Chương 2: Lễ tốt nghiệp
Tống Hiểu Chi xuống giường đi đến bên cửa sổ mở cửa, ánh nắng sáng sớm ùa vào trong phòng. Không khí trong lành cùng với hương hoa ngoài vườn bay vào khắp phòng, Tống Hiểu Chi hít sâu một hơi, hưởng thụ vẻ đẹp của sáng sớm.
Ha, Không khí thật tốt. Hôm nay là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp cấp ba của Tống Hiểu Chi, qua hôm nay liền có thể hoàn toàn tạm biệt ngày tháng học cấp ba. Nghĩ đến lát nữa có thể gặp được các bạn học của mình, Tống Hiểu Chi có chút kích động.
Sau khi mặc xong quần áo, cô đi xuống lầu. Lúc này Tống Dật Chi cùng Tống Thính Chi đang ngồi trên bàn ăn yên tĩnh ăn sáng.
Nghe thấy tiếng Tống Hiểu Chi xuống lầu, hai người không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có anh ba là mỉm cười nói: "Hiểu Chi, mau đến ăn sáng đi. Hôm nay có sữa đậu nành do mẹ Ngô nấu mà em thích nhất nha."
Tống Hiểu Chi vui vẻ đi xuống lầu, mẹ Ngô là người làm trong nhà, bà ấy nấu ăn rất ngon, đặc biệt là sữa đậu nành cùng với canh là cô thích nhất, mỗi lần như thế Tống Hiểu Chi cảm thấy mình ăn không thể ngừng lại.
Nhìn thấy anh hai đang trầm mặt yên lặng ăn sáng, Tống Hiểu Chi liền ngồi xuống bên cạnh anh ba. So với anh hai, thì anh ba vẫn dễ dàng tiếp xúc hơn.
"Hiểu Chi, ăn sáng xong, anh đi công ty, anh hai sẽ chở em cùng đến trường. Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc anh sẽ chở em về nhà. Anh hai buổi trưa có thể sẽ tham dự buổi tiệc cùng với lãnh đạo trường em." Anh ba giải thích.
Tống Hiểu Chi hiểu liền gật đầu: "Dạ, được ạ. Cảm ơn anh." Hướng Tống Thính Chi tươi cười ngọt ngào, Tống Thính Chi nhìn thấy có chút hoảng hốt.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Dật Chi liền chở Tống Hiểu Chi tới trường.
Trên xe, bầu không khí có chút ngượng ngùng, hai người nhìn nhau không hề nói chuyện. Thấy bộ dạng nhìn đông nhìn tây chán muốn chết của Tống Hiểu Chi thật sự đáng yêu, khóe môi Tống Dật Chi kéo lên một nụ cười nho nhỏ.
"Hiểu Chi, có phải em rất khó chịu khi anh quản chặt em như vậy?" Tuy nói ra rất bình tình nhưng Tống Hiểu Chi vẫn nghe ra được một tia khẩn trương của anh.
Cô vội vàng xua tay: "Không có anh hai. Em biết anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi thật sự không có liên quan gì." Nói xong liền nở một nụ cười tười.
"Hiểu Chi, ở cùng chỗ với anh hai không cần phải lo lắng như vậy, em lo anh sẽ ăn thịt em hay sao?" Tiếng nói của anh hai mang theo một chút vui vẻ truyền đến.
Tống Hiểu Chi hơi kinh ngạc, ngập ngừng nói: "Anh hai, chỉ là em thấy anh lạnh lùng như băng ngàn năm. Không biết phải làm gì khi ở cùng một chỗ với anh."
Tống Dật Chi thở dài: "Hiểu Chi, nếu anh không thể hiện như vậy ở công ty sẽ không có ai coi trọng."
Tâm trạng của Tống Hiểu Chi có chút rung động, có một chút đau lòng, anh hai thật sự có rất nhiều gánh nặng trên vai, cho nên mới trở nên lạnh lùng như vậy. Cô nhẹ giọng nói nhỏ: "Thật xin lỗi anh hai. Còn có cảm ơn anh."
Tống dật Chi xoa đầu cô: "Đều là người một nhà không cần phải nói cảm ơn."
Tống Hiểu Chi nở nụ cười trẻ con, bầu không khí liền trở nên dễ chịu hơn.
Rất nhanh liền đến trường, Tống Hiểu Chi đi đến chỗ các bạn cùng lớp. Còn Tống Dật Chi đi gặp hiệu trưởng của trường.
"Anh hai, buổi trưa em sẽ về cùng với anh ba. Tạm biệt!" Tô Cẩm hướng Tống Hiểu Chi vẫy tay gọi.
"Ừ, được rồi, tạm biệt." Tống Dật Chi khôi phục trạng thái lãnh đạm của mình, Tống Hiểu Chi vui vẻ chạy về phía các bạn cùng lớp tụ tập.
Ở sau lưng, Tống Dật Chi nheo lại đôi mắt đen ẩn hiện sóng ngầm nguy hiểm mãnh liệt. Bảo bối, rất mau thôi em sẽ là của anh thôi, liếm liếm đôi môi, đóng cửa xe, hướng trường học chạy đi.
"Tống Hiểu Chi, ở đây." Thấy ở xa xa các bạn đang vẫy tay với mình, Tống Hiểu Chi chạy qua.
"Các cậu đều đến sớm thật nha." Tống Hiểu Chi chạy đến nói, nhìn những vẻ mặt hưng phấn của các bạn học xung quanh, tất cả đều được tốt nghiệp thật là tốt.
"Đúng vậy. Nhưng mà Hiểu Chi, cậu thật là không tốt, đã nói với nhau là đi biển rồi, tại sao cậu lại không đi?" Bạn tốt Đông Đảo đứng một bên nói.
Tống Hiểu Chi vội vàng ôm một cánh tay của cô, làm nũng nói: "Thôi mà, thật sự xin lỗi, về sau nếu tớ có cơ hội sẽ đi chơi với các cậu được không?"
"Chính cậu nói đấy nhé." Nhìn bạn tốt không có tỏ ra tức giận, Tống Hiểu Chi lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.
Bởi vì có thận phận khó mà nói ra, Tống Hiểu Chi từ trước đến giờ đều không nói ra mình là người nhà Tống gia. Cho nên những bạn bè chơi chung đều là những người có hoàn cảnh bình thường. Tống Hiểu Chi cũng không thích các loại quy tắc của các đại gia tộc, tiếp xúc với những cậu ấm cô chiêu tự cao tự đại không xem ai ra gì. Nên cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường.
"Hiểu Chi, cậu đến rồi sao." Tống Hiểu Chi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là lớp trưởng đại nhân Phan Húc.
Tống Hiểu Chi mỉm cười nói: "Ừ, lớp trưởng đại nhân." Phan Húc kéo lên khóe miệng, biết cô lại đang chọc ghẹo mình. Từ khi biết mình được đề cử đi học tại trường đại học B, cô đôi khi sẽ hâm mộ đôi khi sẽ ghen tị với anh. Luôn ở trước mặt mình than vãn việc ôn tập có bao nhiêu vất vả.
Mọi người còn chưa nói chuyện được nhiều, thì thấy phía trước có đông người đang kích động. Thì ra là Tống Dật Chi đang đi đến hội trường, Tống Hiểu Chi khẽ lắc đầu, xem ra anh trai nhà mình rất có sức hút với mọi người nha.
"Hiểu Chi, là Tống Dật Chi đó nha. Anh ta rất lợi hại đó, tuy còn trẻ nhưng đã phát triển Tống thị ở thành phố B lớn mạnh đến mức không ai là không biết nha." Nghe Đông Đảo nói với giọng điệu hâm mộ, Tống Hiểu chi gật đầu: "Đúng vậy, thật sự rất ghê gớm." Biểu hiện có chút hoảng hốt.
"Nhưng mà Hiểu Chi, cậu cũng họ Tống, hai người. . . .?" Phan Húc nghi ngờ hỏi, Tống Hiểu Chi liền nhanh kéo suy nghĩ về, vội vàng giải thích: "Ây da, lớp trưởng đại nhân ơi, cậu thật là suy nghĩ nhiều quá rồi. Tớ mà sinh ra ở Tống Gia thì còn ở đây liều sống liều chết đọc sách làm cái gì nha?"
Đông Đảo suy nghĩ, cũng đúng nha: "Lớp trưởng, cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi." Nhìn bạn tốt đem chuyện này qua đi, Tống Hiểu Chi thở dài nhẹ nhõm. Cô không muốn bọn họ biết việc này, bằng không hai người bọn họ sẽ nghiên hình bức cung cô.
"Các em, trật tự, trật tự." Tiếng nói hiền từ của hiệu trưởng vang lên.
"Hôm nay, trường chúng ta may mắn mời được Tống Dật Chi của tập đoàn Tống thị đến đây để diễn thuyết cho buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay." Vừa dứt lời, ở bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
"Được rồi, các em, thầy cũng rất vui mừng, cho nên các em hãy yên lặng, để Tống tiên sinh lên diễn thuyết." Hiệu trưởng nói xong, học sinh bên dưới liền yên lặng hẳn.
Tống Hiểu Chi nhìn anh trai nhà mình đang nhìn xung quanh một vòng, dừng lại nơi cô đang ngồi, rồi liền bắt đầu diễn thuyết.
Anh hai nhà mình thật sự rất có khí chất, tiếng nói trầm ổn, gương mặt tuấn dật, dáng người hoàn mỹ, ngay cả khi đang diễn thuyết cho mọi người cũng ẩn hiện tản ra một loại khí chất mê người. Nếu anh không phải là anh trai của cô, Tống Hiểu Chi chắc chắn sẽ theo đuổi anh. Nhưng cô biết, hai anh trai nhà mình đều là những bông hoa băng giá, cho tới tận bậy giờ, cô chưa bao giờ thấy các anh cùng với người phụ nữ nào có tiếp xúc thân mật cả.
Được rồi, Tống Hiểu Chi thấy mình tưởng tưởng hơi xa. Tống Dật Chi cũng đã diễn thuyết xong, rất nhanh buổi lễ tốt nghiệp cũng kết thúc. Tống Hiểu Chi không đợi gặp được anh hai, liền cùng đi với Đông Đảo và Phan Húc ra khỏi hội trường.
Đa số các bạn học đều ở từng góc của trường chụp ảnh. Nhóm của Hiểu Chi cũng tính tìm góc nào đó tham gia náo nhiệt.
Phía sau trường học có một cái hoa viên nhỏ ít người, ba người liền đi đến đó chụp hình. Đông Đảo rất tích cực, không ngừng chạy tới chạy lui đủ chỗ, nhìn Đông Đảo hoạt bát như vậy, Tống Hiểu Chi cảm thấy có một người bạn như vậy thật là tốt biết bao.
"Hiểu Chi, tớ có điều muốn nói với cậu." Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Phan Húc, Tống Hiểu chi nhìn chằm chằm cậu ta.
"Có chuyện gì sao?" Tống Hiểu Chi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tại sao hiện tại Đông Đảo lại không có ở đây.
"Tớ. . . Tớ thích cậu, Tống Hiểu Chi. Cậu có thể làm bạn gái tớ không?" Sắc mặt của Tống Hiểu Chi dần dần đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô được người khác tỏ tình với mình, bình thường cô chỉ chú ý vào học tập, nên không có nhiều bạn bè chơi chung, nên chỉ có Đông Đảo cùng Phan Húc là hai người bạn tốt thân thiết với cô.
Nhìn thấy Tống Hiểu Chi đỏ mặt, sắc mặt Phan Húc cũng dần đỏ lên.
"Tớ. . . Phan Húc, tớ hơi bất ngờ. Có thể cho tớ ít thời gian suy nghĩ được không?" Nghe thấy câu trả lời của Tống Hiểu Chi, tâm trạng của Phan Húc cũng nhẹ hẳn đi, cậu rất sợ Hiểu Chi sẽ từ chối cậu.
"Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Thế nào mặt đều đỏ thế kia." Tiếng nói của Đông Đảo liền làm cho bầu không khí xẩu hổ kia biến mất.
"Không có chuyện gì, chỉ là trời hơi nóng thôi." Phan Húc làm trò nói, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói chang.
"Ây da, thời gian không còn sớm, cũng nên trở về ăn cơm thôi. Chúng ta nhanh đi về thôi." Tống Hiểu Chi vội vàng nói, cô nhớ đến anh ba sẽ đến trường đón mình. Vội vàng nói xong liền rời đi.
Phan Húc: ". . . . . ."
Đông Đảo: ". . . . . ."
Quà giáng sinh muộn cho mọi người. MERRY CHRISTMAS!!!
Chương sau sẽ có thịt cho mọi người. Mọi người nghĩ là của ai nào??? Cmt cho ta biết và nhớ VOTE nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro