Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bị anh hai áp đảo (Cao H)

Tống Dật Chi đang cùng với hiệu trưởng và mọi người dùng bữa thì nhận được tin nhắn của Tống Thính Chi, trong nháy mắt sắc mặt của Tống Dật Chi trở nên âm trầm, bầu không khí nháo nhiệt của bữa tiệc đột nhiên trở nên xấu hổ vô cùng.

Hiệu trưởng khô cằn nói: "Tống tiên sinh, có chuyện gì xảy ra sao?"

Tống Dật Chi gật đầu, ngay sau đó đứng dậy: "Xin lỗi mọi người, trong nhà có chút chuyện xảy ra." Nói rồi liền muốn rời đi.

"Không có việc gì, mau đi đi." Mọi người cười nói ngượng ngạo.

"Lần sau Tống Dật Chi tôi sẽ mời mọi người dùng cơm coi như là tạ lỗi." Nói xong Tống Dật Chi đứng dậy rời đi.

Tống Dật Chi ngồi trên xe, đôi mắt gắt gao nhìn vào nội dung tin nhắn hiện trên di động.

"Anh hai, mùi vị của bảo bối thật sự rất tuyệt, người hầu trong nhà em đã nói với bọn họ hôm nay không cần tới. Khi nào anh trở về thì nhớ đem chút đồ ăn cho bảo bối. Đúng rồi, buổi tối anh ôn nhu với bảo bối một chút. Em ở công ty, tối nay sẽ không về nhà."

Đáng chết, Thính Chi thế nhưng lại muốn bảo bối của anh trước. Đôi tay Tống Dật Chi nắm chặt tay lái, chạy nhanh về hướng biệt thự nhà họ Tống. Bảo bối, em thật là không ngoan, dễ dàng bị người khác ăn như vậy. Trong mắt anh hiện lên một tia hoang mang, điên cuồng. Tống Dật chi tăng tốc xe, lao nhanh về phía trước.

Thời điểm về đến nhà, Tống Dật Chi nhìn đống văn kiện rời đầy sàn nhà, trầm tư suy nghĩ, như thế này gọi là yêu sao? Anh bước nhanh đi lên cầu thang, đến trước phòng của Tống Hiểu Chi.

Đẩy cửa mở ra, trong phòng tràn ngập mùi vị của tình dục, Tống Dật Chi hít thở không thông, nhịn xuống dục vọng của mình. Tống Hiểu Chi nằm ngủ trên giường nước mắt bên khóe mắt còn chưa khô, mày nhăn chặt, thường hay nói mê vài câu, ngủ không quá an ổn.

Tống Dật Chi nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Hiểu Chi, nhìn cô dần dần an ổn, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa hàng chân mày. Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tống Dật Chi cố gắng kiềm hãm dục vọng đang không ngừng trỗi dậy, mở cửa sổ ra, xua tan đi bầu không khí ái muội. Hiện tại chỉ mới ba giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm. Anh đi đến phòng bếp, bắt đầu nấu ăn. Hôm nay, bảo bối chắc sẽ rất mệt, phải bồi bổ thật tốt. Thời gian chậm rãi trồi qua, mùi của đồ ăn bắt đầu tỏa ra khắp nơi.

Khi Tống Hiểu Chi tỉnh lại đã nhìn thấy anh hai ngồi bên mép giường của mình, ký ức dần hiện ra. Tống Hiểu Chi gục đầu vào lòng ngực của Tống Dật Chi: "Anh hai, anh ba anh ấy, anh ấy đối với em. . . ." Âm thanh dần trở nên nghẹn ngào.

Da thịt của thiếu nữ mềm mại kề sát như vậy, khiến cho Tống Dật Chi một trận miệng khô lưỡi khô, vươn tay ôm lấy Tống Hiểu Chi, mới phát hiện cô một thân trần trụi. Một lúc lâu sau Tống Hiểu Chi cũng phát hiện ra, cô luống cuống tay chân kéo chăn trùm kín người mình. Dời ánh mắt không dám nhìn hướng Tống Dật Chi. 

Trên đầu ngón tay còn phảng phất xúc cảm da thịt mềm nhẵn của thiếu nữ, Tống Dật Chi rất nhanh thu hồi lại suy nghĩ, không sao, đêm còn dài.

"Hiểu Chi, ăn một chút đồ ăn đi." Nói xong liền bưng lên một chén canh. Thổi nguội muỗng canh, đưa đến miệng Tống Hiểu Chi, nhìn cô ngoan ngoãn từng ngụm từng ngụm uống hết chén canh, Tống Dật Chi liền cầm lấy điểm tâm đã chuẩn bị tốt, nhét vào miệng cô. Chiếc lưỡi đinh hương thỉnh thoảng liếm vụn bánh dính bên khóe miệng, Tống Dật Chi cảm thấy thân thể càng thêm khô nóng.

Chờ Tống Hiểu Chi ăn xong, Tống Dật Chi dọn dẹp xong chén đũa hỏi: "Hiểu Chi, có muốn tắm rửa hay không?"

Tống Hiểu Chi gật gật đầu: "Ừm." Nói xong liền muốn xuống giường, vì duy trì một tư thế thời gian dài, Tống Hiểu Chi phát hiện chân mình đã tê rân không thể di chuyển, cô duyên dáng gọi to một tiếng, làm Tống Dật Chi vừa đi đến cửa phòng phải quay trở lại.

Nhìn vẻ mặt nhịn đau của Tống Hiểu Chi, Tống Dật Chi xốc chăn lên, nhìn những vết đỏ che kín trên thân thể tuyết trắng, cửa hoa huyệt chảy ra tinh dịch, mặt Tống Dật Chi âm trầm bế Tống Hiểu Chi lên.

"Anh hai, không cần." Tống Hiểu Chi hoảng sợ.

"Ngoan, thân thể em không thoải mái, anh hai giúp em tắm rửa." Nhìn thấy anh hai tức giận ánh mắt không hề có dục vọng, Tống Hiểu Chi thả lỏng cơ thể. Anh hai, chắc sẽ không làm gì với mình.

Tống Dật Chi đem Tống Hiểu Chi để vào bồn tắm đã xả đầy nước ấm, ngón tay thon dài đẩy ra cánh hoa hơi sưng đỏ, Tống Hiểu Chi hừ nhẹ một tiếng. "Anh làm em đau?" Nhìn ánh mắt quan tâm của anh hai, Tống Hiểu Chi nhịn xuống nơi ngón tay đi vào có chút đau, lắc đầu.

Hỗn hợp tơ máu cùng tinh dịch theo ngón tay chảy ra, Tống Dật Chi nhẹ nhàng ra vào, cho đến khi tinh dịch không còn chảy ra, ngón tay Tống Dật Chi thông thả ra vào bên trong cơ thể của Tống Hiểu Chi.

Khuôn mặt Tống Hiểu Chi ửng hồng đầy kích thích, hoa huyệt không ngừng chảy ra mật dịch. Nhìn thấy Hiểu Chi động tình, Tống Dật Chi cởi nhanh quần áo trên người.

Tống Hiểu Chi hoảng sợ nhìn cơ thể trần trụi của mình đang ở trước mặt anh hai, chẵng lẽ anh hai cũng muốn làm chuyện như vậy với mình hay sao? Không phải là mới thoát khỏi hang sói, lại chạy vào hang hổ đấy chứ.

Cô muốn trốn chạy, nhưng hai chân đau nhức làm cô không còn một chút sức lực nào. Tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Anh hai, anh không thể. . ."

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Vì cái gì Thính Chi có thể, còn anh lại không được?" Con ngươi của Tống Dật Chi đen kịt như muốn đem cô hút sâu vào trong.

Giọng nói của Tống Hiểu Chi run rẩy: "Đó là vì anh ấy ép buộc em."

"À! Nếu vậy anh cũng có thể ép buộc em không phải sao?" Tống Dật Chi nguy hiểm nói: "Huống hồ, bảo bối em phải biết rằng, em vốn dĩ thuộc về chúng ta." Vừa nói vừa nâng lên hai chân của Tống Hiểu Chi, đem côn thịt thô to để ở cửa hoa huyệt.

Mở to mắt nhìn côn thịt thô dài, khó có thể tưởng tượng được to lớn như vậy có thể tiến vào cơ thể của mình. Trong lòng cô có một trận rét run, Tống Dật Chi không cho cô cơ hội phản kháng, hạ thân liền dùng sức một chút, côn thịt liền tiến quân thần tốc đi vào hoa kính, quy đầu to lớn để ở cửa hoa huyệt, tinh tế nghiền nát.

Bên trong ẩm ướt bao vây lấy côn thịt củaTống Dật Chi, anh sảng khoái thở ra một hơi: "Bảo bối, em thật chặt."

Tống Dật Chi nâng mông nhỏ của Tống Hiểu Chi lên, làm cô phải ôm lấy eo của anh, lấy một cái khăn tắm khô ráo cẩn thận lâu khô nước trên người của hai người. Phía dưới cũng chuyển động theo, Tống Hiểu Chi cảm nhận rõ ràng côn thịt cực đại của Tống Dật Chi đang không ngừng cử động, côn thịt cứng rắng nóng rực không ngừng xỏ xuyên qua toàn bộ bên trong cô.

"Anh hai là người xấu, các anh đều là người xấu, hu. . . hu. . ." Tống Hiểu Chi ngăn không được nên bật khóc. Hạ thân không ngừng co rút.

Tống Dật Chi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm quét qua toàn thân. Anh càng cắm vào rút ra nhanh hơn: "Ừm, bảo bối, anh hai vốn dĩ cũng không phải là một người tốt đẹp gì." Âm thanh mị hoặc của Tống Dật Chi vang lên. Sau đó liền cúi xuống hôn lấy đôi môi đang rên rỉ của Tống Hiểu Chi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc quét ngang khoan miệng đầy ngọt ngào của cô, nước bọt từ khóe miệng hai người chảy ra, tạo ra một hơi chỉ bạc. Cảm thấy được Tống Hiểu Chỉ không thở nổi, Tống Dật Chi liền buông cô ra.

Ra vào nhanh chóng khiến Tống Hiểu Chi chỉ có thể hét lớn: "A. . . Anh hai. . . Chậm một chút. . . A a a a a. . ." Tống Dật Chi thở hổn hển hôn vành tai của Tống Hiểu Chi, liền có dòng điện chạy khắp toàn thân, Tống Hiểu Chi cảm thấy mình đắm chìm trong khoái cảm vô hạn.

Tốc độ cắm vào rút ra của Tống Hiểu Chi dần chậm lại, ngay sau đó liền động thân một cái, quy đầu to lớn đi vào tử cung, hơi dừng lại lần thứ hai rút ra, lại thật mạnh cắm vào.

"A. . . Anh là người xấu. . . nhẹ thôi. . . ." giọng nói kiều mị làm dục hỏa của Tống Dật Chi càng thêm tràn đầy.

"Ừm, anh vốn dĩ chính là người xấu." Tiếng cười xấu xa truyền đến, ngay sau đó lại lại dùng sức cắm, Tống Hiểu Chi chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng hiện lên trước mắt, chất lỏng nóng bỏng không ngừng phun trao sâu bên trong tử cung của cô. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng lại bị đôi tay của Tống Dật Chi gắt gao khóa trụ chính mình, không thể động đậy.

Lúc Tống Hiểu Chi nghĩ rằng cuối cùng cũng kết thúc, thì tiếng nói của Tống Dật Chi vang lên: "Bảo bối, có thoải mái không? Có muốn một lần nữa hay không?"

Không chờ Tống Hiểu Chi từ chối, liền đem côn thịt đứng rắn một lần nữa cắm vào hoa huyệt ướt át. Lúc này Tống Dật Chi không có bao nhiêu kiên nhẫn, anh đè Tống Hiểu Chi ở trên giường, đem hai chân cô đè trước ngực thành chữ M, ở hoa huyệt kịch liệt thọc vào rút ra. Hơn ba mươi phút thọc vào rút ra liên tục, mới phun trào toàn bộ tinh dịch.

Tống Dật Chi rút côn thịt mềm nhũn ra, từ trong hoa huyệt hơi khép mở chảy ra tinh dịch màu trắng đục, cảnh tưởng dâm mĩ kích thích lý trí của Tống Dật Chi.

Anh ôm lấy Tống Hiểu Chi gần như đã ngất đi, nhẹ nhàng hôn môi: "Bảo bối, anh muốn em thế nào cũng không đủ?" Lúc này Tống Hiểu Chi ngay cả sức lực rên rỉ cũng không có.

Tống Dật Chi cắm côn thịt vào từ phía sau lưng, thong thả thọc vào rút ra, khoái cảm cực hạn truyền khắp toàn thân. Tống Dật Chi cảm thấy cả người như được ngâm trong dòng nước ấm.

Da thịt kiều nộn, mềm mại khiến anh yêu thích không muốn buôn tay, anh điên cuồng kích thích hạ thân, Tống Hiểu Chi nghẹn ngào không nói được liên nức nở. Thọc vào rút ra không dưới trăm lần, cuối cùng Tống Dật Chi cũng xuất ra. Côn thịt vẫn chôn sâu bên trong cơ thể Tống Hiểu Chi, Tống Dật chi ôm cô nặng nề ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro