Chương 3
***
Yoshinori dẫn Junghwan qua những con đường quanh co trong khu rừng, nơi bóng tối dường như dày đặc hơn sau mỗi bước chân. Những thân cây cổ thụ vươn cao che kín cả bầu trời, chỉ để lại những tia sáng le lói từ ánh trăng.
Lặng lẽ bước đi, Junghwan nhận ra rằng thế giới này quá khác biệt so với bất cứ nơi nào cậu từng biết - hoang dã, bí ẩn nhưng cũng đẹp đến lạ lùng.
Junghwan siết chặt chiếc áo choàng đen đang khoác trên người mình, hơi ấm từ tấm vải dường như làm dịu đi nỗi bất an trong lòng cậu. Từ phía trước, Yoshinori bước đi với dáng vẻ uy nghiêm, từng bước chân mạnh mẽ của hắn như dập tắt cả âm thanh của khu rừng. Không khí giữa họ im lặng, nhưng không hề ngột ngạt.
"Em sống ở đâu?" Yoshinori bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Trong ngôi làng cách đây không xa... em nghĩ vậy. Em không giỏi định hướng lắm." Junghwan nói, giọng pha chút ngượng ngùng.
Yoshinori thoáng nhíu mày: "Người như em thật sự không nên đi lang thang một mình, đặc biệt là gần lãnh thổ của ta. Nếu không phải ta tìm thấy em, có lẽ em đã gặp nguy hiểm."
Junghwan nhìn hắn, đôi mắt sáng lên vẻ biết ơn: "Có lẽ em đã rất may mắn. Nhưng... tại sao anh lại ở đây? Không phải nơi này là lãnh thổ nguy hiểm sao?"
Yoshinori khựng lại trong một thoáng, ánh mắt sắc lạnh quét qua Junghwan như đang cân nhắc điều gì đó.
"Đây là lãnh thổ của ta. Không có gì ở đây có thể làm hại ta. Ngược lại, bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm đều phải trả giá."
Nghe những lời ấy, Junghwan không khỏi rùng mình. Cậu nhận ra rằng người đàn ông trước mặt không chỉ là một vị vua quyền uy, mà còn là kẻ cai trị tàn nhẫn của vùng đất này. Tuy nhiên, trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, Junghwan lại thấy có một tia sáng mong manh - như thể đằng sau lớp vỏ bọc cứng rắn, Yoshinori vẫn còn giữ lại một chút gì đó thuộc về con người.
"Anh... không giống như những gì em tưởng tượng." Junghwan nói khẽ, đôi mắt thoáng ánh lên vẻ tò mò.
Yoshinori dừng lại, quay người nhìn thẳng vào Junghwan: "Ta không giống? Em nghĩ ta là gì?"
Junghwan ngập ngừng: "Em không biết... nhưng em nghĩ một người như anh, mạnh mẽ và quyền lực như vậy, không cần phải quan tâm đến một người yếu đuối như em."
Câu trả lời của cậu khiến Yoshinori bất giác mỉm cười, không phải một nụ cười lạnh lẽo thường thấy, mà là một nụ cười hiếm hoi, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
"Có lẽ em đúng. Ta không cần phải quan tâm. Nhưng ta đã làm vậy. Và ta không hối hận."
Junghwan ngẩn người. Cậu không biết phải đáp lại thế nào.
Giữa bóng tối dày đặc và sự hiện diện áp đảo của Yoshinori, cậu cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng. Nhưng cũng chính sự nhỏ bé ấy đã khiến Yoshinori không thể rời mắt khỏi cậu - sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa yếu đuối và sức mạnh, đã khiến họ bị cuốn hút vào nhau một cách tự nhiên.
Họ bước tiếp. Không ai nói thêm lời nào. Nhưng từng bước chân của Junghwan như được hắn bảo vệ bằng một cách vô hình.
Những cành cây khô trên mặt đất tự nhiên tránh sang một bên, những con thú ẩn nấp trong bóng tối sau tán cây cũng không dám tiến lại gần. Cả khu rừng dường như đang e sợ vị Quỷ vương khát máu trước mặt, nhưng Junghwan lại cảm thấy sự yên bình kỳ lạ.
Khi họ tiến đến rìa khu rừng, Yoshinori đột ngột dừng lại. Hắn quay sang Junghwan, ánh mắt như thể đang khắc sâu hình ảnh cậu vào trí nhớ của mình.
"Từ đây, em có thể tìm được đường về làng. Đừng quay lại đây nữa."
Junghwan hơi giật mình, cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng: "Anh không đi cùng em sao?"
Yoshinori lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt nhưng có chút dịu dàng thoáng qua: "Ta không thuộc về thế giới của em, Junghwan. Và em cũng không nên thuộc về thế giới của ta. Trở về đi."
Junghwan cắn môi, đôi mắt cụp xuống để giấu đi nỗi buồn. Cậu không biết tại sao mình lại muốn ở lại. Nhưng cậu cảm nhận được rằng giữa họ có một sợi dây nào đó vừa được buộc chặt, và việc rời ra Yoshinori khiến cậu cảm thấy như đánh mất một điều gì đó quan trọng.
"Cảm ơn anh... vì đã cứu em." Junghwan nói khẽ, trước khi quay người bước đi.
Yoshinori đứng đó, dõi theo bóng dáng nhỏ bé của cậu cho đến khi hoàn toàn biến mất trong trong màn đêm. Một cảm giác lạ lùng đọng lại trong lòng hắn - thứ cảm xúc mà hắn đã tưởng mình vĩnh viễn đánh mất.
"Junghwan..."
Yoshinori khẽ gọi tên cậu trong lòng, một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi sắc lạnh. Hắn biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Và Yoshinori biết, dù cậu có rời xa, số phận rồi sẽ đưa họ trở lại bên nhau - bởi ánh sáng và bóng tối luôn tìm thấy cách hoà quyện, bất chấp mọi ranh giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro