Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

anh sao ban ngay-chuong 21

chuong 20,21

Từ lúc xảy ra chuyện cho đến giờ, Thả Hỷ không khóc một tiếng nào. Có khóc cũng chẳng giải quyết được điều gì, cô chỉ cảm thấy hận bản thân mình sao lại quá ngây thơ khờ khạo như vậy. Trái tim cô đang dần cạn khô mất rồi.

Thả Hỷ không phải không biết nỗi khổ tâm của bố mẹ chồng, cô có thể đến hcỗ bố mẹ đẻ một thơờ gian, chí ít thì cũng học thêm một tấm bằng nữa. Chỉ cần việc xảy ra lần này không bị ai lật lên soi xét lại, cô có thể nhanh chógn được trở về. Trước mắt, xem ra chỉ có cách giải quyết đó là tốt nhất. Tuy nhiên, không thể trình độ tiếng Anh thấp kém của Thả Hỷ, ở một môi trường toàn người lạ như vậy, cô chẳng biết mình sẽ có thể làm gì. Cuối cùng thì cô cũng phải trở về. Qua nhiều chuyện xảy ra như vậy, Thả Hỷ đã nhận thấy một điều rằng, cô mãi mãi chỉ là một cô gái ngây ngô, nếu tiếp tục ở vị trí đó, cô có thể sẽ gây ra họa lớn hơn.

Gần đây, trong nhà liên tục xảy ra chuyện. Bố chồng, không sao là tốt rồi, nếu chẳng may ông ấy có mệnh hệ gì thì cho dù thả Hỷ có quyết tâm sửa đổi đến mấy e rằng cũng đã quá muộn. Nhìn bố chồng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, quyết định mơ hồ trong đầu cô ngày càng rõ rệt. Đây không phải là nơi phù hợp với cô, cô phải rời xa anh, nếu còn do dự sẽ liên lụy tới người khác mà cũng làm cô thêm tổn thương.

Bà Khúc Văn Phương nhìn hai vợi chồng Thả Hỷ, nói: "Chuyện đó, hai đứa tự lo liệu lấy". Nói xong bà bèn bước qua một bên, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại chờ đợi.

Thả Hỷ liếc sang Triệu Vĩ Hàng, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật: "Để về nhà hãy nói!".

Thả Hỷ cũng biết, cô chỉ là một người kém cỏi, gây ra mọi chuyện, không nghĩ đến chuyện sửa chữa lại chỉ muốn trốn chạy. Tuy nhiên, nhà họ Triệu không phải là nơi để cô rèn luyện, Triệu Vĩ Hàng không phải là huấn luyện viên của cô, họ không thể lần nào cũng xuề xòa, tha thứ cho cô được. Thả Hỷ cũng thừa nhận rằng mình đang tư lợi, cô không dám mạo hiểm bản thân nữa. Tương lai giống như một cái động không đáy, mặc dù bên trong đó đang có lời mời gọi cô nhưng lại khiến cô vừa nhìn đã cảm thấy khiếp sợ.

Triệu Khắc Dương bị lên cơn nhồi máu cơ tim nhưng do được cấp cứu kịp thời, thêm vào đó sức khỏe của ông cũng tốt nên sau vài tiếng phẫu thuật, ông nhanh chóng được đưa ra ngoài. Ca phẫu thuật rất thành công nhưng vẫn phải theo dõi ICU trong hai mươi tư giờ.

Bà Khúc Văn Phương đăng ký them một phòng nghỉ nữa, bà dự định sẽ ở luôn tại bệnh viện, không thèm để ý gì tới hai vợ chồng Triệu Vĩ Hàng.

Thả Hỷ cảm thấy rằng, trong hoàn cảnh này, việc cô rời khỏi đó mới là niềm an ủi duy nhất dành cho bà.

Thả Hỷ quay người bước ra ngoài, đứng ở hành lang đợi Triệu Vĩ Hàng.

Một lát sau, Triệu Vĩ Hàng đi ra, mặt mũi anh tối sầm lại.

Hai người im lặng đi về nhà, lại im lặng cùng ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ. Bởi vì lúc này, im lặng là điều tối cần thiết. Họ đang cần phải củng cố lại tin thần, cần phải chuẩn bị sức lực bởi mỗi ngày sau này đều có thể sẽ khó khăn vất vả hơn.

***

Nửa đêm, Thả Hỷ dường như nghe thấy bên mình có tiếng khóc đang bị kìm nén lại.

Trong bóng đêm, Thả Hỷ vòng tay ôm Triệu Vĩ Hàng, anh gục đầu vào ngực cô, nước mắt của anh chảy vào lòng, vào tim cô nóng bỏng. Trái tim cô dường như cũng đang bị khoét một lỗ hổng lớn.

Mãi tới khi anh bình tĩnh lại, Thả Hỷ vẫn không nói một câu nào, cô chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng anh.

Một lúc lâu sau, Triệu Vĩ Hàng đẩy cô ra.

"Anh đã đánh giá quá cao bản thân mình, anh không chăm sóc được cho em, ít nhấtl à vào lúc này, anh xin lỗi."

"Anh đừng nói vậy", Thả Hỷ đưa tay ra, ôm lấy anh. "Anh đã chăm sóc cho em suốt ba năm nay. Đáng ra em phải nói lời xin lỗi, nếu không phải do em, bố cũng không bị..."

"Không phải lỗi của em", Triệu Vĩ Hàng cũng không nói tiếp được nữa, anh cảm thấy mỗi lần anh cố gắng để làm điều mình muốn thì đều gặp thất bại.

Vấn đề của anh là đã quá kiêng dè, càng để tâm lại càng sợ ném chuột vỡ đồ.

Kết quả là đã không giải quyết được việc lại còn gây rắc rối thêm. Con ngơowf anh đáng ra không thể làm những chuyện như vậy.

"Triệu Vĩ Hàng, chúng ta vui vẻ gặp nhau, vui vẻ chia tay nhé!", Thả Hỷ cố gắng kiềm chế cảm xúc để mở lời trước.

"Chẳng có lần gặp lại, mãi mãi không thể coi là vui vẻ chia tay được." Triệu Vĩ Hàng rút tay ra, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng.

Giấc ngủ ngắn ngủi ban nãy, mặc dù sau đó lại khóc rồi trằn trọc, ít nhiều cũng cho anh thêm chút sức lực để có thể tiếp tục suy nghĩ về mọi chuyện.

Thả Hỷ xoay xoay người, dựa vào Triệu Vĩ hàng.

"Xin lỗi."

Thực ra, nếu nghĩ đến chuyện gặp lại thì cảm xúc cũng dễ chịu hơn nhiều.

Tuy nhiên, nếu chỉ hy vọng về điều đó một cách mơ hồ thì thà rằng coi như không có còn hơn.

Triệu Vĩ Hàng rất muốn nói rằng, chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa nhưng ngay cả một câu như vậy, anh cũng không nói ra được.

Cho dù là đang yêu nhưng nếu phải chọn lựa giữa sự sống còn của bố mẹ và hạnh phúc của bản thân mình, e rằng anh vẫn phải chọn điều đầu tiên.

Làm sao có thể thuyết phục một người đang trong tình trạng nguy cấp cần phải có sự trợ giúp của máy móc kia, làm sao có thể thuyết phục một người bố chỉ suy nghĩ vì con cái? Triệu Vĩ Hàng quả thực không thể mở miệng được.

Vì vậy anh đã chọn cách im lặng. Anh quyết định sẽ chịu mang tiếng một người chồng yếu đuối. Hãy để cho người ta tự lựa chọn những gì mà họ thấy hợp lý nhất.

"Triệu Vĩ Hàng, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục nhé." Không ngờ cuối cùng vẫn đến lượt Thả Hỷ lên tiếng, thật là có đầu có đuôi.

Ngón tay của Thả Hỷ đang xoa xoa lên vết thương trên đỉnh đầu của Triệu Vĩ Hàng: "Em còn chưa biết vết thương của anh liền sẹo trông như thế nào, có xấu lắm không?".

"Lúc tháo chỉ, anh có xem qua gương, trông cũng không đến nỗi nào."

"Triệu Vĩ Hàng", Thả Hỷ gọi khẽ.

"Em nói đi."

"Em đi rồi, hai bố con anh phải hòa thuận với nhau nhé!", Thả Hỷ nói.

Bỗng nhiên, cô ngồi thẳng dậy: "Triệu Vĩ Hàng, anh ôm em đi, hãy ôm em một lần cuối cùng đi".

Bắt đầu một cách tùy tiện, kết thúc một cách nhảm nhí nhưng quả thật Thả Hỷ không dám nghĩ rằng cô và Triệu Vĩ Hàng còn có thể làm điều gì khác.

Tuy nhiên, lúc này đây, cô rất muốn có được cảm giác ngọt ngào khi da thịt, hơi ấm của hai người sát lại gần nhau.

Triệu Vĩ Hàng kéo cô lại gần, ôm chặt cô vào lòng. Anh cắn chặt lên vai cô, nơi mà trước đây anh thường đặt lên những nụ hôn nhẹ nhàng.

Thả Hỷ chỉ khẽ kêu lên một tiếng, cô cũng cắn nhẹ lên tai anh.

Đau đớn chính là cách ghi nhớ tốt nhất.

Hai người bọn họ, không còn quyền được yêu, bởi tình yêu đối với bọn họ không còn đường lùi nữa.

Em như một ngôi sao mọc giữa bầu trời ban ngày, không phải là nó không đủ sáng mà đơn giản chỉ vì hào quang của nó đã bị ánh mặt trời che lấp mất rồi.

Chương 21: Chia ly

Rõ ràng vẫn là một Cố Thả Hỷ có phần ngây ngô nhưng không nản chí, vẫn là bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy, nhưng tại sao trái tim của Tần Mẫn Dữ, mỗi khi gặp cô lại cao vút lên, lơ lửng trong không trung, mãi mãi treo ở đó.

***

Thủ tục ly hôn được hoàn tất một cách nhanh chóng, thuận lợi. Không ai muốn nói điều gì, so với việc kết hôn, chỉ xét về không khí bên ngoài cũng có phần nặng nề hơn. Sẽ có người rơi lệ, sẽ có người dằn vặt đau khổ nhưng phần lớn mọi người đều như tê dại. Ngay cả người đóng dấu vào sổ ly hôn cho họ trông cũng có phần đờ đẫn

Sau khi ra khỏi tòa án, Thả Hỷ lập túc vẫy xe, cô không còn chỗ nào để đi , cũng không muốn gặp ai cả, cô chỉ có thể chở về căn nhà có gác xép kia. Tần Mẫn Dữ nói đó là đường lùi mà bà nội và anh đã để lại cho cô. Thả Hỷ không hề ngoảnh đầu nhìn lại. Mặc dù không quay lại nhưng cô biết Vĩ Hàng vẫn đang đứng đó, theo dõi hình bóng của cô, không hề cử động.

Đối với Thả Hỷ, kỷ nghỉ hè lần này dường như kéo dài lê thê. Mỗi ngày cô đều dùng bút đánh đấu lên tờ lịch, để biểu thị một ngày đã qua đi những chuỗi ngày dài còn lại vẫn luôn khiến con người ta cảm thấy vô cùng nặng nề.

Cô cứ ở lỳ trên tầng gác đó, ban ngày nóng đến nỗi không thể làm được việc gì, cũng chẳng buồn ăn uống, chỉ có thể uống từng cốc, từng cốc nước lớn. Thời gian này, cô chỉ gặp một mình Đinh Chỉ Túc. Trước đây hai cô đã hẹn nhau kỳ nghỉ hè này sẽ cùng nhau đi chơi nhưng bây giờ Thả Hỷ gọi cho Chỉ Túc cũng chỉ muốn thông báo rằng mình không thể đi chơi cùng cô ấy được nữa. Giờ đây cô đang tự chống đỡ một cách yếu ớt, bản thân cô cũng không biết rằng khi nào thì mình sẽ ngã xuống.

Đinh Chỉ Túc đến thăm, nhìn Thả Hỷ rồi nói: "Chứng chán ăn, Cố Thả Hỷ, cậu phải chữa bệnh đi".

" Không nghiêm trọng đến thế đâu, chẳng qua do thời tiết nóng bức nên mình không muốn ăn đấy thôi."

" Vậy câu thử nói xem, bữa gần đây nhất, cậu đã ăn gì nào," giọng Đinh Chỉ Túc như đang nói chuyện phiếm.Thả Hỷ cũng đã nói với cô chuyện ly hôn nhưng chỉ là để giải thích lý do không đi chơi được và bảo cô là đừng quá lo lắng. Cụ thể nội tình sự việc như thế nào, Thả Hỷ không nói rõ, Chỉ Túc cũng không hỏi kỹ.

" Trong nồi vẫn còn cháo đấy, cậu có ăn một chút không?'

Bước vào bếp, mở vung nồi ra, Đinh Chỉ Túc bỗng trào nước mắt. Cháo ở trong nỗi đã bốc mùi thiu, Chỉ Túc lại hy vọng Thả Hỷ chưa ăn thứ cháo đó. Chỉ Túc không nói gì, cô đổ những thứ trong nồi đi, đong gạo, hầm cháo, dù Thả Hỷ chỉ uống được chút nước gạo này thôi cũng tốt rồi.

" Được rồi đây, cố ăn một chút đi." Cháo được nấu bằng nồi hầm nên chẳng mấy chốc đã có thể ăn được

Thả Hỷ ăn một thìa, rồi lại đặt bát cháo xuống, miệng cô vẫn đắng ngắt.

" Cố thêm chút nữa đi, không muốn ăn cũng phải ăn", Chỉ Túc khuyên nhủ bạn. Cô không vội vàng đến ngay với Thả Hỷ, không phải vì cô không quan tâm tới bạn mà cô chỉ muốn để Thả Hỷ một mình tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện. Dù sao, Thả Hỷ cũng cần có thời gian để xoa dịu vết thương lòng.

" Ờ cứ để đấy, nguội một chút tớ sẽ ăn, đang nóng quá." Thả Hỷ buông bát xuống nhưng cho tới khi Chỉ túc ra về, cô vẫn không bưng bát cháo lên

" Cậu muốn cứ tiếp tục như vậy à? Muốn chết đói trong căn nhà mới rồi sau đó biến thành một bóng ma u uất à?" Đinh Chỉ Túc không muốn ép Thả Hỷ, cô chỉ muốn khơi ra chuyện gì đó để Thả Hỷ tranh luận lại.Chỉ Túc không muốn bạn mình cứ mãi chìm đắm trong yên lặng như vậy.

" Không sao đâu, tớ chỉ nghỉ ngơi thư giãn vài hôm, mặc dù ăn ít đi một chút nhưng cũng không thể chết đói được đâu. Đợi khi nào đi làm rồi lại đâu vào đấy thôi, công việc bận rộn chắc sẽ cần ăn nhiều hơn".

Tuy nhiên, vào năm học mới, việc điều động công tác đã lật đổ hoàn toàn mong ước lấy công việc lấp chỗ trống trong cuộc sống của Thả Hỷ. Cô đuợc điều động sang làm Bí thư chi đoàn khoa, chuyên quản lý sinh viên, còn công việc cũ của cô do Diệp A Na phụ trách. Tuy lần điều động này được coi như là một lần thăng chức cho Thả Hỷ, được hưởng mức đãi ngộ cao hơn nhưng cô vẫn không vui lắm. Làm bí thư chi đoàn khoa , giao lưu khác, phải liên lạc và tiếp xúc với tổ chức đoàn của các khoa, các trường khác. Việc này quả khó khăn với Thả Hỷ.

Nhưng khi Thả Hỷ còn chưa có biểu lộ gì về việc điều động công tác lần này thì Diệp A Na đã tỏ rõ sự không hài lòng. Theo A Na, truớc đây cô ấy đã phụ trách công tác đoàn, lần này, đáng ra phải để cô ấy làm Bí thư chi đoàn khoa mới đúng, hơn nữa học lực của cô ấy rõ ràng khá hơn Thả Hỷ rất nhiều. Diệp A Na không vui, khi làm việc khó tránh khỏi những va chạm và thái độ không hòa nhã với Thả Hỷ. Những đồng nghiệp khác trong khoa vẫn cho là A Na còn trẻ con, đều nhường nhịn, không chấp nhặt cô ấy, vì vậy, Thả Hỷ cũng chẳng tiện nói thêm điều gì.

Một lần Thả Hỷ đến văn phòng khoa lấy bảng đánh giá kết quả học tập của sinh viên học kỳ trước, cô cần danh sách để bình bầu thi đua nhưng Diệp A Na vẫn nhất quyết nói rằng trước đây Thả Hỷ không bàn ggiao những thứ đó lại cho cô ấy. A Na còn nói thêm rằng rất nhiều tài liệu, hồ sơ trước đây do Thả Hỷ làm đều không đầy đủ. A Na đổ hết nên mọi trách nhiệm lên đầu Thả Hỷ. Bây giờ, Thả Hỷ mới nhận ra rằng đáng lẽ truớc đây, mỗi tập hồ sơ, tài liệu cô đều phải copy lại, phòng khi không có người chịu hợp tác, còn có thể đưa ra tranh luận đúng sai

Diệp A Na còn chỉ vào máy tính trên bàn rồi nói với Thả Hỷ: "Cũng may là chị qua đây, nếu không tôi không biết phải tìm chị để nói gì nữa, rất nhiều dữ liệu đều không có trong máy tính. Chị bảo tôi phải làm thế nào bây giờ?"

" Không có những dữ liệu gì?" Mặc dù rất tức giận nhưng Thả Hỷ vẫn cố gắng kiềm chế. Cô cảm thấy bản thân đang có xu hướng chịu đựng sự ngược đãi. Việc nhẫn nhục chịu đựng dường như khiến tâm trạng cô cảm thấy dễ chịu hơn.

" Chị tự mà xem lấy" Diệp A Na đứng dậy nói tiếp: "Tôi vừa tiếp quản công việc, cụ thể thiếu cái gì, không có cái gì, tôi làm sao biết được." Nói xong cô ấy bèn thu dọn đồ đạc bỏ về trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: