Nếu Được Thì Ở Lại Đi (1)
" Anh ơi có bao giờ anh bỏ em đi không ? "
Tôi nắm lấy một ngón tay anh lắc lắc rồi hỏi, vừa không quên ngắm mình trong đôi mắt đen của anh và hồi hộp đợi câu trả lời.
" Sao em lại hỏi vậy ? "
Người đàn ông ấy nhìn tôi chăm chú rồi mỉm cười, nụ cười anh như ánh nắng ấm áp sưởi ấm trái tim tôi. Tôi không thể phủ nhận một điều rằng cho dù có buồn thế nào thì chỉ cần nhìn thấy anh cười là tôi có thể quên đi mọi đau đớn.
" Em không biết nữa, nhưng em muốn nghe câu trả lời của anh. "
" Anh sẽ... "
Tôi nhìn thấy anh ấy dùng hai tay áp chặt má tôi, sau đó cọ cọ mũi anh vào mũi tôi một cách đầy dịu dàng, anh nói:
" Không có lúc đó, cho nên đừng thắc mắc nữa bé con. "
Nói xong anh ôm tôi vào lòng, cái ôm của anh tràn đầy nhiệt độ ấm áp hòa cùng mùi hương nước hoa nhàn nhạt có thể khiến tôi bình yên.
" Vậy thì ở lại với em cả đời này nhé, thiếu một ngày cũng không được đâu nhá. "
Tôi giở trò uy hiếp, mặc dù vậy vòng tay vẫn ôm lấy anh chặt hơn. Tôi biết đây là người mà tôi muốn cho cả thế giới biết anh là của mình, là người mà khi có anh xuất hiện thì tất cả những người khác đều không có cơ hội lại gần, cũng là người mà tôi cam tâm làm người bạn đồng hành suốt chặng đường sau này.
Anh ấy nghe tôi uy hiếp như thế thì bật cười, vài giây sau mới khẽ gật đầu. Có lẽ tình yêu của anh dành cho tôi cũng lớn như tình cảm tôi dành cho anh. Thế nên một trong hai chúng tôi đều không muốn ai bỏ đi trước, cùng ở lại với nhau nắm tay nhau mãi tới sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro