Chương 5: Có phải cậu đối với Hướng Du có ý nghĩ gì khác không?
(Như Hoa Như Mộng dịch ạ!)
*
"Thực sự không bị rách da ở đâu chứ?"
Nhìn thấy Khương Vận dùng tay như đang muốn kéo áo mình lên, Hướng Du vội vàng cười né tránh.
"Tớ thực sự không sao, chỉ có mông bị ngã hơi đau chút."
Lục Giai Tuệ ôm lấy cô cười đùa nói:
"Bị ngã một cái, nhưng cũng đáng phải không?"
Hướng Du đứng im nhìn Lục Giai Tuệ với vẻ mặt khó hiểu. Thấy cô nghe chẳng hiểu gì, Lục Giai Tuệ cúi đầu nhìn xuống chiếc áo đồng phục.
Hướng Du cúi nhìn, chợt hiểu ra liền đỏ mặt nói:
"Cái này...chuyện này thì có gì vui đâu chứ? Cậu đừng có đoán mò như vậy!"
Nói xong, đoạn xấu hổ lúc đó khó lắm mới có thể kìm nén lại hiện về. Hướng Du buông tay đi nhanh về phía phòng học, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng quay lại lớp càng sớm càng tốt để tránh sự chú ý của các bạn xung quanh.
Đi được mấy bước, Hướng Du không thấy ai đi bên cạnh mình. Cô nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Giai Tuệ và Khương Vận đang che miệng cười lớn.
Cách đó không xa, Hướng Du vẫn còn nghe Lục Giai Tuệ nói với Khương Vận:
"Xấu hổ rồi kìa."
Lời vừa nói ra, gương mặt đang ửng hồng của Hướng Du càng trở nên đậm hơn. Cô lập tức ngại ngùng chạy thẳng về phía lớp học, cũng mặc kệ phía sau có ai nhìn thấy hay không.
"Tức giận thật rồi."
"Mau chạy theo dỗ người đi!"
"......"
*
Buổi tối,
Hướng Du mang áo đồng phục của Tống Hoài Thời ra ban công. Tuy là chỉ dùng che một lát, nhưng vẫn nên giặt sạch rồi mới đem trả lại.
Cô xả nước, vừa bỏ áo đồng phục vào chậu để giặt thì nghe thấy nhiều âm thanh bên cạnh. Hướng Du nghiêng đầu qua xem, liền thấy Lục Giai Tuệ đang tựa người vào bệ cửa sổ, tay cầm bàn chải đánh răng nhìn cô.
Hướng Du thu hồi ánh mắt, cầm chậu đứng lên.
"Cậu muốn đánh răng sao? Vậy cậu dùng trước đi."
Lục Giai Tuệ đi tới, liếc nhìn bồn rửa mặt.
"Không sao, tớ chỉ muốn nhìn cậu."
"Cậu rảnh nhỉ?" Hướng Du có chút cạn lời.
Lục Giai Tuệ bĩnh tĩnh huýt sáo nói đùa:
"Cố lên nhé, vợ ngoan."
Cô cố ý nhận mạnh hai chữ cuối. Nghe được lời này, gương mặt Hướng Du nhất thời đỏ ửng, nhanh chóng xoay người giục Lục Giai Tuệ rời khỏi ban công.
Khi cô quay lại, tay đã ướt đẫm nước. Hướng Du chỉ có thể dùng cổ tay chạm vào má mình. Quả nhiên, má bắt đầu nóng lên, cô cảm thấy số lần đỏ mặt trong hai ngày này có thể tính gần bằng số lần cô đỏ mặt trong cả cuộc đời.
*
Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Hướng Du xắn tay áo lên chuẩn bị giặt áo, đột nhiên trong phòng kí túc xá truyền tới âm thanh.
"Tĩnh Tĩnh, trên người cậu có mùi gì thơm thế?"
"Mùi hương? Chắc là mùi sữa tắm."
"Sữa tắm hiệu gì vậy? Thơm thật đấy!"
"Hihihi...bí mật, đây được coi là điểm tương đồng giữa tớ và bạn trai đấy."
"Ôi...ôi"
"......."
~Bang~
Bong bóng nổi trên mặt nước vỡ tung kéo suy nghĩ của Hướng Du trở về. Cô nheo mắt nhìn rồi rút tay ra khỏi chậu, đứng dậy xoay người bước vào phòng kí túc.
Thấy cô đi vào, Lục Giai Tuệ thản nhiên hỏi một câu:
"Cậu giặt xong rồi à?"
"Vẫn chưa."
Hướng Du hỏi:
"Giai Tuệ, tớ nhớ là cậu có bình bột giặt mới? Cậu không quá thích mùi này phải không?"
"Ừmm.. đúng rồi, có việc gì vậy?"
"Đưa cho tớ đi, hôm khác tớ mua cho cậu cái mới"
Lục Giai Tuệ không chút nghi ngờ, lấy trong tủ bình bột giặt đưa cho Hướng Du.
"Sao đột nhiên cậu cần cái này thế?"
Trước đây Lục Giai Tuệ đã mua một loạt nước giặt của nhãn hiệu này, hương trái cây nào cũng có. Cô đã dùng gần hết các loại, duy chỉ có vị đào là cô không thích dùng. Lúc mua cũng không có để ý tới, mãi đến khi cầm lấy nơi tay mới phát hiện, vì thế vẫn luôn cất trong tủ chưa sử dụng.
"Cậu không thích mùi thơm mà thích loại nhạt nhẽo như này?"
Hướng Du không thích bột giặt có mùi quá nồng, cô cảm thấy mùi hương thơm quá thì có chút ngột ngạt.
"Thỉnh thoảng cũng phải đổi khẩu vị!"
Cô cầm bột giặt quay trở lại ban công. Sau khi mở nắp bột giặt, Hướng Du đổ một ít bột lên áo đồng phục rồi chuẩn bị cất đi. Động tác nhấc bình lên được nửa chừng, cô lại nghĩ đến điều gì đó, liền đổ thêm chút bột giặt nữa vào chậu. Đợi áo đồng phục ngâm xong, Hướng Du ngồi xổm xuống ngửi mùi áo, mùi hương ngọt ngào của đào tràn ngập trong khoang mũi.
Tiết học cuối cùng vào thứ sáu là của giáo viên chủ nhiệm Trình Đinh. Ở độ tuổi ba lăm ấy, Trình Đinh mang dáng vẻ lười biếng và sống như lão già đã được nghỉ hưu, vì thế mọi người trong lớp đều gọi đùa thầy là "Lão Trình".
Mỗi khi tiết học cuối sắp hết giờ, Trình Đinh còn muốn tan làm về nhà sớm hơn cả bọn họ. Do vậy khi chuông reo tan học vang lên, ông nhanh chóng cầm lấy mấy cuốn sách, nói vài câu rồi trở về văn phòng không chút chậm trễ.
Các giáo viên chủ nhiệm lớp khác vào thứ sáu sẽ giảng giải, nói thêm vài lời. Nhưng Trình Đinh lại không buồn nói dù chỉ một câu, theo cách diễn giải của ông thì việc này như đàn gảy tai trâu, có nói gì thêm thì học sinh cũng sẽ không nghe lọt, nên thà rằng không nói. Vì vậy chỉ cần mỗi thứ sáu tan học, ông không cần tiếp tục ở lại trường làm việc. Điện thoại sẽ được trả lại trước tiết học cuối cùng, ông sợ học sinh vì lấy điện thoại mà làm trì hoãn giờ về nhà.
Thứ sáu này cũng không ngoại lệ, lớp của bọn họ được tan học sớm.
Hướng Du không vội về nhà, cô chuẩn bị cùng Lục Giai Tuệ đến quán trà sữa trước cổng trường đợi Tống Hoài Thời, dù sao áo đồng phục của cậu cô vẫn chưa trả lại.
Khi đi ngang qua lớp học bên cạnh, giáo viên lớp khác vẫn đứng trên bục giảng bài, nỗ lực tranh thủ từng phút từng giây để truyền tải kiến thức cho học sinh. Lục Giai Tuệ duỗi người:
"Thoải mái thật, lão Trình có thói quen này tốt, so với lười biếng còn phải lười hơn."
Hướng Du mỉm cười, quả thực là vậy!
Vốn tưởng rằng phải đợi ở quán trà sữa một lúc mới có thể gặp được Tống Hoài Thời, nhưng khi hai người vừa xuống tầng, Hướng Du đã nhìn thấy bóng dáng chàng trai đợi ở bên bồn hoa.
"Này, ở đó."
Lục Giai Tuệ cũng nhìn thấy cậu, vội vàng kéo Hướng Du đi về phía đó.
Lục Giai Tuệ:
"Sao hôm nay cậu về sớm thế?"
Tống Hoài Thời cất điện thoại di động:
"Tiết trước được đổi thành tiết thể dục cho nên được tan học sớm."
Hướng Du thấy cậu mỉm cười với mình liền gật đầu coi như chào hỏi. Cô đưa túi giấy đang cầm trong tay ra:
"Đồng phục của cậu tôi đã giặt sạch rồi, à...cái đó, cảm ơn nhé!"
Tống Hoài Thời nhận lấy và nói cảm ơn.
Ba người sóng vai nhau đi về phía cổng trường. Cậu nói với Lục Giai Tuệ rằng tối nay cô sẽ ăn cơm ở nhà cậu. Lục Giai Tuệ bày ra vẻ mặt không vui nói cô không muốn gặp đứa em trai "ác quỷ".
Hướng Du ở một bên chăm chú nghe, hóa ra cậu còn có một người em trai.
Tống Hoài Thời đặt tay lên vai Lục Giai Tuệ, trêu chọc nói:
"Làm sao có thể? Không phải trước đó cậu còn nói muốn nhận Hoài An làm con nuôi ư?"
Lục Giai Tuệ vừa nghe lời này liền tức giận nói:
"Đó là hồi trước!"
Trước kia cậu ta có thể là một cái bánh bao trắng nõn mền mại nhưng bây giờ thì không chắc.
"........"
Hướng Du cụp mắt xuống, đột nhiên cô có chút hâm mộ mối quan hệ của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro