Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ANH SẼ YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN PN

NGOẠI TRUYỆN 1: BẢNG XẾP HẠNG MỸ NỮ ĐẠI HỌC A

Buổi tối hôm có trận thi đấu bóng rổ chia tay của năm tư, Tiêu Nại ở lại trong trường.

Vì đánh bại được khoa Kiến trúc nên Ngu Công rất hứng chí, ăn mừng một trận tưng bừng bên ngoài vẫn chưa thấy đã, thế là kéo thêm hai người nữa từ ký túc khác đến, tụ lại thành một bàn đánh mạt chược, làm ít bia và đồ nhắm, mọi người vừa đánh bài vừa buôn dưa rôm rả.

Nói mãi nói mãi, cũng khó tránh khỏi nhắc đến sự kiện lãng mạn tình yêu gây choáng váng mọi người vào tối đó – Tiêu Nại mới trước khi tốt nghiệp đã khiến người ta bàng hoàng, thành một cặp với đại mỹ nữ Bối Vi Vi của khoa.

Lão Thất nói: “Tớ biết Lão tam luôn theo phái hiệu quả mà, nhưng không biết tại sao lại hiệu quả đến mức này, sấm dội vang giật chưa kịp bịt tai, cưa đổ luôn đệ nhị mỹ nữ trong bảng xếp hàng của trường! Bái phục bái phục, ngũ thể đầu địa (tức là đầu và tứ chi đều dập xuống đất trong tư thế bái phục người khác ấy ^_^)”

Hầu Tử Tửu nói: “Thực ra nếu Lão Tam cưa đổ được đệ nhất mỹ nữ Mạnh Dật Nhiên, tớ cũng chẳng thèm kinh ngạc, cô nàng Mạnh Dật Nhiên đó hình như Lão Tam cũng quen?”

Lão Đại bình thường không nhiều chuyện, nhưng uống chút bia vào cũng nhiều lời hẳn: “Tớ nhớ hình như năm ngoái có cuộc tranh luận về thứ hạng nhất, về sau tam muội thua nhỉ?”

Mô-za-a bảo: “Nghe nói là vì tam tẩu không ngây thơ bằng cô nàng Mạnh kia?”

Trong sự bàn tán hỗn loạn, nam chính trong chủ đề đột ngột lên tiếng: “Bảng xếp hạng gì?”

Mọi người: “…”

Ngu Công đang đánh bài chợt gào lên: “Đến cả bảng xếp hạng mỹ nữ trường mình mà cậu cũng không biết à?”

Tiêu Nại đáp: “Không biết.”

Ngu Công kích động, ném quân bài trong tay xuống, mở máy laptop của mình ra, lên diễn đàn của trường, tìm thấy bài viết đó rồi đưa cho Tiêu Nại: “Xem đây! Bảng xếp hạng mỹ nữ trường ta, có hình cả đấy!”

Mọi người trong ký túc vô cùng kích động, mong ngóng xem Tiêu Nại đưa ra bình luận gì, vậy mà anh chỉ liếc nhìn qua một cái, sau đó tay trái đánh bài, tay phải bắt đầu gõ bàn phím.

Chẳng lẽ anh muốn để lại comment trên đó?

Mọi người càng kích động hơn nữa.

Gõ được một lúc, Tiêu Nại trả lại laptop cho Ngu Công, Hầu Tử Tửu hét: “Mau đọc comment của Lão Tam đi!”

Ngu Công đáp liền một thôi một hồi: “Ừ ừ ừ.”

Thế nhưng anh chàng vừa F5, trang web lại hiển thị – không tìm thấy trang web bạn cần tìm, Ngu Công không tin nổi lại F5 rồi F5 nữa, phát hiện ra bài viết đó đã không cánh mà bay. Nhưng trên diễn đàn các bài viết khác vẫn còn nguyên, không hề có vấn đề gì cả.

Ngu Công phẫn nộ: “Cậu làm trò quái gì thế hả?”

“Cái bảng số liệu thất thiệt nhảm nhí đó để lại làm gì.” Giọng nói Tiêu Nại lạnh nhạt, tiếp đó đẩy dãy quân bài của mình ra: “Thập Tam Yêu, ăn tiền.”

NGOẠI TRUYỆN 2: BẢNG XẾP HẠNG PHÒNG KÝ TÚC CỦA ĐẠI THẦN

Sau khi yêu đương với Tiêu Nại, có một vấn đề mà Vi Vi luôn thắc mắc rất lâu rồi, đó chính là – Tại sao bọn Ngu Công rõ ràng lớn tuổi hơn Tiêu Nại, lại gọi anh là Lão Tam, gọi cô là Tam tẩu?

Một hôm nào đó nhớ ra nên hỏi Tiêu Nại, anh vừa xem sách vừa trả lời: “Ồ, vấn đề kỹ thuật.”

“Ớ?” Vi Vi nghe mà như vịt nghe sấm, “Kỹ thuật gì cơ?”

Tiêu Nại đáp: “Làm người khác đứng hình, họ thua anh.”

Về sau, Vi Vi nghe được phiên bản hoàn chỉnh của sự kiện làm đứng hình người khác từ Ngu Công, bạn Ngu Công rất căm phẫn kể lại lúc ấy Tiêu Nại nhỏ tuổi mà nham hiểm thế nào thế nào, khi phát hiện ra mình nhỏ tuổi nhất, lẳng lặng lấy laptop ra, khiêu chiến với giọng bình thản ra sao: “Là đàn ông thì phải dựa vào thực lực để nói chuyện.”

Bạn Ngu Công đến lúc này nói ra chuyện đó vẫn buồn bực vạn phần: “Sao anh lại phải so thực lực với cậu ta kia chứ!”

Vi Vi lúc hỏi vẫn chưa biết những chi tiết này, nhưng chỉ mấy tiếng làm người khác đứng hình, đã khiến cô choáng váng. Lập tức phát hiện ra ngay vấn đề: “Í, thế thì anh thua Lão Đại ư?”

Tiêu Nại liếc cô một cái, vẻ mặt làm- sao-anh-thua-được-chứ.

Vi Vi choáng: “Anh ấy là Lão Đại mà.”

Tiêu Nại đáp: “Anh nhường.”

Vi Vi rất ngờ vực: “Anh tốt thế cơ á?”

“Lão Đại là trưởng phòng ngầm, phải làm việc.”

Vi Vi: “…”

NGOẠI TRUYỆN 3: ĐẶT TÊN CHO BÉ TIÊU

 

Giáo sư Lâm hôm nay thật sướng muốn điên lên, tại sao, là vì con dâu nhà đã mang thai rồi. Niềm vui đó của Giáo sư Lâm ấy mà, đó là khi xưa năm hơn hai mươi tuổi đã làm mẹ thì quá sớm rồi, chẳng ngờ năm nay bà mới bốn mươi bảy tuổi, thế mà đã sắp thành bà nội.

Giáo sư Lâm hôm ấy không còn tâm trạng đâu mà làm việc, chạy đi khắp nơi khoe với mọi người, huyên thuyên với ai đó ít nhất cũng phải mười phút. Thế mà, không ngờ rằng đến buổi trưa ăn cơm, toàn khoa Lịch sử đã biết hết, rằng nhà họ Tiêu lại sắp sinh ra thêm một thiên tài nữa. Đến buổi tối tan sở, những giáo sư lớn tuổi trường Đại học A đều nghe được tin vui bất ngờ này.

Vừa hết giờ làm việc, Giáo sư Lâm đã xách một quyển từ điển cũ kỹ chạy đến nhà con trai cách đó không xa.

Được con dâu đón vào, Giáo sư Lâm ngồi xuống ghế salon, con trai con dâu ngồi phía đối diện. Giáo sư Lâm ngắm con dâu nhà mình một cách đặc biệt hoan hỉ, ôi chao, cô bé này năm ấy vừa gặp đã thấy thích, bây giờ thì càng nhìn càng thấy yêu. Bọn trẻ bây giờ, đặc biệt là những đứa xinh đẹp, đều chú ý đến vóc dáng này nọ, có đứa nào chịu sinh con sớm đâu, làm sao giống được con dâu nhà mình cơ chứ.

Giáo sư Lâm quan sát nhìn ngắm Vi Vi từ đầu đến chân một lượt, rồi lên tiếng với vẻ sung sướng: “Hôm nay mẹ đến là để bàn bạc việc đặt tên cho cháu nội.”

Vi Vi thấy mẹ chồng bước vào ôm theo quyển từ điển thì trong lòng đã đoán ra, nên không hề thấy ngạc nhiên.

“Nhưng trên đường mẹ đã nghĩ ra tên rồi.”

Giáo sư Lâm cười nói vẻ khoái chí: “Tên là Tiêu Bảo Bối, thấy thế nào?”

Vi Vi bàng hoàng.

Thế nào gọi là rất tầm thường như lại tao nhã, rất lạ kỳ nhưng lại bình thường, đó chính là cái tên này. Giáo sư Lâm quá đắc ý, cảm thấy mình thật sự đã đặt được một cái tên hay tuyệt thế. Sợ rằng con trai con dâu không hiểu được cái hay cái tốt của tên này, bà vội vàng giải thích kỹ lưỡng:

“Vi Vi, con thấy đó, trong tên này có họ của con, người ta vừa nhìn tên thôi đã biết họ của con rồi.”

Vi Vi: “…”

“Con trai, nhìn này, đưa họ của Vi Vi vào tên của cháu nội, người ta vừa nhìn đã biết con cưng chiều vợ đến mức nào.”

Tiêu Nại: “…”

Giáo sư Lâm càng nghĩ đến cái tên này càng hài lòng, ý vừa hay lại còn mỹ mãn, đọc lên rất thuận miệng, quá phù hợp với đứa cháu nội mình mong ngóng bấy lâu. Có điều chuyện đặt tên quan trọng một đời, phải thận trọng mới được.

“Để mẹ gọi điện hỏi thử một người bạn tinh thông việc đặt tên này xem sao.”

Giáo sư Lâm hôm nay tỏ ra hứng chí quá độ, vừa nói vừa cầm điện thoại đặt cạnh đó lên bắt đầu bấm số, lát sau đã thao thao bất tuyệt với người ta rồi.

Trên ghế salon phía đối diện, Vi Vi vẫn đang ở trong trạng thái lạc thần, Tiêu Nại ghé sát lại gần cô, thầm thì bên tai: “Anh có thể vào phòng chơi game được không?”

Dám để cô lại một mình đối phó với mẹ chồng à! Vi Vi tức giận trừng mắt: “Người này làm người khác chịu à! Anh dám chạy!”

Đôi mày đẹp của Tiêu Nại khẽ chau, ánh mắt lướt qua một nét cười, cố ý nói thật chậm rãi: “Em có chắc là một mình anh làm?”

Anh có thể vô sỉ thêm được không? Vi Vi biểu đạt vẻ khinh bỉ bằng ánh mắt.

Có thể.

Đại Thần dùng ngôn ngữ biểu đạt cảnh giới của anh: “Phu nhân nổi giận, anh nhất định…”

Ngừng lại, nén cười, “Dám làm dám chịu.”

Bên kia giáo sư Lâm đã trao đổi đủ lâu với Huyền học Đại sư, đặt điện thoại xuống vui sướng nói: “Đại sư nói cái tên này hay, mẹ thấy cứ thế đi, trai gái gì cũng hợp cả.”

Thần thánh ơi, đừng mà, cô không muốn bị con mình oán trách cả đời đâu. Vi Vi đang định tìm lời gì đó để từ chối thì Tiêu Nại đã nhanh hơn một bước, phủ định luôn: “Không được.”

“Sao không được?” Bị con trai phủ quyết, giáo sư Lâm rất tức giận.

“Trùng tên.”

Vi Vi nhìn anh có phần hoài nghi, không phải chứ, cái tên kinh khủng ghê gớm thế kia mà cũng trùng được ư?

Giáo sư Lâm cũng tỏ ra vô cùng ngờ vực, dưới ánh nhìn nghi ngờ của mẹ và vợ, Tiêu Nại điềm nhiên đáp: “Con quen một người tên này, hôm qua còn gọi tên cô ấy mấy lần.”

Vi Vi chắc chắn là Đại Thần đang ăn nói lung tung. Hôm qua là cuối tuần, trời thì mưa, hai người họ ở nhà cả ngày làm chồng làm vợ, làm sao lại quen với người tên “Tiểu Bảo Bối” gì gì đó được, lại còn gọi đến mấy lần…

Khoan đã!

Tiêu Bảo Bối, Tiêu bảo bối… tiểu bảo bối… bảo bối… (thì mình gọi là “cục cưng bé nhỏ ơi… cục cưng ơi… ấy :”>)

Không phải chứ!

Trong đầu Vi Vi thoáng hiện một cảnh nào đó trong đêm qua và cả những đêm trước kia, nghi ngờ lẫn kinh ngạc nhìn người nào đó, người nào đó đang cười vẻ nhã nhặn với cô.

Sắc mặt Vi Vi thế là…

Đỏ lên.

Rồi xanh.

Rồi tím.

Cuối cùng, chân một anh Đại Thần nào đó, bị đạp lên rất mạnh.

“Trùng tên thật à? Vậy không ổn, tên cháu nội nhà ta nhất định phải độc nhất vô nhị.” Không để ý đến sắc mặc kỳ lạ của con dâu, giáo sư Lâm lại lật từ điển ra, khổ sở, “Tóm lại phải tên gì mới hay đây?”

Sắc đêm càng nồng, đã sắp đến giờ bận rộn nhất, bà mẹ lại cứ chần chừ mãi, ông bố ở nhà đã đói bụng muôn chết, thế là Tiêu Nại dứt khoát kết luận: “Nó không có tay à, đợi nó ra đời rồi để nó tự lật từ điển.” = =

Một bà mẹ nào đó: Sao tôi lại sinh ra một thằng con thế này cơ chứ /_ _ _ _ _\

Một bà vợ nào đó: Sao tôi lại gả cho một ông chồng thế này cơ chứ /_ _ _ _ _\

Một… ai đó nhận chịu tổn thương sâu sắc: Sao tôi lại có một ông bố thế này cơ chứ, không chịu đâu, tôi muốn đầu thai lại TT_TT

NGOẠI TRUYỆN 4: ĐÁM NHÓC NHÀ HỌ TIÊU

Thân là sản phẩm của Thần nhân khoa Công nghệ thông tin và hoa khôi cùng khoa, bạn nhỏ Tiêu từ nhỏ đã biểu lộ niềm đam mê cuồng nhiệt đối với máy tính. Cụ thể biểu hiện chính là, lúc vừa mới học bò, cậu nhóc đã không ngại khó khăn gian khổ mà trèo lên bên cạnh chiếc laptop mà bố cậu đang mở, hết sức hài lòng thỏa mãn với cái bàn phím mà tè lên đó một bãi, hoàn toàn làm hư hỏng máy tính của ông bố.

Đương nhiên kết cuộc cũng rất thê thảm – bị ông bố trẻ, khi ấy nhận được điện thoại liền tức tốc trở về, tóm ngay lấy, phết hai cái thật mạnh vào cặp mông núng nính của cậu nhóc.

Đến khi hơi lớn hơn một chút, cậu ta liền ôm lấy đùi bố không chịu buông: “Bố ơi mua cho Tông Tông một chiếc máy tính đi!”

Bố hỏi: “Sao phải mua máy tính?”

Bạn nhỏ Tiêu trả lời rất chí khí: “Làm việc.”

Ông bố trẻ đột nhiên nảy sinh ra cảm giác tự hào vì có người kế tục, cúi xuống bế bổng cậu nhóc lên: “Thế công việc gì nào?”

Tông Tông: “Nhấn ABCD!”

Bố: “…”

Tên của nhóc Tiêu là do ông nội đặt, gọi là Tiêu Minh Tông. Ông nội đã giải thích một tràng cái tên này một cách tự hào – Minh giả, nhật nguyệt dã, nhật nguyệt giả, thiên chi linh khí dã. Công giả, ngọc khí dã, ngọc thạch giả, địa chi tinh hoa dã. (Chữ Minh, là nhật nguyệt, người như nhật nguyệt, là linh khí của trời. Chữ Tông, là ngọc khí, người như đá quý, là tinh hoa của đất –>è má ơi, dịch nghĩa xong mém xỉu = =)

Vậy nên cậu nhóc Tiêu Minh Tông của chúng ta, không nghi ngờ gì nữa, chính là linh khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt đấy!

Khụ khụ…

Sự tự sướng đắc ý của các ông bà lão thì khoan quan tâm đến. Chỉ riêng bản tính của cậu bạn nhỏ thôi, nói là tinh hoa cũng thực sự là không quá. Tướng mạo nghiêng về nét đẹp kiều diễm của mẹ hơn một chút, tuổi nhỏ mà đã mày thanh mắt sáng, xinh đẹp tuấn tú… Tất nhiên, mũm mĩm một chút. Cái đầu thông minh nhạy cảm nghe nói giống hệt ông bố, chút chút logic cũng tinh thông vô cùng, đặc biệt nhạy cảm với môn Số học. Có điều tính cách hoạt bát hiếu động, vô cùng phá hoại thì lại không biết giống ai.

Cả buổi tối, Vi Vi khó khăn lắm mới dỗ dành cho cậu nhóc ngủ được, kéo Tiêu Nại ngồi xuống sàn phòng khách sửa chữa đồ chơi. Vi Vi nhìn đống đồ chơi vỡ thành bốn năm phần thì có phần khổ sở: “Tông Tông tóm lại là giống ai đây, lúc nhỏ em có nghịch thế đâu, em có mấy thứ đồ chơi bây giờ vẫn còn tốt nguyên, mẹ em còn giữ mà. Có phải là giống anh không?”

“Không giống anh.” Tiêu Nại chối ngay, ấn bánh xe đồ chơi vào chiếc xe hơi, nói: “Lúc nhỏ anh chưa hề bẻ gãy đồ chơi của mình.”

… Hừm, cho nên?

“Của người khác thì chắc bẻ gãy khá nhiều.” Tiêu Nại nhún vai.

Vi Vi: “…”

Được rồi, đã biết con trai mình giống ai rồi, nhưng Tông Tông à, con vẫn nên học tập bố con kìa! Đừng bẻ gãy đồ chơi bố mẹ mua cho chứ!

Bạn nhỏ Tông Tông của chúng ta tinh lực dồi dào, hoạt bát vô cùng, chưa từng chịu nổi cô độc. Lúc còn chưa biết bò đã thích ngồi trong xe nôi bi bô tiếng người ngoài hành tinh của vương quốc thiếu nhi, vả lại bắt buộc phải có mọi người nghe và tán thương, nếu không sẽ ngọ nguậy đá chân lung tung để biểu thị ý phản đối. Vừa mới biết bò đã quấn trong tã lót bình sữa bò khắp nơi để làm quen địa hình, đến lúc biết đi thì càng ghê gớm hơn nhiều.

Dỗ cho cậu nhóc ngủ là việc đau đầu nhất của mọi người. Bạn nhỏ rất biết cách phân công công việc cho bố mẹ. Mỗi ngày bố mẹ tan sở xong đến nhà ông bà nội đón cậu về, ăn uống no say xong, cậu sẽ ngồi trong lòng bố, xem bố làm việc với laptop, cứ í da í da để đề xuất ý kiến. Còn trước khi ngủ, thì thích bám theo mẹ để chơi cùng, bắt mẹ kể chuyện, hơn nữa ngày nào cũng bắt mẹ phải lên giường cùng mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Hôm ấy Vi Vi dỗ cho nó ngủ xong, mình cũng thiếp đi trong vô thức. Chợp mắt được một chốc thì thấy thân thể nhẹ bổng, bị người ta bế lên đi ra ngoài, lát sau lại được đặt xuống một chiếc giường rộng rãi mềm mại khác.

Vi Vi hơi hé mắt, gạt tay một người nào đó đang cố mở nút áo: “Đừng, em mệt lắm.”

Nút chỉ cởi một nửa, nửa che lấp nửa lộ liễu rất chi là gợi cảm. Người nào đó vô cùng hiểu ý mà không cởi nữa, trực tiếp tuột ra, bàn tay luồn vào từ phía dưới, phủ người xuống nói bên tai cô: “Vi Vi, chúng ta phải nắm bắt thời gian thôi, sinh hết những đứa nào cần sinh đi.”

“Ứ?” Vi Vi bị anh làm cho hỗn loạn mù mờ, nhất thời không hiểu.

Người nằm phía trên dường như có chút bực bội, nói chắc như đinh đóng cột: “Sinh thêm đứa nữa, để chúng tự chơi với nhau.”

Nếu hai vợ chồng đều là con một, theo chính sách của thành phố B hiện nay thì có thể sinh hai con. Hai người đã sớm đồng thuận về vấn đề này, quyết định phải có hai đứa, nhưng sinh liền một lúc thì Vi Vi chưa từng nghĩ đến. Không phải là vì lo lắng công việc gì cả, Vi Vi rất may mắn, thừa hưởng được thể chất của mẹ mình, thời gian mang thai không bị thai hành phải nôn mửa, sắc mặt tái xanh hoặc gì gì đó. Chỉ cần ba tháng đầu phải cẩn thận, sau đó đã có thể đi làm bình thường.

Sinh con thì không sợ, nhưng chăm nó thế nào đây? Bây giờ Tông Tông đa số thời gian vẫn do ông bà nội chăm sóc, thời gian làm việc của giáo sư đại học khá tự do, lại mời cả người giúp việc nữa, cũng xem như đối phó được. Nhưng nếu lại sinh thêm một tiểu ma vương như Tông Tông, bố mẹ chồng có khi nào giương cờ khởi nghĩa không >o<

Chuyện này Tiêu Nại nhắc đến một lần lúc ở trên giường rồi không nhắc tới nữa, Vi Vi thấy chắc anh chỉ nhất thời cảm hứng sôi sục thôi, nên cũng không nghĩ nhiều. Mấy hôm sau, Tiêu Nại bế cậu nhóc đi nhà sách, mang về một đống sách thiếu nhi, sau đó ngồi trên sàn nhà ánh nắng rực rỡ đọc sách cho con nghe.

Giọng nói của anh vẫn lạnh như trước, nhưng dưới ánh nắng ấm áp chiếu tỏa, trong tiếng bi bô của cậu nhóc, lại tỏ ra dịu dàng và uể oải lạ thường. Vi Vi ngồi xuống cạnh anh, tiện tay cầm một quyển lên đọc, lơ đãng lắng nghe anh đọc truyện… Càng nghe càng thấy kỳ lạ.

Theo thông lệ của Tiêu Nại, tên những nhân vật nhỏ trong sách thiếu nhi đều bị đổi thành  Minh Minh hoặc Tông Tông.

Quyển đầu tiên là thế này:

“Minh Tông dẫn theo em gái đi chăn dê, hai đứa đến một triền đồi, trên đó bạt ngàn cỏ xanh…”

Quyển thứ hai:

“Sâu con, vịt con và heo con cùng sống trong một khu rừng rậm, ba anh em sống rất vui vẻ…”

Quyển thứ ba:

“Anh sâu lớn và em gái heo con…”

Tông Tông nghe xong N câu chuyện liền thấy uất ức, kháng nghị rất nghiêm túc: “Tại sao Tông Tông không có em gái heo con!”

Vi Vi nghe thấy người nào đó chậm rãi trả lời: “Sẽ có nhanh thôi.”

Vi Vi: “…”

Vi Vi ngồi dậy, lấy sách đập vào anh: “Anh làm trò gì thế = =”

Tiêu Nại: “Xây dựng tinh thần trách nhiệm làm anh của Tông Tông.”

Vi Vi: “…”

Tông Tông tổng kết lại: “Mẹ ơi, Tông Tông muốn dẫn em gái heo con đi chơi.”

Thế là, cách hai năm sau, Vi Vi lại mang thai, các trưởng bối biết trước tiên đều vui sướng đến điên lên, con người phàm khi già rồi thì còn yêu cầu gì nữa, chỉ muốn chơi đùa hưởng thú vui cùng cháu mình mà thôi.

Đám bạn cùng phòng ký túc của Vi Vi cũng biết rất nhanh, lần lượt gọi điện đến biểu lộ sự bàng hoàng.

Hiểu Linh: “Vi Vi, sao Đại Thần nhà cậu lại đam mê việc sinh con thế nhỉ?”

Vi Vi: “… Anh ấy thích chiến đấu chớp nhoáng.”

Nhị Hỷ: “Cậu với Đại Thần nhà cậu ấy, vừa gặp đã yêu, vừa tốt nghiệp đã cưới, vừa cưới đã sinh con, sinh con chưa bao lâu đã có mang đứa thứ hai. Vi Vi à, tiếp sau đó cậu muốn làm gì đây?”

Vi Vi: “… Để tối nay tớ hỏi thử xem kế hoạch tiếp theo của anh ấy = =”

Ty Ty: “Hu hu hu… cậu đã hai con rồi, mà tớ vẫn còn ế chỏng gọng, không được, đối tượng làm quen tiếp theo dù thế nào đi nữa tớ cũng gả quách cho xong!”

Còn trong công ty, vì Vi Vi lại mặc loại quần áo chống bức xạ, thế là mọi người đều không nói mà biết. Đám đông trong đó dần dần biểu thị vẻ kích động vì bị shock nặng, dần dần cảm thấy Tiêu Nại vô sỉ quá. Làm gì có trò đó, dẫn đầu một bước thì thôi bỏ qua đi, đi trước hai bước cũng nhịn vậy, không ngờ bây giờ lại tiến thêm bước nữa, vô sỉ quá vô sỉ.

Ngu Công ngửa mặt lên trời ai oán: “Lão đây khi nào mới sinh con được đây!”

Mô-za-a: “Thì cậu cứ cởi bỏ cái lốt trai zin ra đi…”

Ngu Công: “Biết cậu đã bị cởi bỏ rồi, đừng có làm tàng.”

Mô-za-a u buồn ủ rũ: “Bị cởi bỏ bởi cái nơi tịt mít ấy, thế thì có tác dụng cái khỉ gì!” [tại sao anh chàng nói thế, mời xem ngoại truyện BT giữa My ca và KO =))]

Mọi người vẫn chưa kịp hiểu thâm ý trong lời cậu ta, đã nghe thấy A Sảng có bệnh sợ nữ giới lảm nhảm: “Tôi không cần vợ, nhưng muốn có con, làm sao có đây?”

Mọi người nhao nhao chen vào diễn tả độ khó của sự việc: “…Chỉ nghe đồn là đánh chưởng từ xa, chưa từng nghe nói có chửa từ xa…”

Lần mang thai này của Vi Vi vô cùng yên lành, còn thoải mái dễ chịu hơn lần đầu nhiều, cơ bản cũng chẳng có cảm giác gì khó chịu. Mọi người đều nghĩ chắc là con gái, nên đã sớm đặt xong tên, là Tiêu Minh Nguyệt [chữ Nguyệt 玥 này gồm bộ Vương 王 và bộ Nguyệt 月, nghĩa là Ngọc thần, ngọc châu...]

Nhưng chín tháng mười ngày sau, lại vẫn là một cậu nhóc. Mọi người đều có phần hụt hẫng do ngoài kế hoạch vạch ra, nhưng đa phần vẫn là vui sướng hỉ hả trước sinh linh mới này. Vốn phải đổi tên nhưng Mệnh lý đại sư mà bà nội quen đã nói, giờ này đặt tên là Tiêu Minh Nguyệt là hay nhất, không được đổi tuyệt đối không được đổi, nên tuy là một cậu cu con nhưng vẫn gọi là Minh Nguyệt.

Cậu nhóc Minh Nguyệt sinh ra đã rất yên tĩnh, việc thường làm nhất là ngủ, nếu không thì cũng nằm suy tư trong nôi, nếu có người đến thăm, cậu sẽ lặng lẽ nằm trong xe nôi nhìn người đó, một lúc sau, nghiên cứu hoàn tất, ngoẹo đầu, nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

Vẻ ngoài giống ai thì chưa nhìn rõ lắm, nhưng Vi Vi thấy hình như giống Đại Thần hơn, nhưng Đại Thần cũng đâu có ủ rũ thế này.

Haizzz~~~

Vi Vi thấy rất ngờ vực, tại sao sinh ra hai đứa, một thì cực kỳ nghịch ngợm, một lại vô cùng yên tĩnh? Không thể trung hòa một chút sao? Gene này phân bổ kiểu gì vậy!

Lúc Vi Vi nằm ổ cực kỳ chán nản, đã dựa vào việc suy ngẫm vấn đề này để cho qua thời gian.

Từ khi em trai ra đời, Tông Tông cũng đã an phận hơn nhiều, thường xuyên đạp lên chiếc ghế nhỏ để bò mọp bên xe nôi ngắm em trai mình, nói chuyện với nó, thỉnh thoảng dùng bàn tay mũm mĩm sờ soạng, nhéo em mình, nhưng cậu nhóc Minh Nguyệt hoàn toàn phớt lờ.

Tông Tông hát cho cậu em nghe bài hát mới học được trong tivi, cậu bé vốn đang chìm trong suy tư nghe được một lúc bèn lật tấm thân núng nính lại, đưa đít vào mặt với Tông Tông, bắt đầu ngủ. Ông anh nhỏ không thích hát cho cái mông phúng phính nghe, ngừng lại, hụt hẫng một lúc lâu, sau đó buồn bã chạy đến trước giường mẹ, báo cáo: “Mẹ ơi, em trai hình như hơi ngốc nghếch.”

Vi Vi đang húp canh gà bị sặc nghẹn.

Tông Tông đã lo lắng rất lâu cho cậu em ngốc của mình, cho đến khi về sau đi mẫu giáo mới hiểu ra. Ngày đầu tiên từ trường về, cậu nhóc nói với mẹ bằng vẻ khoái trá: “Mẹ ơi, em trai ngốc một chút cũng chả sao, mấy đứa bạn trong trường cũng rất ngốc.”

Vi Vi: “…”

NGOẠI TRUYỆN 5: ÁNH TRĂNG SÁNG Ở ĐẦU GIƯỜNG HAI ANH EM

Vi Vi dạy Minh Tông đọc thơ.

“Đầu giường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương, Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.”

Tuy dạy Tông Tông một lần là đọc được, nhưng Vi Vi cảm thấy trẻ con học rồi sẽ quên, thế là hôm sau lại dạy lại lần nữa. Ngày thứ ba, Vi Vi tiếp tục ôn tập cho nó: “Đầu giường ánh trăng rọi…”

Tông Tông hỏi vẻ nghiêm túc: “Mẹ, mẹ chỉ biết có mỗi một bài thơ thôi hả? Ông nội và bà nội biết rất nhiều.”

Vi Vi xấu hổ: “Mẹ là học sinh ban tự nhiên… Bảo bố con dạy đi…”

Vi Vi bị con trai coi thường, nước mắt đầm đìa chạy đến phòng đọc sách tìm chồng, vứt quyển tuyển tập thơ xuống cho anh: “Anh đi dạy nó đi, gene nhà anh ăn hiếp người ta quá đáng…”

Ông bố bị đuổi ra khỏi phòng đến ngồi cạnh con trai, nhìn quyển sách trong tay, đó là “Một trăm bài thi từ khai sáng” mà Vi Vi mua, các tuyển tập thơ bên trong đều là những bài rất đơn giản và dễ đọc. Tiêu Nại lật lật một hồi rồi ném sang một bên, bế con trai lên, dạy nó một bài…

“Thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lầu thập nhị thành…”

Vẫn là thơ của Lý Bạch, tên là “Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể”… Tên đã dài, bài thơ còn dài hơn… [miễn cho em dịch nghĩa nhen = =]

Tiểu Tông Tông nghệch ra. Người nào đó không hề thấy xấu hổ vì đã bắt nạt con trai, lại còn tỏ ra hài lòng sờ sờ đầu nó: “Sau này đừng bắt nạt vợ của bố nữa.”

******

Cô Vương ở trường mẫu giáo vô cùng yêu thích Tông Tông, dỗ dành bắt chuyện với cậu nhóc: “Tông Tông biết đọc thơ không?”

Tông Tông: “Biết.”

“Biết đọc thơ gì nào?”

Tông Tông nghiêng đầu: “Biết hết.”

Cô giáo toát mồ hôi: “Vậy Tông Tông thích bài thơ nào nhất?”

Tông Tông vừa nghịch tàu lửa nhỏ vừa tiện miệng đọc lưu loát: “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

Cô giáo không ngờ cậu nhóc lại đọc lưu loát như thế, vui mừng hỏi: “Tông Tông sao lại thích bài này?”

Tông Tông ngẩng lên, nói rõ ràng: “Vì em trai là ánh trăng!”

Cô giáo mơ hồ ing~~~: Con đang nói cái gì thế…

Trường mẫu giáo nhanh chóng mở cuộc họp phụ huynh, các thầy cô muốn tổ chức các tiết mục để biểu thị thành quả dạy dỗ cho phụ huynh biết. Tiết mục cô Vương đăng ký là bé Tiêu đọc thơ.

Hiệu trưởng trường cho chạy trước chương trình để kiểm tra chất lượng, rất hài lòng vì Tông Tông đọc thơ, cô Vương thấy hiệu trưởng thích thú bèn tiếp tục tâng bốc: “Cậu nhóc còn biết bài thơ đó có ý nghĩa gì nữa cơ.”

“Thật không?” Hiệu trưởng càng vui mừng, hỏi Tông Tông:“Tông Tông, thế ‘đầu giường ánh trăng rọi’ là gì nào?”

Tông Tông xếp khối hình, đáp lại bằng chất giọng non nớt vương mùi sữa: “Em trai ở đầu giường không mặc áo và quần!”

Cô: …

Hiệu trưởng: Khụ… cô Vương à…

Cô Vương nước mắt tuôn tràn, rõ ràng hôm qua hỏi cậu nhóc còn nói ánh trăng chiếu ở đầu giường cơ mà!!! Sao đột ngột biến thành câu trả lời có rating + thế này!!!

Haizzz, cô ơi… đám nhóc họ Tiêu từ người lớn đến kẻ nhỏ, đều sẽ đột ngột biến thành sát thủ thế đấy = =

Phiên ngoại: Liên hợp – phần Boss PK Đại Thần

Phong Đằng đi vào phòng vừa lúc Sam Sam đang mải suy nghĩ, nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính.
“Lại đang chơi game à?” Phong Đằng cởi áo khoác, đi tới.

“Anh đến đây, đến nhanh đây. Đẹp quá đi!!” Sam Sam nói mà không thèm quay đầu lại, mắt vẫn nhìn vào máy vi tính, chờ anh đến gần thì kéo vai lại, chỉ vào màn hình. Trên màn hình hiện ra hình ảnh một hình người thật đẹp đang di chuyển liên tục. “Anh nhìn xem! Chồng của Vy Vy đang PK đó, động tác đẹp quá đi!”

Phong Đằng chỉ liếc mắt nhìn một cái , sau đó yên lặng đem ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển sang khuôn mặt của vợ mình…

Sau đó… .

Chuyện sao lại diễn ra như thế này chứ?

Sam Sam ngồi xổm bên cạnh bàn, cằm đặt ở trên bàn, đôi mắt đau khổ nhìn chằm chằm máy tính xách tay của mình hiện đã nằm trong tay Boss.

Boss đại nhân cũng sa đọa thế này sao… Anh tự nhiên lại cướp mất màn chơi của cô…

Không những vậy, vừa vào đã khiêu chiến cao như thế! Anh lần đầu tiên chơi game mà lại đi tìm Tiêu Nại để PK?

Tài năng sáng suốt của anh đi đâu hết rồi, mấy cái chiêu thức kia có cái nào xem được không!

Như vậy mà cũng dám nghênh chiến!

Quả nhiên… vừa đó đã bị giết..

Sam Sam trong đầu nghĩ không đành lòng.

Phong Đằng mắt liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyên chú nhìn vào cột kỹ năng, có vẻ như để làm quen một lần với các loại chiêu thức này. Sau đó, lần thứ hai lại cùng Nhất Tiếu Nại Hà PK…

… Lần này đánh được hơn ba phút.

Lần thứ ba… .

Chịu đựng được lâu hơn một chút!

Lần thứ tư… .

Lần này đánh lâu như vậy mà còn chưa thua? !

Sam Sam khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, một lát sau mở to hai mắt, kích động nói: “A a a, cậu ấy chuyển thành màu xanh [1] rồi! Anh sắp thắng rồi!!!” .

“Anh cũng không muốn thắng.”

Phong Đằng bình tĩnh nói. Vừa nói xong, nhẹ nhàng điều khiển cho nhân vật nhanh chóng đi ra xa, đứng ở một bên tự hồi phục.

“Vậy là hai người hòa nhau!” Sam Sam cực kì kích động: “Anh vậy mà lại hòa với Nhất Tiếu!!! “.

Nhất Tiếu Nại Hà là nhân vật thần kỳ tầm cỡ đó nha, Boss sao lại ngang tài ngang sức, hòa với anh ấy nhanh như thế! Sam Sam nghĩ, Boss quả thực rất lợi hại. Cô ngồi xổm cạnh chân của Phong Đằng, tiện thể ôm lấy bắp chân của anh, sùng bái nói: “Anh thật giỏi quá!” .

Mặc dù ánh mắt của vợ cuối cùng cũng quay về trên người mình, nhưng mà phải thua liền ba trận mới có được trận hòa này, đối với vị Phong Tổng nào đó luôn luôn chiến thắng thì thật sự là một sự sỉ nhục mà.

Vì vậy anh… bình tĩnh gõ một vài chữ —— “Vừa rồi là vợ của tôi đùa giỡn một tý.”

Sam Sam ngồi một bên: “…” .

Bên này Tiêu Nại cũng bình tĩnh đánh máy trả lời lại: “Vừa rồi là con trai của tôi nghịch thôi.”

Vy Vy giờ mới biết, chẳng trách tại sao họ lại cùng nhau hợp tác thành công như thế. Đến cả vô sỉ cũng giống nhau!

Vy Vy: “Anh đánh như vậy có ổn không… Phong tổng không phải là nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta sao….”

Tiêu Nại bình tĩnh nói: “Không sao cả, tiền đầu tư của Phong Đằng đã được sử dụng hết rồi.”

Vy Vy: “…”

Bên kia.

Sam Sam giận dỗi nói: “Anh thua rồi. Ai bảo anh không chịu sinh con sớm một chút, như thế chẳng phải chúng ta cũng có thể đổ do cục cưng đang nghịch phá hay sao.”

Biểu hiện trên mặt Phong Đằng rất sâu trầm, thuận miệng đáp: “Ừ”.

Sam Sam: “… Anh đang nghĩ gì đấy?” .

Phong Đằng: “Anh tự nhiên nghĩ đến, lâu rồi không quan tâm đến một hạng mục đầu tư nào đó, đang nghĩ sắp xếp thời gian quan tâm chăm sóc nó một chút.”

Sam Sam: Anh chỉ đang nghĩ làm thế nào để dùng việc công báo thù riêng thôi…

[1]: đoạn này ý muốn nói thanh máu của đại Thần chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, tức là gần hết máu, gần thua.

Phiên ngoại: Tông Tông nuôi em trai

1.

Hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại dẫn hai đứa con yêu đến nhà bà nội chơi, ngay lập tức được bà tuyên bố một tin tốt — Bà đã thay Tông Tông đồng ý đóng một quảng cáo rồi!

Tuy đây là chuyện người nhà đích thân nhờ vả, hơn nữa chỉ là chụp ảnh chứ không phát trên truyền hình, Vi Vi vẫn rất chi lo lắng, đến nỗi cô rối rắm suốt trên quãng đường về.

“Tông Tông còn nhỏ mà, chụp quảng cáo có vẻ không tốt lắm đâu?”

Tiêu Nại lại không ngại để lộ gương mặt nhỏ nhắn của con mình, bé trai mà, hà tất phải để ý nhiều như vậy.

“Không sao đâu, cứ để thằng bé thử đi.” Tiêu Nại vừa lái xe vừa nói, ” Nó cũng có thể tự kiếm tiền mua sữa bột nuôi mình.”

Vi Vi : “. . . . . . . . .”

Vi Vi quay lại nhìn hai bảo bối cộng lại cũng chỉ vừa sáu tuổi nhà mình đang ngồi đằng sau, chỉ còn biết lặng lẽ xoay đầu qua chỗ khác.

Tuy rằng Tiêu Nại đã tán thành nhưng Vi Vi cũng chưa yên lòng mấy, con yêu của cô luôn rất thông minh, thôi cứ dứt khoát xem Tông Tông như một “người lớn” nhỏ để thương lượng đi: “Tông Tông đồng ý chụp quảng cáo không?”

“Quảng cáo là gì ạ?”

“Là chụp ảnh cho rất nhiều người xem.”

Đôi mày nhỏ của Tông Tông bỗng dưng nhíu chặt lại, rất có dáng vẻ muộn phiền, cuối cùng, bé nhìn nhìn nhóc em đang nằm ngủ say sưa, giống như hạ quyết tâm mà rằng: “Tông Tông chụp.”

Ngày chụp quảng cáo vừa khéo lại là ngày người trong nhà đều bận, Vi Vi đành phải bế theo Nguyệt Nguyệt cùng đến studio, hoàn hảo là Tông Tông rất ngoan, không hề làm phiền mẹ mà tự dùng đôi chân nhỏ núc ních đi bên cạnh Vi Vi, còn chủ động cầm bình sữa cho nhóc em.

Vừa đến studio, các cục cưng đáng yêu khác lập tức vây quanh ngắm nhìn bé. Vi Vi quan sát tình hình một chút, nhìn thoáng qua có vẻ khá nền nếp, hơn nữa nhân viên lại chu đáo cẩn thận, nhiếp ảnh gia cũng vô cùng ôn hòa, năm lần bảy lượt cam đoan sẽ không làm tổn thương đến đôi mắt của các bé, rốt cục mới khiến Vi Vi yên tâm được.

Giờ nghỉ giữa lúc chụp, Vi Vi muốn đi WC nên nhờ nhân viên trông nom con trai giúp cô vài phút. Trong nhóm nhân viên có vài cô gái đã sớm cuồng nhiệt muốn chết vì hai cậu nhóc khả ái, thấy mẹ đi rồi thì nháy mắt liền bủa vây trêu chọc.

“Tông Tông mấy tuổi rồi?”

Tông Tông cất giọng nói non nớt: “Tông Tông bốn tuổi, em trai một tuổi rưỡi.”

“Tông Tông đưa bình sữa cho cô đi, cô giúp bé đút em bú được không?”

Tông Tông ôm chặt bình sữa, tỏ ý là không cho đâu.

“Siêu đáng yêu nha!”

Đôi mắt của mấy cô gái nọ tựa như sắp tỏa sáng đến nơi, “Tông Tông thích chụp quảng cáo không?”

Tông Tông lắc đầu: “Không thích ạ.”

Các nàng nhân viên mấy mặt nhìn nhau: “Vậy sao Tông Tông lại chịu đến đây chụp?”

Tông Tông bị họ ngắm nhìn thì có chút ủ rũ, bèn ôm bình sữa của nhóc em, kéo nôi, cúi đầu bảo: “Tông Tông phải kiếm tiền mua sữa bột, tự nuôi mình với em trai.” =))

Sau khi Vi Vi trở về từ nhà vệ sinh, đột nhiên cô phát hiện ánh mắt mọi người có gì đó bất thường lắm, rốt cuộc loại ánh mắt như nhìn mẹ kế này là sao đây?

Vi Vi rất hoang mang, tại sao cô vào WC không đến bao lâu mà thế giới lại trở nên quái dị như vậy chứ…

Cái này trước cái hôm qua nha XD Tiêu Nại là một anh chồng tốt nhưng anh hêm phải ông bố tốt.

2.

Mojata là người vô cùng vô cùng thích trẻ con, nhưng đương nhiên bản thân sẽ không sinh, vì vậy cậu thường xuyên mang bánh ngọt KO làm chạy đến nhà Vi Vi, với ý đồ muốn lừa gạt Tông Tông bỏ trốn theo mình.

Hôm nay Mojata lại mang bánh quy đậu phộng làm theo phương pháp bí truyền của KO đến nhà Vi Vi, tiếp tục tiến hành hành vi dụ dỗ như thường lệ.

“Tông Tông đến nhà anh chơi nhé, anh dạy nhóc chơi game, chú KO có thể làm rất nhiều loại bánh ngọt.” Cậu trai vô sỉ nào đó ỷ có gương mặt trẻ trung nên luôn tự nhận là anh, bất quá cũng chỉ dám nói vậy lúc ai kia không có mặt, bởi vì lần trước gọi “chú” bị  KO nghe được, sau khi về nhà lập tức bị đè xuống thực hiện trận “giáo dục” về cách kêu “chú” không được trong sáng cho lắm…

Mojata tiếp tục đê tiện dụ khị: “Tông Tông tới nhà anh chơi thì ba mẹ mới có thời gian sinh em gái, không phải Tông Tông thích có em gái sao?”

“Không cần em gái.” Tông Tông vừa gặm bánh quy vừa nghiêm túc lắc đầu.

“Vì sao?” Mojata hiếu kì, rõ ràng lần trước thằng bé nói muốn có em gái mà.

Tông Tông buồn phiền đáp: “Bởi vì tiền mua sữa bột của Tông Tông chỉ đủ nuôi mỗi mình em trai thôi.”

[Ngoại truyện về KO và Mỹ Mi ca] Tổng hợp các chiêu thức để cậu ấy trở thành của bạn

TỔNG HỢP CÁC CHIÊU THỨC ĐỂ CẬU ẤY TRỞ THÀNH CỦA BẠN

(QUÁ TRÌNH ĐẠI CƯƠNG)

Tác giả: Cố Mạn

Người dịch: meo_chan




Từ khi chuyển đến ở tại nhà của Mojata, KO bắt đầu tập trung nghiên cứu chương trình “Dự báo thời tiết”, N lâu sau, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này.

Thời tiết hôm nay khá kì lạ, buổi sáng trời trong, tới chiều lại có mưa to, sấm chớp.

Hôm sau sẽ chuyển thành nhiều mây, trời đổ mưa rào.

Mà đến ngày kia thì càng kinh khủng hơn, mưa dầm mưa dề, rả rích đêm ngày…

Lúc này mà đem đồ ra phơi nắng thì đúng là muôn lần vạn lần rất không thích hợp a~



Ở trên lịch, KO thật cẩn thận khoanh tròn một cái đánh dấu; trời vừa hửng sáng liền thu dọn hết tất cả chăn ga gối đệm trong phòng mình toàn bộ đều ném tới ban công. Khi Mojata mặc đồ trong đến đó lấy áo sơ mi (chỉ vì vài miếng ăn, cậu đã tình nguyện đem phòng có ban công nhường cho KO), nhìn thấy ban công bày la liệt đủ thứ như vậy thì giật mình nhảy dựng lên.

“Anh phơi chăn hả?”

KO chăm chú nhìn cậu một lúc rồi xoay người bước đi, cuối cùng lưu lại một câu: “Thời tiết hôm nay tốt lắm.”


Hai người ăn sáng rồi cùng tới công ty. Giữa trưa, mây đen không biết từ đâu quả nhiên ùn ùn kéo đến, giăng kín bầu trời. Ngay lập tức, giông tố gào thét, mưa gió ầm ầm, rầm rĩ suốt nửa giờ.

Mojata vào MSN đánh một dòng chữ gửi cho KO, vui sướng hả hê khi thấy người gặp hoạ: “Chăn của anh xong đời ha ha ha!”

KO: “Buổi tối tôi qua phòng cậu ngủ cùng.”

Mojata: “Dựa vào cái gì mà anh đòi ngủ ở phòng tôi!”

KO cũng không nói gì, chỉ gửi lại một tập văn kiện, cậu vội mở ra… Dựa vào cái gì cơ chứ?! Tất nhiên là đống ảnh chụp toàn của ngon vật lạ này rồi!

Nước miếng chảy ròng ròng, Mojata không chút do dự trả lời KO: “Tôi cho anh ngủ cùng!”

Thật ra nếu Mojata chịu khó lên mạng tìm hiểu một chút công dụng của mấy món KO gửi cho cậu thì sẽ phát hiện tất cả những đồ ăn này đều có một điểm chung, đó chính là:

——— Cường tinh tráng dương = =



Tối ấy, KO thật sự dựa theo đống ảnh đã gửi mà làm một bàn chật thức ăn, Mojata được ăn uống no say, thỏa mãn vô cùng. Tới giờ đi ngủ, KO rất đúng hẹn xuất hiện trên giường cậu, thực tự nhiên chiếm mất phân nửa cái gối đầu.

Mojata vốn không quen ngủ chung gối chung với người khác bèn lập tức đoạt lại: “Hừ! Đúng là cái đồ dở người, gối cũng đem đi phơi làm cái khỉ gì, bây giờ không có, anh cũng không biết lấy quần áo vo vào mà gối tạm hay sao?”

Trong bóng đêm, KO trầm mặc giây lát rồi khẽ nói: “Sáng mai sẽ ăn miến lươn.”

Mojata ngoan ngoãn đem nửa cái gối trả về chỗ cũ.


Chẳng biết có phải vì KO nằm bên cạnh hay không mà Mojata thế nào cũng không ngủ được. Sau đó ít lâu, cậu bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng bừng, bức bối; nơi nào đó cũng dần dần trở nên “cầm thú hoá”.

Thèm vào, tại sao lại đúng vào ngày hôm nay… KO ngủ ở ngay bên, nghĩ muốn “tự lực cánh sinh” cũng không được.

Mojata nằm trằn trọc trằn trọc một hồi, chỗ ấy cũng đã ngạo nghễ đứng thẳng. Cậu một mặt thầm kiêu ngạo “năng lực” của mình mạnh mẽ, “sức trẻ” của mình dồi dào, một mặt lại nguyền rủa cuộc đời thích trêu ngươi; đúng là cái gì cũng không thể thập toàn thập mỹ, vẹn cả đôi đường.

Mojata thấp giọng kêu tên KO hai tiếng, thấy anh không hề phản ứng, cậu mới dám chậm chạp lần tay xuống dưới hạ thân; nhưng cuối cùng lại chần chờ dừng lại, hay là vào phòng vệ sinh giải quyết?

Mojata còn đang do dự, suy tính thì một bàn tay ấm áp đã giành trước mà bất ngờ bao phủ, cùng với hơi thở dường như gần trong gang tấc, KO cất tiếng: “Tôi giúp cậu.”





Bởi vì hôm sau nhiều mây, trời đổ mưa rào; sang ngày thứ ba lại “trận này chưa qua, trận khác đã tới” liên tục, không ngừng; cứ thế N ngày sau, chăn vẫn chưa khô, KO cùng Mojata cũng không nghĩ tới việc chạy ra siêu thị mua bộ mới để thay. Tóm lại, trong khoảng thời gian KO không chăn không đệm khó lòng xác định ấy, bọn họ ở đêm khuya tối đen như mực đã thân tình, hữu hảo “giúp đỡ” nhau rất nhiều lần.

Mojata cũng không hiểu nổi tại sao dạo này mình lại có thể “cầm thú” như vậy! Quả thật “phấn khởi” tới mức không phải người!

Người ta hay nói “sau cơn mưa trời lại sáng”, chăn màn dù không muốn cũng có lúc phải khô, KO liền chuyển về phòng mình. Sau lại liên tiếp phát sinh một số tình huống kì quái, ví dụ như ở phòng KO phát hiện có sâu bọ, côn trùng gì đó, phun thuốc sát trùng nhất định phải đóng cửa phòng a~ Ví dụ như chăn đem đi phơi chẳng biết rơi xuống đâu mất tăm mất tích, cứ vậy “một đi không trở lại” a~ Với hàng đống lí do khác nhau, rốt cuộc hai người “đồng sàng cộng chẩm” cũng thêm không ít lần.

Mojata đang quen với việc ngủ như vậy, ai ngờ bỗng đùng một cái, KO lại không phát sinh cái gì. Suốt một tháng, anh an an ổn ổn ngủ im trong phòng mình.

Một ngày hai ngày, Mojata cũng chưa có cảm giác nhưng tầm một tuần sau, khi KO hứng chí làm cả bàn tiệc lớn, cậu chợt phát hiện hình như ban đêm bắt đầu có chút gian nan.

Tự mình “loạn làm” thật sự rất đáng khinh, thanh niên chí khí ai lại như vậy cơ chứ! Nhưng cậu làm sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng kêu KO trở lại!

Mojata khó ngủ cứ nằm lăn qua lộn lại, trằn trằn trọc trọc hồi lâu; cuối cùng bộ óc đỉnh đỉnh đại danh Thủ khoa tỉnh Z, nhân tài trong đám sinh viên trường đại học A cũng đã giúp cậu nghĩ ra một kế!



Mojata bắt đầu nghiên cứu “Dự báo thời tiết”, vài ngày sau, mắt cậu sáng lên.

Thời tiết hôm nay: buổi sáng trời trong, tới chiều lại có mưa to, sấm chớp.

Mojata quyết định phơi chăn!!!




Kể tiếp chuyện diễn ra sau đó:


Khi tiểu công tính làm chuyện xấu, ông trời đương nhiên hỗ trợ; lúc tiểu thụ lén lút lập âm mưu, đến cả dự báo thời tiết cũng không chính xác. Cả ngày trời xanh quang đãng, chẳng có lấy một giọt mưa.

Mojata ngồi trong văn phòng, nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp mà lòng như lửa đốt, kim đồng hồ càng chỉ gần tới giờ tan tầm càng cảm thấy nhấp nhổm không yên, cậu vội chuồn về nhà trước, lấy nước đầy một chậu rửa mặt, giội thẳng vào cái chăn đang phơi ngoài ban công.

KO vừa bước chân vào nhà, Mojata đã lập tức chạy đến phẫn nộ tố cáo: “MD, không ngờ hôm nay trời lại mưa, chăn của ông đây bị ướt sạch!”

KO nhìn vầng mặt trời vô tội bên ngoài: “Hình như trời không mưa.”

Mojata chẳng hề nao núng, mặt không biến sắc, tim không đập loạn trắng trợn quả quyết: “Dự báo thời tiết nói có mưa rải rác ở một số khu vực đó thôi.”

“Khu vực” ở đây nhỏ tới mức cực hạn chính là một cái ban công! Tạo được “mưa” như vậy, không thể không ca ngợi, kỹ năng thực hiện các thao tác nhỏ của lão thiên gia thật quá mức lợi hại a…

*** *** ***



Lời tác giả:

Lúc đầu tôi không định viết quá trình giữa hai người họ, sau lại có bạn nói rất muốn coi, liền sơ lược một chút.

Phơi chăn + Nấu ăn = Mi ca bị “ăn” luôn.


Mi ca:…

Kì thật, tổng kết một chút chuyện của Mo K chính là: Đồng chí KO với kĩ thuật IT đã chinh phục bộ óc của Mi ca, với kĩ thuật nấu nướng đã chinh phục Mi ca – lấy dạ dày làm đại biểu – tức nửa người trên, sau đó cũng vẫn là kĩ thuật = = chinh phục Mi ca – nửa người dưới… Cho nên…

Vô luận ở lĩnh vực nào đi chăng nữa, kĩ thuật luôn là quan trọng nhất!

Mọi người cũng phải nỗ lực phấn đấu bồi đắp kĩ thuật nha >o<

Một cuộc trò chuyện gây ra án 囧

Posted on

05/06/2012

by

Elvie Yuen

Một cuộc trò chuyện gây ra án 囧 

Cố Mạn

Down này trên 1 trang Trung Quốc, người thì bảo của chị Mạn, người thì bảo là fanfic = = nói chung giờ ai viết cũng đc, đọc thấy vui vui, dễ thương thôi thì cứ edit 

Nguồn: 

91baby.mama.cn

Các thuật ngữ:

PIA: đánh, đá (Trong trường hợp Phong Nguyệt dùng “PIA cúp điện thoại” là “đánh nhanh rút lẹ cúp điện thoại ngay lập tức”)

CJ: thuần khiết, trong sáng, ngây thơ

Ô mai/ Dâu tây: hehe đọc tới đoạn có chỗ này, xin mời phát huy tưởng tượng, mềnh chỉ gợi ý: dâu tây màu đỏ, cắn a cắn a cắn và dấu a dấu a dấu :”>

Cổ chai: đây là 1 thuật ngữ “Nút thắt cổ chai” được sử dụng nhiều khi nói về việc bị lỗi các chip xử lý, băng thông, Ram, CPU trong ngành IT và cũng được sử dụng để nói về các hợp đồng hay vấn đề nan giải trong kinh tế. Nói đơn giản chính là “đầu voi đuôi chuột”, đầu vô thì nhiều, đầu ra thì ít. Trong trường hợp mà Song Nghi dùng thuật ngữ này, ý chỉ cô ý cụt hứng, chẳng có tí ý văn nào để viết cả.

H: Hentai

二垒 (convert: hai luỹ): dùng để diễn tả mối quan hệ nam nữ, cái này trong hệ liệt “bốn luỹ”. Một luỹ: nắm tay nhau => Hai luỹ: ôm hôn => Ba luỹ: chạm thân thể => Gốc luỹ: H. (Nguồn tham khảo: 

http://baike.baidu.com/view/772570.htm

)

 

 

Nhân vật:

Đại Boss vĩ đại nhất = = = Sam Sam

33 = = = cũng là Sam Sam lun, vì 33 là Tam Tam, đọc đồng âm với Sam Sam

Phong Nguyệt vô biên = = = Phong Nguyệt

Nghi Gia Nghi Thất = = = Song Nghi

Lô Vĩ Vi Vi = = = Vi Vi

Hà Mộ Sênh = = = Triệu Mặc Sênh  (Hà Mộ Sênh = Hà Dĩ Thâm + Triệu Mặc Sênh = = => Mộ là nhớ)

Dĩ Thâm = = = Chồng Mặc Sênh

Chu Ninh Tự = = = Chồng Song Nghi

Ngôn Thanh = = = Chồng Phong Nguyệt

Tiêu Nại / Tiêu Đại Thần = = = Chồng Vi Vi

Đại Boss / Phong Đằng = = = Chồng Sam Sam

 

Cách xưng hô:

 Mình thống nhất chung xưng hô giữa

Mặc Sênh, Vi Vi, Song Nghi và Phong Nguyệt: TÔI – CÔ

Song Nghi và Sam Sam: BẠN – MÌNH

Sam Sam – Phong Nguyệt: CHỊ – EM

****************************************

Lại kể đến hôm nay Mặc Sênh, Vi Vi, Song Nghi và Phong Nguyệt lên mạng tám chuyện với nhau.

Nghi Gia Nghi Thất: Tôi lại bị thắt cổ chai rồi.

Cả phòng chat yên lặng…

 

Nghi Gia Nghi Thất: Các người đều không quan tâm người ta… >_<

Hà Mộ Sênh: Thắt cổ chai là cái gì?

Nói chưa dứt lời, Song Nghi đã oà lên.

Nghi Gia Nghi Thất: Tôi tại sao lại không viết được H, tôi muốn HHHHHHH

Cả phòng chat lại yên lặng.

 

Lô Vĩ Vi Vi (lảng sang chuyện khác): Đai Boss Vĩ Đại Nhất đâu rồi?

Phong Nguyệt Vô Biên: Chắc là còn đang ngủ rồi, hôm qua anh tôi ngủ trong nhà tắm, sáng nay mới chịu cho đi ra đó.

Lô Vĩ Vi Vi (trong sáng): 33 ở nhà cũng dữ dội ghê ta?! Nhưng mà chuyện đó với chuyện 33 ngủ nướng có liên quan gì nhau chứ?

Phong Nguyệt Vô Biên: Không phải chị dâu tôi dữ dội đâu, chị ấy hôm qua chắc bị đàn áp trong bồn tắm dữ lắm, cho nên sáng nay anh tôi mới chịu tha cho chị ấy đó chứ.

Lô Vĩ Vi Vi (xấu hổ): …

Hà Mộ Sênh (chột dạ, thì ra Phong Đằng và Dĩ Thâm là người đồng đạo): …

Nghi Gia Nghi Thất: Sao cô biết thế Phong Nguyệt Vô Biên? Chẳng lẽ cô…

Phong Nguyệt Vô Biên: Tôi ngày hôm qua về nhà mẹ đẻ ở.

Nghi Gia Nghi Thất: Bất công vô cùng bất công, người ta cả ngày hết trong nhà tắm lại tới phòng sách, còn tôi tại sao cả một chữ H mà cũng rặn không được thế này.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Tôi đây nè, xin lỗi vì lên trễ.

Cả phòng chat im thin thít… ai nấy đều xấu hổ…

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Các người sao vậy?

Nghi Gia Nghi Thất: 33, sinh hoạt X của bạn mỹ mãn như thế, hay là tới nhà mình giúp mình viết H đi.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất (xấu hổ… chó săn đúng thiệt xuất hiện mọi lúc mọi nơi, buổi tối phải báo cáo lại cho Đại Boss biết mới được, xem thử đổi lên sân thượng được không): … Bạn tìm cao nhân khác đi…

Nghi Gia Nghi Thất: Tiểu Sênh Sênh, cô phải giúp tôi.

Hà Mộ Sênh (chột dạ nhớ lại sự kiện bồn tắm với Dĩ Thâm): … tôi chỉ biết chụp hình thôi, không giúp được gì đâu…

Nghi Gia Nghi Thất: Giúp được, giúp được mà, cô đưa hình đi…

Phong Nguyệt Vô Biên: Nghi Gia Nghi Thất, tôi thấy cô bị thắt cổ chai đến điên rồi nha, bộ chồng cô không dùng được hả?

Nghi Gia Nghi Thất: Chúng tôi sống chung rất trong sáng đàng hoàng đó nha, tôi còn chưa thử qua công năng X của anh ấy…

Phong Nguyệt Vô Biên: (khinh bỉ) Cô quá kém rồi, Vi Vi người ta là sinh viên mà còn giỏi hơn cô nữa kìa.

Lô Vĩ Vi Vi: … tôi và Đại Thần nhà tôi vẫn là bạn bè nam nữ bình thường, đang tìm hiểu nhau một cách rất trong sáng…

Phong Nguyệt Vô Biên: Cái gì?! A Sênh, cô và chồng cô yêu nhau từ thời đại học, cô ra đây khinh bọn họ với tôi đi.

Hà Mộ Sênh (bị nói trúng tim đen): Tôi và chồng tôi từ thời đại học chỉ có ôm hôn nhau (hai luỹ), sau khi kết hôn mới…

Phong Nguyệt Vô Biên: Thế giới này bị cái gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có tôi và chồng tôi Ngôn Thanh là ăn cơm trước kẻng thành công thôi hả?

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: … Tôi muốn đi ngủ, 88

Hà Mộ Sênh: … Tôi đi mua ra giường đây, cũng 88

Lô Vĩ Vi Vi: Tôi và Đại Thần có nhiệm vụ rồi, đi đánh quái vật đây.

Nghi Gia Nghi Thất: Tôi cũng đi ăn thịt vịt nướng đây.

Phong Nguyệt Vô Biên: …

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Tối đó, Mặc Sênh nghiêm túc cùng Dĩ Thâm thảo luận vấn đề X của sinh viên thời nay, trong lúc vô tình cô đem hết đoạn chat hôm nay khai hết cho anh biết, Dĩ Thâm và Mặc Sênh sau đó lại cùng nhau vào nhà tắm…

Dĩ Thâm lúc lấy khăn tắm tiện thể gọi cho Tiêu Nại, bàn bạc chuyện hợp đồng công ty với Tiêu Nại một chút, cũng vô tình cung khai hết bản khẩu cung của Mặc Sênh cho Tiêu Nại nghe.

Ngay sau đó, Tiêu Nại đăng nhập vào máy tính của mình, download toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện xuống, gửi đến cho Phong Đằng và Chu Ninh Tự.

Cũng tối hôm ấy.

Tiêu Nại: Vi Vi, chúng ta sống chung với nhau đi.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Phong Đằng: 33, chúng ta xây bể suối nước nóng cạnh hồ bơi nhé? Nào, lại đây, chúng ta lên sân thượng thương lượng đi.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Chu Ninh Tự: Thịt vịt nướng ngon không?

Song Nghi: Ừ ngon. (gặm cổ vịt – ing)

Chu Ninh Tự: Vậy tốt rồi, ăn xong thì đến phòng sách, chúng ta cùng nhau thảo luận một vấn đề.

Song Nghi: Vấn đề gì? (tiếp tục gặm cổ vịt -ing)

Chu Ninh Tự: Công năng X của anh.

Song Nghi: … (Cổ vịt rớt xuống)

Chu Ninh Tự: Không thích phòng sách à? Vậy đổi qua nhà tắm nói chuyện cũng được.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Ngày hôm sau.

Phong Đằng gọi điện thoại cho Ngôn Thanh: “Nghe nói em và Tiểu Nguyệt đã ăn cơm trước kẻng phải không? Tiểu Nguyệt lâu rồi không có về nhà, tháng sau em hãy tới đón nó.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Phong Nguyệt Vô Biên: Ủa? Sao có mình tôi online vậy, đâu hết rồi ? Ngủ hết rồi hả?

Trong khi những người khác đang ngủ mê mệt, một mình Phong Nguyệt lại tỉnh rụi, Phong Nguyệt sau khi nhận được cuộc điện thoại oan ức của chồng mình, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho anh trai Phong Đằng.

“Chuyện gì?” Phong tiên sinh tâm trạng rất tốt, đang tính xem xây lại sân thượng nhà mình thế nào. Tối qua trời trở lạnh, sợ 33 cảm lạnh sẽ không thoả mái hưởng tận cuộc vui, nên anh muốn xây một nhà ấm trên sân thượng. Phong tiên sinh YY thoả mãn nghĩ tới hình ảnh 33 e thẹn trong bộ dáng tiểu bạch thỏ bị ức hiếp trong nhà ấm.

“Anh, anh dựa vào gì không cho em về nhà của em? Ngôn Thanh nói em biết anh kêu anh ấy tháng sau mới tới rước em về.” Phong Nguyệt thiết chút nữa là phát điên lên gào thét: em nhớ chồng nhớ chồng nhớ chồng.

“Thì là tháng sau, chẳng phải sắp tới rồi sao.” Phong tiên sinh chẳng thèm đoái hoài, tiếp tục coi tài liệu.

“Giờ mới là ngày 3 thôi mà!”

“Lâu lắm mới về nhà mẹ đẻ, em không muốn ở chơi với 33 lâu hơn sao? À, đúng rồi, anh nghe nói em và Ngôn Thanh đã ăn cơm trước kẻng thì phải?” Phong tiên sinh buông tài liệu xuống, híp mắt đầy bí hiểm, ý định tính sổ với em gái mình.

“À, anh chắc hôm nay bận lắm mà, họp đi họp đi, em không làm phiền anh làm việc nữa. Bye bye.” Phong Nguyệt PIA cúp điện thoại lập tức.

Chuyện này sao anh lại biết được? Mồ hôi Phong Nguyệt tuôn ra như thác đổ, nghĩ nghĩ và nghĩ, PING bóng đèn chợt loé sáng.

“Tiết 33, chị không màng tình nghĩa chị em mà đi làm nội gian! Em muốn PIA chị.” Phong Nguyệt xông vào phòng của anh trai và 33, nhào thẳng đến giường.

“Hả, hả?” 33 đầu óc mơ màng bị lay cả buổi, không dậy là không dậy. Nói chứ, chỉ bị lay lay thế này chẳng đáng là gì so với bị Phong Đằng “nhào nặn” cả, bản thân 33 đã trải qua bao cuộc chiến, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

“Chị mau đứng lên cho em.” Phong Nguyệt thình lình kéo mền của 33, cô chết sững người, ồ, thì ra 33 thích ngủ trần, thì ra bây giờ đang là mùa dâu tây.

Tự dưng cảm thấy mát mát khiến 33 tức khắc tỉnh ngủ, mắt mở he hé, thấy Phong Nguyệt mắt chữ O mồm chữ A. Cô vô thức nhìn theo ánh mắt Phong Nguyệt đến trên ngực mình…

“A!” Cô lập tức giựt lại tấm mền, che lại người, “Em em em, em mới sáng sớm đã chạy vào phòng người ta làm loạn rồi.” Giọng nói cứ nhỏ dần theo cái híp mắt của Phong Nguyệt, đầu càng cúi thấp, mặt càng lúc càng hồng.

Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, Phong Nguyệt lắc đầu, ngón trỏ thon dài chỉ lên mũi 33, “Chắc chắn là chị cáo mật cho anh em biết! Hại em tới tháng sau mới gặp được chồng em. Chị đúng là thấy sắc quên bạn tiểu nhân hèn hạ, chị đền lại chồng đền lại con cho em.”

“Hả?” 33 và Phong Nguyệt như đang ở hai hành tinh, Phong Nguyệt nói năng không đầu không đuôi cả buổi, 33 rốt cục đã hiểu rõ.

“Không phải chị mà. Chị làm sao có thể làm mấy chuyện này chứ.” 33 là người vô tội, cô nhìn Phong Nguyệt với ánh mắt thỏ trắng ngây thơ mong Phong Nguyệt tin mình. Thế nhưng ánh mắt này lại hoàn toàn vô hiệu với Đại Boss thậm chí còn phát sinh tác dụng phụ nữa, lúc đó thế nào cũng 33 cũng bị đè xuống ngay lập tức, 33 suy nghĩ không CJ, mặt đỏ lên như nung.

“Không phải là chị sao?” Phong Nguyệt nheo mắt, “Nếu không phải chị thì chỉ có thể là ba người kia thôi, đi, đi với em bắt Hán gian.” Phong Nguyệt kéo 33, 33 túm chặt mền thề chết không buông, “Người ta phải mặc quần áo đã.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

33 và Phong Nguyệt Vô Biên ở trên vi tính cùng đợi, tới gần 5 giờ những người khác mới lục tục lên mạng.

Phong Nguyệt Vô Biên: Các người làm cái quái gì thế? Trễ như vậy mới lên.

Cả phòng chat im bặt… Ai nấy chợt nhớ đến tình cảm ôm ấp mặn nộng tối qua… Cả phòng chat xấu hổ ing…

Phong Nguyệt Vô Biên: Trong số chúng ta có nội gian! Tôi bị hạ độc thủ rồi. Tên nội gian kia, mau thẳng thắn thừa nhận không thì nghiêm hình bức cung!

…. Cả phòng chat lại im lặng…

Phong Nguyệt Vô Biên: Không ai thừa nhận hả? Được, chúng ta bắt đầu điều tra từng người một. Nghi Gia Nghi Thất, có phải cô hay không?

Nghi Gia Nghi Thất: Không phải không phải. Tôi cũng là người bị hại mà, tôi rốt cục đã thử công năng X của người đàn ông của tôi rồi. Xấu hổ ing…

Phong Nguyệt Vô Biên: Thì sao?

Nghi Gia Nghi Thất: … Ghét quá đi… Tấm thân xử nữ trong trắng tinh khôi của người ta đã không còn, các người không chịu an ủi người ta gì hết.

… Lại tiếp tục im ắng…

Nghi Gia Nghi Thất: Tôi nghĩ ra rồi, rốt cục không bị cổ chai nữa, tôi không thể lãng phí tài nguyên như thế được, tôi phải viết ra hết toàn bộ, tôi muốn là nữ hoàng H trong giới ngôn tình!

… Vẫn im thin thít…

Phong Nguyệt Vô Biên: Xem ra không phải cô rồi, kẻ tình nghi kế tiếp, VV.

Lô Vĩ Vi Vi: Không phải tôi đâu. Thật ra tôi cũng là người bị hại mà…

Nghi Gia Nghi Thất: Cô thảm hơn tôi sao? Ngay cả tấm thân xử nữ của người ta cũng lỗ vốn luôn rồi nè.

Phong Nguyệt Vô Biên: Cô đừng có lúc nào mở miệng ra cũng tấm thân xử nữ tấm thân xử nữ nữa, VV người ta là sinh viên rất ngây thơ, cẩn thận không thôi bị cô tiêm nhiễm mất.

Lô Vĩ Vi Vi: …

Phong Nguyệt Vô Biên: VV, chứng cớ của cô chưa đủ, làm sao tôi biết không phải cô cáo mật chứ?

Lô Vĩ Vi Vi: … Tình huống của tôi cũng như Nghi Gia Nghi Thất vậy đó…

Cả phòng chat hiện đầy dấu hỏi.

Lô Vĩ Vi Vi: … Chúng tôi sống chung rồi…

Nghi Gia Nghi Thất: Ồ

Lô Vĩ Vi Vi: … tôi cũng không còn là sinh viên ngây thơ nữa…

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Cô đúng là không đơn giản mà, Nghi Gia Nghi Thất, bạn xem đi, người ta còn giỏi hơn bạn nữa kìa.

Nghi Gia Nghi Thất: Mình già rồi, không theo kịp thời đại đâu. Trường Giang sóng sau xô sống trước ah ah ah ah.

Phong Nguyệt Vô Biên: Được, bằng chứng đầy đủ, không còn bị tình nghi. Chỉ còn một người cuối cùng, hung thủ chính là cô, Hà Mộ Sênh!

Hà Mộ Sênh: Oan quá!

Nghi Gia Nghi Thất: Cô có dám nói cô không có để lộ một chút thông tin nào không?

Hà Mộ Sênh (suy nghĩ ing): … Tôi chỉ là cùng Dĩ Thâm thảo luận chuyện của chúng tôi lúc còn ở đại học thôi. Không có nhắc gì tới các người cả.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Vậy tối hôm qua anh ta có gọi điện thoại mật báo cho ai không?

Hà Mộ Sênh: … Không có, chưa thảo luận xong thì chúng tôi đã… đi tắm, sau đó thì… Anh ấy chắc hẳn không có thời gian gọi điện thoại đâu.

Phong Nguyệt Vô Biên: Tại sao lại như vậy chứ, tôi muốn làm Conan.

Hà Mộ Sênh: À, tôi nhớ ra rồi. Lúc Dĩ Thâm đi lấy khăn tắm hình như có gọi cho Tiêu Nại bàn bạc công việc thì phải.

Lô Vĩ Vi Vi  ): Đại thần nhà tôi…

Nghi Gia Nghi Thất: Vậy cũng không đúng, đám đàn ông đó nắm rõ từng lời nói của chúng ta như lòng bàn tay, chẳng lẽ Dĩ Thâm có thiên nhãn hả? 0__0

Lô Vĩ Vi Vi (hổ thẹn): Chuyện này, các người không biết rõ lắm về đại thần nhà tôi. Khục Khục, cái gọi là đại thần đại thần, chính là không gì mà không làm được, chỉ cần cho anh ấy một cái máy vi tính thì không gì anh ấy không làm được.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Tiêu Nại tra được nhật ký nói chuyện của chúng ta hả?! Này này này này ai cho phép chứ, chúng ta cũng có quyền riêng tư mà.

Hà Mộ Sênh: Ừ, tôi sẽ hỏi lại Dĩ Thâm quyền riêng tư cá nhân.

Phong Nguyệt Vô Biên: Không được! Sau đó lịch sử sẽ tái diễn tiếp! VV, tất cả đều lỗi của cô, tại sao chồng cô lại là thiên tài máy tính vậy hả!?

Lô Vĩ Vi Vi: Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không biết thiên tài cũng là một sai lầm.

Nghi Gia Nghi Thất: Biết sai chịu sửa, đó mới là người tốt.

Phong Nguyệt Vô Biên: Quá muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm thì làm sao mà sửa được hả?

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Vậy làm sao bây giờ? Ông trời sao lại đày đoạ tôi thế này, làm sao tôi sống qua được con trăng này chứ.

Nghi Gia Nghi Thất: VV, cô chứng tỏ bản lĩnh của mình đi, tối nay để cho anh ta ngủ ở phòng sách.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Vậy không phải VV lỗ nặng rồi hả? Không nên, hoàn toàn không nên.

Nghi Gia Nghi Thất: À, tôi biết rồi, chúng ta dùng ám hiệu đi!

Cả phòng chat lại ngập tràn dấu hỏi.

Nghi Gia Nghi Thất: Thì là ám hiệu đó, chúng đó đặt biệt danh cho mỗi người đàn ông đó, thế thì sau này cho dù bọn họ có xem nhật ký nói chuyện của chúng ta thì cũng không hiểu gì hết.

…Mọi người lại mặc niệm…

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: À, thì ra là thế.

Lô Vĩ Vi Vi (cảm thấy có gì đó kì kì, thấy sao sao đó): Được.

Nghi Gia Nghi Thất: Vậy tôi trước tôi trước, tôi sẽ gọi nhà mình là “Áo khoác bán phá giá”.

… Cả phòng chat cùng đổ mồ hôi. (mặc kệ cô, người đàn ông của cô, cô làm chủ, muốn gọi gì gọi)

Nghi Gia Nghi Thất: tới phiên 33.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Gan heo.

… Đồng loạt nghệch mặt ra…

Hà Mộ Sênh: Cô chắc không đó?

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Chắc, kêu là gan heo.

Hà Mộ Sênh: còn VV sao?

Lô Vĩ Vi Vi: Ờm, chưa nghĩ ra. Đại thần nhà tôi ở ký túc xá hay được gọi là lão Tam, không thì kêu là…

Nghi Gia Nghi Thất: Tôi biết tôi biết, gọi Tam thái tử chứ gì.

Lô Vĩ Vi Vi (, người ta định nói là Tam ca): Tại sao?

Nghi Gia Nghi Thất: Đại thần nhà cô là cấp Thần đấy, Tam thái tử Na Tra là thích hợp nhất.

Lô Vĩ Vi Vi (YY Tiêu đại thần mặc áo yếm màu hồng, chân đạp lên hai bánh xe em bé nhỏ màu đỏ, tay cầm củ cà rốt): (mồ hôi tuôn ra như thác) …

Phong Nguyệt Vô Biên: cái này hay nè, được được, tôi tán thành.

Nghi Gia Nghi Thất(khiêm tốn) đúng vậy đúng vậy, sao mà sau khi thức dậy tôi lại khác xưa thế này hô hô hô hô hô.

Lô Vĩ Vi Vi (ủ rũ): Còn Hà Mộ Sênh, cô thì sao…

Hà Mộ Sênh (hạnh phúc): Biệt danh của nhà tôi là “Viên gạch thứ 999″.

Nghi Gia Nghi Thất: Sao gọi vậy? Gọi là “Thuốc nhuận tràng 999″ còn hay hơn.

Hà Mộ Sênh: Không thích!

Nghi Gia Nghi Thất: Được được được tuỳ cô thôi, muốn gọi viên gạch thì cứ gọi đi ha.

Hà Mộ Sênh (càng hạnh phúc hơn): Các người không hiểu được đâu.

Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Phong Nguyệt Vô Biên, còn em…

Phong Nguyệt Vô Biên: Chồng của em rất ngây thơ trong sáng, không cần phải đặt biệt danh làm gì.

Nghi Gia Nghi Thất: Vậy kêu là “canh suông mì sợi” đi.

Phong Nguyệt Vô Biên: Nghe cũng hay, gọi vậy đi.

Lô Vĩ Vi Vi: Đại thần nhà tôi về rồi, tôi out trước đây.

Nghi Gia Nghi Thất: Sai sai, phải dùng biệt danh chứ. Cô phải nói là “Tôi phải đi bái kiến Tam thái tử.”

Lô Vĩ Vi Vi(bực bội) Tôi phải đi bái kiến Tam thái tử rồi.

Nghi Gia Nghi Thất: Ngoan lắm, nhớ phải mang theo cống phẩm đó.

Cả đoàn người túa mồ hôi…

Hà Mộ Sênh: hôm nay cứ vậy đi, Viên gạch 999 nhà tôi tan sở sắp về rồi. 88

Nghi Gia Nghi Thất: Ừ, 88.

Phong Nguyệt Vô Biên: tôi cũng muốn ăn canh suông mì sợi, 5555555

Trời nhập nhoạng tối.

Vi Vi dõng dạc thuyết trình một bài về quyền riêng tư cá nhân bất khả xâm phạm cho Tiêu đại thần nghe, thỉnh thoảng còn liếc nhìn em Tiêu đầy ẩn ý. Tiêu đại thần nghe xong gật gù, khắc cốt ghi tâm.

Vi Vi hài lòng đi tắm, còn Tiêu Nại đến phòng sách xử lý công việc.

Bật máy tính lên, hai tay Tiêu Nại hí hoáy gõ bàn phím, điều tra nhật ký đối thoại, cười gằn, “Vi Vi ơi là Vi Vi, em ở nhà anh, dùng vi tính của anh chat, còn dám nói quyền riêng tư với anh à?” Sau đó mở mail lên, một lần nữa gửi file cho Dĩ Thâm, Chu Ninh Tự và Phong Đằng.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Lúc trời sập tối.

Tiêu Nại: Vi Vi, đến phòng sách đi.

Vi Vi (ắt xì ing): Gì vậy?

Tiêu Nại (kéo VV, đè nằm trên thảm): Em đã đem cống phẩm tới rồi, Tam thái tử là anh đây cũng không khách sáo mà hưởng thụ.

Vi Vi: … (Trên cống dưới nạp, cần phải tập trung tinh thần).

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Đang ăn tối trên bàn.

Phong Đằng: 33, chúng ta chơi trò chơi đi.

Sam Sam: Hả?

Phong Đằng: Sau này lúc anh muốn hôn em, sẽ hỏi em có thích ăn gan heo không. Nếu em nói muốn ăn thì ăn sẽ hôn, còn nếu không ăn thì anh sẽ không hôn, được chứ?

Sam Sam: (chẳng lẹ lại bị bại lộ nữa hả?!) … (bối rối ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cùng nụ cười quyến rũ của Đại Boss, 33 không chẳng bao giờ kháng cự lại được mỹ nam kế của Đại Boss, cúi đầu bẽn lẽn) … Được…

Phong Đằng: Vậy thì 33, em có muốn ăn gan heo không? (giọng nói mê hồn dẫn lòng người vào chốn thần tiên)

Sam Sam: … muốn… (cảm giác Đại Boss đang đi tới đi tới đi tới)

(vài phút sau)

Phong Đằng để một dĩa đồ ăn trước mặt Sam Sam, Sam Sam thoát ra khỏi mỹ nam kế trở về thực tại, gan heo !!!

Phong Đằng: Là tự em nói muốn ăn mà.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Song Nghi đang lục lọi tìm đồ.

Song Nghi: Ninh Ninh, có thấy cái áo ngủ hình cà chua màu hồng phấn của em ở đâu không?

Chu Ninh Tự: Không biết, nhưng mà anh đã mua cho em bộ quần áo mới rồi.

Song Nghi: (nhảy cẫng lên người Chu Ninh Tự) Thiệt hả? Đâu đâu, cho em xem đi.

Chu Ninh Tự: (ẵm Song Nghi vào phòng ngủ) Áo khoác bán phá giá đang giảm giá em muốn không?

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Dĩ Thâm về đến nhà, thấy Mặc Sênh đang đợi anh đến nỗi ngủ quên trên sofa.

Dĩ Thâm thở dài, cởi áo khoác Mặc Sênh đã mua cho anh, bỏ cặp đi làm xuống, bồng Mặc Sênh vào phòng ngủ.

Mặc Sênh nằm trên giường cảm giác có ai đang chạm vào mình, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Dĩ Thâm đang cởi áo khoác cho cô.

“Dĩ Thâm, anh về rồi.” Cô ngây ngốc nhìn Dĩ Thâm cười.

Dĩ Thâm ôm chặt cô vào lòng, hôn lên cái cổ trắng như tuyết của Mặc Sênh, “Sau này,” Giọng Dĩ Thâm khàn đục chân thành nói, “sẽ không để em đếm tới 999 nữa.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Ngày hôm sau là thứ bảy, mọi người ai nấy đều ngủ quên hết cả.

Tiêu Nại thoả mãn ôm VV, nhìn đôi mắt phượng của VV đang nửa tỉnh nửa mê, kiềm chế không được lại áp sát cơ thể cô.

“Vi Vi, em có biết làm sao để thần linh luôn phù hộ em không?”

“Hử?” Tôm luộc à?

“Mỗi ngày phải cống nạp cho đấng bề trên.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Phong Đằng có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, ngủ đến giờ nhất định thì sẽ không ngủ được nữa. Nhìn Sam Sam nằm bên cạnh vẫn còn trò chuyện vui vẻ với Chu Công, anh lại thấy rất bất công. Nửa không muốn rời giường nửa chẳng muốn lãng phí thời gian, vì thế nhè nhẹ nói bên tai Sam Sam, “Sam Sam, em muốn ăn gan heo không?”

“Không muốn.” Đùa hoài, cô đã rút kinh nghiệm đợt một rồi.

Phong Đằng cười khẩy hừ hừ hai tiếng, “Đáng tiếc, giờ gan heo lại muốn ăn em.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

“Ninh Ninh.” Song Nghi duỗi ngón tay chọt chọt Chu tiên sinh có tướng ngủ cũng mang đầy khí chất, nũng nịu, “Nói đi, cái áo ngủ hình cà chua màu hồng của em đâu rồi.”

“Kệ nó đi. Em sau này có áo khoác bán phá giá là đủ rồi.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Dĩ Thâm hôn lên trán Mặc Sênh, rời giường chuẩn bị làm việc, lúc vén mền lên nhìn hai mắt lim dim mơ ngủ của Mặc Sênh, anh bỗng dưng nằm trở lại giường.

“Mặc Sênh,” Dĩ Thâm ôm Mặc Sênh vào ngực mình, “Sau này em đổi lại nickname đi.”

“Ơ? Đổi thành gì?” Mặc Sênh xoa xoa mắt nhập nhèm, nhìn vào đôi mắt sâu đen thăm thẳm của Dĩ Thâm như tìm lý do nào đó.

Dĩ Thâm xoay người đè Mặc Sênh, “Gọi là dâu tây 999.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: