ÁNH SAO TRONG MÀN ĐÊM
Trong màn đêm mờ sương,
Tôi nhìn ánh sao đêm.
Ánh sao ấy
Đẹp đẽ, lung linh, trăm người thấy.
Lẻ loi mình tôi, xấu xí, tầm thường, hiếm người thương.
Tôi chỉ muốn, ánh sao ấy bớt sáng.
Nó khiến tôi mệt mỏi, bơ phờ.
Tôi muốn sáng giống họ, giống họ.
Nhưng, tôi không thể, không thể
Tôi lơ ngơ, khuất dần sau màn đêm tối mờ.
Tôi, thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro