Chương 1: Chuyển nhà
Nhạc kidsai mãi keoo
oOo
Mùa hạ năm 2021, trời mưa tầm tã, những tán lá xanh mướt đọng nước nặng trĩu, rồi lại cong người xuống để giọt nước ấy rời khỏi thân mình.
Những mái tôn sát nhau cứ dính phải hạt mưa nặng trĩu mà vang lên tiếng "bộp bộp", mưa còn không có dấu hiệu dừng lại mà chỉ tiếp tục nặng thêm.
Tiếng vali được kéo xềnh xệch trên nền gạch hoa bóng loáng, chiếc ô vì gió thổi mà cũng lắc lư theo. Tôi loạng choạng mang theo va li của mình, không dám ngó xung quanh mà chỉ cúi đầu đi thẳng theo chân mẹ.
"Nhanh lên Nghi, chậm xíu nữa mưa lại ướt hết cả người." Mẹ tôi ở phía trước quay đầu thúc giục, sau đó lại giẫm giày cao gót bước đi trên nền gạch trơn trượt. Dẫu thế từng bước đi của bà vẫn vững chắc như bàn thạch, chỉ một lúc sau đã tới cửa chính, tra chìa khóa rồi mở cửa bước vào.
Tôi đi theo sau bà, bước chân vào cánh cửa gỗ sừng sững to lớn trước mặt, ngăn cách không gian tối tăm với ánh sáng ấm áp trong nhà. Tôi theo mẹ tháo giày rồi đặt bừa một chỗ bên cạnh cửa ra vào rồi mới đi vào trong.
"Em đến rồi!" Mẹ tôi vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông trong điện thoại, một tay chỉ vào đống hành lý ngổn ngang ý bảo người giúp việc mang vào giúp mình, sau đó bà vuốt tóc một cách quý phái, tự nhiên mà bước tới nhà bếp rót cho mình một ly nước ấm: "Vâng vẫn ổn, hơi mưa thôi. Lát nữa em làm vài món rồi ăn được không?"
Không biết người đó nói gì với bà mà bà cười cực kỳ vui vẻ, sau đó phẩy tay nhỏ giọng nói với tôi: "Con lên lầu tắm rửa thay đồ đi, đống hành lý đó để giúp việc mang lên hộ con."
"Vâng." Tôi gật đầu, ôm một túi đồ nhỏ đi lên lầu như mẹ chỉ.
Mẹ chỉ bảo tôi lên lầu hai rồi rẽ trái là tới phòng mình, chứ chưa từng nói rằng góc trái có tận ba cái phòng ngủ. Tôi hoang mang nhìn ngó một lúc, chỉ sợ đụng cái gì đó không nên đụng trong phòng nên chỉ còn cách đi tới xem xét một lượt.
May mắn là tôi đã bốc trúng phòng ngủ của tôi, chính là căn phòng đầu tiên ngay góc trái. Trước khi mở cửa vào phòng, tôi chú ý tới căn phòng ở ngay cuối góc, trông màu cửa đều như nhau nhưng lại mang tới cảm giác u ám đến lạ.
Thôi không quan tâm, vào phòng tắm rửa cho ấm người rối xuống phụ mẹ nấu ăn một chút.
Nước tắm ấm áp xối xuống khắp thân thể, kích thích não tôi không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, hết thảy câu chuyện mà hai năm vừa qua tôi đã phải trải qua.
Tôi từng có một gia đình ấm áp, bố là công an tỉnh, mẹ là trưởng phòng trong công ti lớn, tôi còn có một đứa em trai nhỏ hơn bốn tuổi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, lúc nào cũng chạy theo tôi để làm nũng.
Tất cả đều tốt cho tới khi tôi nhận ra, bố tôi hoàn toàn không giống với tưởng tượng của tôi chút nào.
Tối đó là một tối bình thường như bao ngày bình thường khác, tôi vừa từ một lớp học thêm trở về nhà, hoàn toàn quên mất tối nay tôi phải qua nhà bà nội để ăn cơm với gia đình.
Lúc nhớ ra thì đã đứng trước cửa nhà, tôi thở dài quyết định tắm rửa xong sẽ đi qua đó sau, vội vàng bước lên phòng để thay đồ tắm rửa.
Khi đi ngang qua phòng bố mẹ, tôi nghe thấy một tiếng cười của phụ nữ, tiếng cười ấy dần trở nên ái muội, căn nhà yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở hổn hển cũng dần trở nên rõ ràng.
Cửa phòng rõ ràng không được đóng kỹ, tôi ngó vào nhìn thử theo lẽ tự nhiên, đôi mắt bắt đầu mở to, hoàn toàn không tin vào mắt mình.
oOo
Sau đó tôi không nhớ bản thân đã ngơ ngác bước ra khỏi căn nhà của chính mình như thế nào, lê bước với một thân đồng phục trên người rồi đi tới công viên gần nhà ngồi phịch xuống.
Điện thoại vang lên liên tục, từ phía bố tôi, bà nội tôi và dần dần là tất cả những người trong nhà, tôi nghĩ rằng họ đang lo lắng tìm kiếm tôi, nhưng tôi cũng không còn suy nghĩ chạy về nhà ngay lúc này nữa. Nỗi khủng hoảng ấy cứ dai dẳng bám lấy tôi mãi, đến mức ngồi một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh nổi, liên tục ôm mặt khóc nức nở.
Đối với một đứa trẻ vô tâm vô tư, đó có lẽ là sự tra tấn lớn nhất.
Cuối cùng tôi cũng nghe cuộc điện thoại của mẹ, bà lo lắng hỏi tôi ở đâu. Tôi chỉ trả lời địa điểm rồi ngắt máy mất.
Ba mươi phút sau, mẹ tôi thở hổn hển bước đến chỗ tôi, giọng nói đầy lo lắng: "Sao con lại ngồi ở đây, mọi người kiếm con lâu lắm con biết không."
Tôi cúi đầu, nghe giọng mẹ lại càng khiến tôi nức nở, giọng nói cũng run run: "Con xin lỗi."
Phát hiện ra giọng nói khác lạ của tôi, bà ngồi xổm xuống, vuốt ve đỉnh đầu đang run run, nhẹ giọng hỏi: "Con làm sao thế?"
Tôi không đáp.
"Nói mẹ nghe, mẹ giải quyết với con được không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, tôi không biết mình nên nói gì, chỉ là không có cách nào diễn tả được cảm xúc của tôi ngay lúc này.
Cuối cùng, tôi vẫn kể ra hết mọi thứ, tất cả mọi thứ về bố mà tôi đã nhìn thấy trong căn nhà tràn ngập mùi gia đình.
Mẹ tôi im lặng.
Cuối cùng, tôi được đưa tới tạm ở nhà của ông bà ngoại, một tháng ấy không hề gặp mẹ.
Trong một lần mẹ gọi tới, giọng nói của bà mang chút mệt mỏi nhưng lại đầy kiên quyết, thông báo: "Mẹ ly hôn rồi."
Đáy lòng tôi thắt lại một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu: "Vâng."
"Con muốn gặp bố lần cuối không?"
Một câu khỏi rất khó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần phải trả lời câu hỏi này. Nhưng rất nhanh tôi đã từ chối mà không hề do dự.
Tôi sợ phải gặp bố, trái tim ấm áp ấy đã dần biến chất mất rồi.
Sau này tôi và mẹ chuyển đến một tỉnh thành mới, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bố, chỉ những dịp tết mới gọi về chúc tết ông bà nội.
Tôi biết mẹ đang hẹn hò với một người đàn ông nào đó, nhưng lại không ngờ họ lại quyết định tiến tới hôn nhân sau ba tháng quen nhau. Và bây giờ tôi đang ở trong nhà ông ấy, người chồng mới của mẹ mà chính tôi cũng chưa từng gặp mặt bao giờ.
Không ngờ việc gội đầu và sấy tóc lại tốn thời gian như thế, vừa xuống phòng bếp tôi đã thấy mẹ dọn ra một hàng đồ ăn đầy ắp, bên cạnh bà còn có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, mỉm cười lịch sự.
"Thanh Nghi xuống đây ăn cơm, mẹ làm đồ ăn xong rồi." Mẹ vừa thấy đã vui vẻ vẫy tay gọi tôi xuống.
Tôi đánh mắt qua người đàn ông bên cạnh, phát hiện ra ông ấy cũng đang nở một nụ cười dịu dàng với tôi hệt như một người bố hiền từ.
Nhưng ám ảnh tôi về người bố đã quá lâu rồi, hiện tại tôi vẫn không có can đảm để nhìn vào mắt ông ấy.
"Đây là dượng của con, Chu Quang Huy." Mẹ tôi giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho tôi.
"Vâng, con chào dượng." Tôi gật đầu nhẹ, không quen lắm với kiểu xưng hô này, vừa thốt ra thôi cũng có hơi cảm thấy ngại miệng nên chữa cháy bằng việc gắp thật nhiều đồ ăn vào bát rồi cúi gằm đầu ăn dần.
"Con bé hơi ngại đấy, sau này ở chung thì quen thôi." Mẹ tôi cười hiền từ, gắp một miếng tôm vào bát của tôi: "Ăn nhiều vào nhé."
Tôi gật đầu, cặm cụi ăn cơm, trong khi đó mẹ và dượng nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Thôi, dù sao thấy mẹ vui thì tôi cũng vui rồi.
Tiếng cửa gỗ vang lên, một người con trai cao ráo bước vào trong, mái tóc nhỏ giọt mồ hôi, gương mặt thoáng vẻ phờ phạc.
Tôi ngơ ngác, không thể không thừa nhận người con trai đó đẹp một cách lạ thường, đây là lần đầu tôi gặp người đẹp đến thế.
"Thịnh qua đây ăn cơm đi con, dì tới này." Dượng gác đũa xuống, nhìn người con trai ấy với ánh mắt đầy mong đợi.
Người đó vẫn từ tốn tháo giày để lên kệ tủ, đóng cửa rồi đeo cặp bước thẳng lên lầu, không hề trả lời cũng chẳng thèm quay đầu lại.
Tính khí cực kỳ nóng nảy.
"Thằng này hơi khó tính, đừng bận tâm nó nhiều quá." Dượng cười gượng: "Sau này Quang Thịnh là anh trai của Nghi đó, lớn hơn Nghi một tuổi."
"Vâng ạ." Tôi không biết nói gì hơn, chỉ nghiêm túc gật đầu cho có lệ. Dù sao nhìn tính anh như thế cũng chẳng ai dại mà lại gần, tôi cũng chỉ đi theo mẹ chứ không có nhu cầu gần gũi với người anh trai hờ này.
Ăn cơm xong, tôi phụ mẹ dọn dẹp bát đũa rồi lên phòng nằm. Trước khi đi mẹ đã kéo tôi ngược trở về, giọng nói có hơi ấp úng: "Con đưa cái này lên cho Thịnh được không? Tối nay nó chưa ăn miếng cơm nào cả."
Tôi nhìn hộp cơm tỉ mỉ trên tay mẹ, đây có lẽ là thành ý lớn của mẹ đối với đứa con trai không chung máu mủ này, nhưng dường như anh không thích mẹ tôi, bà vừa sợ vừa lo nên mới đưa hộp cơm nhờ tôi mang lên.
Mặc dù thâm tâm không muốn nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở cùng tâm huyết trên tay bà, tôi lại mềm lòng, nhận lấy hộp cơm rồi đi lên lầu, bà luôn dõi theo tôi với ánh mắt chờ đợi.
Tôi bước lên lầu với tâm thái không biết phòng anh trai là phòng nào, nhưng nghĩ tới căn phòng u ám ở cuối góc ấy làm tôi bất giác nghĩ tới anh, có lẽ phòng anh ở ngay cuối góc.
Tôi bước nhẹ tới trước cửa, vươn tay mãi nhưng vẫn không thể gõ được cánh cửa gỗ ấy, trong lòng lại sinh ra tính nhút nhát ban đầu. Dù sao cũng không quen biết nhau, lại đang trong hoàn cảnh khó nói thế này, tôi cũng không phải là không biết khó xử.
Tiếng bước chân dần tiến lại gần mà tôi không hề hay biết. Một lúc lâu sau Chu Quang Thịnh xuất hiện sau lưng tôi, giọng nói trầm thấp trong đêm, mang theo tia sấm chớp ngoài trời mà đến:
"Làm gì đấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro