngoài mi
ệ
ng không ng
ừ
ng nói mê.
Nh
ư
ng mà Vân Nhai l
ạ
i khô
ng có nghe thanh Vân U Nhi nói cái gì.”U Nhi không kh
ỏ
ở
đâu nha?”
Vân U Nhi đang hôn mê nên đ
ươ
ng nhiên không có tr
ả
l
ờ
i v
ấ
n đ
ề
c
ủ
a Vân Nhai. Nh
ư
ệ
ng l
ạ
i không ng
ừ
ng l
ẩ
ẩ
m.
“Dì Ngô, g
ọ
i đi
ệ
n tho
ạ
ọ
i bác sĩ t
ớ
i đây, U Nhi hi
ệ
ạ
ố
t cao.” Vân Nhai đ
ứ
ở
thang l
ầ
u l
ầ
u hai nói v
ớ
i dì Ngô.
Dì Ngô ngay c
ả
nghĩ cũng không nghĩ tr
ự
c ti
ế
ọ
i đi
ệ
n tho
ạ
i. Bà g
ọ
i đi
ệ
n đ
ế
n nhà bác sĩ riêng c
ủ
a nhà h
ọ
Vân.
Vân Kh
ả
i l
ạ
i l
ườ
ế
ng đ
ứ
ườ
i lên, trong ánh m
ắ
t tràn đ
ầ
y khinh th
ườ
ng nhìn Vân Nhai.”Anh hai có ph
ả
i chu
ẩ
ị
xin ngh
ỉ
ở
nhà chăm sóc Vân U Nhi hay không.”
Vân Nhai ch
ỉ
là nhìn Vân Kh
ả
i ch
ứ
không m
ở
ệ
ả
l
ờ
i. M
ặ
c dù thân th
ể
U Nhi g
ầ
y y
ế
u nh
ư
ng không có vô duyên vô c
ớ
li
ề
n ngã b
ệ
nh nh
ư
v
ậ
y, cho nên m
ắ
t Vân Nhai không th
ể
không oán gi
ậ
n nhìn v
ề
phía Vân Kh
ả
i.
“Dù sao anh hai có h
ọ
c hay không đ
ề
u gi
ố
ng nhau, cho nên hay là anh hai
ở
l
ạ
i chăm sóc s
ủ
ng v
ậ
t kia.” M
ặ
t c
ủ
a Vân Kh
ả
i l
ộ
v
ẻ
xem th
ườ
ng, sau đó mi
ễ
n c
ưỡ
ng c
ầ
m lên c
ặ
lên đi ra ngoài, nh
ư
ắ
t l
ạ
i tràn đ
ầ
y n
ụ
c
ườ
i bí hi
ể
m.
“U Nhi ti
ể
u th
ư
là ngh
ỉ
ơ
i không t
ố
ớ
i có phát s
ố
t, tôi đã cho cô
ấ
y u
ố
ng thu
ố
c h
ạ
ố
t, tin t
ưở
ộ
t h
ồ
i có b
ớ
ố
t nha.” Bác sĩ v
ừ
a l
ấ
y thu
ố
c b
ỏ
vào h
ộ
p, v
ừ
a h
ướ
ng Vân Nhai nói.
“Th
ậ
ự
không có chuy
ệ
n gì sao? Có c
ầ
n làm ki
ể
m tra toàn thân hay không?” Vân Nhai v
ẫ
n không yên lòng, m
ắ
t đau lòng nhìn g
ươ
ặ
t đ
ỏ
không bình th
ườ
ng c
ủ
a Vân U Nhi.
“Ch
ỉ
c
ầ
n ngh
ỉ
ơ
i nhi
ề
u s
ẽ
không có vi
ệ
c gì.” M
ắ
t c
ủ
a bác sĩ nhìn Vân U Nhi r
ồ
i nhìn v
ề
phía Vâ
n Nhai: “Đ
ạ
i thi
ế
u gia hôm nay không đi h
ọ
c sao?”
“Tôi m
ộ
t chút n
ử
a m
ớ
i đi.” Cho dù mu
ộ
ộ
t chút cũng không sao, b
ấ
t quá ph
ả
i ch
ờ
xác đ
ị
nh U Nhi không có vi
ệ
c gì mình m
ớ
i có th
ể
ờ
i đi.
“Đ
ạ
i thi
ế
u gia th
ậ
ự
là anh trai t
ố
t, không có vi
ệ
c gì ta đi tr
ướ
c.
” C
ầ
m h
ộ
p thu
ố
c lên, bác sĩ li
ề
n đi ra ngoài.
“C
ả
ơ
n.” M
ặ
c k
ệ
lúc nào,Vân Nhai đ
ề
u không quên hai ch
ữ
l
ễ
phép.
“Đ
ể
tôi
ở
l
ạ
i lo cho U Nhi t
ỷ
là đ
ượ
c, Đ
ạ
i thi
ế
u gia hay là c
ậ
u đi h
ọ
c đi.” Dì Ngô v
ừ
a l
ấ
y khăn lông
ướ
t đ
ặ
ở
trên trán Vân U Nhi, v
ừ
a nhìn Vâ
n Nhai nói. T
ấ
t c
ả
ườ
i giúp vi
ệ
c đ
ề
u nghĩ không ra, vì sao cũng là hai anh em tính tình sao l
ạ
i khác nhau nhi
ề
u nh
ư
v
ậ
y.
“Vi
ệ
c này… .” Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi còn ch
ư
a h
ế
t đ
ỏ
,Vân Nhai không yên tâm.
“Đ
ạ
i thi
ế
u gia không tin Dì Ngô sao.” Dì Ngô nhìn xem Vân N
hai r
ồ
i nói gi
ỡ
ộ
t câu. Đ
ố
i v
ớ
i Vân Nhai b
ọ
n h
ọ
đôi khi có đôi l
ờ
i đùa gi
ỡ
n,nh
ư
ng mà đ
ố
i v
ớ
i Vân Kh
ả
i l
ạ
i không ai dám, th
ậ
m chí là không ai dám nhi
ề
u l
ờ
i v
ớ
i Vân Kh
ả
ộ
t câu.
“V
ậ
y tôi đi tr
ướ
c, Dì Ngô, n
ế
u mà U Nhi t
ỉ
nh l
ạ
i đ
ừ
ng quên cho U Nhi dùng chú
t cháo, b
ằ
ng không d
ạ
dày s
ẽ
không kh
ỏ
e . N
ế
u nh
ư
ộ
t canh gi
ờ
U Nhi s
ố
t cao còn không lui,dì Ngô nh
ớ
rõ g
ọ
i đi
ệ
n tho
ạ
i cho ta.” Vân nhai v
ẫ
n là không yên lòng nh
ắ
c nh
ở
Dì Ngô nên làm nh
ư
th
ế
nào.
“Đ
ạ
i thi
ế
u gia cũng không ph
ả
i bác sĩ.” Dì Ngô ti
ế
ụ
c nói
đùa.
Vân Nhai l
ạ
i d
ị
u dàng c
ườ
i c
ườ
i, nh
ư
ng trên m
ặ
t rõ ràng lo l
ắ
ng.”Tôi đi tr
ướ
c.” M
ắ
t mang theo đau lòng nhìn Vân U Nhi m
ộ
t cái sau m
ớ
ờ
i kh
ỏ
i phòng ng
ủ
.
“A, th
ậ
t không bi
ế
t Đ
ạ
i thi
ế
u gia tính tình t
ố
t nh
ư
v
ậ
y, vì sai nh
ị
thi
ế
u gia l
ạ
i đáng s
ợ
nh
ư
v
ậ
y nha.” Dì Ngô l
ả
m nh
ả
m vài câu r
ồ
i nhìn Vân U Nhi ng
ủ
mê man nh
ư
cũ.
Ng
ườ
i Vân U Nhi chuy
ể
n đ
ộ
ộ
t chút nh
ư
ng mà không có m
ở
hai m
ắ
t ra. B
ở
i vì cô s
ợ
ở
ắ
t l
ệ
ẽ
ch
ả
y ra. Không bi
ế
t mình bây gi
ờ
còn x
ứ
ng đ
ượ
c Anh Nhai quan tâm hay không, còn x
ứ
ng đ
ứ
ở
bên ng
ườ
i anh Nhai ng
ẩ
n đ
ầ
u ng
ắ
m khuôn m
ặ
t hoàn m
ỹ
c
ủ
a anh
.
Vân U Nhi v
ố
n cho là mình ngã b
ệ
nh thì Vân Kh
ả
i có th
ể
buông tha chính mình, nh
ư
ng đáp án dĩ nhiên là ‘ không th
ể
nào ’.
Nhìn ng
ườ
i đàn ông đ
ứ
ở
bên gi
ườ
ng mình,tim c
ủ
a Vân U Nhi trong nháy m
ắ
t d
ị
ch lên c
ổ
h
ọ
ng.
“Gì nha? Không hoan nghênh anh đ
ế
n thăm s
ủ
ng v
ậ
t ngã b
ệ
nh sao.” V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i ch
ế
nhi
ễ
u.”Th
ấ
y Vân Nhai vì em kh
ẩ
ươ
ng có ph
ả
ấ
t vui v
ẻ
hay không, ph
ả
i hay không?” Tay Vân Kh
ả
ắ
m cái c
ằ
m khéo léo Vân U Nhi lên t
ừ
ng câu t
ừ
ng c
h
ữ
h
ỏ
i.
“Không ph
ả
i,em không có.” Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ng mu
ố
ồ
i d
ậ
y.
“Không ph
ả
i sao, đ
ừ
ả
ộ
đáng th
ươ
ướ
c m
ặ
t thi
ế
u gia ta,em nghĩ r
ằ
ng trong lòng em nghĩ cái gì anh không bi
ế
t sao? Vân U Nhi, xem ra em v
ẫ
n ch
ư
a hi
ể
u rõ thân ph
ậ
n c
ủ
a mình, b
ấ
quá không sao,anh không ng
ạ
i nh
ắ
c nh
ở
em.” Tay thô b
ạ
ắ
m l
ấ
y m
ề
ơ
trên ng
ườ
i Vân U Nhi ném t
ớ
i góc t
ườ
ng.
“Anh Kh
ả
i, em không có, em th
ậ
t không có.” C
ử
đ
ộ
ng nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân U Nhi e ng
ạ
i. Mu
ố
n bò d
ậ
y đúng lúc b
ị
ườ
i Vân Kh
ả
i đè lên.
“V
ậ
y đ
ể
anh nh
ìn em xem có ph
ả
i th
ậ
t ngã b
ệ
nh hay không.” Bàn tay thô l
ỗ
chui vào trong áo ng
ủ
c
ủ
a Vân U Nhi.
“Anh Kh
ả
i,em van c
ầ
u anh buông tha em đ
ượ
c không.” N
ướ
c m
ắ
t không ng
ừ
ơ
i xu
ố
ng khuôn m
ặ
t tái nh
ợ
t c
ủ
a Vân U Nhi. Tay b
ắ
t l
ấ
y tay Vân Kh
ả
i mu
ố
n ngăn c
ả
n đ
ộ
tác c
ủ
a h
ắ
n sâu h
ơ
n. Đây là ban ngày còn là phòng ng
ủ
c
ủ
a cô, dì Ngô thì xu
ố
ng phòng n
ấ
u cháo cho cô, cho nên không bi
ế
t lúc nào s
ẽ
lên l
ầ
u, tình c
ả
nh này làm cho Vân U Nhi e ng
ạ
i.
“Đ
ừ
ế
ụ
c gi
ả
ộ
đáng th
ươ
ử
a, Vân U Nhi anh cho em bi
ế
t, Vân Kh
ả
này không đ
ể
cho mình b
ị
quay vòng vòng.”Ro
ẹ
t”… nút áo ng
ủ
c
ủ
a Vân U Nhi b
ị
Vân Kh
ả
i c
ứ
ắ
n xé toang.
“Anh Kh
ả
i, em xin anh,dì Ngô l
ậ
ứ
c lên đây.” Vân Kh
ả
i c
ử
đ
ộ
ng nh
ư
v
ậ
y làm cho tim Vân U Nhi đ
ậ
p lo
ạ
n nh
ị
p. H
ắ
n có th
ể
không quan tâm mà cô_ Vân U Nhi không th
ể
không quan tâm.
“Đi lên không ph
ả
i là càng t
ố
t sao? Anh không ng
ạ
i có m
ộ
ườ
i nhìn.” Vân Kh
ả
i cũng không có vì l
ờ
i c
ủ
a Vân U Nhi mà nói mà d
ừ
ng l
ạ
i đ
ộ
ng tác c
ủ
a mình. Ng
ượ
c l
ạ
i là càng thêm cu
ồ
ng v
ọ
ng.
“Anh Kh
ả
i, em xin anh, em xin, em xin anh đ
ừ
ng lúc nào cũng đ
ố
i x
ử
v
ớ
i em nh
ư
v
ậ
y… .” Vân U Nhi hoàn toàn buông tha cho ch
ố
ng c
ự
, ch
ỉ
có th
ể
v
ừ
a r
ơ
ướ
c m
ắ
t v
ừ
a đau kh
ổ
c
ầ
u xin, hi v
ọ
ng Vân Kh
ả
i có th
ể
nh
ấ
t th
ờ
ề
m lòng mà buông tha chính mình.
“Ph
ả
i không? V
ậ
y thì ngoan ngoãn đi,anh cũng s
ẽ
nhanh lên, có th
ể
lúc bà
ấ
y lên thì không nhìn th
ấ
y .” Khóe mi
ệ
ng xinh đ
ẹ
p c
ủ
a Vân kh
ả
i kh
ẽ
nh
ế
ch lên, l
ộ
a n
ụ
c
ườ
i mê ng
ườ
i.
“Anh Kh
ả
i, xin anh, xin anh a… .” Vân U Nhi không buông tha c
ầ
u kh
ẩ
n, b
ở
i vì cô không bi
ế
ạ
ừ
c
ầ
u kh
ẩ
n chính mình còn có th
ể
làm cái gì.
“Nh
ư
V
ậ
y là không đ
ượ
c r
ồ
i.” Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi hoàn toàn buông tha ch
ố
ng c
ự
,Vân Kh
ả
i hài l
òng nói. Nh
ư
ắ
t trong lúc l
ơ
đãng l
ạ
i nhìn th
ấ
y Vân núm hoa tím xanh tr
ướ
c ng
ự
c U Nhi đ
ầ
y v
ế
ắ
t nhéo, h
ắ
n nhìn th
ấ
y s
ữ
ờ
ộ
t giây đ
ồ
ng h
ồ
.
“Anh Kh
ả
i,xin anh, xin anh nha.” Vân U Nhi cũng không có vì Vân Kh
ả
i d
ừ
ng l
ạ
i đ
ộ
ng tác mà buông tha c
ầ
u kh
ẩ
.
M
ộ
ộ
đ
ồ
ủ
ho
ả
n h
ả
o ném
ở
trên thân th
ể
ầ
n tru
ồ
ng c
ủ
a Vân U Nhi.
Nhìn th
ấ
y đ
ồ
ủ
trên ng
ườ
i mình,r
ồ
i nhìn g
ươ
ặ
t không chút thay đ
ổ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i, Vân U Nhi cũng không dám đ
ộ
ng, l
ạ
i không dám đem đ
ồ
ủ
hoàn h
ả
o này m
ặ
c lên ng
ườ
i mình, b
ở
i vì kh
ông bi
ế
t sau m
ộ
t kh
ắ
c Vân Kh
ả
ẽ
làm cái gì.
“Sao không m
ặ
c?Ch
ẳ
ng l
ẽ
mu
ố
n anh giúp em hay không?” G
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân Kh
ả
i l
ạ
i khôi ph
ụ
c nh
ư
ướ
c phóng đãng không k
ề
m ch
ế
đ
ượ
c.
“Không, không c
ầ
n, cám
ơ
n anh Kh
ả
i, cám
ơ
n anh Kh
ả
i.” N
ướ
c m
ắ
t ch
ả
y ra
càng d
ữ
ợ
n h
ơ
n. Rõ ràng t
ấ
t c
ả
đ
ề
u do h
ắ
n làm nh
ư
ng Vân U Nhi hay còn nói c
ả
ơ
n v
ớ
i h
ắ
n. H
ừ
“Nh
ớ
k
ỹ
thân ph
ậ
n c
ủ
a mình, n
ế
u nh
ư
mu
ố
n thoát kh
ỏ
i anh, anh s
ẽ
làm em ch
ế
t th
ả
m h
ơ
n.” Vân Kh
ả
i l
ạ
nh lùng nó
Th
ờ
i gian luôn c
ự
c nhanh t
ừ
trong tay ch
ạ
y đi.
Má trái tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân Kh
ả
i l
ư
u l
ạ
ộ
t v
ế
ẹ
o ba cm, làm cho v
ố
n phóng đãng không k
ề
m ch
ế
đ
ượ
c Vân Kh
ả
i nay l
ạ
i tăng lên m
ấ
y ph
ầ
n ma m
ị
.
M
ặ
c k
ệ
cu
ộ
c s
ố
ng không nh
ư
ý ra sao, Vân U Nhi đ
ề
u c
ố
ắ
ng mu
ố
n dùng n
ụ
c
ườ
i c
ủ
a mình đ
ố
ặ
ấ
t c
ả
.
Trong phòng h
ọ
c ch
ỉ
còn l
ạ
i vài h
ọ
c sinh chăm ch
ỉ
hi
ế
u h
ọ
c đang làm bài, còn l
ạ
i đã s
ớ
m đi ra phòng ăn.
Còn Vân U Nhi chính là m
ộ
t trong nh
ữ
ườ
i chăm ch
ỉ
.
Nh
ư
ng mà luôn có m
ộ
ố
ườ
i thích qu
ấ
y r
ầ
y ng
ườ
i khác.
“U Nhi, có th
ể
xin b
ạ
n giúp mình m
ộ
t chuy
ệ
n không?” Gi
ọ
nói r
ấ
t d
ị
u dàng vang lên trên đ
ỉ
nh đ
ầ
u c
ủ
a Vân U Nhi.
Vân U Nhi nghi ho
ặ
c ng
ẩ
ng đ
ầ
u nhìn b
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p c
ủ
a mình. Không bi
ế
t mình có cái gì có th
ể
giúp đ
ượ
c cô
ấ
y.
“Có th
ể
nh
ờ
c
ậ
u đ
ư
a cái này cho h
ọ
c tr
ưở
ng Kh
ả
i đ
ượ
c không?” B
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p đem phong t
h
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n đáng yêu đ
ặ
t trên bàn h
ọ
c c
ủ
a Vân U Nhi. V
ừ
a nhìn thôi cũng bi
ế
t trong đó ý nghĩa là gì.
“Vi
ệ
c này… .” Vân U Nhi nhìn phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n, không bi
ế
ả
l
ờ
i nh
ư
th
ế
nào.
“Giúp mình m
ộ
t chút đ
ượ
c không? Ch
ỉ
là đ
ư
a tin, s
ẽ
không làm m
ấ
t nhi
ề
u t
h
ờ
i gian c
ủ
a b
ạ
n, cám
ơ
n nhi
ề
u.” B
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p nhìn Vân U Nhi đôi m
ắ
t tràn đ
ầ
y mong đ
ợ
i.
“Nh
ư
ng… .” Không ph
ả
i là Vân U Nhi không mu
ố
n giúp,nh
ư
ng mà b
ứ
c th
ư
này ph
ả
i đ
ư
a đ
ế
n ác ma Vân Kh
ả
i đó, mình bây gi
ờ
ch
ỉ
mu
ố
ờ
i xa Vân Kh
ả
i, làm sao còn có th
ể
c
h
ủ
đ
ộ
ng đ
ư
a t
ớ
i c
ử
a nha. Cho nên Vân U Nhi s
ợ
hãi .
“Nh
ờ
ạ
n đó, hãy giúp mình m
ộ
t chút đi? Mình th
ậ
ự
ấ
t thích Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng.” B
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p v
ẻ
ặ
t c
ầ
u kh
ẩ
n.
“Nh
ư
ng… .” Vân U Nhi không bi
ế
t nên nói sao đ
ể
c
ự
tuy
ệ
t.
“Nh
ờ
ạ
n nha.” Ai cũng bi
ế
t cá t
ính Vân Kh
ả
i, nh
ư
ng v
ẫ
n là có r
ấ
t nhi
ề
u ng
ườ
i không ch
ị
u n
ổ
ị
l
ự
c c
ủ
a Vân Kh
ả
i mà thích h
ắ
n ta.
“Nh
ư
ng… .” Vân U Nhi không đành lòng c
ự
tuy
ệ
t l
ờ
i nh
ờ
c
ủ
a b
ạ
n h
ọ
c, nh
ư
ng mà cũng không dám đi đ
ế
n ch
ỗ
Vân Kh
ả
i, cho nên cô r
ấ
t khó x
ử
nha.
“U Nhi cũng bi
ế
t cá tính c
ủ
a Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ồ
i đó, cho nên mình không dám đi đ
ư
a tin, cho nên U Nhi nh
ấ
t đ
ị
nh ph
ả
i giúp mình m
ộ
t chút.” Rõ ràng r
ấ
t thích, cũng không dám ch
ủ
đ
ộ
ng đ
ế
ầ
n.
Không ai có th
ể
so v
ớ
i Vân U Nhi cũng bi
ế
t cá tính Vân Kh
ả
i, các b
ạ
ấ
y s
ợ
Vân Kh
ả
i cô_ Vân U Nhi đ
ố
i v
ớ
i Vân Kh
ả
i đâu ch
ỉ
là s
ợ
, qu
ả
th
ự
c chính là r
ấ
ợ
nha. Nh
ư
ng khi nhìn th
ấ
y ánh m
ắ
t mong đ
ợ
ắ
ạ
n h
ọ
c, Vân U Nhi cũng không bi
ế
t dùng cái gì đ
ể
c
ự
tuy
ệ
t.
“U Nhi nh
ấ
t đ
ị
nh ph
ả
i giúp mình m
ộ
t chút đi.” Có đôi k
hi mê luy
ế
ộ
ườ
i th
ậ
t là chuy
ệ
n đáng bu
ồ
n.
“Đ
ượ
c r
ồ
i.” Vân U Nhi an
ủ
ợ
hãi trong lòng mình c
ố
đ
ồ
ng ý vi
ệ
c đó, ai b
ả
o cô hi
ề
n lành nh
ư
v
ậ
y nha?
“C
ả
ơ
ạ
n, th
ậ
ự
vô cùng c
ả
ơ
ạ
n.” Vân U Nhi đ
ồ
ng ý m
ộ
t cái, khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n c
ủ
a b
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p l
ậ
ứ
c n
ở
ụ
c
ườ
i c
ả
m kích.
“Mình cũng ch
ỉ
có th
ể
giúp c
ậ
u đ
ư
a tin đ
ế
n, v
ề
ph
ầ
n còn l
ạ
i mình cũng không bi
ế
t.” Vân U Nhi tr
ướ
c tiên đem m
ọ
i chuy
ệ
n nói rõ ràng, không th
ể
nói là mình mà đ
ư
a k
ế
t qu
ả
càng bi th
ả
m h
ơ
n a? B
ở
i vì Vân Kh
ả
ấ
t ghét cô nha.
“Không có gì, ch
ỉ
c
ầ
n Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng có th
ể
trông th
ấ
y th
ư
c
ủ
a mình là đ
ượ
c r
ồ
i.”Cô đ
ố
i v
ớ
i th
ư
c
ủ
a mình có lòng tin. Đây lá th
ư
cô nghĩ th
ậ
t lâu m
ớ
i vi
ế
t ra đ
ượ
c.
Nhìn th
ấ
y phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n đáng yêu,tim c
ủ
a Vân U Nhi lo l
ử
ng, trong đ
ầ
u l
ạ
i xu
ấ
t hi
ệ
ộ
t màn khó ch
ị
u kia. N
ế
u nh
ư
ọ
ườ
ế
t rõ cá tính c
ủ
a Vân Kh
ả
i, v
ậ
y b
ọ
n h
ọ
có còn thích h
ắ
n không?
“U Nhi, U Nhi.” B
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
ọ
i Vân U Nhi hai ti
ế
ng, Vân U Nhi cũng không có ph
ả
ứ
ng.
“U Nhi làm sao v
ậ
y?” Không có bi
ệ
n pháp b
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p ch
ỉ
có th
ể
v
ươ
n tay đ
ẩ
y cánh tay Vân U Nhi.
“A, làm sao v
ậ
y?” Thu h
ồ
i suy nghĩ c
ủ
a mình, m
ặ
t Vân U Nhi có chút áy náy.
“Không có vi
ệ
c gì, v
ậ
y có th
ể
phi
ề
n c
ậ
u bây gi
ờ
đ
ư
a tin li
ề
n cho Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng đ
ượ
c không?” B
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p có chút th
ẹ
n thùng nhìn Vân U
Nhi.
“Hi
ệ
ạ
i sao?” Có ph
ả
i h
ơ
ấ
ộ
t chút hay không.
B
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
ậ
t đ
ầ
u
.
Vân U Nhi đ
ứ
ở
ngoài c
ử
a phòng h
ọ
c c
ủ
a Vân Kh
ả
i đi qua đi l
ạ
i, m
ắ
t th
ỉ
nh tho
ả
ng nhìn v
ề
phía phòng h
ọ
c.
“Đây không ph
ả
i là Vân U Nhi sao?” Gi
ọ
ng nói r
ấ
t ôn hòa.
Vân U Nhi nhìn v
ề
phía ngu
ồ
ố
c thanh âm. N
ụ
c
ườ
i ngây th
ơ
ấ
ố
ng Vân Nhai .
“Em có vi
ệ
c gì?” Nhìn v
ẻ
ặ
ấ
ự
nhiên c
ủ
a Vân U Nhi h
ắ
n h
ỏ
i.
“Em,em có vi
ệ
c mu
ố
n tìm Vân Kh
ả
i.” M
ắ
t nhìn v
ề
phía n
ụ
c
ườ
ấ
t quen thu
ộ
c kia l
ạ
i làm cho tim c
ủ
a Vân U Nhi không hi
ể
u
ạ
i sao chua xót. Tay c
ủ
a Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ng xoa n
ắ
n l
ấ
y phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n trong tay.
“Đ
ể
anh giúp em g
ọ
i h
ắ
n?” M
ắ
t nhìn sang h
ướ
ng phòng h
ọ
c. Mu
ố
n xác đ
ị
nh Vân Kh
ả
i có
ở
đó hay không.
“C
ả
ơ
n anh.” Vân U Nhi làm m
ộ
t đ
ộ
ng tác hít th
ậ
t sau tr
ả
l
ờ
i. Có
đôi khi hi
ề
n lành l
ạ
i là m
ộ
t tai h
ọ
a.
N
ụ
c
ườ
ấ
ố
ng Vân Nhai nhìn v
ề
phía Vân U Nhi, đã s
ớ
m nghe nói Vân U Nhi s
ố
ng nh
ờ
ạ
i Vân gia r
ấ
t d
ị
u dàng đáng yêu, hôm nay v
ừ
a th
ấ
y m
ớ
i phát hi
ệ
n thì ra Vân U Nhi so v
ớ
i l
ờ
i đ
ồ
n đãi còn d
ị
u dàng đáng yêu h
ơ
n.
Nhìn th
ấ
y bóng l
ư
ng đi vào phòng h
ọ
c, tay Vân U Nhi li
ề
n không ý th
ứ
c xo
ắ
n l
ạ
i phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n. Trong lòng s
ợ
hãi Vân Kh
ả
ẽ
có ph
ả
ứ
ng nh
ư
th
ế
nào.
“Kh
ả
i, em gái c
ậ
u tìm c
ậ
u kìa.” Nhìn qua quan h
ệ
ố
ng nh
ư
không t
ệ
.
Vân Kh
ả
i d
ừ
ng l
ạ
i đ
ộ
ng tác loay hoa
y, ng
ướ
c m
ắ
t mu
ố
n xác đ
ị
nh chính mình có nghe l
ầ
m hay không. Em gái mu
ố
n tìm h
ắ
n, Vân U Nhi đ
ế
n tìm h
ắ
n, không th
ể
nào.
Mà nam sinh kia ch
ỉ
là dùng ánh m
ắ
ả
l
ờ
i Vân Kh
ả
i.
Theo ánh m
ắ
t nhìn l
ạ
i,Vân Kh
ả
i đã nhìn th
ấ
y xo
ẹ
t qua m
ộ
t thân
ả
nh b
ấ
t an đ
ứ
ở
oài c
ử
a phòng h
ọ
c.Hoài nghi, h
ắ
n li
ề
n đ
ứ
ng lên đi đ
ế
n ch
ỗ
Vân U Nhi.
Nhìn th
ấ
y Vân Kh
ả
i đ
ộ
t nhiên đ
ứ
ở
ướ
c m
ặ
t mình, Vân U Nhi s
ợ
h
ế
t h
ồ
n sau liên ti
ế
p lui v
ề
phía sau.
“Nhìn th
ấ
y qu
ỷ
sao.” Vân kh
ả
i c
ườ
i nh
ạ
o nhìn Vân U Nhi nói ra. Là cô
ấ
y mu
ố
n tìm h
ắ
n,ch
ứ
không ph
ả
i h
ắ
n đ
ộ
t nhiên xu
ấ
t hi
ệ
ở
ướ
c m
ặ
t cô.
“Kh
ả
i, anh Kh
ả
i.” Nhìn th
ấ
y m
ặ
t Vân Kh
ả
i, Vân U Nhi li
ề
n không t
ự
ch
ủ
đ
ượ
c đ
ầ
u l
ưỡ
i th
ắ
t l
ạ
i.
Vân Kh
ả
i khinh th
ườ
nhìn Vân U Nhi, nh
ư
ng trong lòng l
ạ
i đoán nguyên nhân cô đ
ế
n tìm h
ắ
n sao.
“Cái này, cái này là b
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p c
ủ
a em nh
ờ
em chuy
ể
n giao cho anh Kh
ả
i , hi v
ọ
ng anh Kh
ả
i nh
ậ
n l
ấ
y.” Vân U Nhi đ
ư
a phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
ắ
ị
chính mình bóp nhăn đ
ư
a đ
ế
ướ
c
ặ
t Vân Kh
ả
i. Trong lòng c
ầ
u xin Vân Kh
ả
i nh
ậ
n l
ấ
y nhanh đ
ể
cô có th
ể
hoàn thành nhi
ệ
m v
ụ
.
Nhìn th
ấ
y trong tay Vân U Nhi c
ầ
m phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n, Vân Kh
ả
ữ
ờ
sau đó khóe mi
ệ
ng l
ạ
i khôi ph
ụ
c thành c
ườ
i nh
ạ
o nh
ư
có nh
ư
không. Nh
ư
ng cũng không có v
ươ
n ta
y c
ầ
m l
ấ
y phong th
ư
đó.
“Anh Kh
ả
i.” Nhìn th
ấ
y trong m
ắ
t Vân Kh
ả
i dâng lên n
ụ
c
ườ
i, Vân U Nhi ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y s
ố
ng l
ư
ng l
ạ
nh c
ả
lên.
M
ộ
t giây sau Vân Kh
ả
ứ
c Vân U Nhi đ
ế
n góc t
ườ
ng, tay nâng cái c
ằ
m khéo léo c
ủ
a Vân U Nhi lên, đ
ể
cho m
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi nhìn t
h
ẳ
ng vào h
ắ
n.
“Anh Kh
ả
i… .” Vân U Nhi không bi
ế
t Vân Kh
ả
i đ
ộ
t nhiên c
ử
đ
ộ
ng nh
ư
v
ậ
y làm gì nha
“Không nghĩ t
ớ
ủ
ng v
ậ
t nh
ư
em thông minh nh
ư
v
ậ
y nha.” L
ờ
i Vân Kh
ả
i nói có chút khó hi
ể
u.
“Em không có.” Cho dù Vân U Nhi không bi
ế
t Vân Kh
ả
i nói nh
ư
v
ậ
y là c
ó ý gì, nh
ư
ng mà nhìn trên khuôn m
ặ
t Vân Kh
ả
i cũng bi
ế
t.
“Không có, t
ạ
i sao dáng v
ẻ
luôn đi
ề
m đ
ạ
m đáng yêu nh
ư
v
ậ
y.” Vân kh
ả
i c
ầ
m l
ấ
y phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n trong tay đ
ư
a đ
ế
ướ
c m
ắ
t Vân U Nhi đ
ể
cho cô nhìn.”Đây là cái gì?” T
ạ
i sao tìm cô gái khác cho h
ắ
n,
đ
ể
h
ắ
n buông tha cô sao?
“Đây th
ậ
ự
là do b
ạ
n em nh
ờ
chuy
ể
n giao cho anh Kh
ả
i , n
ế
u nh
ư
anh Kh
ả
i đã không mu
ố
n nh
ậ
n thì đ
ể
ả
cho cô
ấ
y là đ
ượ
c,anh Kh
ả
i không nên t
ứ
c gi
ậ
n.” Không bi
ế
t trong đ
ầ
u Vân Kh
ả
i nghĩ cái gì, nh
ư
ng nh
ấ
t đ
ị
nh không ph
ả
i là có
l
ợ
i đ
ố
i v
ớ
i mình.
“Tr
ả
l
ạ
i cho cô ta, không c
ầ
n, vì th
ỏ
a mãn s
ủ
ng v
ậ
t nh
ư
em, anh làm sao cũng ph
ả
i nh
ậ
n nó, b
ấ
t quá ngày nào đó cô ta nói cái gì thì ng
ườ
i đ
ầ
u s
ỏ
gây nên chính là em_Vân U Nhi, b
ở
i vì là em đ
ư
a cô ta t
ớ
i bên c
ạ
nh anh .” Đôi môi xinh đ
ẹ
p c
ủ
a Vân kh
ả
i vĩnh vi
ễ
n nói ra nh
ữ
ng l
ờ
i tàn nh
ẫ
n nh
ư
v
ậ
y
.
“Không, anh Kh
ả
i,anh không nên nh
ư
v
ậ
y.” Vân U Nhi cũng qu
ả
n đây là hành lang có nhi
ề
u ng
ườ
i đi l
ạ
i li
ề
n c
ầ
u kh
ẩ
n v
ớ
i Vân Kh
ả
i, trên khuôn m
ặ
ắ
ệ
ch nh
ỏ
nh
ắ
n l
ộ
v
ẻ
th
ố
ng kh
ổ
tuy
ệ
t v
ọ
ng.
“Không đ
ượ
c sao? V
ậ
y em không ph
ả
i là s
ẽ
ấ
t th
ấ
t v
ọ
ng sao? Anh làm sao nh
ẫ
n tâm nh
ư
v
ậ
y, Vân U Nhi anh cho em bi
ế
t, t
ố
t nh
ấ
t nên thông minh m
ộ
t chút, đ
ừ
ng bao gi
ờ
đ
ứ
ướ
c m
ặ
t Vân Kh
ả
i này t
ự
cho là thông minh.” Dùng s
ứ
c đem phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
n qu
ơ
qua qu
ơ
l
ạ
rên m
ặ
t Vân U Nhi. Vân Kh
ả
ộ
t chút cũng không đ
ể
ý m
ọ
ườ
i đánh giá h
ắ
n nh
ư
th
ế
nào, dù sao ti
ế
ng x
ấ
u c
ủ
a h
ắ
n đã lan truy
ề
n xa , cho nên h
ắ
n không quan tâm. B
ấ
t quá h
ắ
ưở
ng không ng
ườ
i nào dám đ
ứ
ng quan sát h
ắ
n Vân Kh
ả
i đang làm cái gì, tr
ừ
phi n
ườ
i đó chán s
ố
ng.
Mà Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
ợ
hãi nhìn g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân Kh
ả
i. B
ỏ
qua c
ả
đám h
ọ
c sinh tò mò trên hành lang
“Bu
ổ
i chi
ề
u anh t
ạ
i bãi đ
ậ
u xe đ
ợ
i cô
ấ
y, nói cho cô
ấ
y đ
ế
n đúng gi
ờ
, b
ở
i vì Vân Kh
ả
i này không thích đ
ợ
ườ
i khác, v
ề
ph
ầ
em cũng đi chung.” Vân kh
ả
i không thèm đ
ể
ý nói v
ớ
i Vân U Nhi.H
ắ
n không b
ở
i vì khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
ắ
ệ
ch c
ủ
a Vân U Nhi mà buông tha cô.
“Anh Kh
ả
i, xin anh đ
ừ
ng th
ươ
ổ
n cô
ấ
y.” N
ế
u nh
ư
anh Kh
ả
i th
ậ
ự
đ
ố
i v
ớ
ữ
sinh kia làm cái gì thì cô s
ẽ
ray r
ứ
t c
ả
đ
ờ
i. S
ẽ
cho là mình đang giúp h
ắ
n,là ng
ườ
i gây nên chuy
ệ
n.
“T
ổ
n th
ươ
ng?” Khóe mi
ệ
ng Vân kh
ả
i l
ạ
i hình nh
ư
nh
ế
ch. Xoay ng
ườ
i đi vào phòng h
ọ
c, sau đó là thanh âm l
ườ
ế
ng c
ủ
a h
ắ
n v
ọ
ng l
ạ
i.”Nh
ớ
k
ỹ
ph
ả
i đúng gi
ờ
, b
ằ
ng không em s
ẽ
h
ố
i h
ậ
n .”
Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
nh
ư
bóng cao xu b
ị
xì h
ơ
i d
ự
a
ở
trên vách t
ườ
ng nhìn bóng l
ư
ng Vân Kh
ả
i. H
ố
i h
ậ
ạ
i sao mình đã đáp
ứ
ng l
ờ
i nh
ờ
c
ủ
a n
ữ
sinh kiđ
ư
a ta in cho h
ắ
n, bi
ế
t rõ anh hai chán ghét chính mình, t
ạ
i sao còn nh
ư
v
ậ
y không có bi
ế
t c
ả
nh giác.
“U Nhi, b
ạ
n làm s
ao v
ậ
y?” Không c
ầ
n nhìn cũng bi
ế
t là gi
ọ
ng ai nghe d
ị
u dàng nh
ư
v
ậ
y.
“Không có vi
ệ
c gì.” Vân U Nhi c
ố
ắ
ng làm cho thanh âm c
ủ
a mình nghe gi
ố
ng nh
ư
bình th
ườ
ng.
“Th
ậ
t không?” Vân Nhai hi
ể
n nhiên không tin Vân U Nhi nói, b
ở
i vì trên m
ặ
t Vân U Nhi v
ẻ
quá m
ứ
c
bi th
ươ
ng.
“Em th
ậ
ự
không có vi
ệ
c gì, anh Nhai tr
ở
v
ề
phòng h
ọ
c đi .” Không ph
ả
i là không mu
ố
ở
chung v
ớ
i anh Nhai th
ậ
t lâu, vì cô c
ả
m th
ấ
y b
ả
n thân không x
ứ
ng cùng chung m
ộ
t ch
ỗ
v
ớ
i anh Nhai hoàn mình. Mình bây gi
ờ
th
ậ
m chí không x
ứ
ng đ
ứ
ở
ườ
ng h
ọ
c này.
Nhìn th
ấ
y bóng l
ư
ng cô đ
ơ
n c
ủ
a Vân U Nhi, Vân Nhai ch
ỉ
có th
ể
nh
ị
n tim c
ủ
a mình đang đau làm b
ộ
đi
ề
m nhiên nh
ư
không có vi
ệ
c gì.
Mà trong phòng h
ọ
c, g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú hoàn m
ỹ
v
ẫ
n nh
ư
cũ mang theo n
ụ
c
ườ
i đùa c
ợ
t ,bên má trái có m
ộ
t v
ế
ẹ
dài ba cm.
“U Nhi, nh
ư
th
ế
nào,Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng nói nh
ư
th
ế
nào?” Không đ
ợ
i Vân U Nhi đi đ
ế
n phòng h
ọ
c, n
ữ
sinh kia li
ề
n v
ọ
t đ
ế
n bên ng
ườ
i Vân U Nhi v
ộ
i vàng h
ỏ
i.
“Chuy
ệ
n đó… .” Vân U Nhi không bi
ế
ả
l
ờ
i nh
ư
th
ế
nào, ch
ỉ
có th
ể
đem phong th
ư
h
ồ
ng ph
ấ
ong tay đ
ư
a đ
ế
n trong tay n
ữ
sinh kia.
“Nh
ư
th
ế
nào, Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng không nh
ậ
n sao?” V
ẻ
ặ
t cô
ấ
y th
ấ
t v
ọ
ng nhìn Vân U Nhi.
Vân U Nhi không bi
ế
t ph
ả
ả
l
ờ
i th
ế
nào, n
ế
u nh
ư
nói cho cô
ấ
y bi
ế
t anh Kh
ả
i nói ch
ờ
cô
ấ
y
ở
bãi đ
ậ
u xe,cô
ấ
y nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
ấ
t vui v
ẻ
, nh
ư
ế
u nh
ư
anh Kh
ả
i làm t
ổ
n th
ươ
ng cô ta thì làm sao nha,V
ậ
y chính mình không ph
ả
i là đ
ồ
ng lõa sao? Vân U Nhi khó x
ử
.
“Có ph
ả
i Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng không nh
ậ
n th
ư
c
ủ
a mình hay không?” N
ữ
sinh còn không buông tha h
ỏ
i Vân U Nhi. Không tin tâm ý c
ủ
a mình không th
ể
đánh đ
ộ
ớ
i Vân Kh
ả
i.
“Mình không th
ấ
y đ
ượ
c anh Kh
ả
i, cho nên không th
ể
giúp b
ạ
n.” Vân U Nhi đem đ
ầ
u c
ủ
a mình cú
i xu
ố
ng , b
ở
i vì không bi
ế
ừ
ắ
t đ
ầ
u t
ừ
lúc nào cô l
ạ
ắ
t đ
ầ
u nói d
ố
i, h
ơ
ữ
a còn nói d
ố
i thành nghi
ệ
n.
“Không th
ấ
y đ
ượ
c sao? U Nhi có ph
ả
i không đi đ
ế
n phòng h
ọ
c c
ủ
a Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng hay không.” Làm sao không th
ấ
y đ
ượ
c nha?
“Đi r
ồ
i, b
ấ
t quá anh Kh
ả
i kh
ông có
ở
phòng h
ọ
c, th
ậ
t xin l
ỗ
i, mình còn có vi
ệ
c mình đi tr
ướ
c.” Nán l
ạ
ộ
t phút Vân U Nhi c
ả
m giác mình hít th
ở
không thông, cho nên ch
ỉ
có th
ể
ch
ạ
y tr
ố
i ch
ế
Sau khi tan h
ọ
c Vân U Nhi m
ộ
t mình th
ấ
p th
ỏ
ấ
t an đi v
ề
bãi đ
ậ
u xe. Không bi
ế
t là cái gì đ
ợ
i ch
ờ
mình đây.
Nhìn v
ẻ
ặ
ợ
hãi c
ủ
a Vân U Nhi khóe mi
ệ
ng Vân Kh
ả
i l
ộ
ra n
ụ
c
ườ
i ch
ế
nh
ạ
o.
“Anh Kh
ả
i… .” Vân U Nhi kh
ẽ
lên ti
ế
ng nh
ư
ng trong lòng e ng
ạ
i .
“Xem ra s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a ta là th
ậ
ấ
t không đ
ể
ta vào m
ắ
t.” Vân kh
ả
i hàm ý sâu sa nói, m
ắ
t kh
ẽ
nheo
l
ạ
i nhìn Vân U Nhi.
Nhìn th
ấ
y g
ươ
ặ
t tu
ấ
n tú c
ủ
a Vân Kh
ả
i, Vân U Nhi không t
ự
ch
ủ
d
ừ
ướ
c l
ạ
i không dám ti
ế
n lên.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng, em là Toa Toa h
ọ
c l
ớ
ườ
i cùng l
ớ
p v
ớ
i U Nhi, đây là tâm ý c
ủ
a em xin anh đ
ừ
ng c
ự
tuy
ệ
t em.” N
ữ
sinh m
ặ
t nh
ư
búp bê ng
ưỡ
ộ
hai tay c
ầ
m l
ấ
y phong th
ư
đ
ư
a đ
ế
ướ
c m
ặ
t c
ủ
a Vân Kh
ả
i .
Khóe mi
ệ
ng c
ủ
a Vân Kh
ả
i l
ộ
ra n
ụ
c
ườ
i sâu h
ơ
n. M
ắ
t l
ạ
i nghi
ề
ẫ
ườ
i ph
ầ
n nhìn v
ề
phía Vân U Nhi.
Vân U Nhi l
ạ
i tuy
ệ
t v
ọ
ng, vì n
ữ
sinh kia chính là cô gái bu
ổ
ư
a nh
ờ
cô đ
ư
a th
ư
tình.
“A, thì ra là chính là cô sao.” M
ắ
t Vân kh
ả
i v
ẫ
n nh
ư
cũ không có r
ờ
i kh
ỏ
ườ
i c
ủ
a Vân U Nhi, b
ở
i vì h
ắ
ấ
t thích nhìn khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n thanh tú c
ủ
a Vân U Nhi mang v
ẻ
tuy
ệ
t v
ọ
ng. Đó chính là th
ứ
làm cho h
ắ
n vui v
ẻ
.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ế
t rõ em sao?” Hi
ể
n nhiên Toa Toa không hi
ể
u l
ờ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i nói.
“T
ạ
i sao có th
ể
không bi
ế
t nha? Anh chính là đang ch
ờ
em.” Cho dù n
ụ
c
ườ
i trên m
ặ
t Vân Kh
ả
i nh
ư
cũ phóng đãng không k
ề
m ch
ế
đ
ượ
c.
“Ch
ờ
em sao?” V
ẻ
ặ
t c
ủ
a Sa Sa nh
ư
v
ừ
a vui m
ừ
ng v
ừ
a lo, Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ế
t cô làm cho cô th
ậ
t vui, h
ắ
n l
ạ
i còn nói đang đ
ợ
i cô, đây qu
ả
th
ự
c có th
ể
là vui đ
ế
n bay lên tr
ờ
i.
“Đ
ươ
ng nhiên, bu
ổ
ư
a anh không ph
ả
i nói v
ớ
i em anh báo cho em bi
ế
t sao? Nh
ư
th
ế
nào? Em
ấ
y không nói cho em bi
ế
t à?” Vân Kh
ả
i c
ố
ý đem hai t
ừ
“em gái” nó
i thành tr
ọ
ng âm, trong m
ắ
t có ý nghi
ề
ẫ
m.
“Cái gì? Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng đã nói cho U Nhi bi
ế
ồ
i sao?” M
ặ
t Toa Toa ph
ẫ
n h
ậ
n nhìn Vân U Nhi, khó trách cô
ấ
y bu
ổ
ư
a né tránh thì ra là mu
ố
n c
ả
ở
. Th
ậ
t không nghĩ t
ớ
i tho
ạ
t nhìn Vân U Nhi hi
ề
n lành nh
ư
th
ế
nh
ư
ng không ng
ờ
l
ạ
i đáng ghét nh
ư
v
ậ
y.
Vân Kh
ả
ấ
t hài lòng nhìn th
ấ
y ánh m
ắ
t c
ủ
a Toa Toa,h
ắ
ưở
ng cô
ấ
y hi
ệ
ạ
i nh
ấ
t đ
ị
nh h
ậ
n ch
ế
t ‘ s
ủ
ng v
ậ
t ’ kia .
Vân U Nhi ch
ỉ
là có v
ẻ
ặ
t tuy
ệ
t v
ọ
ng nhìn Vân Kh
ả
i, thì ra cô ta không xem tr
ọ
ng cô, k
ế
t qu
ả
cu
ố
i cùng đ
ề
u gi
ố
ng nhau.
“Không bi
ế
t Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng mu
ố
n đ
ư
a em đi n
ơ
i nào nha?” Sa Sa nhìn Vân Kh
ả
i ánh m
ắ
t d
ị
u dàng tràn ng
ậ
p ái m
ộ
.
“Đ
ươ
ng nhiên là đi h
ẹ
n hò, không bi
ế
t Toa Toa có th
ờ
i gian hay không.” M
ặ
c dù trên g
ươ
ặ
t xinh đ
ẹ
p c
ủ
a Vân Kh
ả
i có nhi
ề
u h
ơ
ộ
t v
ế
ẹ
o ba cm, đúng là m
ộ
t chút cũng không
ả
nh h
ưở
ng đ
ẹ
p trai c
ủ
a h
ắ
n, h
ắ
n nh
ư
cũ là Nh
ị
thi
ế
u gia nhà h
ọ
Vân đ
ượ
c m
ọ
ườ
i chú ý
“Em vui m
ừ
ng còn không k
ị
p, có th
ể
cùng Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng h
ẹ
n hò là vinh h
ạ
nh c
ủ
a em.” V
ẻ
ặ
t c
ủ
a Sa Sa vô cùng háo
ắ
c,Vân Kh
ả
i qu
ả
th
ự
c chính là ng
ườ
i hoàn m
ỹ
trong c
ả
m nh
ậ
n c
ủ
a cô, dù là Vân Kh
ả
i nói mu
ố
n cùng cô lên gi
ườ
ng, tin t
ưở
ằ
ng cô cũng s
ẽ
không có m
ộ
t tia do d
ự
, th
ậ
m chí s
ẽ
ở
thành là m
ộ
t lo
ạ
i ban ân.
Nh
ư
ng mà t
ấ
t c
ả
nh
ữ
ng vi
ệ
c đó đ
ố
i v
ớ
i Vân U Nhi đ
ề
u
là c
ơ
n ác m
ộ
ng không cách nào thoát kh
ỏ
i.
“Em gái t
ố
t c
ủ
a anh còn không lên xe. Có ph
ả
i ch
ờ
anh ôm em lên xe không.” Vân kh
ả
i nheo m
ắ
t nhìn ánh m
ắ
ữ
ờ
c
ủ
a Vân U Nhi. Trò hay còn
ở
phía sau, h
ắ
ưở
ng cô nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
ấ
t thích, r
ấ
t thích.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng, U Nhi cũng ph
ả
i đi cùng chúng ta sao?” V
ẻ
ặ
tToa Toa có chút b
ấ
t mãn nhìn Vân U Nhi, b
ọ
n h
ọ
đang h
ẹ
n hò cô
ấ
y đi theo làm cái gì nha, ch
ẳ
ng l
ẽ
cô ta đi theo giúp anh trai mình sao.
“Đ
ươ
ng nhiên, U Nhi thích nh
ấ
t đi v
ớ
i anh, cho nên anh làm sao có th
ể
ặ
c k
ệ
đ
ể
ấ
y
ở
đây,em nói có đúng hay không, U Nhi.” Vân Kh
ả
ỗ
i câu m
ỗ
i l
ờ
i nói v
ớ
i Toa Toa nh
ư
ng l
ạ
ố
ng nh
ư
ma nguy
ề
ủ
a trong l
ỗ
tai cô, có th
ể
đ
ư
a cô xu
ố
ng đ
ị
a ng
ụ
c
.
Vân U Nhi c
ả
m giác mình nh
ư
ượ
ỗ
mà Vân Kh
ả
i thì đang kéo cô đi.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng chúng ta mu
ố
n đi đâu?” Toa Toa c
ườ
i sáng l
ạ
n. Trong n
ộ
i tâm
ướ
c m
ơ
l
ấ
y có th
ể
cùng Vân Kh
ả
ở
chung m
ộ
ơ
i. Không nghĩ t
ớ
i chính mình có th
ể
d
ễ
dàng ng
ồ
i trên xe Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng lái nh
ư
v
ậ
y, n
ế
u nói ra nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
đ
ượ
c m
ọ
ườ
i hâm m
ộ
.
Vân Kh
ả
ự
c ti
ế
p đem môi áp vào bên tai Toa Toa nói nh
ỏ
.
Toa Toa nghe xong Vân Kh
ả
i nói không th
ể
tin đ
ượ
c nhìn Vân Kh
ả
i.
“Nh
ư
th
ế
nào, không mu
ố
n, v
ậ
y thì thôi.” V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i nh
ư
không
quan tâm. B
ấ
t quá h
ắ
n có lòng tin cô gái này nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
đáp
ứ
ng.
Qu
ả
nhiên…
Bàn tay nh
ỏ
bé c
ủ
aToa Toa làm nũng trên ng
ườ
i Vân Kh
ả
i.”Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng anh th
ậ
t x
ấ
u xa.”
“Các cô không ph
ả
i là yêu thích anh x
ấ
u sao?” N
ế
u nh
ư
Vân Kh
ả
i không x
ấ
u thì đó chính là
Vân Nhai.”B
ằ
ng không em t
ạ
i sao không đi tìm Vân Nhai.”M
ắ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
i không t
ự
giác nhìn Vân U Nhi
ở
phía sau, b
ở
i vì d
ạ
ng cô thích là lo
ạ
ườ
i không x
ấ
u kia.
“A… .” Có l
ẽ
là Vân Kh
ả
i nói ra s
ự
th
ậ
t, cho nên Toa Toa không ph
ả
n bác đ
ượ
c.
Đúng là Vân U Nhi l
ạ
i đem m
ắ
t c
ủ
a mình nhìn v
ề
phía ngoài c
ử
a xe, không bi
ế
t hi
ệ
ạ
i anh Nhai đang làm cái gì. Nh
ẹ
nhàng nh
ắ
ắ
t l
ạ
i,đ
ể
cho mình t
ưở
ượ
ng th
ấ
y lúc mình đang ng
ồ
i trong xe c
ủ
a anh Nhai, ít nh
ấ
t nghĩ nh
ư
v
ậ
y tâm tình cũng s
ẽ
không t
ệ
bây gi
ờ
nha.
Ro
ẹ
… Nhanh chóng qu
ẹ
o xe cho nên bánh xe l
ầ
n l
ượ
t ma sát m
ặ
t đ
ấ
t phát ra âm thanh đánh th
ứ
c gi
ấ
c m
ộ
ng c
ủ
a Vân U Nhi.
Nhìn v
ẻ
ặ
t ho
ả
ợ
c
ủ
a Vân U Nhi, khóe mi
ệ
ng Vân Kh
ả
i không t
ự
ch
ủ
nh
ế
ch lên, n
ụ
c
ườ
i v
ẫ
n nh
ư
cũ…
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng.” Toa Toa cũng gi
ố
ng v
ậ
y
là v
ẻ
ặ
t ho
ả
ợ
, đã s
ớ
m nghe nói qua Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng k
ỹ
thu
ậ
t lái xe r
ấ
ố
t, nh
ư
ng mà không nghĩ t
ớ
i là t
ố
t đ
ế
n làm cho tim c
ủ
a cô suýt chút n
ử
a nh
ả
y ra.
“Nh
ư
th
ế
nào, không thích, v
ậ
y thì xu
ố
ng xe.” Vân Kh
ả
i ngay c
ả
nhìn cũng không nhìn Toa Toa m
ộ
t l
ầ
n, nh
ư
ng l
ờ
i nói l
ạ
i là nói v
ớ
i Toa Toa.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng anh đ
ừ
ng hi
ể
u l
ầ
m,em ch
ỉ
là mu
ố
n nói k
ỹ
thu
ậ
t lái xe c
ủ
a anh r
ấ
ố
t.” v
ẻ
ặ
t Toa Toa c
ườ
i l
ấ
y lòng. Nh
ư
th
ế
nào cũng không th
ể
c
ứ
nh
ư
v
ậ
y b
ị
đu
ổ
i xu
ố
ng.
“Th
ậ
t không?” Còn Vân kh
ả
i là v
ẻ
ặ
t khinh b
ỉ
.
Mà Vân U Nhi l
ạ
i ch
ỉ
có th
ể
dùng m
ộ
t chút bình ph
ụ
c tim đ
ậ
p c
ủ
a mình. Cô bi
ế
t rõ đây là c
ả
nh cáo h
ắ
n dành cho cô.
Xe th
ể
thao d
ừ
ở
c
ử
a l
ớ
n c
ủ
a m
ộ
t khách s
ạ
n, Vân U Nhi bi
ế
t rõ Vân Kh
ả
i nói cái gì v
ớ
i Toa Toa.
“Xu
ố
ng xe.” L
ạ
nh lùng hai ch
ữ
nh
ư
ng không
ế
t là đ
ố
i v
ớ
ườ
i nào nói.
Toa Toa xu
ố
ng xe đ
ầ
u tiên ch
ỉ
có Vân U Nhi nh
ư
ng không mu
ố
n xu
ố
ng.
“Làm sao? Không nghe th
ấ
y.” L
ờ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i nh
ư
ra l
ệ
nh.
“Em… .” Nhìn th
ấ
y cánh c
ử
a l
ớ
n kia, Vân U Nhi do d
ự
.
“Không th
ể
đ
ể
cho anh l
ậ
p l
ạ
i l
ầ
ữ
a.” Vân Kh
ả
i thu h
ồ
ụ
c
ườ
i trên m
ặ
t,ánh m
ắ
ắ
c bén nhìn xem Vân U Nhi.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng, chúng ta cũng đ
ừ
ng có trông nom U Nhi , cô
ấ
y đâu ph
ả
i đ
ứ
a bé đi m
ộ
t mình cũng không l
ạ
c đâu nha.”Toa Toa th
ấ
y không đúng lôi kéo Vân Kh
ả
i nói. Nh
ư
ắ
t l
ạ
i hung d
ữ
li
ế
c v
ề
phía Vân U Nhi m
ộ
t cái. Cô gái đáng ghét v
ướ
ng tay v
ướ
ng chân.
“Nh
ư
v
ậ
y sao đ
ượ
c,em
ấ
y là tam ti
ể
u th
ư
Vân gia là em gái c
ủ
a anh, n
ế
u em gái t
ố
t nh
ư
v
ậ
y b
ị
ườ
i đàn ông khác làm h
ư
, anh làm sao ăn nói v
ớ
i Vân Nhai nha.” L
ờ
i này t
ừ
ệ
ng Vân Kh
ả
i nó
i ra l
ạ
i nh
ư
có ý châm ch
ọ
c.
“Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng th
ậ
ự
là ng
ườ
ố
t.” Nói thì nói nh
ư
th
ế
nh
ư
ng trong lòng Toa Toa b
ắ
t đ
ầ
u tính k
ế
mu
ố
n d
ạ
y d
ỗ
ộ
t chút cô gái ch
ướ
ắ
t Vân U Nhi này, l
ạ
i dám l
ừ
a g
ạ
t mình.
“Kh
ả
i ca ca, em mu
ố
n v
ề
nhà, em có th
ể
v
ề
nhà m
ộ
t mình không?” Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
ờ
i xa cho dù ch
ỉ
có m
ộ
t phút đ
ồ
ng h
ồ
.
“Làm sao v
ậ
y, U Nhi có ph
ả
i c
ả
m th
ấ
y không kh
ỏ
e hay không?” Vân Kh
ả
i làm b
ộ
nh
ư
lo l
ắ
ng, nh
ư
ng đáy m
ắ
t đùa c
ợ
t nh
ư
ng l
ạ
i không che d
ấ
u đ
ượ
c .
Vân U Nhi c
ứ
ng nh
ắ
c g
ậ
t đ
ầ
u.
“V
ậ
y anh đ
ư
a U Nhi v
ề
nhà ngh
ỉ
ơ
i,Toa Toa th
ấ
y đúng không,anh s
ẽ
không ti
ễ
n em.”
Nhìn xe th
ể
thao tuy
ệ
t đ
ẹ
ở
mui tr
ầ
n, Toa Toa t
ứ
c gi
ậ
ậ
m chân,mi
ệ
ộ
t l
ầ
n l
ạ
ộ
t l
ầ
ử
a m
ắ
ng Vân U Nhi
.
Két… Ti
ế
ng th
ắ
ng xe kh
ẩ
n c
ấ
p.
Tay c
ủ
a Vân U Nhi g
ắ
t gao c
ầ
l
ấ
y dây an toàn, không bi
ế
t mình có m
ộ
t kh
ắ
c nào s
ẽ
ị
văng ra ngoài.
Vân Kh
ả
i c
ở
i giây n
ị
t an toàn ra tr
ự
c ti
ế
ừ
gh
ế
lái nh
ả
y đ
ế
n ch
ỗ
ồ
i phía sau Vân U Nhi. Cũng không cho Vân U Nhi m
ộ
t phút th
ở
d
ố
c. Sau đó l
ọ
ng che t
ừ
ừ
h
ạ
xu
ố
ng,làm b
ọ
n h
ọ
cách ly
cùng th
ế
ớ
i bên ngoài, b
ở
i vì c
ử
a s
ổ
th
ủ
y tinh c
ủ
a xe là lo
ạ
i đ
ặ
c bi
ệ
t, cho nên ng
ườ
i bên ngoài hoàn toàn không nhìn th
ấ
y ng
ườ
i trong xe.
“Anh Kh
ả
i… .” Nhìn th
ấ
y d
ụ
c v
ọ
ắ
t Vân Kh
ả
i, Vân U Nhi bi
ế
t rõ k
ế
ế
ẽ
x
ả
y ra. Cô mu
ố
n thoát đi nh
ư
ng kh
ông dám có b
ấ
t kỳ đ
ộ
ng tác, b
ở
i vì cô bi
ế
t rõ h
ậ
u qu
ả
ph
ả
n kháng.
“Em phá h
ư
chuy
ệ
ố
t c
ủ
a anh, ch
ẳ
ng l
ẽ
không c
ầ
n ph
ả
i dùng chính mình hoàn l
ạ
ộ
t chút không?” Vân Kh
ả
i không che d
ấ
u chút nào d
ụ
c v
ọ
ng c
ủ
a mình. Tay tr
ự
c ti
ế
p đ
ư
a đ
ế
n đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh t
rên ng
ườ
i mình.Cô
ấ
y là s
ủ
ng v
ậ
t c
ủ
a h
ắ
n, h
ắ
n mu
ố
n đ
ố
i đãi nh
ư
th
ế
nào thì đ
ố
i đãi nh
ư
th
ế
đó,cô không có có quy
ề
n l
ự
a ch
ọ
n, càng không có quy
ề
n nói không.
“Em không có phá h
ư
chuy
ệ
n c
ủ
a anh.” Vân U Nhi không bi
ế
t mình khi nào thì phá h
ư
chuy
ệ
ố
t c
ủ
a h
ắ
.
“N
ế
u nh
ư
không ph
ả
i em nói ph
ả
i v
ề
nhà,anh hi
ệ
ạ
i li
ề
n cùng cô gái tên là Toa Toa kia tri
ề
n miên trong khách s
ạ
ồ
i. V
ậ
y thì em ph
ả
i v
ề
nhà làm v
ớ
i anh,anh thì không sao em hi
ể
u là đ
ượ
c.” V
ẻ
ặ
t Vân Kh
ả
i vô cùng phóng đãng,Vân Kh
ả
i trong th
ế
ớ
i c
ủ
a
Vân U Nhi chính là chúa t
ể
,h
ắ
n có th
ể
mu
ố
n làm gì thì làm.
Nói nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân U Nhi kinh ho
ả
ng, không th
ể
v
ề
nhà, trong nhà có anh Nhai còn có nhi
ề
u ng
ườ
i giúp vi
ệ
c nh
ư
v
ậ
y. Cho nên cô ch
ỉ
có th
ể
l
ự
a ch
ọ
ế
p nh
ậ
n,nh
ư
ng mà thân th
ể
nh
ỏ
nh
ắ
n ngăn khô
ng đ
ượ
c run r
ẩ
y, b
ở
i vì cô s
ợ
h
ắ
ỗ
i l
ầ
n xâm chi
ế
m đ
ề
u r
ấ
t đau kh
ổ
.
Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi không ch
ố
ng c
ự
ử
a, trên m
ặ
t Vân Kh
ả
ở
ụ
c
ườ
i hài lòng, r
ấ
t đ
ẹ
p đ
ồ
ng d
ạ
ng nguy hi
ể
ườ
i ph
ầ
n. Bàn tay thô b
ạ
o xoa lên ng
ự
c tr
ơ
ề
m c
ủ
a Vân U Nhi. Mà tay kia th
ẳ
vào trong qu
ầ
n lót c
ủ
a Vân U Nhi. Ch
ư
a t
ừ
ng đ
ố
i v
ớ
ộ
t thân th
ể
nào mê đ
ắ
m nh
ư
v
ậ
y, Vân U Nhi là ng
ườ
i đ
ầ
u tiên, thân th
ể
c
ủ
a cô gi
ố
ng nh
ư
cây anh túc, làm cho Vân Kh
ả
i không th
ể
ừ
ng l
ạ
i ch
ỉ
có th
ể
thêm chi
ế
m h
ữ
u.
N
ướ
c m
ắ
t yên l
ặ
ng không m
ộ
ế
ng đ
ộ
ừ
khóe m
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi nh
ỏ
xu
ố
ng. Nh
ư
ng mà cô không có l
ấ
y tay lau. B
ở
i vì nh
ư
v
ậ
y s
ẽ
làm cho cô càng không ch
ị
u đ
ự
ổ
i.
Môi d
ị
u dàng r
ơ
i vào đôi môi đ
ỏ
ọ
ng mê ng
ườ
i c
ủ
a Vân U Nhi.Đây là l
ầ
n đ
ầ
u tiên Vân Kh
ả
i hôn Vân U Nhi. H
ơ
ữ
a còn d
ị
u dàng nh
ư
đang hôn lên búp bê d
ễ
v
ỡ
.
N
ướ
c m
ắ
t ch
ả
y trên khuôn m
ặ
ắ
ệ
ch càng thêm hung mãnh. Không bi
ế
t là s
ợ
hãi hay là
ủ
y khu
ấ
t.
Nhìn xem n
ướ
c m
ắ
t liên t
ụ
c ch
ả
y xu
ố
ng, đ
ộ
ng tác Vân Kh
ả
i h
ơ
i ch
ầ
n ch
ờ
. Nh
ư
ng không có d
ừ
ng l
ạ
i mà là làm cho môi c
ủ
a mình t
ừ
đôi m
ôi đ
ỏ
ọ
ng d
ờ
i sang hai m
ắ
ư
ư
ng, t
ừ
ng chút m
ộ
t đem n
ướ
c m
ắ
t hút khô.
“Anh Kh
ả
i, anh tha em đ
ượ
c không? Lúc Vân Kh
ả
i đang d
ị
u dàng Vân U Nhi m
ở
ệ
ng c
ầ
u xin. Hi v
ọ
ng h
ắ
n có th
ể
buông tha chính mình.
Nh
ư
ng mà không có. Vân Kh
ả
ả
l
ờ
i là kéo qu
ầ
n lót
c
ủ
a Vân U Nhi xu
ố
ng, tr
ự
c ti
ế
p công chi
ế
ơ
ư
ậ
t c
ủ
a Vân U Nhi, h
ơ
ữ
a càng ngày càng mãnh li
ệ
t công chi
ế
m.
L
ấ
y đ
ượ
c câu tr
ả
l
ờ
i nh
ư
v
ậ
y, Vân U Nhi có th
ể
làm ngo
ạ
ừ
th
ừ
a nh
ậ
n chính là ngăn không đ
ượ
c n
ướ
c m
ắ
t ch
ả
y xu
ố
ng. Không bi
ế
t cu
ộ
c s
ố
ng nh
ư
v
ậ
y còn ph
ả
i duy trì bao lâu.
Nhìn th
ấ
y thân th
ể
nh
ỏ
nh
ắ
n d
ướ
ườ
i mình càng ngày càng nhi
ề
u n
ướ
c m
ắ
t, đ
ộ
ng tác Vân Kh
ả
i l
ạ
i càng thêm mãnh li
ệ
t,dùng tay nh
ẹ
nhàng lau đi n
ướ
c m
ắ
t trên khuôn m
ặ
t cô. N
ế
u nh
ư
d
ướ
i thân mình đ
ổ
i thành b
ấ
t kỳ m
ộ
t cô gái nào
, hi
ệ
ạ
i cũng là v
ẻ
ặ
ị
nh n
ọ
t h
ầ
u h
ạ
ch
ứ
không ph
ả
ủ
y khu
ấ
t đ
ế
ướ
c m
ắ
t ngăn không đ
ượ
c tuôn ra bên ngoài, chuy
ệ
n nh
ư
v
ậ
y th
ự
c làm cho trong lòng Vân Kh
ả
i không vui.
“Vân U Nhi em nh
ớ
k
ỹ
, không đ
ượ
c làm trái l
ờ
i Vân Kh
ả
i này, không c
ầ
n ph
ả
i c
ố
ắ
thoát kh
ỏ
i anh, nh
ư
v
ậ
y em m
ớ
i có th
ể
bình an vô s
ự
.” Không bi
ế
ộ
t l
ầ
n l
ạ
ộ
t l
ầ
n nói l
ạ
i l
ờ
i này là có ý gì
…
Ch
ỉ
c
ầ
n có n
ơ
i có ng
ườ
ở
thì có tranh đ
ấ
u, h
ơ
ữ
a còn không th
ể
d
ừ
ng l
ạ
i ngh
ỉ
ơ
…
M
ặ
t c
ủ
a Vân U Nhi ti
ề
u t
ụ
y ch
ẳ
ng qua là đang đi d
ướ
i tàng
cây anh đào.
“Vân U Nhi,cô đ
ứ
ng l
ạ
i.” Mang theo thanh âm t
ứ
c gi
ậ
n vang lên sau l
ư
ng Vân U Nhi.
Vân U Nhi s
ữ
ờ
sau đó xoay ng
ườ
i, nhìn th
ấ
y Toa Toa t
ứ
c gi
ậ
n và phía sau cô ta còn có hai b
ạ
n h
ọ
c n
ữ
, trong nháy m
ắ
t li
ề
ế
t mình đã đ
ắ
c t
ộ
i đ
ế
n cô ta khi
nào.
“Bình th
ườ
ng nhìn cô dáng v
ẻ
hi
ề
n lành, nh
ư
ng sau l
ư
ng l
ạ
i ghê t
ở
m nh
ư
v
ậ
y.” Toa Toa nhìn Vân U Nhi m
ắ
t tràn đ
ầ
y ph
ẫ
n h
ậ
n.
Vân U Nhi l
ạ
ầ
ặ
c không tranh cãi. B
ở
i vì cô đúng đã nói d
ố
i.
“Đ
ừ
ưở
ằ
ng Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng quan tâm cô thì tôi không dám đ
ộ
ng vào cô? Tôi cho cô bi
ế
t Vân U Nhi,cô t
ố
t nh
ấ
t cách Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng xa m
ộ
t chút, b
ằ
ng không đ
ừ
ng trách tôi không khách khí v
ớ
i cô.” Trong lòng Toa Toa luôn cho r
ằ
ng Vân U Nhi phá h
ư
chuy
ệ
ố
t c
ủ
a cô và Vân Kh
ả
i. N
ế
u nh
ư
không ph
ả
i cô là con gái Vân Đang Th
ế
thu d
ưỡ
ng,cô_ Toa Toa đã s
ớ
m xông lên phía tr
ướ
c d
ạ
y d
ỗ
cô m
ộ
ậ
n.
Khóe mi
ệ
ng c
ủ
a Vân U Nhi không t
ự
giác lóe m
ộ
t tia c
ườ
i l
ạ
nh, cách Vân Kh
ả
i xa m
ộ
t chút sao? Cô n
ằ
ơ
cũng mu
ố
h
ư
ng mà cô không có quy
ề
n l
ự
a ch
ọ
n, Vân Kh
ả
i cũng s
ẽ
không cho cô c
ơ
h
ộ
i kia.
Trong m
ắ
t Toa Toa khóe mi
ệ
ng c
ườ
i l
ạ
nh c
ủ
a Vân U Nhi là m
ộ
t lo
ạ
i c
ườ
i nh
ạ
o, c
ườ
i nh
ạ
o cô không tranh b
ằ
ng cô ta. Cho nên b
ị
ứ
c gi
ậ
n làm hoa m
ắ
t Toa Toa b
ướ
c nhanh đ
ế
n hung hăng
đ
ẩ
y thân th
ể
ả
nh mai c
ủ
a Vân U Nhi t
ớ
i phía tr
ướ
c.
Mà Vân U Nhi không h
ề
đ
ề
phòng c
ả
ườ
ự
c ti
ế
p đ
ả
o sang m
ộ
t bên. Đ
ầ
u c
ủ
a cô nghiêng sang m
ộ
t bên đúng lúc đâm vào cành cây hoa anh đào .
Nhìn th
ấ
y Vân U Nhi đau đ
ế
n nhăn m
ặ
t còn l
ấ
y tay che l
ấ
y trán c
ủ
a mình, Toa Toa kh
ẩ
ươ
ng nhìn xem,cô không mu
ố
n làm Vân U Nhi b
ị
th
ươ
ng, ít nh
ấ
t cô cũng Tam ti
ể
u th
ư
Vân gia trên danh nghĩa là em gái c
ủ
a Vân Kh
ả
i.
Ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y có ch
ấ
t l
ỏ
ẩ
ướ
ừ
trán c
ủ
a mình ch
ả
y ra, Vân U Nhi l
ấ
y tay đang che trán mình ra, nhì
n th
ấ
y trên tay đ
ầ
y máu t
ươ
i.
“Là chính cô không c
ẩ
n th
ậ
n,tôi cho cô bi
ế
t không đ
ượ
c đi đ
ế
n ch
ỗ
Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng đ
ể
mách. B
ằ
ng không tôi s
ẽ
không b
ỏ
qua cho cô.” Toa Toa kh
ẩ
ươ
ng h
ướ
ng v
ề
phía Vân U Nhi c
ả
nh cáo, sau đó kéo hai n
ữ
sinh sau l
ư
ng v
ộ
i vàng
ch
ạ
y đi.
Vân U Nhi đ
ố
i v
ớ
i l
ờ
i c
ả
nh cáo c
ủ
a Toa Toa ch
ỉ
làm ng
ơ
, r
ồ
i nhìn máu t
ươ
i trên tay c
ườ
i l
ạ
nh. B
ả
n thân mình thì mu
ố
ờ
i xa, mà các cô
ấ
y l
ạ
i li
ề
u m
ạ
ng mu
ố
n đ
ế
ầ
n.
“Trán c
ủ
a em b
ị
th
ươ
ng sao?” Thanh âm mang theo lo l
ắ
ng vang lên t
ừ
đ
ỉ
nh đ
ầ
u c
ủ
a
Vân U Nhi.
“Em không sao, cám
ơ
n.” Vân U Nhi l
ấ
y tay lau chùi lung tung máu t
ươ
i trên trán mình, đ
ứ
ng lên mu
ố
ờ
i kh
ỏ
i. Mình bây gi
ờ
không có t
ư
cách đ
ượ
c b
ấ
t lu
ậ
n k
ẻ
nào quan tâm.
“T
ạ
i sao không sao, trán c
ủ
a em đang ch
ả
y máu,em đ
ừ
ng l
ộ
n x
ộ
n đ
ể
anh đ
ư
a
em đ
ế
n phòng c
ứ
u th
ươ
ng.” Không đ
ể
ý t
ớ
i Vân U Nhi c
ự
tuy
ệ
t, nam sinh g
ươ
ặ
ề
ỏ
ng mang theo n
ụ
c
ườ
i kéo Vân U Nhi t
ừ
trên m
ặ
t đ
ấ
t lên. Sau đó l
ấ
y ra khăn gi
ấ
y d
ị
u dàng lau máu t
ươ
i v
ẫ
n còn ch
ả
y trên trán c
ủ
a Vân U Nhi.
Mà lúc này Vân U Nhi m
ớ
i nh
ậ
ra nam sinh có gi
ọ
ng nói m
ề
ỏ
ng này là ng
ườ
i giúp mình tìm Vân Kh
ả
i.
“T
ạ
i sao b
ị
th
ươ
ng nghiêm tr
ọ
ng nh
ư
th
ế
?” H
ọ
c tr
ưở
ng trên m
ặ
t có quan tâm cũng có trách c
ứ
.
“Không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ng đ
ế
n trên cây .” Chính mình l
ạ
ộ
t l
ầ
n nói d
ố
ử
a.
“Gì nha?” Hi
ể
n nhiê
n h
ọ
c tr
ưở
ng không tin l
ờ
i Vân U Nhi nói. B
ở
i vì n
ế
u nh
ư
ch
ỉ
là không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ng vào nhi
ề
u l
ắ
ẽ
ầ
y da,làm sao có th
ể
ị
th
ươ
ng đ
ế
n đ
ổ
máu.
“Tôi th
ậ
ự
không có vi
ệ
c gì, cám
ơ
n h
ọ
c tr
ưở
ng quan tâm, tôi đi tr
ướ
c.” Đ
ượ
c quan tâm nh
ư
v
ậ
y Vân U Nhi ch
ỉ
c
ả
m giác mình s
ắ
p hít th
ở
không thông, cho nên ch
ỉ
có th
ể
l
ạ
ộ
t l
ầ
ữ
a l
ự
a ch
ọ
n ch
ạ
y đi.
Nh
ư
ng mà h
ọ
c tr
ưở
ng l
ạ
i kéo tay c
ủ
a Vân U Nhi l
ạ
i.”Anh tên là Cung Kh
ả
i Trì, là b
ạ
n h
ọ
c cùng l
ớ
p v
ớ
i Kh
ả
i, cho nên em không c
ầ
ợ
,anh ch
ỉ
là mu
ố
n đ
ư
a em đ
ế
n phòng
c
ứ
u th
ươ
ng, n
ế
u nh
ư
bác sĩ nói em không có vi
ệ
c gì nh
ư
v
ậ
y anh m
ớ
i yên tâm.” Cung Kh
ả
i Trì c
ườ
i th
ậ
ự
ấ
ố
ng Vân Nhai
.
“A,không nghĩ t
ớ
i em gái c
ủ
a tôi l
ạ
i thu hút phái nam nh
ư
v
ậ
y.” Thanh âm c
ủ
a Vân Kh
ả
i cùng v
ớ
ườ
i c
ủ
a h
ắ
ố
ng nhau.
Ch
ỉ
c
ầ
v
ừ
a nghe đ
ế
ọ
ng c
ủ
a Vân Kh
ả
i, tim c
ủ
a Vân U Nhi li
ề
ắ
t đ
ầ
u s
ợ
hãi, mà thân th
ể
c
ủ
a cô cũng nh
ị
n không đ
ượ
c run r
ẩ
y.
“Trán c
ủ
a U Nhi b
ị
th
ươ
ng,tôi ch
ỉ
là giúp cô
ấ
y lau m
ộ
t chút máu.” Cung Kh
ả
i Trì cũng không có vì l
ờ
i nói c
ủ
a Vân Kh
ả
i mà thay đ
ổ
i nét
ặ
t,h
ắ
n v
ẫ
n nh
ư
cũ là d
ị
u dàng c
ườ
ồ
ả
i thích.
Hai ch
ữ
ị
th
ươ
ng làm cho n
ụ
c
ườ
i trên m
ặ
t Vân Kh
ả
i có chút c
ứ
ắ
c. Nh
ư
ng sau đó l
ạ
i khôi ph
ụ
c nh
ư
ướ
c.
“Em,em không sao,em mu
ố
ở
v
ề
phòng h
ọ
c .” Vân U Nhi c
ầ
m l
ấ
y khăn gi
ấ
y trong tay Cung Kh
ả
i T
rì, l
ấ
y tay che trán c
ủ
a mình r
ồ
ờ
i kh
ỏ
i.
“Làm gì m
ỗ
i l
ầ
ặ
p anh đ
ề
u mu
ố
n ch
ạ
y, có ph
ả
i làm vi
ệ
c gì trái v
ớ
i l
ươ
ng tâm hay không.” Vân Kh
ả
i cũng không có vì trán c
ủ
a Vân U Nhi b
ị
th
ươ
ng mà bi
ể
u hi
ệ
n ra m
ộ
t chút kh
ẩ
ươ
ng.
“Không có, không có.” Nhìn th
ấ
y Vân U Nhkh
ẩ
ươ
ng, kh
ẩ
ươ
ng đ
ế
n ngay c
ả
l
ờ
i nói cũng nói l
ắ
p .
“Không có, không có em v
ừ
a th
ấ
y anh thì ch
ạ
y làm gì?” Vân Kh
ả
ướ
c nhanh đ
ế
n phía tr
ướ
c n
ắ
m l
ấ
y cánh tay c
ủ
a Vân U Nhi ch
ấ
t v
ấ
n.
“Em th
ậ
t không có.” Gi
ọ
ng nói c
ủ
a Vân U Nhi cũng b
ắ
t đ
ầ
u mang theo ngh
ẹ
n ngào.
“Kh
ả
i, c
ậ
u hù U Nhi r
ồ
i .” Th
ấ
y m
ặ
t Vân U Nhi
ặ
ợ
hãi, Cung Kh
ả
i Trì không m
ở
ệ
ng không đ
ượ
c đành lên ti
ế
ng nh
ắ
c nh
ở
Vân Kh
ả
i.
Mà Vân Kh
ả
i cũng không có m
ộ
t chút ph
ả
ứ
ng, v
ẫ
n nh
ư
cũ c
ườ
i c
ườ
i nh
ư
ng ánh m
ắ
ắ
c bén ép h
ỏ
i.
“Em th
ậ
t không có, xin anh hãy tin t
ưở
ng em.” Nhìn th
ấ
y trong m
ắ
t Vân Kh
ả
i không tin,Vân U Nhi b
ắ
t đ
ầ
u c
ầ
u xin.
“Kh
ả
i.” Cung Kh
ả
i Trì không bi
ế
t vì sao Vân U Nhi l
ạ
ợ
Vân Kh
ả
i nh
ư
v
ậ
y. Cho dù cá tính c
ủ
a Kh
ả
ấ
t x
ấ
u, nh
ư
ng cũng không th
ể
x
ấ
u đ
ế
ổ
n th
ươ
ng em gái mình nha.
“Không có chuy
ệ
n c
ủ
a c
ậ
u,tôi đ
ư
a em gái mình đ
ế
n phòng c
ứ
u th
ươ
ng là đ
ượ
c r
ồ
i.” Vân Kh
ả
i c
ố
ý đem hai ch
ữ
“em gái” nói thành tr
ọ
ng âm. Sau đó kéo Vân U Nhi s
ả
ướ
c r
ờ
i đi.
Đ
ể
l
ạ
ộ
t mình Cung Kh
ả
i Trì không hi
ể
u đ
ầ
u đuôi.
“R
ầ
m… .” Vâ
n Kh
ả
i dùng s
ứ
c kéo c
ử
a phòng y t
ế
ra. Mà bác sĩ trong phòng y t
ế
cũng b
ị
Vân Kh
ả
i đu
ổ
i ra ngoài, hi
ệ
ở
trong phòng y t
ế
ch
ỉ
còn l
ạ
i hai ng
ườ
i Vân U Nhi và Vân Kh
ả
i.
Nhìn th
ấ
y m
ặ
t c
ủ
a Vân Kh
ả
i u ám,tim c
ủ
a Vân U Nhi nh
ả
y đ
ế
n c
ổ
h
ọ
ng. Không bi
ế
t k
ế
ế
ẽ
x
ả
y ra chuy
ệ
n gì.
“Có ph
ả
i là anh nh
ắ
c nh
ở
em ch
ư
a đ
ủ
ạ
nh, cho nên em m
ớ
i không có nh
ớ
k
ỹ
.” Vân Kh
ả
i nheo m
ắ
t nhìn Vân U Nhi ch
ấ
t v
ấ
n.
“Không có, không có, em th
ậ
t không có, anh hai ph
ả
ưở
ng em.” N
ướ
c m
ắ
t trong khóe m
ắ
t xinh đ
ẹ
p Vân U Nhi ch
ả
y ra,
x
ẹ
t qua khuôn m
ặ
ề
u t
ụ
y c
ủ
a Vân U Nhi.
“Không có, v
ậ
y em và Cung Kh
ả
i Trì đang làm cái gì. Cái trán b
ị
th
ươ
ng, anh xem là các ng
ươ
i yêu đ
ươ
ng v
ụ
ộ
m c
ố
ý tìm ra cái c
ớ
này.” Gi
ọ
ng nói c
ủ
a Vân Kh
ả
i lúc này gi
ố
ng nh
ư
là ông ch
ồ
ắ
t gian v
ợ
c
ủ
a mình
ạ
ườ
ng và đang ép h
ỏ
i. Tay dùng s
ứ
c l
ấ
y tay Vân U Nhi đang che cái trán c
ủ
a mình ra, khăn gi
ấ
y cũng t
ừ
tay c
ủ
a Vân U Nhi r
ơ
i xu
ố
ng.
V
ế
t th
ươ
ng chói m
ắ
t thình lình hi
ệ
n ra trong con ng
ươ
ng mang theo t
ứ
c gi
ậ
n c
ủ
a Vân Kh
ả
i.
“Em th
ậ
t không có, em…….” Vân
U Nhi s
ợ
hãi lui v
ề
phía sau co ng
ườ
i l
ạ
i. B
ở
i vì ánh m
ắ
t c
ủ
a Vân Kh
ả
ấ
t đáng s
ợ
.
“T
ạ
i sao b
ị
th
ươ
ng ?” Ngoài d
ự
đoán gi
ọ
ng nói c
ủ
a Vân Kh
ả
ắ
t đ
ầ
u thay đ
ổ
i nh
ẹ
nhàng h
ơ
n.
“Ack, không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ng vào trên cành cây .” M
ắ
t c
ủ
a Vân U Nhi tránh né tr
ả
l
ờ
i không nhìn th
ẳ
ng vào h
ắ
n.
“Không c
ẩ
n th
ậ
n?” Vân Kh
ả
i h
ỏ
ượ
c l
ạ
i. Xem h
ắ
n nh
ư
đ
ứ
a tr
ẻ
ba tu
ổ
i sao? S
ẽ
có ng
ườ
i không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ị
th
ươ
ng thành nh
ư
v
ậ
y.
“Th
ậ
ự
là em không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ng vào .” Vân U Nhi không dám nhìn th
ẳ
ng vào con ng
ươ
i c
ủ
a Vân K
h
ả
i.
Nh
ư
ng Vân Kh
ả
i l
ạ
i không cho Vân U Nhi c
ơ
h
ộ
i tránh né, tay tr
ự
c ti
ế
ắ
m c
ằ
m c
ủ
a Vân U Nhi kéo lên.”Nói, T
ạ
i sao b
ị
th
ươ
ng ?
”
“Th
ậ
ự
là ta không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ở
trên thân cây .” Không bi
ế
t hi
ệ
ạ
ạ
i Vân U Nhi có ph
ả
i đem nói d
ố
ở
thành là m
ộ
t thói quen hay không.
“Ph
ả
i không?” Tay Vân Kh
ả
i buông l
ỏ
ng c
ằ
m c
ủ
a Vân U Nhi, s
ử
a thành xoa lên v
ế
t th
ươ
ng trán c
ủ
a Vân U Nhi.
“
Ừ
m.” Vân U Nhi không bi
ế
t Vân Kh
ả
i mu
ố
ế
t đáp án đ
ể
làm cái gì, nh
ư
ng cô có ý b
ả
o v
ệ
Toa Toa.
Vân Kh
ả
i không có ép h
ỏ
i Vân U
Nhi, b
ấ
t quá tay h
ắ
n vu
ố
t v
ế
t th
ươ
ng Vân U Nhi l
ạ
i tăng thêm m
ộ
t chút l
ự
c đ
ạ
o. Trên m
ặ
t v
ẫ
n là c
ườ
i mê ng
ườ
i nh
ư
cũ.
“A.” Vân U Nhi b
ị
đau s
ợ
hãi kêu lên. B
ở
i vì đau ngũ quan trên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n đ
ề
u r
ố
i ren l
ạ
i v
ớ
i nhau.
“N
ế
u đã không c
ẩ
n th
ậ
n nh
ư
v
ậ
y
,đã nói lên em gái c
ủ
a anh không s
ợ
đau.” Vân Kh
ả
i cũng không có vì th
ấ
y g
ươ
ặ
t nhăn nhó th
ố
ng kh
ổ
c
ủ
a Vân U Nhi mà gi
ả
ớ
t l
ự
c đ
ạ
o trên tay mình. Trên m
ặ
t v
ẫ
n nh
ư
cũ mang theo n
ụ
c
ườ
i y
ế
u
ớ
t, nh
ư
ng khóe mi
ệ
ng l
ạ
i lóe lên nguy hi
ể
m.
“Đau quá Anh Kh
ả
i.
” B
ấ
t đ
ắ
c dĩ Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
nhìn Vân Kh
ả
i kêu đau.
Nh
ư
ng mà Vân Kh
ả
i không thèm đ
ể
ý đ
ế
n Vân U Nhi, h
ắ
n ch
ỉ
mu
ố
ế
t đáp án.
“Đau quá.” Vân U Nhi không dám đ
ộ
ng cũng không dám né tránh tay Vân Kh
ả
i, cũng ch
ỉ
có th
ể
nh
ị
n đau, nh
ư
ướ
c m
ắ
t l
ạ
ắ
đ
ầ
u tuôn ra bên ngoài.
Nhìn th
ấ
y b
ở
i vì chính mình dùng s
ứ
c quá m
ạ
nh nên v
ế
t th
ươ
ng nh
ỏ
ra vài gi
ọ
t máu t
ươ
i, Vân Kh
ả
i không buông tay c
ủ
a mình ra, m
ắ
t c
ứ
nh
ư
v
ậ
y nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m vào Vân U Nhi.
Không dám khóc thành ti
ế
ng, không dám đ
ộ
ng, Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
l
ự
a ch
ọ
n th
ấ
ọ
ứ
c n
ở
.
“Em đã thích đ
ụ
ng vào cây nh
ư
v
ậ
y, anh đây làm anh hai có ph
ả
i nên giúp em m
ộ
t tay không?” Khóe mi
ệ
ng xinh đ
ẹ
p c
ủ
a Vân Kh
ả
i mang theo ph
ệ
huy
ế
ỉ
m c
ườ
i. Tay l
ướ
t qua mái tóc dài c
ủ
a Vân U Nhi.
“Anh Kh
ả
i… .” Vân U Nhi không bi
ế
t l
ờ
i c
ủ
a Vân Kh
ả
i là có ý gì, nh
ư
ng mà cô có th
ể
c
ả
m giác đ
ượ
c có m
ộ
t nguy hi
ể
ắ
ắ
t đ
ầ
u.
“Em nói đ
ụ
ng vào t
ườ
ng và đ
ụ
ng vào cây cái nào đau h
ơ
n.” Tay v
ừ
a dùng l
ự
c c
ườ
ạ
nh gi
ữ
ch
ặ
t mái tóc dài c
ủ
a Vân U Nhi, Vân U N
hi gi
ố
ng nh
ư
là búp bê v
ả
i không có có sinh m
ạ
ị
Vân Kh
ả
i kéo đ
ố
ặ
t v
ớ
i vách t
ườ
ng tuy
ế
ắ
ng.
“Anh cho em c
ơ
h
ộ
i cu
ố
i cùng, n
ế
u nh
ư
câu tr
ả
l
ờ
i không đúng s
ự
th
ậ
t, v
ậ
y anh đ
ể
cho em đ
ụ
ng vào t
ườ
ng đ
ế
n ch
ế
ớ
i d
ừ
ng l
ạ
i.” Vân Kh
ả
i không bi
ế
t mình vì
sao l
ạ
i mu
ố
ế
t rõ đáp án nh
ư
v
ậ
y, cũng không bi
ế
t mình đ
ế
ộ
t cùng mu
ố
n nghe đ
ượ
c đáp án nh
ư
th
ế
nào.
“B
ị
ườ
i khác không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ẩ
y t
ớ
i… cho nên đ
ụ
ng vào thân cây .” Không bi
ế
t nên nói Vân U Nhi là thi
ệ
n l
ươ
ng hay là ng
ố
c.
“Ng
ườ
i khác.” Vân Kh
ả
i nh
ớ
ớ
i hai ch
ữ
kia.
“Là Toa Toa.” Tay trên tóc mình nh
ẹ
buông ra, Vân U Nhi ôm ng
ự
c th
ở
phào.
Vân Kh
ả
i nhìn Vân U Nhi m
ộ
t cái r
ồ
i h
ừ
l
ạ
nh.
L
ấ
y đ
ượ
c t
ự
do Vân U Nhi t
ự
a nh
ư
ộ
t con mèo lang thang co rúc
ở
góc t
ườ
ng, cũng không quan tâm trên trán mình có ch
ả
y
máu hay không.
“Em t
ố
t nh
ấ
t nên thông minh m
ộ
t chút, đ
ừ
ưở
ằ
ị
th
ươ
ng thì anh s
ẽ
đ
ồ
ng tình v
ớ
i em, càng đ
ừ
ưở
ằ
ị
th
ươ
ng anh s
ẽ
ỏ
qua cho em.” Nhìn th
ấ
y dáng v
ẻ
ấ
t l
ự
c c
ủ
a Vân U Nhi, trong lòng Vân Kh
ả
ở
ộ
t ch
ỗ
nào đó có m
ộ
t kh
ắ
c xúc
đ
ộ
ng, nh
ư
ng v
ẻ
ặ
t v
ẫ
n là không đ
ế
m x
ỉ
a t
ớ
ả
ướ
c r
ờ
i đi.
Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
ôm thân th
ể
c
ủ
a mình th
ấ
ọ
ứ
c n
ở
.
“Em gái tôi n
ế
u l
ư
u l
ạ
ẹ
o, tôi th
ấ
y các ng
ườ
i cũng không c
ầ
ạ
i đây làm ti
ế
p .” Đi t
ớ
i c
ử
a m
ặ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
nh lùng nhìn m
ộ
t đám bác
sĩ m
ở
ệ
ng uy hi
ế
p. N
ế
u nh
ư
chút chuy
ệ
n nh
ỏ
này đ
ề
u làm không xong, v
ậ
y b
ọ
n h
ọ
cũng không x
ứ
ở
l
ạ
i ‘ Vân C
ự
c ’ b
ở
i vì ‘ Vân C
ự
c ’ b
ấ
t k
ể
là h
ọ
c sinh hay là lão s
ư
đ
ề
u là cao c
ấ
p nh
ấ
t .
“D
ạ
d
ạ
, chúng tôi nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
không đ
ể
cho U Nhi ti
ể
u th
ư
có m
ộ
t v
ế
ẹ
o nào .” Bác sĩ cúi đ
ầ
u khom l
ư
ng.
Vân Kh
ả
i ch
ỉ
là dung ti
ế
ng h
ừ
l
ạ
nh làm tr
ả
l
ờ
i. M
ắ
t mang theo m
ộ
t tia ph
ứ
c t
ạ
p nhìn thoáng qua dáng ng
ườ
i nh
ỏ
bé co rút trong phòng ý t
ế
.
Vân U Nhi gđ
ứ
ở
bên c
ạ
nh xe th
ể
thao c
ủ
a Vân Kh
ả
i l
ẳ
ng l
ặ
ng ch
ờ
.
Mà ch
ủ
nhân
c
ủ
a cô Vân Kh
ả
i lúc này đang cùng cô gái tênToa Toa kia
ở
trong xe ‘ k
ị
ch chi
ế
n ’. Nhìn nhìn đ
ồ
ng h
ồ
trên c
ổ
tay r
ồ
i nhìn l
ạ
i ánh sáng m
ặ
ờ
ắ
p thu h
ồ
i tia n
ắ
ng, Vân U Nhi b
ấ
t đ
ắ
c dĩ th
ở
dài.
C
ử
a xe ch
ậ
m rãi h
ướ
ng phía tr
ướ
c m
ở
ra, Toa Toa s
ử
a sang l
ạ
i đ
ồ
ng ph
ụ
c h
ọ
c sinh có chút m
ấ
ậ
ự
c
ủ
a mình r
ồ
i đi xu
ố
ng xe. M
ắ
t khinh mi
ệ
t li
ế
c Vân U Nhi m
ộ
t cái sau đó c
ườ
ị
nh n
ọ
t v
ớ
i Vân Kh
ả
i nói: “Kh
ả
i h
ọ
c tr
ưở
ng,em đi v
ề
ướ
c, ngày mai g
ặ
p l
ạ
i.”
Vân Kh
ả
i ch
ỉ
c
ườ
i ch
ứ
không đi đáp l
ạ
i.
Nhìn th
ấ
y bóng
l
ư
ng c
ủ
a Toa Toa,Vân U Nhi c
ả
m th
ấ
y chán n
ả
n. Xem ra là chính mình t
ự
nghĩ lung tung, v
ố
ưở
ằ
ng anh Kh
ả
ẽ
trách t
ộ
i Toa Toa cho nên m
ớ
i không dám nói là Toa Toa gây t
ổ
n th
ươ
ng mình, nh
ư
ngmà bây gi
ờ
xem ra anh Kh
ả
ấ
t hài lòng cách làm c
ủ
a cô
ấ
y.
“A… .” Vân U Nhi xoay ng
ườ
i đã nhìn th
ấ
y v
ẻ
ặ
ươ
ng mù c
ủ
a Vân Kh
ả
i không bi
ế
t cái ng
ườ
i này đã đ
ứ
ng sau cô bao lâu r
ồ
i. Qu
ả
th
ự
c s
ợ
h
ế
t h
ồ
n.
“L
ạ
i th
ấ
y qu
ỷ
à.” Vân Kh
ả
i c
ườ
i nh
ạ
o. M
ắ
t l
ạ
i th
ẳ
ắ
p nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m cái trán đ
ượ
c băng bó c
ẩ
n th
ậ
n c
ủ
a Vân U N
hi. Xem ra bác sĩ ‘ Vân C
ự
c ’ còn s
ử
d
ụ
ng đ
ượ
c, đem cái trán c
ủ
a Vân U Nhi bao còn gi
ố
ng nh
ư
đ
ầ
u heo.
“Không có, không có.” Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ả
l
ờ
i.
“Còn đau không?” Vân Kh
ả
i nh
ẹ
đ
ư
a tay nhu xoa lên mi
ế
ng băng trên trán c
ủ
a Vân U Nhi, trong m
ắ
t d
ườ
nh
ư
có ch
ứ
a m
ộ
t lo
ạ
i d
ị
u dàng.
Nhìn th
ấ
y Vân Kh
ả
i nh
ư
v
ậ
y, Vân U Nhi ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y xa l
ạ
, xa l
ạ
đ
ế
n làm cho cô hoài nghi đây là anh Nhai hay là anh Kh
ả
i .
“Đ
ụ
ố
c r
ồ
i sao.” Nhìn th
ấ
y dáng v
ẻ
hoài nghi c
ủ
a Vân U Nhi, Vân Kh
ả
i l
ạ
i khôi ph
ụ
c nh
ư
ướ
c .
“Không có, không có.” Lúc Vân Kh
ả
i nhìn soi mói, Vân U Nhi ch
ỉ
có th
ể
đem đ
ầ
u c
ủ
a mình chôn sâu.
“Đi.” Vân Kh
ả
i cũng không so đo v
ớ
i Vân U Nhi làm gì, b
ướ
c đi th
ậ
t nhanh đ
ế
n phía tr
ướ
c.
“A, đi đâu?” Nhìn th
ấ
y Vân Kh
ả
i đi cách xa xe th
ể
thao c
ủ
a mình, Vân U
Nhi hoài nghi h
ỏ
i. Không tr
ở
v
ề
nhà sao? Cũng đã đã tr
ễ
th
ế
này,cô còn ph
ả
i v
ề
nhà đ
ể
làm bài t
ậ
ử
a .
“V
ề
nhà.” Vân Kh
ả
i không keo ki
ệ
t cho ra đáp án.
“Xe kia… ?” Vân U Nhi cũng không có đu
ổ
i theo Vân Kh
ả
i, ng
ơ
ngác nhìn bóng l
ư
ng c
ủ
a Vân Kh
ả
i. V
ề
nhà t
ạ
i sao không lên xe, ch
ẳ
ng l
ẽ
anh Kh
ả
i mu
ố
n đi b
ộ
v
ề
nhà sao?
“Không đi xe đó.” Vân Kh
ả
i cũng không quay đ
ầ
u l
ạ
ả
l
ờ
i.
“T
ạ
i sao?” Vân U Nhi v
ẫ
n không c
ó đu
ổ
i theo Vân Kh
ả
i,m
ộ
t mình đ
ứ
ạ
i ch
ỗ
.
“N
ế
u nh
ư
em thích gi
ữ
xe cho b
ổ
n thi
ế
u gia thì b
ổ
n thi
ế
u gia cũng không ng
ạ
i,em c
ứ
đ
ứ
ng mà ch
ờ
. B
ấ
t quá v
ẫ
n nh
ắ
c nh
ở
ộ
t câu, xe kia b
ổ
n thi
ế
u gia đã không c
ầ
n.” Cho dù Vân Kh
ả
i không có quay đ
ầ
u l
ạ
i cũng
ế
t Vân U Nhi không h
ề
d
ờ
ướ
c.
“Ack… .” Ph
ụ
c h
ồ
i l
ạ
i tinh th
ầ
n Vân U Nhi ch
ạ
y ch
ậ
m đu
ổ
i theo b
ướ
c chân c
ủ
a Vân Kh
ả
i. D
ự
a vào ánh sáng còn sót l
ạ
i, Vân U Nhi th
ấ
y đ
ượ
c bên má trái c
ủ
a Vân Kh
ả
i có m
ộ
t v
ế
ẹ
o nhàn nh
ạ
t ba cm,v
ế
ẹ
o trên khuôn m
ặ
t này đ
ố
i v
ớ
ườ
i khác mang đ
ế
ộ
t lo
ạ
i c
ả
m giác d
ữ
ợ
ấ
t x
ấ
u, nh
ư
ng mà t
ạ
i trên m
ặ
t Vân Kh
ả
i l
ạ
i có m
ộ
t lo
ạ
i c
ả
m giác khác, làm cho h
ắ
n v
ố
n là cu
ồ
ng dã không k
ề
m ch
ế
đ
ượ
c bây gi
ờ
càng thêm ma m
ị
, nh
ư
ng nh
ư
v
ậ
y m
ớ
i h
ấ
p d
ẫ
ườ
i ta.
C
ả
m nh
ậ
n đ
ượ
c Vân U Nhi n
hìn chăm chú vào mình, khóe mi
ệ
ng Vân Kh
ả
i ch
ỉ
là kh
ẽ
nh
ế
ch lên l
ộ
ra n
ụ
c
ườ
ướ
c sau nh
ư
ộ
t. C
ả
m giác nh
ư
th
ế
cũng không t
ệ
nha.
“Anh Kh
ả
i, xe kia có ph
ả
i h
ư
ồ
i hay không?” Vân U Nhi th
ỉ
nh tho
ả
ng quay đ
ầ
u l
ạ
i nhìn chi
ế
c xe th
ể
thao yên l
ặ
ằ
m yên ch
ỗ
đó.
“Không có.” Vân Kh
ả
i l
ạ
nh lùng tr
ả
l
ờ
i. Xe h
ắ
n làm sao mà d
ễ
h
ư
th
ế
ch
ứ
.
“V
ậ
y chúng ta vì sao không đi xe v
ề
nhà.” Vân U Nhi ng
ướ
c lên khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n nhìn Vân Kh
ả
i.
khóe mi
ệ
ng Vân kh
ả
i kh
ẽ
run r
ẩ
y,có c
ầ
n h
ỏ
i nhi
ề
u nh
ư
v
ậ
y không .
Cho đ
ế
n khi ng
ồ
trên xe taxi, Vân U Nhi cũng không bi
ế
t vì sao b
ọ
n h
ọ
có xe mà không dùng, l
ạ
i đón xe v
ề
nhà.
” Trán c
ủ
a U Nhi làm sao v
ậ
y?” Gi
ọ
ng c
ủ
a Vân nhai mang theo t
ứ
c gi
ậ
n.
“Anh Nhai không c
ầ
n lo l
ắ
ng, là do em không c
ẩ
n th
ậ
n đ
ụ
ng lên thân cây ,đã không sao.” Vân
U Nhi nhìn th
ấ
y Vân Nhai l
ộ
ra n
ụ
c
ườ
ọ
t ngào. Anh c
ả
ấ
t quan tâm cô.
Vân Kh
ả
i nhìn th
ấ
y khuôn m
ặ
t nh
ỏ
nh
ắ
n c
ủ
a Vân U Nhi n
ở
ụ
c
ườ
ọ
t ngào ,trong m
ắ
t hi
ệ
n lên m
ộ
t tia t
ứ
c gi
ậ
n nh
ư
ng ch
ỉ
là trôi qua r
ồ
ế
ấ
t. Sau đó đem c
ặ
p trong tay mình quăng
xu
ố
ng gh
ế
sa lon r
ồ
ự
c ti
ế
p lên l
ầ
u.
“Có ph
ả
i có ng
ườ
ổ
n th
ươ
ng ?” Nhìn th
ấ
y v
ế
t th
ươ
ng c
ủ
a Vân U Nhi, Vân Nhai v
ẫ
n nh
ư
cũ đau lòng .
“Không ph
ả
i, là chính em không c
ẩ
n th
ậ
n cho nên anh c
ả
không c
ầ
n lo l
ắ
ng, anh Kh
ả
i đã đ
ư
a em đ
ế
n phòng c
ứ
u th
ươ
ng.”
Vì không đ
ể
cho Vân Nhai lo l
ắ
ng, Vân U Nhi li
ề
n c
ố
ý làm cho mình c
ườ
i th
ậ
t sáng l
ạ
n. Nh
ư
ng cô không h
ề
ế
t cô c
ườ
i nh
ư
v
ậ
y ch
ỉ
làm cho anh càng đau thêm mà thôi.
“Không b
ằ
ng U Nhi ra ngo
ạ
i qu
ố
c du h
ọ
c đi.” Nhìn th
ấ
y khuôn m
ặ
t đáng yêu c
ủ
a Vân U Nhi, Vân
Nhai đi đ
ấ
u tranh tâm lý m
ộ
t h
ồ
ồ
i nói ra. Đây chính là ph
ươ
ng pháp duy nh
ấ
t h
ắ
n có th
ể
giúp U Nhi nghĩ đ
ế
n. Ch
ỉ
c
ầ
n lúc này U Nhi r
ờ
i đi, Kh
ả
ẽ
không có c
ơ
h
ộ
ổ
n th
ươ
ớ
i U Nhi, nh
ư
ng mà đem m
ộ
t cô gái m
ườ
i lăm tu
ổ
i ra n
ướ
c ngoài, h
ắ
n c
ả
m th
ấ
y k
hông đành lòng.
“Vi
ệ
c này…” Vân U Nhi bi
ế
t rõ m
ụ
c đích vì sao Vân Nhai làm nh
ư
v
ậ
y, nh
ư
ng đ
ộ
t nhiên nói nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân U Nhi c
ả
m th
ấ
y quá nhanh.
“N
ế
u nh
ư
U Nhi không mu
ố
n v
ậ
y coi nh
ư
anh đang nói đùa.” Thu h
ồ
ầ
ắ
t c
ủ
a mình.
“Em ch
ỉ
là ch
ư
a có chu
ẩ
ị
tâm lý th
ậ
ố
t, đ
ể
cho em suy nghĩ m
ộ
t chút đ
ượ
c không anh Nhai?” Trong lòng c
ủ
a Vân U Nhi d
ườ
ng nh
ư
giãy gi
ụ
a.
“Đ
ượ
c! ch
ỉ
c
ầ
n U Nhi quy
ế
t đ
ị
nh là đ
ượ
c, còn l
ạ
i anh s
ẽ
thay anh x
ử
lý.” B
ở
i vì v
ợ
ch
ồ
ng Vân Đang Th
ế
hàng năm không có
ở
nhà,cho nên có t
h
ể
nói Vân U Nhi là m
ộ
t tay Vân Nhai che ch
ở
l
ớ
n lên .
Vân U Nhi g
ậ
t đ
ầ
u, r
ờ
i đi sao? Có l
ẽ
là m
ộ
t quy
ế
t đ
ị
nh th
ậ
ố
t, nh
ư
v
ậ
y cô v
ừ
a có th
ể
thoát kh
ỏ
i Vân Kh
ả
i, l
ạ
i có th
ể
l
ạ
i l
ầ
ữ
a b
ắ
t đ
ầ
u m
ộ
t cu
ộ
c s
ố
ớ
i.
“N
ế
u nh
ư
U Nhi c
ả
m th
ấ
y cái trán không sao
thì anh yên tâm.” Nhìn th
ấ
y mi
ế
ng băng tuy
ế
ắ
ng,Vân Nhai lên ti
ế
ng nh
ắ
c nh
ở
. B
ấ
t quá trong lòng c
ủ
a h
ắ
n không tin U Nhi l
ạ
i không c
ẩ
n th
ậ
n nh
ư
v
ậ
y, cho dù đây không ph
ả
i là Vân Kh
ả
i đ
ộ
ng th
ủ
ổ
n th
ươ
ng , cũng nh
ấ
t đ
ị
nh là ng
ườ
i có quan h
ệ
v
ớ
i Vân Kh
ả
i.
Có th
ể
là mình l
ạ
ấ
t l
ự
c nh
ư
ấ
t l
ự
c nh
ư
v
ậ
y làm cho Vân Nhai l
ầ
n đ
ầ
u tiên trong đ
ờ
i có c
ả
m giác b
ị
th
ấ
ạ
i.
“Em bi
ế
ồ
i anh Nhai, n
ế
u nh
ư
anh c
ả
không có vi
ệ
c gì em c
ầ
n v
ề
phòng đ
ọ
c sách tr
ướ
c.” Bây gi
ờ
Vân U Nhi c
ầ
n làm nh
ấ
t là b
ỏ
ch
ạ
y đ
ừ
ng đ
ể
anh
c
ả
h
ỏ
i thêm n
ử
a.
“Đ
ừ
ng đ
ể
cho trán dính n
ướ
c.” Vân Nhai v
ẫ
n không yên lòng nh
ắ
c nh
ở
Vân U Nhi ph
ả
i c
ẩ
n th
ậ
n.
Vân U Nhi g
ậ
t đ
ầ
u sau xông lên l
ầ
u.
V
ừ
a đi vào gian phòng c
ủ
a mình Vân U Nhi b
ị
ộ
t bóng đen bao ph
ủ
, túi sách đ
ộ
t nhiên cũng t
ừ
trên tay c
ủ
a mình
vô l
ự
c r
ơ
i xu
ố
ng trên th
ả
m.
C
ử
a đang m
ở
không m
ộ
ế
ng đ
ộ
ị
đóng l
ạ
i.”Có đúng là r
ấ
t vui hay không?” L
ờ
i nói mang theo khinh th
ườ
ng vang lên sau l
ư
ng Vân U Nhi.
“A.” Vân U Nhi b
ị
d
ọ
a đ
ế
n kinh hô m
ộ
ế
ng, quay ng
ườ
i l
ạ
i đã nhìn th
ấ
y n
ụ
c
ườ
i nguy hi
ể
m c
ủ
a Vân Kh
ả
i không ch
ớ
ắ
t nhìn mình, mà hai tròng m
ắ
t vô cùng u ám .
“Vui đ
ế
n không th
ể
ở
ệ
ng sao.” Thanh âm l
ườ
ế
ng c
ủ
a Vân Kh
ả
i vang lên tay cũng đ
ồ
ng th
ờ
ữ
ch
ặ
t c
ằ
m đang mu
ố
n tránh né c
ủ
a Vân U Nhi.
“Không, không có.” Vân U Nhi không bi
ế
t mình có ch
ỗ
nào ch
ọ
c ph
ả
i Vân Kh
ả
i,v
ừ
a r
ồ
i c
ả
hai nói chuy
ệ
ấ
t bình th
ườ
ng mà.. nh
ư
ng cô bi
ế
t rõ hi
ệ
ạ
i h
ắ
ấ
t đáng s
ợ
, r
ấ
t đáng s
ợ
, h
ơ
i th
ở
kia gi
ố
ng nh
ư
có th
ể
tùy th
ờ
i đem chính mình xé nát
.
Chuy
ể
n đ
ộ
ng nh
ẹ
nhàng m
ộ
t cái, li
ề
n đem Vân U Nhi b
ứ
c t
ự
a
ở
trên c
ử
a phòng.
“Anh Kh
ả
i.” Nhìn th
ấ
y m
ặ
t Vân Kh
ả
nh
ư
v
ậ
y tim Vân U Nhi vô cùng s
ợ
hãi .
“Em có ph
ả
i đang
ướ
c có th
ể
ờ
i kh
ỏ
i đây th
ậ
t nhanh , có ph
ả
i mong Vân Nhai
có th
ể
đ
ư
a em đi hay không?” Cánh tay s
ử
a l
ạ
i cái c
ằ
m c
ủ
a cô cho đúng ph
ươ
ng h
ướ
ng, m
ộ
t chút t
ừ
c
ổ
áo c
ủ
a Vân U Nhi xu
ố
ng phía d
ướ
i.
C
ả
m nh
ậ
n đ
ượ
c tay c
ủ
a Vân Kh
ả
ừ
x
ươ
ng quai xanh c
ủ
a mình liên t
ụ
c xu
ố
ng phía d
ướ
i, Vân U Nhi kh
ẩ
ươ
ữ
ch
ặ
t bàn ta
y c
ủ
a Vân Kh
ả
i mu
ố
n xu
ố
ng bàn tay đó không đ
ư
a xu
ố
ử
a.”Không, anh kh
ả
i, đ
ừ
ng nh
ư
v
ậ
y a.” Kh
ẩ
ươ
ng đ
ế
n thanh âm có chút ngh
ẹ
n ngào. Không bi
ế
t vì sao v
ừ
a r
ồ
i còn bình th
ườ
ng nh
ư
ng bây gi
ờ
phát tri
ể
ở
thành nh
ư
v
ậ
y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro