Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giấc Mơ Và Thực Tại

Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Sasuke chìm vào giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ ấy không bình yên.

Trong bóng tối của tiềm thức, anh thấy mình đứng giữa một khu rừng âm u. Cây cối cao lớn, cành lá tua tủa đan vào nhau tạo nên một mái vòm khổng lồ, che khuất cả ánh trăng. Không gian bao trùm bởi sự tĩnh lặng kỳ lạ, nhưng nó không mang lại cảm giác yên bình. Mỗi cơn gió lướt qua đều lạnh buốt, như thể hơi thở của bóng tối đang thì thầm vào tai anh.

Sasuke bước từng bước chậm rãi, đôi chân dẫm lên lớp lá mục ẩm ướt, phát ra những tiếng lạo xạo khe khẽ. Anh không biết mình đang đi đâu, nhưng có một thứ gì đó - một cảm giác mơ hồ - thúc đẩy anh tiến về phía trước.

Khi bước qua một lùm cây dày đặc, anh nhìn thấy một cô gái đứng giữa bãi đất trống nhỏ. Mái tóc cô ấy hồng nhạt, nổi bật trong màn đêm đen như mực. Cô quay lưng lại phía anh, nhưng Sasuke cảm nhận được sự quen thuộc kỳ lạ từ dáng hình ấy.

"Cô là ai?" Anh cất tiếng hỏi, giọng khàn đặc và lạ lẫm ngay cả với chính mình.

Cô gái không trả lời. Thay vào đó, cô từ từ quay lại, đôi mắt màu xanh lục sáng lên như những viên ngọc phát sáng trong bóng tối. Đó là một ánh mắt chứa đầy nỗi buồn, nhưng cũng ẩn hiện một tia hy vọng le lói.

"Sasuke," cô khẽ gọi tên anh, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sức nặng không thể giải thích.

Anh đứng sững lại. Trái tim anh đập mạnh, như thể tên cô vừa gọi đã đánh thức điều gì đó sâu thẳm trong anh. Một loạt hình ảnh mờ nhạt bất chợt hiện lên trong tâm trí anh: hình ảnh một đội hình bốn người dưới ánh mặt trời, tiếng cười vang vọng, và cả những giọt nước mắt rơi trong sự im lặng đau đớn.

"Cô là ai?" Anh lặp lại, lần này giọng nói cứng rắn hơn, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác bất an.

"Là người đã luôn đứng phía sau anh," cô đáp, tiến thêm một bước về phía anh. "Là người đã hứa sẽ không bao giờ từ bỏ, cho dù anh có lạc lối đến đâu."

Sasuke cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cảm giác ấy... giống như anh đã từng nghe những lời này trước đây, ở một nơi nào đó mà anh không thể nhớ ra. Nhưng trước khi anh kịp hỏi thêm, hình ảnh cô gái bỗng mờ dần đi, tan vào màn sương dày đặc.

"Sakura!" Anh gọi tên cô mà không kịp suy nghĩ, bàn tay giơ ra cố nắm lấy cô. Nhưng khi anh chạm tới, tất cả chỉ còn là không khí trống rỗng.

---

Sasuke bật dậy, thở hổn hển. Trán anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi mắt mở to nhìn trần nhà như thể vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng. Nhưng kỳ lạ thay, giấc mơ đó không mang đến nỗi sợ hãi. Nó để lại trong anh một cảm giác gì đó khác - một nỗi nhớ nhung mơ hồ.

Tiếng động của anh làm Sakura giật mình thức giấc. Cô ngồi ngay bên cạnh, khuôn mặt vẫn còn nét mệt mỏi của một đêm dài thức trắng.

"Sasuke?" Cô gọi anh, giọng lo lắng.

Anh quay sang nhìn cô. Mái tóc hồng nhạt của cô xõa xuống vai, đôi mắt xanh lục ánh lên sự quan tâm chân thành. Cô giống hệt như cô gái trong giấc mơ của anh.

"Sakura," anh nói khẽ.

Sasuke nhìn thẳng vào mắt Sakura, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Tên cô thoát ra từ môi anh một cách tự nhiên, như thể nó đã in sâu trong tâm trí anh từ rất lâu, chỉ chờ đợi để được thốt lên.

Sakura khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô. "Anh vừa mơ thấy gì sao?" Cô hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sự lo lắng.

Anh im lặng trong giây lát, đôi mắt hướng xuống bàn tay mình. Hình ảnh cô gái trong giấc mơ lặp lại trong đầu anh, cùng với cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. "Tôi không chắc... nhưng tôi thấy một người. Một người rất giống cô."

Sakura ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc ấy. "Giống em?" Cô hỏi, cố giữ giọng bình thản.

Anh gật đầu, ánh mắt trở nên trầm ngâm. "Cô ấy gọi tên tôi, nói rằng cô ấy luôn đứng phía sau tôi. Nhưng... tôi không nhớ ra cô ấy là ai."

Sakura cảm thấy tim mình nhói lên. Lời nói của Sasuke như một mũi kim xuyên qua lớp hy vọng mỏng manh mà cô đang cố gắng giữ vững. Nhưng cô không thể để anh thấy sự yếu đuối của mình. Cô hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười. "Có lẽ đó là một phần ký ức đang dần trở lại. Chỉ cần thêm thời gian, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn."

Sasuke không trả lời. Anh nhìn Sakura thêm một lúc, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt cô. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi quay mặt đi, đôi mắt lại trở về với vẻ trầm lặng thường ngày.

---

Ngày hôm sau, Sakura quyết định đưa Sasuke đến khu rừng gần làng. Đây là nơi mà đội trinh sát đã tìm thấy anh, và cô hy vọng rằng việc trở lại nơi này có thể khơi dậy một phần ký ức của anh.

Khu rừng vẫn mang vẻ hoang sơ và tĩnh lặng như ngày đầu tiên cô đến đây. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán lá dày, tạo nên những vệt sáng mờ nhạt trên mặt đất phủ đầy lá khô. Tiếng chim hót vang vọng đâu đó trong không trung, nhưng không thể xua đi sự nặng nề trong lòng họ.

Sakura bước chậm lại, để Sasuke có thời gian quan sát xung quanh. "Đây là nơi anh được tìm thấy," cô nói, chỉ tay về phía một khoảng đất trống nhỏ. "Lúc đó anh bất tỉnh, cơ thể đầy vết thương, nhưng điều khiến em sợ nhất là đôi mắt của anh. Nó... trống rỗng, như thể mọi thứ trong anh đã biến mất."

Sasuke lặng lẽ bước đến khoảng đất trống. Anh cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào lớp đất mềm. Trong giây lát, một cơn đau nhói bất chợt xuất hiện trong đầu anh, kéo theo những hình ảnh mờ nhạt. Anh thấy máu. Một trận chiến khốc liệt. Và bóng dáng của một người đàn ông đứng trước mặt anh, đôi mắt đỏ rực với hoa văn Mangekyou Sharingan xoáy sâu vào anh.

Anh khẽ nhíu mày, đưa tay lên thái dương. Cơn đau đầu lan tỏa, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. "Có một người... Tôi không nhớ mặt, nhưng tôi biết anh ta là kẻ thù," anh nói khẽ, giọng trầm thấp.

Sakura bước đến gần, lo lắng đặt tay lên vai anh. "Sasuke, anh ổn chứ?"

"Đừng lo," anh đáp, nhưng giọng nói lạnh lẽo của anh không giấu được sự mệt mỏi. "Tôi cần nhớ lại. Nếu không biết kẻ đó là ai, tôi sẽ không thể biết tại sao mình lại ở đây."

Sakura khẽ siết vai anh, ánh mắt cô đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ tìm ra. Nhưng anh không cần phải tự mình gánh vác tất cả. Em sẽ luôn ở đây."

Sasuke nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên một tia cảm xúc không thể gọi tên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh cảm nhận được điều gì đó ấm áp len lỏi qua lớp băng giá trong tâm hồn anh.

---

Đêm hôm ấy, khi cả hai trở về, Sakura nhận thấy Sasuke bắt đầu thay đổi. Dù anh vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói, nhưng đôi lúc, ánh mắt anh trở nên mềm mại hơn khi nhìn cô. Anh không nói ra, nhưng cô biết anh đã bắt đầu tin tưởng cô - một chút thôi, nhưng đó là khởi đầu mà cô chờ đợi bấy lâu.

Khi ánh đèn trong căn phòng nhỏ mờ dần, Sakura lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Trong lòng cô tràn ngập nỗi bất an, nhưng cũng có một tia hy vọng nhỏ bé đang nhen nhóm.

"Sasuke..." Cô khẽ thì thầm, như thể muốn gửi lời nói của mình vào trong gió. "Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không để anh lạc lối một lần nữa."

Ở phía bên kia căn phòng, Sasuke nằm trên giường, đôi mắt khép hờ. Anh không ngủ. Lời thì thầm của Sakura, dù nhỏ bé đến mức nào, vẫn vang vọng trong trái tim anh.

Trong bóng tối của tâm trí mình, Sasuke cảm thấy một tia sáng nhỏ vừa được thắp lên. Nó không đủ để xua tan bóng tối, nhưng đủ để dẫn lối anh tiến về phía trước.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro