Chương I: Sự khởi đầu_7
Chap 7: Special
Những ngày tháng tiếp theo trôi qua thật nhanh. Hà Thanh vẫn miệt mài làm việc ở quán cà phê. Quốc Bảo, đồng nghiệp thân thiết còn được Hà Thanh xem như anh trai, luôn ở bên cạnh động viên, chia sẻ với cô. Họ cùng nhau làm việc, cùng nhau trò chuyện về cuộc sống, về những khó khăn mà mỗi người đang phải đối mặt.
"Em cố gắng lên nhé Hà Thanh. Anh biết em đang rất vất vả" Quốc Bảo nói, ánh mắt đầy sự quan tâm.
"Cảm ơn anh Bảo nhiều. Có anh ở bên em cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn" Hà Thanh mỉm cười.
"Anh hiểu cảm giác của em lắm. Anh cũng từng trải qua những ngày tháng khó khăn như vậy" Quốc Bảo nói: "Nhưng em đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"
"Anh biết không anh Bảo, bà ngoại em dạo này yếu lắm rồi" Hà Thanh nói trong giọng buồn bã, ánh mắt hướng về phía cốc trà đá trước mặt.
- "Bác sĩ nói bà cần phải dùng loại thuốc mới, mà loại thuốc đó rất đắt."
Hà Thanh buồn bã nói tiếp: "Em không biết em phải sống thể nào nếu lỡ may bà em không qua khỏi. Em sợ lắm... em sợ bà sẽ bỏ em đi" giọng cô lạc đi.
Quốc Bảo đặt tay lên vai Hà Thanh, an ủi: "Anh biết. Nhưng đừng lo lắng quá, mình sẽ cùng nhau tìm cách để giúp bà ngoại"
"Nhưng làm sao bây giờ? Em vừa phải đi học, vừa phải đi làm thêm, còn phải lo tiền thuốc cho bà ngoại nữa. Em cảm thấy mình thật vô dụng" Hà Thanh nghẹn ngào.
Quốc Bảo nhìn Hà Thanh với ánh mắt đầy thương cảm: "Em đừng nói vậy. Em đã cố gắng rất nhiều rồi. Anh thấy em mạnh mẽ hơn bất kỳ ai mà anh biết"
"Cảm ơn anh Bảo..." Hà Thanh mỉm cười
Họ ngồi im lặng một lúc lâu, mỗi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Hà Thanh nghĩ về những đêm thức trắng lo lắng cho bà ngoại, về những bài kiểm tra mà cô chưa ôn kịp.
"Hà Thanh" Quốc Bảo lên tiếng: "Anh có một ý tưởng. Mình có thể cùng nhau làm thêm một số việc nữa để kiếm thêm tiền. Ví dụ như mình có thể nhận giao hàng vào buổi tối, hoặc là đi dạy kèm cho các em nhỏ..."
"Nhưng..." Hà Thanh lưỡng lự.
"Không có nhưng gì hết. Anh cũng đang cần thêm tiền để lo học phí. Mình sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này mà" Quốc Bảo khẳng định.
Hà Thanh cảm động nhìn Quốc Bảo. Cô biết rằng mình may mắn khi có một người anh tốt như vậy.
Đang mải mê trò chuyện với Quốc Bảo, điện thoại của Hà Thanh reo lên inh ỏi. Cô vội vàng nghe máy, giọng nói run rẩy của một y tá vang lên từ đầu dây bên kia: "Xin lỗi, chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô tin buồn này. Bà của cô đã qua đời vào sáng nay"
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân Hà Thanh. Cô ngã khuỵu xuống sàn nhà, nước mắt lã chã rơi. Hình ảnh bà ngoại mỉm cười hiền hậu hiện lên trong tâm trí cô. Những kỷ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ bên bà ùa về, khiến trái tim cô đau nhói.
"Không... không thể nào..." Hà Thanh lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào.
Quốc Bảo, người bạn đồng nghiệp luôn ở bên cạnh cô, vội vàng chạy đến đỡ lấy Hà Thanh. Anh ôm chặt lấy cô, không nói gì, chỉ để cô được khóc hết nước mắt.
Sau một lúc bình tĩnh lại, Hà Thanh vội vàng gọi điện cho Khánh Hà. Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào: "Khánh Hà ơi, bà ngoại mình... bà mất rồi"
Nghe tin dữ, Khánh Hà không nói nên lời. Cô vội vàng đạp xe đến nhà Hà Thanh. Khánh Hà biết rằng lúc này, Hà Thanh cần một người bạn ở bên cạnh.
Khi đến nơi, Khánh Hà thấy Hà Thanh đang ngồi co ro trên ghế, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Khánh Hà chạy đến ôm chặt lấy bạn mình. "Mình ở đây với cậu rồi, đừng lo lắng nữa"
Cả hai cùng nhau đến bệnh viện. Tại phòng bệnh, Hà Thanh nhìn thấy bà ngoại đang nằm yên bình trên giường. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc của bà, nghẹn ngào gọi tên bà.
"Bà ơi, sao bà lại bỏ cháu đi? Cháu còn nhiều chuyện muốn nói với bà lắm."
Khánh Hà đứng bên cạnh Hà Thanh, nắm chặt tay cô. Cô biết rằng bây giờ, không có lời nào có thể làm dịu nỗi đau của Hà Thanh.
Sau khi lo xong mọi thủ tục, Hà Thanh và Khánh Hà trở về nhà. Căn nhà bỗng trở nên vắng lặng và trống trải. Hà Thanh ngồi một mình trong phòng, nhìn những bức ảnh cũ của bà ngoại. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã qua, và không khỏi đau lòng.
Cô ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, nhìn ra khung cửa sổ. Ánh nắng chiều vàng rực chiếu vào căn phòng, nhưng không làm ấm lòng cô được. Hà Thanh đưa tay lên chạm nhẹ vào bức ảnh đen trắng treo trên tường đó là bức ảnh chụp chung của cô và bà ngoại khi cô còn nhỏ.
Trong đầu cô, những hình ảnh về tuổi thơ ùa về. Bà ngoại thường kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Giọng nói ấm áp của bà như một bản lullaby ru Hà Thanh vào giấc. Những buổi chiều hè, bà ngoại thường dẫn cô ra vườn, chỉ cho cô cách trồng rau, chăm sóc hoa. Có lần, Hà Thanh đã vô tình làm vỡ chiếc bình hoa yêu thích của bà. Cô đã rất sợ hãi, nhưng bà ngoại chỉ mỉm cười và nói: "Không sao đâu cháu, bình hoa vỡ rồi ta sẽ mua cái mới. Quan trọng là cháu không bị làm sao"
Hà Thanh nhớ lại những lúc cùng bà ngoại ngồi bên hiên nhà, ngắm nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời. Bà ngoại thường nói: "Cháu thấy không, những đám mây kia cứ trôi đi trôi lại, cuộc sống cũng vậy, có những lúc vui có lúc buồn. Quan trọng là chúng ta phải biết cách đối mặt với mọi chuyện"
Buổi chiều mưa tầm tã, Hà Thanh ngồi thu mình trong góc phòng, lật giở những trang giấy cũ kỹ trong cuốn nhật ký của bà ngoại. Cô đã tìm thấy cuốn nhật ký này trong một chiếc hộp cũ ở gác mái. Mỗi trang giấy đều ngả màu vàng ố, những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc như muốn kể một câu chuyện dài. Hà Thanh lật giở từng trang nhật ký, từng dòng chữ như một lời thì thầm từ quá khứ. Mỗi chữ cái đều mang theo hơi ấm của bà, như thể bà vẫn đang ở bên cạnh cô. Có những trang giấy được trang trí bằng những bông hoa khô mà bà đã tự tay ép, có những trang giấy lại vương những giọt nước mắt đã khô.
Bà ngoại viết về những ước mơ của mình khi còn trẻ, về những khó khăn mà bà đã trải qua. Bà cũng viết về tình yêu của bà dành cho ông ngoại, về những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.
Hà Thanh đọc từng chữ, từng câu, trái tim cô như thắt lại. Trong nhật ký, bà ngoại đã viết về những tình cảm sâu sắc dành cho cháu gái. Bà kể về những kỷ niệm đẹp đẽ của hai bà cháu, những ước mơ và hy vọng mà bà dành cho Hà Thanh.
"Cháu gái yêu quý của bà, khi bà viết những dòng này, bà không biết ngày mai sẽ ra sao. Bà biết cháu sẽ rất buồn khi đọc những dòng này, nhưng bà muốn cháu hiểu rằng, tình yêu của bà dành cho cháu là vô bờ bến. Bà mong cháu sẽ luôn mạnh mẽ, lạc quan và sống một cuộc đời ý nghĩa. Dù có chuyện gì xảy ra, cháu hãy nhớ rằng, bà luôn ở bên cháu, dõi theo cháu từ trên thiên đường"
"Bà ước gì có thể ở bên cháu mãi mãi, nhưng cuộc sống là như vậy. Con người ta ai rồi cũng phải ra đi. Bà mong cháu sẽ không quá buồn vì sự ra đi của bà. Hãy sống thật tốt, cháu nhé! Hãy theo đuổi những ước mơ của mình, đừng bao giờ từ bỏ. Bà tin rằng cháu sẽ làm được."
"Bà yêu cháu nhiều lắm!"
Đọc đến những dòng cuối cùng, Hà Thanh không kìm được nước mắt. Cô ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, cảm nhận được tình yêu thương bao la mà bà ngoại đã dành cho mình. Hà Thanh đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, nước mắt không ngừng rơi. Cô cảm nhận được tình yêu thương bao la mà bà ngoại đã dành cho mình. Bà ngoại luôn muốn cô được hạnh phúc, được sống một cuộc đời ý nghĩa.
Trong nhật ký, bà ngoại còn kể về một khu vườn nhỏ mà bà rất yêu thích. Đó là nơi bà thường ngồi thư giãn, ngắm nhìn những bông hoa khoe sắc. Bà ước ao có một ngày sẽ cùng Hà Thanh trồng một khu vườn như thế. Hà Thanh nhắm mắt lại, hình dung ra khung cảnh bà ngoại đang ngồi tưới cây, nụ cười hiền hậu tỏa sáng trên gương mặt. Lần đầu tiên, Hà Thanh cảm thấy bình yên và được an ủi. Cô hiểu rằng, bà ngoại vẫn luôn ở bên cạnh cô, dõi theo và bảo vệ cô.
Mỗi ngày trôi qua, Hà Thanh vẫn cố gắng duy trì cuộc sống thường ngày. Cô đi làm, đi học, tham gia các hoạt động xã hội. Nhưng mỗi khi trở về căn nhà trống vắng, nỗi nhớ bà ngoại lại ùa về.
Những buổi tối, khi ánh đèn vàng dịu chiếu vào căn bếp, Hà Thanh thường ngồi một mình, nhìn vào khoảng không. Cô tưởng tượng ra hình ảnh bà ngoại đang tất bật chuẩn bị bữa tối. Mùi thơm của món canh bí đỏ, của đĩa thịt kho tàu cứ thoang thoảng đâu đây, gợi nhớ về những bữa cơm gia đình ấm cúng. Hà Thanh mỉm cười, nhưng rồi lại bật khóc.
"Bà ơi, cháu nhớ bà lắm" cô thì thầm, giọng nghẹn ngào: "Cháu nhớ những buổi tối chúng ta cùng nhau ngồi bên bàn ăn, nghe bà kể chuyện"
Cô nhớ lại những câu chuyện cổ tích mà bà ngoại thường kể cho mình nghe. Những câu chuyện về nàng tiên cá, về chàng hoàng tử và cô công chúa, về những con vật biết nói... Giọng nói ấm áp, dịu dàng của bà như một bản lullaby ru Hà Thanh vào giấc ngủ.
Hà Thanh lấy cuốn nhật ký của bà ngoại ra đọc lại. Mỗi lần đọc, cô lại tìm thấy những điều mới mẻ, những tình cảm sâu sắc mà bà ngoại đã dành cho mình. Cô viết tiếp vào cuốn nhật ký, chia sẻ với bà ngoại những điều đang diễn ra trong cuộc sống của mình.
"Bà ơi, cháu đã bắt đầu viết một cuốn sách, như bà mong muốn. Cháu hi vọng cuốn sách này sẽ được nhiều người yêu thích."
Hà Thanh đặt cuốn nhật ký xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới bầu trời đêm cô nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang được bà ngoại ôm vào lòng.
"Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm... tóc bà trắng" Hà Thanh bắt đầu hát lại bài hát khi nhỏ cô thường hát với bà.
"Bà trắng như mây... cháu..yêu bà" giọng hát của cô ngày càng lạc đi, giọng hát không thành lời nhưng vẫn tiếp tục: "Cháu nắm bàn tay...Khi cháu vâng lời"
- "Cháu biết bà vui.."
Dứt câu hát Hà Thanh bắt đầu khút khít, lấm chấm vài giọt nước đã lăn trên má. Những hồi ức về bà lại càng khiến cô đau lòng hơn, cô day dứt vì chưa thể lo cho bà cuộc sống đầy đủ. Phần vì chưa thể cho bà nghe thấy tin mình đậu vào đại học danh giá thường kể với bà. Trời đã bắt đầu đổ mưa, đêm đen lại càng đen hơn. Tiếng "lộc cộc, lộc cộc..." của cơn mưa trên mái tôn nhà cũ kỹ lại khiến lòng cô gái nhỏ thêm não nề.
"Có lẽ đêm nay sẽ có một trận bão lớn. Ước gì cơn bão có thể cuốn đi hết nỗi buồn của mình" Hà Thanh lẩm bẩm rồi cũng thiếp đi trên bàn học khi nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro