Chương 4: Mận Lấy Chồng
Ngày lễ, Sài Gòn vắng người, không khí mát mẻ. Hùng miệt mài dán tờ rơi tìm chó lạc lên bức tường cũ đã chật kín các loại thông báo khác gần trường đại học, hy vọng ai đó vô tình nhìn thấy Lạp Xưởng và sẽ báo cho cậu. Dịp lễ này, cậu không về nhà vì đang có mâu thuẫn với cha mình. Từ khi mẹ mất, cha cậu thay đổi hẳn, thường xuyên cáu gắt và càng ngày càng ít nói. Dần dần, cả hai cha con chẳng còn gì để nói với nhau. Nắng đã lên cao, Hùng kéo nón áo khoác trùm đầu, lên xe máy và tiếp tục hành trình dán nốt số tờ rơi còn lại. Đã hơn hai tháng, mỗi cuối tuần cậu đều đặn đi phát và dán tờ rơi, nhưng tung tích của Lạp Xưởng vẫn biệt tăm.
Buổi chiều tà nơi miền quê thật yên ả, bầu trời dần nhuốm sắc cam vàng, tỏa sáng nhẹ nhàng lên cánh đồng lúa bạt ngàn đang vào mùa chín rộ. Tiếng gió thổi qua những nhành lúa làm chúng rì rào như tiếng thì thầm của thiên nhiên. Nghĩa và Mận ngồi cạnh nhau trên con đường đê vắng lặng, hướng ánh mắt xa xăm về phía đồng ruộng trải dài, nơi mặt trời dần lặn sau những dãy núi mờ xa.
Mận là bạn gái từ thuở nhỏ của Nghĩa, cả hai lớn lên cùng nhau, học chung từ tiểu học đến hết cấp ba. Sau này, vì hoàn cảnh gia đình, Mận không thể tiếp tục học lên đại học mà ở lại quê nhà, giúp đỡ cha mẹ buôn bán.
"Ngày mai Nghĩa lại lên thành phố rồi, sao không lo chuẩn bị đồ đạc mà còn rủ Mận ra đây làm gì?" Mận ngại ngùng hỏi, đôi má hơi ửng hồng khi nhìn về phía cậu.
Nghĩa mỉm cười, từ từ lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ được gói ghém cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào tay Mận. "Nghĩa có cái này tặng Mận," cậu nói, ánh mắt sáng lên pha chút hồi hộp.
"Là gì vậy?" Mận ngạc nhiên hỏi.
"Mở ra thì biết liền chứ gì!" Nghĩa khẽ cười, trêu đùa.
Mận từ tốn lật mở lớp giấy gói, để lộ một chiếc hộp nhỏ bên trong. Khi nắp hộp bật mở, Mận không khỏi reo lên thích thú khi thấy một chiếc lắc tay bạc lấp lánh, được điểm xuyết những bông hoa nhỏ nhiều màu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng chiều vàng nhạt.
"Đẹp quá, Nghĩa ơi!" Mận trầm trồ, "Nhưng chắc cái này đắt lắm, đúng không?"
Nghĩa lắc đầu, nụ cười dịu dàng trên môi. "Không đắt đâu, Mận vui là Nghĩa vui rồi."
"Cảm ơn Nghĩa nhiều lắm!" Mận xúc động nói, mắt long lanh.
"Để Nghĩa đeo cho Mận nhé?" Nghĩa đề nghị.
Mận khẽ chìa bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như những búp măng non. Nghĩa cẩn thận đeo chiếc lắc vào cổ tay của Mận. Khi chiếc lắc bạc nằm trên tay cô, nó càng thêm phần xinh xắn, lấp lánh.
Tối hôm đó, Nghĩa bắt xe khách lên lại Sài Gòn. Mận ra tận bến xe tiễn cậu, đôi mắt cô đỏ hoe như sắp khóc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Gần 10 giờ tối, Nghĩa về tới phòng trọ. Khi đi ngang qua phòng 202, cậu gõ cửa nhưng không có ai ra mở. Nghĩa đành treo túi trái cây mà cậu mang từ quê lên trên nắm cửa. Từ sau khi làm mất con chó của Hùng, Nghĩa cảm thấy mình phải có trách nhiệm tốt với hàng xóm hơn, chủ yếu là để xoa dịu phần nào cảm giác cắn rứt lương tâm.
Sáng hôm sau, khi đi ngang qua phòng 202, Nghĩa không còn thấy bịch trái cây nữa, chắc là Hùng đã mang vào rồi. Đã rất lâu Nghĩa và Hùng không nói chuyện với nhau kể từ hôm ở công viên. Thật ra, giữa hai người cũng chẳng có gì để nói. Những lần vô tình gặp nhau, cả hai chỉ chào hỏi qua loa rồi ai đi đường nấy.
Nghĩa cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, mà nhanh chóng bị cuốn vào những công việc hàng ngày: đi học, làm ở nhà hàng sushi, và dạy thêm vào cuối tuần. Cứ thế, một tuần, hai tuần, ba tuần trôi qua nhanh như dòng nước chảy.
Một buổi tối, khi về đến cổng khu trọ, Nghĩa bất ngờ thấy Mận đang đứng chờ mình.
"Mận, sao cậu lại ở đây?" Nghĩa ngạc nhiên, "Sao lên mà không báo cho Nghĩa biết, để Nghĩa ra bến xe đón."
Cô im lặng không nói, mặt tái nhợt không chút sức sống.
"Mận lên thăm Nghĩa hả?" Nghĩa nắm tay cô, "Thôi, chúng ta vào trong, đứng ngoài này lạnh lắm."
"Mận có chuyện muốn nói với Nghĩa." Mận ngập ngừng, ánh mắt buồn rười rượi.
"Thì vào phòng Nghĩa rồi nói." Nghĩa nhẹ nhàng kéo tay cô.
"Nghĩa..." Mắt Mận đỏ hoe, giọng cô lạc đi, "Tuần sau Mận lấy chồng rồi."
"Mận đùa gì thế? Hôm nay biết đùa nữa à?" Nghĩa cố nở nụ cười, nhưng cảm giác hoang mang đã hiện rõ.
"Mận không đùa đâu, Mận nói thật. Mận sẽ lấy chồng, chồng Mận quê ở Cái Bè. Tuần sau Nghĩa về chung vui với Mận nha?"
"Còn Nghĩa thì sao? Chúng ta đã hẹn sau khi Nghĩa học xong sẽ cưới mà." Giọng Nghĩa nghẹn lại, cảm giác như có thứ gì đó đang đổ sập trong lòng.
"Xin lỗi Nghĩa, Mận đã thay lòng. Mong Nghĩa sau này sẽ gặp được người tốt hơn Mận." Mận cúi đầu, giọng nói run rẩy.
"Mận sẽ thật sự đi lấy chồng sao?" Nghĩa vò đầu, cảm giác rối bời, khó tin.
Mận gật đầu. Cô rút từ trong túi ra chiếc hộp nhỏ mà Nghĩa từng tặng.
"Mận trả lại cái lắc cho Nghĩa, Mận có lỗi với Nghĩa." Cô đặt chiếc hộp vào tay Nghĩa, đôi vai run rẩy.
Nghĩa không nói nên lời, đầu óc trống rỗng, mọi thứ như quay cuồng trước mắt. Nước mắt Mận chảy dài trên đôi gò má, cô bất chợt ôm lấy Nghĩa một cái thật chặt, rồi nhanh chóng buông ra. Mận rời đi, để lại Nghĩa đứng lặng giữa màn đêm. Khi bóng Mận khuất dần, Nghĩa ngồi sụp xuống, tay đập liên hồi lên đất.
Cách đó vài mét, phía sau cột đèn, Hùng đã chứng kiến và nghe thấy tất cả. Cậu đang trên đường về nhà trọ sau khi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này. Hùng hiểu rằng chuyện như thế, nếu bị người khác nhìn thấy, đối với Nghĩa sẽ rất khó chịu và mất mặt, nên cậu quyết định tránh đi. Hùng lặng lẽ quay đầu, rẽ về hướng công viên thay vì về nhà.
Hùng thả lưng xuống giường vừa xem phim vừa thưởng thức kem, đây đã là cây thứ ba trong tối nay. Kem xoài ở cửa hàng tiện lợi gần bến xe buýt quả thực ngon tuyệt, cậu ăn mãi mà không chán. Chợt, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Hùng lười biếng ngồi dậy, đi ra mở cửa, và trước mắt cậu là Nghĩa. Mắt Nghĩa thất thần, cậu ta cố tình tránh ánh nhìn của Hùng.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Hùng hỏi, giọng bình thản nhưng không giấu được sự tò mò.
"Ông cho tôi mượn xe máy được không? Sáng mai tôi trả." Nghĩa trả lời, giọng mũi như bị nghẹt.
"Để tôi lấy chìa khóa cho ông." Hùng đáp mà không hỏi thêm gì.
Nghĩa hơi ngạc nhiên. Cậu không ngờ Hùng lại không thắc mắc mình mượn xe để làm gì, cũng chẳng tỏ vẻ nghi ngờ dù cả hai vốn chẳng thân thiết gì. Hùng chỉ lẳng lặng quay vào phòng, một lát sau trở lại với chiếc chìa khóa.
"Ông cứ dùng đi, mai tôi cũng không cần xe đâu," Hùng đưa chìa khóa cho Nghĩa, kèm theo chiếc mũ bảo hiểm. "Đây là mũ của tôi, ông cứ xài tạm."
"Cảm ơn ông. Tôi sẽ trả xe sớm." Nghĩa nói nhanh rồi vội vàng quay đi.
Hùng nhìn theo bóng Nghĩa rời đi, rồi trở vào phòng. Cậu nhún vai, khẽ tặc lưỡi khi nhìn thấy cây kem xoài đã tan chảy thành một đống bầy nhầy. Cậu tiếc nuối nhưng không bận tâm quá nhiều, tiếp tục nằm xuống xem ti vi, chỉ là lúc này cậu không còn chú tâm vào bộ phim trước mặt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro