Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

-Tiểu Băng, chạy đi con!!! Hãy tha lỗi cho ba mẹ khi không thể ở bên con. Nhưng giờ mẹ chỉ mong con hãy chạy khỏi nơi này .

-Mẹ, Băng Băng không muốn xa ba mẹ đâu,ba mẹ đừng bỏ con.

-Ngoan, Băng Băng nghe lời mẹ hãy chạy đường hầm mà mẹ đã chỉ cho con.Ngoài ấy đã có người đón sẵn đưa con khỏi nơi này.

Khi nghe thấy mẹ nhắc là phải đi khỏi nơi càng làm cho cô bé 7 tuồi càng khóc to hơn.Tố Nguyệt nghe thấy con gái càng khóc to hơn thì nước mắt rơi xuồng gò má càng nhiều. Bà thương tâm ôm con vào lòng thì chợt nghe thấy giọng của chồng mình-Mạnh Hải càng khẩn trương có phần lo lắng:

-Tố Nguyệt,nhanh đưa con đi nhanh đi em. Họ sắp đến rồi!

Nghe thế Tố Nguyệt đành nuốt nước mắt bế tiểu Băng vào đường hầm.Thấy mẹ sắp bế mình đi khỏi thì Hạ Băng càng vùng vẫy hét

-Mẹ,bỏ con xuống... bỏ con xuống...Thả con ra...

Tố Nguyệt thấy con như vậy thì lòng như cắt nhưng phải bình tĩnh lau nước mắt nghiêm mặt quát lên:

-Hạ Băng, con phải nghe kĩ lời mẹ!!! Ba và mẹ không thể rời khỏi nơi này cùng con, ba mẹ thật xin lỗi con. Nhưng đây là điều cuối cùng ba mẹ có thể làm cho. Vì vậy, mẹ muốn con rời đi và gạt bỏ mọi hận thù. Hãy sống như tiểu Băng mà ba mẹ luôn thương yêu, lạc qua, đáng yêu.Hãy sống vui vẻ,lạc quan như con vẫn làm. Dù mọi sự thật có như thế nào thì con phải học cách tha thứ. Cũng như bây giờ hãy tha thứ cho ba mẹ vì không thể bên con để nhìn con trưởng thành nhưng đây là gì ba mẹ có thể làm.Hạ Băng mẹ rất yêu con và ba cũng vậy. Hãy tha thứ cho chúng ta!

Nói đến đây bà rời đi..

-Ba mẹ, đừng bỏ con...ba mẹ...ba mẹ đừng bỏ Băng Băng...huhu

********

"Ba mẹ,đừng bỏ con..."Hải Nhi hét lên bật tỉnh dậy mở mắt ra thì nhìn căn phòng quen thuộc thì mới biết là mình mơ.Cô vuốt ngực như đang vuốt nhẹ lên những ký ức tưởng như đã ngủ quên nhưng đó không phải điều cô được phép làm lúc này.Rồi cô tự nhủ mình:

"Haiz, Hải Nhi...Hải Nhi..phải biết an phận,phải lạc quan lên nào" Cô gọi Hải Nhi hai tiếng như nhắc nhở bản thân,cũng như một ai đó.Cô lại nhìn đồng hồ hiện lên 6:45 thì giật mình rồi lật đật vùng khỏi ổ ngủ của mình chạy vào nhà tắm sửa soạn.Cô bước ra nhìn mình trong gương là một cô gái xinh đẹp tươi sáng khoác lên mình là bộ đồ tiếp thị.Vì da của Hải Nhi vốn đã trắng nên cô chỉ thoa một ít phấn hồng và một chút son môi màu cam cùng với mái tóc xoăn nhẹ được buộc gọn ra sau cáng làm cô trở nên trẻ trung tươi tắn. Nhìn thấy bản thân mình đã thỏa mãn nên cô xách túi ra khỏi nhà mình.

Đến công ty thì cô nhận được địa điểm mình cần đi tiếp thị. Cô đi tới cùng Lợi Lợi- đồng nghiệp của cô kiêm bản thân biết hết bí mật của cô. Lợi Lợi thấy cô tới thì vui vẻ chạy tới kéo tayy cô vừa nói"Hải Nhi à, hôm nay cậu lại đến trễ gần 10 phút sao,cậu làm mình ngạc nhiên đấy"Nghe nhắc đến sáng nay mình dậy thì Hải Nhi càng thêm mệt mỏi:

"Haiz,cậu đừng nhắc nữa,tối hôm qua mình về trễ nên chỉ kịp tẩy trang rồi leo lên giường đi gặp chu công luôn. Lúc mình ngủ có mơ thấy có một chàng trai rất đẹp trai giữ mình hoài không cho mình đi.Haiz chắc tại mình lớn lên đã xinh đẹp đến ngay cả chàng trai trong mơ cũng phải giữ mình lại.Đẹp quá cũng phiền phức"Hải Nhi khổ tâm than.

Lợi Lợi nhìn khinh bỉ cô bạn thân"Hải Nhi à, cậu bị tự luyến hả? Có cần chủ tử ta đây tốt bụng dẫn cậu đi bệnh viện đến khoa tâm thần không. Mình thấy cậu bị nặng lắm không nhẹ đâu" Nói xong Lợi Lợi đưa tay mình lên sờ trán bạn.

"Haha, Lợi Lợi à mình chỉ đùa thôi mà,thôi mà nhanh đi làm việc thôi không thì tiền lương cũng theo gió mà bay đấy"

Lợi Lợi nghe thế cũng sực nhớ nếu không bán được như chỉ tiêu không những bị bác tổ trưởng kế hoạch "hát" nguyên bài đồng dao mà còn tiền lương cũng bị trừ và không có tiền thưởng.

Thế là hai cô bắt đầu chuẩn bị công cuộc 3 hành động rất thịnh hành trong giời tiếp thị "mỉm cười-lôi kéo-nài nỉ".Nhưng suốt 3 tiếng đồng hồ mà chưa bán được mặt hàng nào cả càng làm cho người ta gấp rút.Bởi tới giờ phải báo cáo thành quả cho sếp,mà nếu không đạt chỉ tiêu 3 lần thì sẽ bị đuổi việc, Hải Băng cùng Lợi Lợi đã bị đánh dấu mất hai lần rồi.

Chợt trong đầu Hải Nhi lóe lên một ý tưởng"Hay là mình tới trước tòa nhà Phong Vũ đi, chỗ ấy sầm uất lắm". Nhưng Lợi Lợi còn lưỡng lự bổ sung thêm"Đợt hàng chúng ta không được tốt lắm đã thế "lão đại" nơi đó cũng tuyên bố không cho bất kỳ ai hay công ty nào quảng cáo trước tòa nhà vì ảnh hưởng đến hình ảnh công ty hắn, gặp người quyền lực như thế thì dính vào khá phiền phức"

"Đúng là tên giám đốc đáng ghét"Hải Nhi tự lẩm bẩm

Nhưng làm sao cô dễ từ bỏ như vậy"Không sao mình sẽ thử,cố gắng không bị phát hiện đâu"Hải Nhi vỗ ngực tự xưng.Sau đó mắt Hải Nhi tối lại, trầm giọng xuống"Nếu không chúng ta sẽ bị đuổi việc.Cậu không muốn kế hoạch chúng ta bị đổ vỡ chứ"

Nhắc đến"kế hoạch" thì Lợi Lợi cũng trầm xuống rồi một lúc rồi mở miệng"Thôi chỉ còn cách này thôi, cậu đã phóng giáo thì mình cũng liều theo giáo thôi" Nghe thế Hải Nhi vui vẻ nắm tay cô bạn xinh đẹp đến trước tòa nhà

Đứng trước tòa nhà hai cô nhanh chóng vừa bán hàng vừa ngóng xem có ai bắt gặp. Nói đến Phong Vũ thì chính là tập đoàn hàng đầu về đá quý rất có danh tiếng.Dù mới phát triển 2 năm gần đây nhưng nhanh chóng leo lên hàng top tập đoàn.Có thể thấy được người điều hành quả rất xuất sắc cùng mưu mô. Trong giới kinh doanh thì không thể thiếu một chút âm hiểm nếu không sẽ nhanh sụp độ thôi.

Quả thật,khi bán ở dây thì đã bán một hai mặt hàng cùng một hợp đồng.Vừa bán Lợi Lợi vừa nghĩ quả thật là nơi sầm uất nhất thành phố còn với danh tiếng Phong Vũ nữa thì mang lại kết quả tốt hơn nhiều. Mọi chuyện dường như đang diễn ra như kế hoạch thì chợt có tiếng bác bảo vệ vang lên:

-Ơ hay, đã bảo ở nơi này không được mua bán hay quảng cáo mà, các cô đứng lại cho tôi!!!!-Âm thanh tử thần ấy lại đến nhanh so với chúng tôi nghĩ. Thế là Hải Nhi cắn răng kéo tay Lợi Lợi chạy nhanh đi. Bác bảo vệ thấy chúng tôi bắt đầu chạy trốn thì gọi thêm người để đuổi theo. Cái cảnh tượng mà bao nhiêu bảo vệ mà chạy theo hai cô bé tiếp thị nhỏ bé mà vẫn không bắt kịp thì buồn cười làm sao. Vụ việc nhanh chóng được báo lên cấp trên. Thông thường mọi việc sẽ được xử lý bởi bộ phận quản lý an ninh nhưng lại vừa lúc tổng giám đốc và giám đốc đang chuẩn đi tham dự hội nghi đi tới. Đình Phong và Tước Vũ bước tới nghĩ làm sao cho doanh thu tăng nhờ kinh nghiệm qua buổi hội thảo này thì nghe thấy báo loa tới ban an ninh:

-Trưởng ban bộ phận an ninh xuống giải quyết vấn đề trước tòa nhà.Xin nhắc lại lần nữa Trưởng ban bộ phận an ninh xuống giải quyết vấn đề trước tòa nhà. Cảm ơn!!

Nghe đến lông mày Đình Phong nhíu lại. Vì trong công ty đều đòi hỏi những tinh anh để đạt hiểu quả cao nên những người không tiếp tục xử lý được hay quy mô lớn mới được thông báo về bộ phận chứ mọi hoạt quá nhỏ thì tự cá nhân giải quyết tốt được đó là những đòi hỏi của công ty đối với nhân viên của mình. Vì vậy, bước chân của Đình Phong và Tước Vũ nhanh hơn đến trước ban an ninh nói:

-Các người cứ làm việc của mình. Tôi sẽ xử lý-Phong nói ra những câu nói ngắn ngủi của mình, mắt lạnh xuống.

-Để phó giám đốc xử lý-Thấy nhiệt độ càng giảm thì Tước Vũ vội bồi thêm một câu.

Đã là thành viên trong công ty là không thể đạt câu hỏi tại sao hay vì sao với cấp trên nên các nhân viên chỉ gật đầu mặt không tỏ ra một cảm xúc như biểu hiện của những người từng trải và đáp lại

-Vâng

Tước Vũ nhìn cảnh tưởng này thì thầm than Ôi chao chủ nào tớ ấy, thật là lạnh."Đình Phong, chúng ta xuống xem náo nhiệt thôi, không biết ai náo mà may mắn được phó tổng giám đích thân giải quyết nhỉ haha"Tước Vũ hihi haha nói.

Nghe lời đó Đình Phong chỉ nhíu mày lạnh lùng quay đi tỏ ý không hài lòng. Tước Vũ chỉ biết bĩu môi xuống xem náo nhiệt.

Hai người dùng thang máy chuyên dụng xuống thì nghe thấy một giọng nữ lánh lót, năng động còn chút ít cười đùa:

-Các anh bảo vệ à, các anh to lớn đẹp trai vạm vỡ thế mà chạy đuổi theo hai cô bé nhỏ bé chân tay mảnh khảnh, thể lực yếu thì kì lắm.

-Thế mà chúng tôi chạy không kịp để bắt mấy cô đấy. Mau lại đây để không cản trở công việc chúng tôi

-Anh à, tha chúng tôi đi, các anh càng rượt thì chúng tôi càng chạy, danh tiếng công ty các anh lại thêm bất lợi. Vì vậy, hãy bỏ qua chúng tôi đi, nào các anh nhìn mọi người xung quanh đang xem kìa nhỡ cánh nhà báo đến thì sao!!!??

Nhắc mới nhớ mọi người đang đứng xem, chính câu nói đó làm cho các bảo vệ lơ là, lưỡng lự không biết phải làm sao. Hải Nhi vừa nói vừa xem sắc mặt bảo vệ thì thấy họ đã chuẩn bị hòa giải thì một giọng nói lạnh lùng vang lên

-Bắt lại hết cho tôi



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro