CHAP 31
"Chị hãy rời khỏi đây đi. Em không cần chị."
Diệp Anh đứng dậy, nhìn em lần cuối trước khi rời khỏi phòng.
"Chị sẽ đi, nhưng nếu em cần gì, hãy gọi chị. Chị sẽ luôn ở đây."
Cánh cửa khép lại, để lại Thùy Trang một mình trong căn phòng yên tĩnh. Cô nhìn trần nhà trắng xóa, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Liệu cô có thể tha thứ cho chị, và tha thứ cho chính mình?
Những ngày sau đó, Thùy Trang dần hồi phục dưới sự chăm sóc của các bác sĩ khác. Cô trở lại công việc với một thái độ thận trọng hơn, nhưng ký ức về cuộc gặp gỡ với Diệp Anh vẫn luôn ám ảnh cô. Cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên Diệp Anh, trước khi mọi thứ tan vỡ.
Một buổi chiều muộn, Thùy Trang đang đi dạo trong công viên gần nhà, cố gắng tìm kiếm chút yên bình. Cô bất ngờ gặp lại Diệp Anh, chị đang ngồi trên ghế đá, mắt nhìn xa xăm.
"Thùy Trang," Diệp Anh gọi khi thấy cô.
Cô dừng lại, muốn bước tiếp nhưng lại không thể.
"Chị làm gì ở đây?"
"Chị chỉ muốn nói chuyện với em, một lần nữa thôi,"
Diệp Anh nói, ánh mắt chân thành.
Thùy Trang ngồi xuống, giữ khoảng cách với chị.
"Nói gì?"
Diệp Anh hít một hơi sâu, cố gắng tìm từ ngữ.
"Chị biết chị đã làm sai, và chị không mong em tha thứ ngay lập tức. Nhưng chị thật lòng muốn em biết rằng chị vẫn quan tâm đến em."
"Quan tâm?" Thùy Trang cười nhạt.
"Chị đã từng quan tâm em như thế nào, Diệp Anh?"
" chị quan tâm em như thể em là con gái chị sao"
Diệp Anh nhìn cô, đôi mắt đầy đau khổ. "Chị biết, và chị rất hối hận. Nhưng chị muốn sửa chữa sai lầm của mình. Chị không muốn mất em lần nữa."
Thùy Trang cảm thấy lòng mình mềm lại một chút, nhưng cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
"Chị nghĩ rằng em có thể dễ dàng tha thứ sao?"
Diệp Anh lắc đầu. "Không, chị không nghĩ vậy. Nhưng chị sẽ cố gắng, dù phải mất bao lâu. Em xứng đáng được hạnh phúc, và nếu chị có thể làm gì để giúp em, chị sẽ làm."
Thùy Trang im lặng, nhìn chị một lúc lâu. Cuối cùng, cô đứng dậy.
"Chị có thể bắt đầu bằng cách cho em thời gian. Em không chắc chắn điều gì, nhưng có lẽ... chỉ có lẽ, em sẽ suy nghĩ."
Diệp Anh gật đầu, một tia hy vọng lóe lên trong mắt chị.
"Cảm ơn em, Thùy Trang. Chị sẽ chờ."
Thùy Trang bước đi, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Có lẽ, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất cho cả hai người họ.
Trái tim của Diệp Anh như bị nặng trĩu với sự hối hận và nuối tiếc về những ngày tháng trước đây khi cô đã làm tổn thương Thùy Trang. Cô không thể ngừng nhớ về những lỗi lầm của mình và muốn có cơ hội để sửa chữa. Quyết tâm cháy bỏng, cô quyết định theo đuổi Thùy Trang một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro