Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trường mới


Ánh nắng mùa thu Giang Nam dịu nhẹ xuyên qua lớp sương mỏng, rọi xuống con đường đá lát dẫn đến Trường THPT Giang Nam. Ngôi trường cổ kính với bức tường gạch đỏ phủ đầy rêu phong, cổng vòm lớn khắc hai chữ "Cần Cù", hàng cây ngô đồng già cỗi che bóng mát trên sân trường.

Lục Thẩm Thiên ngồi im lặng trên chiếc xe đạp điện cũ kỹ của ông nội. Bà nội đi xe đạp bên cạnh. Hai ông bà đạp chậm rãi, thỉnh thoảng liếc nhìn cháu trai với ánh mắt lo lắng.

"Thiên Thiên, đến trường rồi." Ông Lục nói nhẹ nhàng khi dừng xe trước cổng trường.

Thẩm Thiên ngước nhìn cánh cổng xa lạ. Cậu chưa bao giờ đến đây trước đây. Gia đình cậu lên Bắc Kinh từ khi cậu còn rất nhỏ, và những ký ức về Giang Nam gần như không tồn tại. Đây là lần đầu tiên cậu quay về quê ông bà, lần đầu tiên đặt chân vào ngôi trường này.

Mọi thứ đều xa lạ. Nhưng với Thẩm Thiên, điều đó không quan trọng. Bởi vì ngay cả khi ở nơi quen thuộc, cậu cũng cảm thấy xa lạ với chính mình.

Ba người bước vào cổng trường. Học sinh đang tấp nập đi lại, chuẩn bị cho tiết học đầu buổi sáng. Một vài em học sinh nhìn theo - ông bà già và cậu thanh niên cao ráo, gầy gò, mặc áo hoodie đen trùm đầu dù trời không lạnh.

"Thầy Lục!" Một giáo viên nam trung niên vẫy tay từ sân trường. "Lâu quá không gặp!"

Ông Lục mỉm cười gật đầu. Ông đã nghỉ hưu được năm năm, nhưng nhiều giáo viên ở đây từng là đồng nghiệp, một số còn là học trò cũ của ông.

Họ bước vào tòa nhà hành chính - một tòa nhà ba tầng cũ kỹ với hành lang rộng, mùi sơn bong tróc và mùi phấn trắng quen thuộc. Phòng hiệu trưởng nằm ở tầng hai.

"Thầy Lục, bà Trần, mời vào!" Hiệu trưởng Trương, một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi với kính gọng vàng, mở cửa chào đón. Bà là học trò cũ của ông Lục.

"Làm phiền rồi." Ông Lục nói khiêm tốn.

"Đâu có đâu. Thẩm Thiên có thể đến học, là vinh hạnh của trường chúng tôi." Hiệu trưởng Trương nhìn về phía Thẩm Thiên với ánh mắt từ ái. "Cháu cao lớn rồi, cũng đẹp trai hơn nữa."

Thẩm Thiên cúi đầu, không nói gì. Hai tay cậu đút trong túi áo hoodie, vai co lại, như muốn co mình thành một khối nhỏ nhất có thể.

Hiệu trưởng Trương nhìn ông Lục với ánh mắt hỏi han. Ông gật đầu nhẹ.

"Thẩm Thiên sẽ ở lớp 11-5. Lớp của cô Lý Minh Nguyệt." Hiệu trưởng nói. "Minh Nguyệt là một trong những giáo viên chủ nhiệm tốt nhất của trường. Cô ấy sẽ chăm sóc tốt Thẩm Thiên."

Mười phút sau, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào văn phòng hiệu trưởng. Cô Lý Minh Nguyệt mặc áo sơ mi trắng giản dị, quần âu đen, tóc buộc gọn gàng, đeo kính gọng tròn, khuôn mặt hiền lành nhưng có thần.

"Cô Lý, đây là Lục Thẩm Thiên." Hiệu trưởng giới thiệu.

"Thẩm Thiên, chào em." Cô Lý nói với giọng ấm áp, không quá nhiệt tình nhưng cũng không xa cách. Cô không cố ép cậu nhìn vào mắt mình, chỉ mỉm cười nhẹ.

Thẩm Thiên gật đầu nhỏ, vẫn nhìn xuống sàn.

"Cô giáo, phiền cô rồi." Bà Trần nói, giọng chứa đựng cả sự biết ơn và lo lắng.

"Bà đừng nói vậy. Đây là việc tôi phải làm." Cô Lý đáp lại.

Hiệu trưởng Trương nhìn đồng hồ. "Cô Lý, cô dẫn Thẩm Thiên xuống văn phòng điền giấy tờ, nhận đồng phục và sách vở đã. Tôi và thầy Lục nói chuyện một chút."

Cô Lý gật đầu hiểu ý. "Thẩm Thiên, đi với cô nhé."

Thẩm Thiên nhìn ông bà. Bà Trần mỉm cười động viên, mặc dù đôi mắt bà đỏ hoe. Ông Lục vỗ vai cháu nhẹ nhàng.

Cậu bước theo cô Lý, bước chân chậm chạp, lưng còng xuống như đang mang một thứ gì đó rất nặng.

---

Văn phòng giáo viên nằm ở tầng một, một căn phòng rộng với mười lăm chiếc bàn xếp đối diện nhau, đầy sách vở và giấy tờ. Mùi trà xanh và giấy in thoang thoảng trong không khí. Vài giáo viên đang ngồi chấm bài, nhìn lên khi thấy cô Lý dẫn học sinh mới vào.

"Minh Nguyệt, đây là học sinh chuyển trường mới à?" Một giáo viên nữ lớn tuổi hỏi.

"Đúng rồi, cháu trai thầy Lục." Cô Lý trả lời ngắn gọn, ra hiệu không nói nhiều.

Cô dẫn Thẩm Thiên đến bàn của mình, lấy ra một tập giấy tờ. "Thẩm Thiên, em điền những giấy tờ này nhé. Họ tên, tuổi, trường học trước đây..."

Thẩm Thiên ngồi xuống, cầm bút run run. Chữ viết của cậu từng rất đẹp, nhưng giờ những nét chữ run rẩy, nghiêng ngả.

Họ tên: Lục Thẩm Thiên

Ngày tháng năm sinh: 23/02/20...

Trường trước: Học viện Âm nhạc Đương đại Bắc Kinh

Trong khi cậu điền giấy tờ, cô Lý chuẩn bị đồng phục - áo sơ mi trắng, áo khoác xanh đen với logo trường, quần dài đen. Rồi một chồng sách giáo khoa Toán, Lý, Hóa, Ngữ Văn, Tiếng Anh...

Cô đặt chúng lên bàn. "Từ từ, không vội."

Mười lăm phút sau, Thẩm Thiên hoàn thành giấy tờ. Cô Lý nhìn qua, gật đầu hài lòng.

"Được rồi, chúng ta quay lên gặp ông bà nhé."

---

Khi họ quay lại phòng hiệu trưởng, ông bà đang ngồi uống trà với hiệu trưởng Trương. Nhìn thấy cháu trai, bà Trần đứng dậy ngay.

"Xong rồi à?"

"Xong rồi ạ." Cô Lý mỉm cười.

Hiệu trưởng Trương cũng đứng dậy. "Vậy cô Lý dẫn Thẩm Thiên vào lớp nhé. Thầy Lục, bà Trần, hai người yên tâm, Thẩm Thiên ở đây sẽ rất tốt."

Ông Lục đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, ông kéo cô Lý ra ngoài hành lang, nói thầm:

"Cô Lý, cháu tôi..." Ông dừng lại, giọng nói khàn đặc. "Cháu đã trải qua một số chuyện. Tâm lý có một số vấn đề. Cháu có thể sẽ..."

Bà Trần cũng bước lại, nắm tay cô Lý. "Cô Lý, trước đây cháu ở Bắc Kinh..." Bà nói với giọng nghẹn ngào, "gặp phải bạo lực mạng. Bây giờ cháu rất khép kín, không nói nhiều, cũng không muốn tiếp xúc với người khác. Chúng tôi rất lo..."

Cô Lý lắng nghe, khuôn mặt nghiêm túc dần. Khi ông bà nói xong, cô nắm chặt tay bà Trần.

"Thầy Lục, bà Trần, hai người yên tâm." Cô nói với giọng quyết đoán. "Tôi sẽ giúp đỡ Thẩm Thiên hết sức có thể. Không chỉ về học tập, mà còn về tâm lý. Tôi sẽ chú ý tình trạng của cháu, cũng sẽ để các bạn trong lớp chăm sóc cháu."

"Cảm ơn, cảm ơn cô Lý." Bà Trần lau nước mắt.

"Đây là việc tôi phải làm." Cô Lý nói thành thật. Nhìn vào mắt cậu học trò mới, với ánh mắt trống rỗng và vai co ro, cô cảm thấy tim mình đau nhói.

Một cậu bé mười sáu tuổi. Một cậu bé đáng lẽ phải rạng rỡ, đầy hy vọng. Bây giờ chỉ còn là một bóng ma của chính mình.

Tiếng chuông báo giờ vang lên trên hệ thống loa phóng thanh của trường. 8 giờ 15 phút. Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu.

Cô Lý dẫn Thẩm Thiên đi trên hành lang tầng ba, nơi đặt các lớp 11. Tiếng ồn ào của học sinh thoang thoảng từ các lớp - tiếng cười, tiếng nói chuyện, tiếng lật sách.

Lớp 11-5 nằm ở cuối hành lang, một lớp học rộng với bốn mươi lăm bộ bàn ghế xếp gọn gàng, bảng đen lớn phía trước, cửa sổ nhìn ra sân trường và hàng cây ngô đồng.

"Đợi một chút." Cô Lý dừng lại trước cửa lớp, quay sang Thẩm Thiên. "Em có hồi hộp không?"

Thẩm Thiên không trả lời, nhưng hai tay cậu nắm chặt dây kéo của áo hoodie.

"Không sao đâu." Cô Lý nói nhẹ nhàng. "Nếu không muốn nói, thì không nói. Nếu không thoải mái, thì nói với cô. Hiểu không?"

Cậu gật đầu nhỏ.

Cô Lý mở cửa lớp.

Ngay lập tức, cả lớp im bặt. Bốn mươi lăm đôi mắt nhìn về phía cửa.

"Chào các em buổi sáng." Cô Lý bước vào, Thẩm Thiên theo sau, đầu cúi thấp.

"Chào cô!" Học sinh đồng thanh.

Cô Lý đứng trước bảng, Thẩm Thiên đứng bên cạnh, hai tay đút trong túi, vai co lại, như muốn biến mất.

"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới." Cô Lý nói. "Bạn tên là Lục Thẩm Thiên, chuyển từ Bắc Kinh về."

Cả lớp xôn xao. Bắc Kinh! Những đứa trẻ ở thị trấn nhỏ này, Bắc Kinh như một thế giới xa xôi, lung linh.

"Mọi người chào đón nhé." Cô Lý vỗ tay.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Nhưng thực ra, học sinh đang bận nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên.

Cậu cao. Rất cao. Có lẽ khoảng 1m80. Dáng người gầy nhưng thanh mảnh. Mặc áo hoodie đen trùm đầu, nhưng từ góc độ này, họ vẫn thấy được một phần khuôn mặt.

Và họ choáng váng.

"Woa, đẹp trai quá..." Một nữ sinh thì thầm.

"Đây là visual cấp độ thần tiên à?" Một nữ sinh khác nói nhỏ.

"Đẹp hơn cả diễn viên trên ti vi..."

Các nam sinh cũng xôn xao, nhưng với tâm trạng khác.

"Lại một thằng ăn bằng mặt nữa à?"

"Trông có vẻ kiêu lắm, chẳng ngẩng đầu lên."

"Từ Bắc Kinh về, chắc chắn coi thường lũ mình ở thị trấn nhỏ này."

Cô Lý nhìn quét qua lớp. Cô nghe được những lời thì thầm. Cô gõ nhẹ lên bàn.

"Được rồi, im lặng." Cô quay sang Thẩm Thiên. Ban đầu cô định để cậu tự giới thiệu, nhưng nhìn thấy vai cậu run lên, đầu cúi càng thấp, cô thay đổi ý định.

"Bạn Lục Thẩm Thiên khá hướng nội." Cô nói. "Hy vọng mọi người có thể chăm sóc bạn ấy, giúp bạn ấy thích nghi với lớp học của chúng ta nhanh chóng."

Cô nhìn ra lớp, ánh mắt quét qua các học sinh, rồi dừng lại ở một cậu bé nhỏ con ngồi ở hàng thứ ba, gần cửa sổ.

"Hạ Minh Dương."

Một cậu bé nhỏ con, trông có vẻ như mới mười ba mười bốn tuổi mặc dù đã học lớp 11, với khuôn mặt baby, mắt to tròn, tóc hơi xù, đang ngẩng đầu lên. Cậu mặc đồng phục gọn gàng, đeo kính gọng tròn.

"Dạ, cô!" Hạ Minh Dương đứng dậy.

"Lục Thẩm Thiên ngồi cạnh em nhé. Em là lớp trưởng, phải chăm sóc bạn mới nhiều một chút."

"Dạ, cô!" Hạ Minh Dương trả lời rõ ràng, rồi nhìn về phía Thẩm Thiên với nụ cười rạng rỡ.

Cô Lý dẫn Thẩm Thiên đến bàn trống bên cạnh Hạ Minh Dương. "Ngồi đi."

Thẩm Thiên lẳng lặng ngồi xuống, đặt ba lô lên bàn, rút chiếc mũ hoodie xuống nhưng vẫn cúi đầu, tóc che khuất phần lớn khuôn mặt.

Ngay cả như vậy, cả lớp vẫn có thể thấy rõ đường nét thanh tú của cậu. Làn da trắng, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhạt, và đôi mắt to - mặc dù đang nhìn xuống - với hàng mi dài cong vút.

"Trời ơi, quá đẹp trai..." Các nữ sinh tiếp tục thì thầm.

Cô Lý vỗ tay. "Được rồi, bây giờ bắt đầu lên lớp."

Hạ Minh Dương nhìn sang người bạn cùng bàn mới. Cậu ta ngồi cứng đờ, hai tay đặt trên bàn, nắm chặt lại. Đầu cúi xuống sách giáo khoa mà cô Lý vừa phát, nhưng ánh mắt trống rỗng, không đọc gì cả.

"Chào cậu, mình tên là Hạ Minh Dương." Minh Dương nói nhỏ, cố gắng không làm cô Lý chú ý. "Rất vui được làm quen."

Thẩm Thiên không phản ứng. Không nhìn lên. Không trả lời.

"Ừm..." Minh Dương cố tiếp tục. "Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi mình. Mình tuy nhỏ con, nhưng học cũng được. Đứng đầu lớp."

Vẫn không có phản ứng.

Minh Dương cắn môi. Có lẽ cậu ta còn chưa quen. Thôi, để từ từ.

Cả tiết học đầu tiên - môn Ngữ Văn - trôi qua trong im lặng. Cô Lý giảng bài về thơ Đường, về Lý Bạch và Đỗ Phủ. Học sinh ghi chép chăm chỉ. Thẩm Thiên ngồi đó, bất động, không mở sách, không cầm bút.

Minh Dương liếc nhìn. Cậu ta thậm chí không lấy sách ra khỏi ba lô.

Giữa tiết học, Minh Dương nhẹ nhàng đẩy cuốn sách Ngữ Văn của mình sang một chút để Thẩm Thiên có thể nhìn thấy. Nhưng cậu ta không nhìn.

Tiết học kết thúc. Chuông reo. Học sinh bắt đầu xôn xao, một số đứng dậy.

"Tiết sau là Toán." Minh Dương nói. "Cậu cần chuẩn bị sách Toán không? Mình giúp cậu tìm..."

"Không cần." Thẩm Thiên nói rất nhỏ, giọng khàn khàn, như người lâu ngày không nói chuyện.

Đây là từ đầu tiên Minh Dương nghe được từ cậu ta.

"Ồ, được." Minh Dương gật đầu.

Ngay lập tức, một nhóm nữ sinh tiến đến bàn của họ. Dẫn đầu là Lâm Tuệ Kỳ, một nữ sinh cao, xinh đẹp, là nữ thần của lớp.

"Bạn Lục Thẩm Thiên, chào cậu!" Tuệ Kỳ nói với giọng ngọt ngào. "Chào mừng đến lớp chúng mình!"

Thẩm Thiên không nhìn lên.

"Trưa mình cùng đi ăn nhé? Mình dẫn cậu đi quen căng tin."

"..." Im lặng.

Tuệ Kỳ hơi ngượng, nhưng vẫn cố mỉm cười. "Ừm, cậu cần giúp gì không?"

"Không cần." Thẩm Thiên nói, giọng lạnh lẽo.

Bầu không khí trở nên kỳ quặc. Tuệ Kỳ và các bạn nhìn nhau, rồi lặng lẽ rời đi.

"Thật là, làm vẻ oai gì vậy..." Một nữ sinh thì thầm khi đi ra.

Minh Dương nhìn theo, rồi nhìn lại Thẩm Thiên. Cậu ta vẫn ngồi đó, đầu cúi xuống, vai co lại, hai tay nắm chặt trên bàn.

Không phải kiêu ngạo. Minh Dương nghĩ. Cậu ta đang... sợ hãi.

Hai tiết học buổi sáng kết thúc. 10 giờ, giờ ra chơi. Học sinh ùa ra khỏi lớp, một số chạy xuống căng tin mua đồ ăn vặt, một số ra sân chơi bóng rổ, một số tụ tập trên hành lang tám chuyện.

Lớp 11-5 chỉ còn lại vài học sinh ngồi trong lớp làm bài tập. Và Lục Thẩm Thiên, vẫn ngồi bất động ở chỗ cũ.

Hạ Minh Dương đứng dậy, vươn vai. Cậu nhìn sang bạn cùng bàn.

"Thẩm Thiên, mình xuống căng tin mua đồ ăn nhé?" Minh Dương nói với giọng nhẹ nhàng. "Bánh bao của trường rất ngon. Còn có sữa đậu nành, mới làm đấy."

Thẩm Thiên lắc đầu nhẹ.

"Cậu không đói à? Sáng ăn sáng chưa?"

"..." Im lặng.

Minh Dương cắn môi. "Vậy mình mua giúp cậu một suất nhé? Đợi mình..."

"Không cần." Thẩm Thiên ngắt lời, giọng vẫn nhỏ nhưng rõ ràng.

"Nhưng mà..."

"Tôi muốn ở một mình." Thẩm Thiên nói, rồi gục mặt xuống bàn, hai tay che khuất đầu.

Minh Dương đứng đó, không biết nên làm gì. Cậu nhìn xuống bạn cùng bàn - người đang co ro thành một khối, như thể đang cố gắng biến mất.

"...Được thôi." Minh Dương cuối cùng cũng nói. "Vậy mình đi mua đồ một chút, sẽ về ngay. Nếu cậu cần gì thì..."

Nhưng Thẩm Thiên không phản ứng.

Minh Dương thở dài nhẹ, rồi bước ra khỏi lớp.

---

Ngoài hành lang, Minh Dương gặp hai người bạn thân - Trương Vũ và Vương Tiểu Mạn.

"Minh Dương! Bạn cùng bàn mới của cậu thế nào?" Tiểu Mạn, một cô gái mũm mĩm, tròn trịa với mái tóc ngắn, hỏi háo hức. "Đẹp trai quá! Đẹp hơn cả trai đẹp nhất trường!"

"Đúng rồi," Trương Vũ, một cậu bé cao gầy với giọng nói trong, thêm vào. "Nhưng trông cậu ấy khá lạnh lùng. Lâm Tuệ Kỳ đến nói chuyện, cậu ấy còn không thèm để ý."

"Cậu ấy không phải lạnh lùng." Minh Dương nói chậm rãi, đi xuống cầu thang. "Cậu ấy là... mình cũng không biết diễn tả sao. Tổng cảm thấy cậu ấy có chuyện gì đó."

"Chuyện gì?"

"Không biết." Minh Dương lắc đầu. "Nhưng cậu ấy trông... rất không vui. Rất không vui."

"Có lẽ chỉ là chưa quen môi trường mới thôi." Tiểu Mạn nói. "Vài ngày nữa sẽ ổn thôi."

"Hy vọng vậy." Minh Dương nói, nhưng trong lòng cậu có cảm giác không yên.

---

Mười lăm phút sau, Minh Dương quay lại lớp với một túi bánh bao và một hộp sữa đậu nành. Cậu đã mua thêm một suất cho Thẩm Thiên, bất chấp việc cậu ta từ chối.

Lớp học vẫn còn vắng vẻ. Thẩm Thiên vẫn ngồi ở vị trí cũ, gục mặt xuống bàn.

Minh Dương bước nhẹ nhàng đến chỗ mình, đặt túi đồ ăn xuống. Cậu lấy một phần bánh bao và sữa đậu nành ra, đặt lên bàn Thẩm Thiên.

"Mình mua một phần cho cậu." Minh Dương nói nhỏ. "Để đây nhé. Cậu đói thì ăn."

Thẩm Thiên không cử động. Nhưng Minh Dương nhận thấy vai cậu ta run lên một chút.

Minh Dương không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống và bắt đầu ăn bánh bao của mình. Cậu cố gắng ăn thật im lặng, không làm ồn.

Vài phút trôi qua.

Minh Dương vừa ăn vừa lén liếc sang bên. Thẩm Thiên vẫn gục mặt xuống bàn, nhưng cậu ta có hơi ngẩng đầu lên một chút, nhìn xuống phần bánh bao trên bàn.

Một lần. Hai lần.

Rồi, rất chậm rãi, cậu ta đưa tay ra, cầm lấy hộp sữa đậu nành.

Minh Dương cố gắng không nhìn, cố gắng tỏ ra như đang chăm chú vào đồ ăn của mình. Nhưng từ góc mắt, cậu thấy Thẩm Thiên mở nắp hộp, uống một ngụm nhỏ.

Rồi đặt xuống.

Rồi cầm lấy bánh bao, bóc giấy, cắn một miếng rất nhỏ.

Minh Dương lặng lẽ thở phào.

---

Giờ ra chơi kết thúc. Học sinh quay lại lớp, ồn ào, cười đùa. Không khí trở nên náo nhiệt.

Một nhóm nam sinh đi ngang qua bàn Thẩm Thiên và Minh Dương. Dẫn đầu là Trần Kiện, một cậu bé cao lớn, là đội trưởng đội bóng rổ của lớp, nổi tiếng là hay bắt nạt.

"Ồ, thiếu gia từ Bắc Kinh về ăn xong chưa vậy?" Trần Kiện nói với giọng chế nhạo. "Quen được với bánh bao chỗ miền quê chúng tôi không?"

Thẩm Thiên không nhìn lên, không phản ứng.

"Nói gì đi." Trần Kiện gõ nhẹ lên bàn Thẩm Thiên. "Điếc à?"

"Đủ rồi." Minh Dương đứng lên, mặc dù cậu nhỏ hơn Trần Kiện cả đầu. "Cậu ấy mới đến, cậu đừng có bắt nạt."

"Tao bắt nạt nó?" Trần Kiện cười khẩy. "Tao chỉ muốn kết bạn thôi. Là nó tự làm oai đấy."

"Cậu ấy không làm oai."

"Vậy sao ai nói chuyện với nó nó cũng không thèm đếm xỉa?"

Minh Dương không biết trả lời sao. Đúng là Thẩm Thiên không nói chuyện với ai cả.

Trần Kiện nhìn xuống Thẩm Thiên, mỉm cười mỉa mai. "Thôi, không có gì để nói với kiểu người này." Rồi cậu ta quay đi.

Nhưng khi đi, cậu ta "vô tình" làm rơi cuốn sách từ tay xuống, trúng vào lưng Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên giật mình, co người lại.

"Ối, xin lỗi nhé." Trần Kiện nói không thành thật, rồi cười khẩy rời đi cùng đám bạn.

Minh Dương nắm chặt tay, đỏ mặt. "Đừng để ý họ. Trần Kiện là kiểu người đó."

Thẩm Thiên không nói gì. Cậu ta chỉ gục mặt xuống bàn sâu hơn.

Nhưng Minh Dương nhận thấy - tay cậu ta đang run. Run rất mạnh.

Buổi chiều trôi qua với thêm ba tiết học - Toán, Lý, và Tiếng Anh. Thẩm Thiên ngồi đó suốt thời gian như một bức tượng. Không mở sách, không ghi chép, không nhìn lên bảng.

Các giáo viên nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, nhưng không nói gì. Cô Lý đã báo trước cho họ rồi.

Minh Dương ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn. Cậu bắt đầu chú ý những chi tiết nhỏ:

Tay run. Mỗi khi có người đi ngang qua bàn, tay Thẩm Thiên lại run lên nhẹ.

Tránh ánh mắt. Bất cứ khi nào ai đó nhìn về phía cậu ta, Thẩm Thiên lập tức cúi đầu xuống thấp hơn.

Thở nhanh. Khi lớp đông người, Minh Dương nghe thấy hơi thở của Thẩm Thiên trở nên nhanh hơn, như thể cậu ta đang khó thở.

Co rúm. Cậu ta luôn cố gắng chiếm ít không gian nhất có thể - hai tay thu vào, chân khép kín dưới bàn, vai co lại.

Đây không phải là một người lạnh lùng hay kiêu ngạo.

Đây là một người đang... sợ hãi.

Nhưng sợ cái gì? Sợ ai?

---

Giữa tiết Tiếng Anh, cô giáo Vương gọi tên một số học sinh đọc bài. Minh Dương đọc trôi chảy, nhận được lời khen. Rồi cô giáo nhìn sang Thẩm Thiên.

"Lục Thẩm Thiên, em đọc đoạn tiếp theo nhé."

Cả lớp im lặng. Mọi người nhìn về phía Thẩm Thiên.

Cậu ta không nhìn lên. Không cử động.

"Thẩm Thiên?" Cô giáo Vương lặp lại.

Vai Thẩm Thiên run lên. Cậu ta nắm chặt tay trên bàn, đốt ngón tay trắng bệch.

Minh Dương nhìn thấy - giọt mồ hôi lăn xuống thái dương cậu ta.

"Thẩm Thiên, em không sao chứ?" Cô giáo Vương bước xuống, giọng lo lắng.

Thẩm Thiên lắc đầu nhỏ, giọng khàn khàn: "Em... em xin lỗi... em không thể..."

"Không sao." Cô giáo Vương nói nhẹ nhàng. "Em cứ ngồi yên. Hôm nay mới đầu, từ từ sẽ quen."

Cô quay sang học sinh khác. Nhưng không khí trong lớp đã thay đổi. Học sinh bắt đầu thì thầm.

"Sao kỳ vậy..."

"Đọc một đoạn tiếng Anh mà cũng không được..."

"Có phải cậu ấy không biết tiếng Anh không?"

Minh Dương quay lại nhìn Thẩm Thiên. Cậu ta đang gục mặt xuống bàn, cả người run lên. Hai tay che khuất mặt.

Không phải không biết tiếng Anh. Minh Dương nghĩ. Cậu ta đang... sợ.

Sợ bị nhìn. Sợ bị chú ý. Sợ bị đánh giá.

---

4 giờ 30 chiều, tan học. Chuông reo lần cuối. Học sinh ồ ạt thu dọn đồ, cười nói, chạy nhảy.

"Thẩm Thiên," Minh Dương nói khi thu dọn sách vở vào ba lô. "Cậu về nhà thế nào? Cần mình đi cùng không?"

Thẩm Thiên lắc đầu, lần đầu tiên trong ngày, cậu ta lên tiếng chủ động: "Ông bà tôi sẽ đến đón."

Giọng nói khàn khàn, như lâu ngày không dùng đến.

"Ồ, được." Minh Dương gật đầu. "Vậy ngày mai gặp nhé?"

Thẩm Thiên không trả lời, chỉ đứng dậy, vội vàng thu dọn đồ vào ba lô - mặc dù cậu không mở sách ra lần nào trong ngày - rồi vội vã đi ra khỏi lớp.

Minh Dương nhìn theo. Thẩm Thiên đi rất nhanh, đầu cúi xuống, tránh mọi người, như thể đang chạy trốn.

"Hạ Minh Dương!" Tiểu Mạn chạy đến. "Chúng ta đi đánh cầu lông nhé?"

"Ừ." Minh Dương trả lời, nhưng ánh mắt vẫn đảo theo bóng dáng Thẩm Thiên cho đến khi cậu ta biến mất trong đám đông học sinh.

"Cậu đang xem gì vậy?"

"Không có gì." Minh Dương lắc đầu. Nhưng trong lòng, cậu không thể ngừng nghĩ về bạn cùng bàn mới.

Không phải là không quen môi trường mới. Không phải là hướng nội. Điều gì đó sâu xa hơn, nghiêm trọng hơn.

Cậu ta không chỉ đơn giản là im lặng. Cậu ta đang... ẩn mình. Như thể đang cố gắng biến mất. Như thể đang cố gắng không bị nhìn thấy.

Tại sao?

Minh Dương đứng ở sân trường, cầm vợt cầu lông nhưng không tập trung. Tiểu Mạn và Trương Vũ đang đánh nhau, nhưng cậu chỉ đứng đó, nhìn về phía cổng trường.

Thẩm Thiên đang đứng bên ngoài cổng, bên cạnh ông bà. Bà Trần đang nắm tay cháu, nói gì đó. Ông Lục đặt tay lên vai cháu.

Từ xa, Minh Dương có thể thấy Thẩm Thiên gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn trống rỗng.

Ba người bước lên xe đạp điện, rời đi.

"Minh Dương! Đến lượt cậu rồi!" Trương Vũ hét lên.

"Đến rồi!" Minh Dương quay lại, nhưng trong đầu vẫn không thể ngừng nghĩ.

" Có chuyện gì đó đang xảy ra với cậu ấy. "

Và Hạ Minh Dương, dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng cậu có một trái tim nhạy cảm. Cậu có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác.

Và Lục Thẩm Thiên... đang rất đau.

Cậu có thể thấy điều đó trong ánh mắt trống rỗng, trong đôi tay run rẩy, trong cách cậu ta co ro như thể đang cố gắng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro