Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự Thật Được Phơi Bày


Mặt trời lên cao, nhưng bầu không khí vẫn còn đượm một sự ảm đạm khó nói thành lời. Trên những con đường phủ đầy lá vàng, Sakura và Sasuke bước đi bên nhau, không nói gì, chỉ cảm nhận sự hiện diện của đối phương. Dường như, mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng cũng vẫn giữ nguyên ở đâu đó trong tâm trí họ.

Sakura liếc nhìn Sasuke, nhận thấy một nét mặt khó đọc trên khuôn mặt anh. Đôi mắt của Sasuke không còn sắc bén như trước, không còn ánh nhìn lạnh lùng vô cảm, nhưng đôi lúc, có sự mệt mỏi đọng lại trong ánh mắt ấy. Sakura không nói gì, nhưng trái tim cô thắt lại, như thể một phần của Sasuke vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng tối.

Cô không thể biết hết những suy nghĩ trong đầu anh, nhưng Sakura hiểu rằng, dù Sasuke đã tiến gần hơn đến cô, anh vẫn còn đang đấu tranh với chính mình.

"Anh có muốn đi đâu không?" Sakura hỏi, nhẹ nhàng cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. Cô biết rằng đôi khi, những câu hỏi nhỏ nhặt cũng có thể tạo ra một không gian để Sasuke mở lòng.

Sasuke không trả lời ngay. Anh tiếp tục đi, từng bước đi nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đi lại như đang đưa anh ra xa khỏi những đau khổ đã qua, ra khỏi những thứ hắn đã từng nghĩ là không thể nào quên. Anh nhìn về phía xa, nơi dãy núi mờ ảo trong làn sương mù. Có một cảm giác mơ hồ trong lòng anh, như thể quá khứ vẫn đeo bám và không chịu buông tha.

Sakura đứng lại, chờ đợi. Cô đã biết, sẽ có một lúc nào đó Sasuke phải đối diện với sự thật, với những gì anh đã bỏ lại phía sau. Nhưng cô cũng biết, rằng chỉ khi đó, Sasuke mới có thể tiến về phía trước, mới có thể thực sự sống cho bản thân mình mà không còn ám ảnh bởi quá khứ.

Khi Sasuke quay lại nhìn cô, ánh mắt của anh lần này lại khác, không còn là sự cứng rắn, mà là một chút yếu đuối mà anh chưa từng để ai thấy.

"Em... có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không?" Sasuke hỏi, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng đầy chất chứa sự cô đơn.

Sakura ngạc nhiên, bởi vì từ trước đến nay, Sasuke chưa bao giờ chủ động nói về những cảm xúc của mình. Anh luôn giữ kín, luôn che giấu mọi thứ bên trong, nhưng bây giờ, anh đã bắt đầu hỏi những câu hỏi mà trước đây, hắn chưa từng nghĩ đến.

"Đôi khi, có," Sakura trả lời, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Sasuke, không chớp, không lảng tránh. "Nhưng em biết rằng, mệt mỏi không phải là lý do để dừng lại. Chúng ta sẽ phải tiếp tục đi, dù có khó khăn đến đâu."

Sasuke im lặng một lúc, rồi chậm rãi bước lại gần Sakura. Hắn không nói gì, nhưng có lẽ, lần này, ánh mắt của Sasuke đã bộc lộ rõ ràng những điều mà lời nói không thể diễn tả. Mặc dù anh ấy không thốt ra lời cảm ơn, nhưng Sakura biết, chính sự hiện diện của cô, những lời nói chân thành, là điều Sasuke cần nhất trong khoảnh khắc này.

---

Cả hai tiếp tục bước đi. Không gian xung quanh dần trở nên mờ mịt hơn khi một cơn gió lạnh thổi qua. Những cành cây khô rụng xuống, tạo nên những âm thanh xào xạc, như những dấu vết của thời gian đã trôi qua. Sakura cảm thấy một sự yên bình nhẹ nhàng, mặc dù trong lòng vẫn có một chút lo lắng. Cô biết, Sasuke đang dần dần mở lòng, nhưng cô cũng hiểu rằng sẽ có những khoảnh khắc khó khăn, khi anh đối diện với chính mình và với những bí mật trong quá khứ.

Khi đến một ngã ba, nơi con đường rẽ ra hai hướng, Sakura dừng lại. Sasuke dừng theo. Cả hai đứng đó, không nói gì, nhưng có một sự im lặng đầy ý nghĩa. Đột nhiên, Sasuke lên tiếng.

"Em có muốn biết tại sao tôi lại như vậy không?" Sasuke hỏi, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng một vũ trụ đầy nỗi đau và sự giằng xé.

Sakura quay lại, đối diện với Sasuke. Cô nhìn vào ánh mắt của anh, nơi có một sự chân thành mà cô chưa từng thấy trước đây. Đó là sự thật mà Sasuke đã giấu kín bao lâu nay, và giờ đây, anh ấy đã sẵn sàng để chia sẻ.

"Em luôn sẵn sàng nghe anh," Sakura trả lời, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vững vàng. "Chỉ cần anh nói ra, em sẽ luôn ở đây."

Sasuke nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng, hắn bắt đầu kể. Câu chuyện của anh, về những năm tháng đen tối, về gia đình, về những sự kiện đã diễn ra, về tất cả những gì hắn đã phải trải qua để trở thành con người như bây giờ. Câu chuyện không dễ dàng, không có chỗ cho sự tha thứ ngay lập tức, nhưng đó là sự thật. Và đó cũng chính là thứ mà Sasuke phải đối mặt.

Sakura không cắt ngang, không hỏi gì. Cô chỉ lắng nghe, chấp nhận mọi lời nói, mọi cảm xúc mà Sasuke muốn chia sẻ. Cô biết rằng, trong những khoảnh khắc như thế này, chính sự im lặng và sự có mặt của mình sẽ là điều giúp Sasuke dần dần mở lòng.

---

Khi Sasuke kể xong, cả hai đứng im lặng một lúc. Dường như thời gian đã ngừng lại. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, như thể họ đã tách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng trong lòng Sakura, cô biết, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

Sakura không nói gì ngay lập tức. Cô nhìn vào Sasuke, thấy những cảm xúc hỗn độn trong ánh mắt anh. "Anh không cần phải xin lỗi," Sakura nói, cuối cùng phá vỡ sự im lặng. "Anh không cần phải gánh mọi thứ một mình nữa. Em ở đây, và em sẽ luôn ở đây."

Sasuke nhìn cô, ánh mắt dường như có một chút gì đó ấm áp, một chút gì đó mà trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được. Hắn không biết phải nói gì, nhưng Sakura đã làm tất cả những gì cần thiết – cô đã lắng nghe, đã ở bên, và đã yêu anh một cách vô điều kiện.

---

Chắc chắn rồi! Mình sẽ làm chương 10 dài hơn nữa, tập trung nhiều hơn vào cảm xúc và những nội tâm phức tạp của cả Sakura và Sasuke, làm cho câu chuyện thêm phần sâu sắc và chi tiết.

---

Con đường phía trước họ dài thăm thẳm, bao quanh bởi những tán cây cổ thụ rậm rạp. Mùa đông chưa thực sự kết thúc, nhưng sự vắng lặng của khu rừng đem đến cảm giác như thời gian đang ngừng trôi. Sakura và Sasuke bước đi bên nhau, từng bước chân đều vang vọng trên mặt đất ẩm ướt, như thể mỗi bước đi đều gắn liền với những suy tư và cảm xúc không thể nói ra thành lời.

Sakura cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí giữa họ. Dù chẳng ai nói gì, nhưng có cái gì đó đang dần thay đổi trong cách họ nhìn nhận nhau. Sasuke không còn là người xa lạ đối với cô nữa. Anh không phải là hình bóng của quá khứ, không phải là hình ảnh của một người đàn ông cứng rắn, đầy sự lạnh lẽo. Anh là Sasuke, người đàn ông mà cô yêu, người mà cô đã luôn chờ đợi để ở bên cạnh. Nhưng mọi thứ vẫn chưa đủ rõ ràng. Cảm giác ấy luôn lẩn khuất, như một phần chìm trong tâm hồn anh, mà cô chưa thể tiếp cận.

Cô liếc nhìn Sasuke, nhận thấy ánh mắt anh không còn sắc bén như trước. Mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng và trầm lặng, nhưng trong đôi mắt ấy, có những tia sáng le lói mà cô có thể cảm nhận được. Nó không phải là thứ gì dễ dàng nhìn thấy, nhưng Sakura đã học được cách đọc những ngôn ngữ không lời của Sasuke.

"Sasuke..." Sakura nói, ngữ điệu của cô nhẹ nhàng, nhưng cũng mang đầy sự quyết tâm. "Em biết rằng anh đang đấu tranh với chính mình. Và em cũng biết, điều đó không dễ dàng chút nào."

Sasuke không đáp lại ngay lập tức, nhưng anh quay sang nhìn cô. Ánh mắt ấy đầy sự mệt mỏi, như thể đã trải qua một quãng đường dài mà không tìm thấy lối thoát. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nhưng có một phần nào đó trong lòng anh muốn mở lời, muốn kể cho Sakura nghe về những gì đã xảy ra trong quá khứ.

"Anh không cần phải nói ra tất cả ngay bây giờ." Sakura tiếp tục, đôi mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Sasuke. "Chúng ta không cần phải vội vàng. Em sẽ luôn ở đây, chờ đợi anh, để anh có thể nói những gì anh muốn."

Câu nói ấy như một dòng nước ấm, nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng Sasuke. Anh đã nghe rất nhiều lời nói trong suốt cuộc đời mình, nhưng chưa bao giờ có ai nói với hắn những lời như vậy. Lời nói của Sakura không chỉ đơn thuần là sự an ủi. Đó là sự chấp nhận. Cô không yêu cầu anh phải thay đổi, không yêu cầu anh phải làm gì để chứng minh điều gì. Cô yêu anh, chỉ vì anh là anh.

Sasuke quay lại, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành lạ lùng. "Em... thật sự không sợ sao?" Anh hỏi, giọng nói trầm xuống. "Sợ rằng em sẽ bị tổn thương? Sợ rằng em sẽ hối hận khi đứng cạnh tôi?"

Sakura mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc. "Em không sợ. Em chỉ sợ một điều duy nhất: đó là khi anh không còn ở đây nữa, khi anh từ bỏ tất cả, không chỉ là tôi mà cả bản thân anh nữa."

Sasuke im lặng, lắng nghe những lời Sakura vừa nói. Hắn không biết phải phản ứng thế nào. Từng câu, từng chữ của cô như một lưỡi dao cắt sâu vào trái tim anh, khiến những vết thương cũ bỗng dưng tái phát. Sasuke đã sống quá lâu trong bóng tối, để quá khứ và những đau đớn chi phối tất cả. Nhưng có lẽ, chính những đau thương đó lại là thứ khiến anh không thể mở lòng, không thể tiến về phía trước.

Khi Sasuke cuối cùng lên tiếng, giọng nói của hắn có một sự mệt mỏi khó tả. "Em biết không, Sakura... tôi không biết phải làm gì. Mỗi lần tôi cố gắng, tôi lại cảm thấy mình chỉ đang rơi vào một vòng xoáy không lối thoát. Tôi không xứng đáng với sự yêu thương của em."

Sakura không vội vàng đáp lại. Cô nhìn vào Sasuke, không phải với sự thương hại, mà là với một cảm giác sâu sắc, cảm giác mà cô chỉ có thể hiểu được. Sasuke là một người mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ ấy lại đến từ những tổn thương không thể nào chữa lành. Sakura biết rằng, nếu chỉ đơn giản yêu thương anh, thì chưa đủ. Cô cần phải kiên nhẫn, phải ở bên anh, để anh biết rằng có một người sẽ không bao giờ bỏ đi.

"Anh không cần phải xứng đáng," Sakura nói, bước lại gần Sasuke hơn, đôi mắt kiên định. "Không ai cần phải xứng đáng với tình yêu. Tình yêu không phải là điều để đo lường bằng những gì bạn có hay không. Nó đơn giản là cảm giác, là sự kết nối giữa hai người."

Sasuke không nói gì thêm. Hắn chỉ đứng đó, mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về những điều mà Sakura vừa nói. Trái tim anh như bị xé nát giữa những cảm xúc mâu thuẫn. Anh muốn tin vào cô, nhưng trong lòng vẫn có một sự e ngại, một nỗi sợ hãi khó lòng lý giải.

Cả hai tiếp tục đi, nhưng lần này, có một cảm giác khác biệt trong không khí. Sasuke không còn bước đi với vẻ cô đơn như trước nữa. Anh đã bắt đầu cảm nhận được rằng, không phải tất cả đều đã mất đi. Có lẽ, con đường phía trước không phải là nơi đầy bóng tối như hắn nghĩ, mà có thể, nó sẽ là nơi dẫn đến một tương lai khác.

---

Khi họ đi qua một ngã ba, con đường chia ra làm hai. Cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi, từ những khu rừng thưa thớt, sang những đỉnh núi xa xôi, nơi mà mây mù bao phủ. Một cơn gió lạnh lướt qua, cuốn theo những lá cây khô rơi xuống. Sasuke nhìn về phía xa, nơi mà tương lai vẫn mờ mịt.

"Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ sống một mình, không cần ai," Sasuke lên tiếng, giọng hắn vừa trầm vừa khàn. "Nhưng rồi tôi nhận ra, có những thứ mà một mình không thể làm được. Tôi đã sống trong bóng tối quá lâu rồi."

Sakura đứng im, lắng nghe từng lời của Sasuke. Cô hiểu những gì anh đang nói, hiểu những sự đấu tranh trong lòng anh. Nhưng có lẽ, chính sự yếu đuối ấy lại là điểm sáng, là phần con người mà Sakura cần ở anh.

"Anh không phải đối mặt với tất cả một mình nữa," Sakura nói, khẽ nắm lấy tay Sasuke. "Em ở đây. Và em sẽ không để anh phải bước đi một mình."

---

Mặt trời đã khuất dần phía cuối chân trời, nhưng trong lòng họ, một tia sáng mới đã bắt đầu lóe lên. Những cơn gió lạnh của mùa đông không còn mang đến cảm giác cô đơn, mà thay vào đó là một sự ấm áp nhẹ nhàng, như sự gắn kết giữa hai người. Họ vẫn chưa có tất cả những câu trả lời, nhưng ít nhất, họ đã có nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro