Chương 1:Lửa hận cất lên,sự hiểu lầm vô đối.Cái giá của sự trung thành.
Trần Dịch Kỳ, một tổng tài bá đạo với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén, từ nhỏ đã sống trong sự oán hận với cha mẹ, trong khi phải đối mặt với vô vàn kẻ muốn chiếm đoạt gia sản của mình. Hắn chỉ tin vào một vài người, nhưng trong số đó, không có tên Bạch Quân. Quân, một người từ nghèo khó, luôn xuất hiện như một bóng ma bên cạnh hắn, là trợ lý trung thành không một lời oán trách. Dịch Kỳ chẳng bao giờ để mắt đến Quân, coi anh chỉ là một công cụ phục vụ cho mình.
Bạch Quân, người đã được Dịch Kỳ cứu sống khi còn nhỏ, luôn hết lòng bảo vệ hắn. Anh không ngại hy sinh bản thân vì người đàn ông mà mình yêu, dù Dịch Kỳ mãi mãi không nhận ra điều đó. Tình cảm của Quân là sự trung thành thuần khiết, không mong đền đáp, chỉ mong được ở bên cạnh Dịch Kỳ, được bảo vệ hắn dù thế nào. Kể từ khi Bạch Quân bước vào cuộc đời Dịch Kỳ, anh luôn là người đứng phía sau, hỗ trợ hắn trong công việc và mọi tình huống khó khăn. Dịch Kỳ vốn là một người rất thông minh, nhưng vì luôn bị gia đình quản thúc và những đối thủ nhắm đến, hắn không thể không tin tưởng vào những người quanh mình. Trong quá trình xây dựng đế chế, Dịch Kỳ bắt đầu phải đối đầu với rất nhiều kẻ thù, trong đó có những người gần gũi, những người mà hắn coi là bạn.
Một trong những cuộc chiến lớn nhất là về một kế hoạch kinh doanh quan trọng, một thương vụ mà Dịch Kỳ đã đầu tư rất nhiều tâm huyết. Hắn đặt niềm tin vào Bạch Quân là người có thể giúp bảo vệ kế hoạch đó, nhưng đồng thời, hắn cũng giao cho Quân việc giữ kín tất cả những thông tin quan trọng.
Tuy nhiên, khi kế hoạch bị lộ ra ngoài, tất cả mọi chỉ dấu đều chỉ về phía Bạch Quân. Các đối thủ của Dịch Kỳ nhanh chóng tận dụng thông tin này để phản công mạnh mẽ, và ngay lập tức Dịch Kỳ bị lôi kéo vào một cuộc đối đầu tàn khốc.
Dịch Kỳ, dù rất tin tưởng vào khả năng của mình, nhưng lòng nghi ngờ bắt đầu hình thành. Cả một đế chế đang đứng trước nguy cơ sụp đổ, và hắn không thể không tìm kiếm kẻ phản bội trong nội bộ. Hắn yêu cầu Quân giải thích, nhưng Bạch Quân chỉ im lặng,bởi cậu biết lởi giải thích của mình mấy ai tin?, Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đau khổ. Khi đó, mọi sự chỉ trích, sự nghi ngờ từ Dịch Kỳ dồn vào Quân.
– "Bạch Quân, anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức nào? Tại sao lại để kế hoạch của tôi bị lộ? Anh muốn hại tôi sao?" – Dịch Kỳ gằn từng chữ, mắt nhìn Quân như thể anh là kẻ thù.
Bạch Quân, không phản kháng, chỉ đứng im, ánh mắt không nói nên lời. Anh chỉ muốn giải thích, nhưng biết rằng mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa. Dịch Kỳ, trong cơn tức giận mù quáng, đã không cho anh một cơ hội để giải thích.
Dịch Kỳ tiếp tục quát tháo, xúc phạm Quân bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất. Hắn không thể tin rằng Quân, người luôn ở bên cạnh mình, lại có thể phản bội. Dù Quân đã hết lòng giúp đỡ, bảo vệ hắn trong suốt bao nhiêu năm qua, nhưng giờ đây, Dịch Kỳ không thể nhìn thấy tình yêu và sự trung thành trong đôi mắt của anh. Hắn chỉ thấy sự phản bội.
– "Anh tưởng tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra à? Chỉ có anh mới có thể để lộ kế hoạch này, không có ai khác!" – Dịch Kỳ hét lên, ánh mắt như muốn xé nát Bạch Quân.
Quân cúi đầu, không thể nói nên lời. Cảm giác tội lỗi và sự nhục nhã bao trùm lấy anh, nhưng anh không thể giải thích, không thể biện minh cho mình. Anh đã làm tất cả vì Dịch Kỳ, nhưng giờ đây lại trở thành người bị Dịch Kỳ ghét bỏ.
Bạch Quân rời đi trong im lặng, chấp nhận những lời sỉ vả, sự lạnh nhạt và sự khinh miệt của Dịch Kỳ. Trong lòng, anh chỉ có một điều duy nhất, đó là bảo vệ Dịch Kỳ cho dù phải hy sinh tất cả. Nhưng hắn lại không nhìn thấy, không hiểu. Trong căn phòng tối ấy
Quân đứng trước mặt hắn, ánh mắt ngập tràn sự buồn bã. Hắn có thể thấy rõ sự đau đớn trong đôi mắt ấy, nhưng lại chỉ cảm thấy sự khó chịu.
"Dịch Kỳ... tôi chỉ muốn nói, tôi yêu anh. Dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn yêu anh," Quân nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy chân thành.
Dịch Kỳ cười nhạt. "Cậu yêu tôi? Quân, đừng làm trò hề này nữa. Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao? Cậu đã làm gì để xứng đáng với tôi?Kinh tởm,lần trước là tiết lộ kế hoạch kinh doanh lần này cậu lại muốn gì"
Ánh mắt Dịch Kỳ tràn đầy sự chán ghét,như muốn xé xác người đàn ông trước mặt.
Quân im lặng, đôi môi run lên nhưng không nói gì thêm. Lời nói của hắn như những vết dao cắt vào lòng Quân.
"Cậu không xứng với tôi," Dịch Kỳ nói, giọng lạnh như băng. "Cậu chỉ là một đứa nhạt nhẽo, vô dụng. Nếu cậu nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận tình yêu của một người như cậu, thì cậu sai rồi. Cút đi, đừng làm phiền tôi nữa.Tôi cảm thấy kinh tởm khi bị một thằng đàn ông thích đấy."
Những lời nói ấy như xé nát trái tim Quân. Anh đứng im lặng, không thể nói một lời, nhưng sâu trong lòng, anh đã chết lặng. Những giọt nước mắt không thể nào kìm lại được, nhưng Quân đã chọn im lặng. Anh biết rằng, cho dù có bao nhiêu lời nói, bao nhiêu tình cảm, cũng không thể thay đổi được sự thật. Dịch Kỳ không bao giờ yêu anh, và anh không bao giờ là gì trong mắt hắn.
trong mắt Dịch Kỳ, Bạch Quân là một cái bóng vô hình, không hơn không kém. Quân là trợ lý, là người luôn đứng sau, nhưng chẳng bao giờ có cơ hội được bước ra ánh sáng. Hắn chỉ nhìn thấy Quân khi cần, chỉ thấy sự hiện diện của anh như một phần của công việc mà thôi.
Và rồi, một ngày định mệnh xảy đến, khi Dịch Kỳ đang tham gia một bữa tiệc sang trọng với sự tham gia của đối thủ kinh doanh. Hắn không biết rằng chính những người mà hắn tin tưởng, những kẻ mà hắn coi là bạn, lại đang lên kế hoạch sát hại mình.
Khi bữa tiệc đang diễn ra êm ả, một bóng đen lướt qua, rồi Dịch Kỳ nhận ra họng súng đã nhắm thẳng vào mình. Hắn hoảng hốt, không kịp phản ứng thì một thân ảnh lao đến trước mặt hắn. Đó chính là Bạch Quân. Quân, không chút do dự, đã chắn viên đạn thay cho Dịch Kỳ.
"Bùm!" Viên đạn xuyên qua lồng ngực Quân, làm máu tuôn ra như suối. Bạch Quân ngã xuống, cơ thể bất động trong vòng tay Dịch Kỳ. Hắn không thể tin vào mắt mình, không thể chấp nhận sự thật đang diễn ra trước mắt.
– "Tại sao...?" – Dịch Kỳ run rẩy hỏi, giọng hắn nghẹn lại, đôi mắt mở to như không thể tin vào những gì mình thấy. Lúc này, toàn bộ bữa tiệc im lặng, nhưng Dịch Kỳ chỉ có thể nhìn vào Bạch Quân với sự hoảng loạn, ngơ ngác, như thể hắn đã bước vào một cơn ác mộng.
Bạch Quân, máu me nhuốm đỏ cả người, mỉm cười yếu ớt, ánh mắt anh chứa đầy sự bình yên đến kỳ lạ, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
"Dịch Kỳ..." Quân thều thào, giọng yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. "Đừng... đừng hận tôi..."
Trái tim Dịch Kỳ thắt lại. Anh ấy đã hy sinh, đã đứng chắn trước hắn, và dù biết rằng hắn không thể yêu anh ấy, anh ấy vẫn bảo vệ hắn bằng mạng sống.
"Quân..." Dịch Kỳ bật khóc, lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình yếu đuối như vậy. "Tại sao... cậu lại làm vậy?"
Quân chỉ cười nhạt, một nụ cười đầy đớn đau. "Vì tôi yêu anh... tôi yêu anh hơn cả mạng sống này."
– "Tôi chỉ muốn bảo vệ anh... luôn là như vậy..." – Bạch Quân thều thào, lời nói của anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng, đau đớn nhưng cũng đầy yêu thương. Quân mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng thể nào kéo dài. Hơi thở của anh yếu dần đi, và rồi, trong vòng tay của Dịch Kỳ, Bạch Quân ra đi.
Dịch Kỳ ngồi ngơ ngác giữa vũng máu, tay vẫn ôm lấy cơ thể bất động của Bạch Quân, không tin vào sự thật mình vừa chứng kiến. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân hắn. Anh đã hy sinh vì hắn, bảo vệ hắn, trong khi hắn lại từng đẩy Quân ra xa, mắng chửi, hiểu lầm và khinh miệt. Quân đã hy sinh tất cả chỉ để bảo vệ một người không bao giờ yêu anh.
Ngay sau cái chết của Quân, Dịch Kỳ tìm ra toàn bộ sự thật. Người phản bội hắn không phải là Bạch Quân, mà chính là những người mà hắn coi là bạn thân, những người mà hắn tin tưởng nhất. Mọi bằng chứng đều dẫn về phía Quân, khiến hắn lầm tưởng rằng Quân là kẻ phản bội. Nhưng Bạch Quân vô tội, anh đã nhiều lần cứu Dịch Kỳ khỏi hiểm nguy mà không hề mong đền đáp.
Dịch Kỳ bắt đầu nhận ra tất cả những sai lầm của mình. Anh là người duy nhất luôn bảo vệ hắn, nhưng hắn lại tước đi cơ hội để hiểu Quân, tước đi tình yêu của Quân. Sự hối hận dày vò Dịch Kỳ không ngừng, khiến hắn không thể chịu đựng được.
Vào một ngày mưa tầm tã, khi nỗi đau và sự ăn năn đã gần như xé nát tâm can, Dịch Kỳ không còn biết phải làm gì. Hắn bước ra khỏi căn nhà, nơi từng chứa đầy kỷ niệm giữa hắn và Quân, bước lên tầng thượng. Mưa lạnh tạt vào mặt, nhưng hắn không cảm nhận được gì ngoài sự tê tái trong lòng.
Hắn không thể chịu đựng thêm nỗi đau này. "Tại sao lại như thế?" – Hắn tự hỏi, rồi không một chút do dự, Dịch Kỳ nhảy xuống từ tầng thượng, mang theo nỗi tội lỗi, sự đau đớn và những ăn năn vô tận. Từ trên cao, hắn rơi xuống, và trong khoảnh khắc đó, Dịch Kỳ hiểu rằng dù có chết, nỗi đau vẫn sẽ không bao giờ dừng lại.
,,
Ê sao cái văn phong của tao nó cứ sượng,huhu cho xin ý kiến về chap này ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro