
ep.2
Ánh nắng nhạt vàng rơi trên sân trường vào một buổi sáng đầu thu, những tán cây rung rinh theo từng cơn gió nhẹ. Y/N ngồi dưới gốc cây bàng, tay cầm quyển sách, nhưng mắt cô vẫn lơ đãng nhìn dòng học sinh đi lại. Trong lòng cô vẫn còn vang vọng hình ảnh người đàn ông hôm mưa – dáng người cao, ánh mắt lạnh lùng nhưng khiến cô cảm thấy bình yên lạ thường.
“Không thể nào… Mình chưa từng gặp người nào như vậy.” – cô tự nhủ, ngón tay vuốt nhẹ mép sách.
Không biết rằng, cùng lúc ấy, Yujae đứng ở cổng trường, mặc áo khoác đen, khoanh tay, quan sát. Dù anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trái tim anh đập nhanh hơn thường lệ khi thấy Y/N cười nói với bạn bè.
Anh bước vào lớp học thay vì đi thẳng đến cô. Mỗi bước đi đều cẩn trọng, anh không muốn gây chú ý, nhưng cũng muốn gần cô hơn từng chút.
Buổi chiều hôm đó, Y/N dừng lại trước quán cà phê quen thuộc. Cô vừa mua sách vừa nhấp một ngụm cà phê nóng thì nghe tiếng ai đó cất lên phía sau:
“Cô ngồi một mình à?”
Y/N quay lại, giật mình nhưng ngay lập tức nhận ra dáng người quen thuộc. “Anh… anh lại ở đây sao?” – giọng cô hơi run, nhưng trong ánh mắt có chút vui mừng.
Yujae nhếch môi nhẹ, hiếm hoi nụ cười xuất hiện:
“Chỉ tình cờ đi ngang thôi. Tôi thấy cô ở đây một mình, nên… ngồi cùng.”
Y/N mỉm cười, gật đầu. “Vậy… anh muốn uống gì không?”
“Không cần.” – Yujae trả lời, giọng trầm và ấm. “Chỉ muốn đảm bảo cô an toàn.”
Cả hai ngồi im lặng. Mưa ngoài trời lất phất, gió nhẹ đưa mùi hoa sữa vào quán. Y/N không nói gì, nhưng ánh mắt cô liên tục dõi theo anh, cảm nhận sự bình yên khó tả từ người đàn ông bên cạnh.
Vài ngày sau, Y/N bị ốm, phải nghỉ học. Yujae xuất hiện trước cửa nhà cô, giọng nghiêm nghị:
“Nghe nói cô ốm. Không được ra ngoài trong thời tiết này.”
Y/N nhìn anh, ngạc nhiên. “Anh… anh biết à?”
Yujae không trả lời, chỉ đưa cho cô một hộp thuốc và một chai nước ấm. “Uống đi. Tôi sẽ đợi cho đến khi cô ổn.”
Trong khoảnh khắc ấy, Y/N cảm thấy tim mình ấm lên. Cô nói nhỏ: “Cảm ơn anh… thật sự.”
Yujae chỉ gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Anh hiểu rằng nếu để tình cảm lộ ra, thế giới tội phạm mà anh sống sẽ kéo Y/N vào nguy hiểm. Anh mỉm cười trong thầm lặng:
“Chỉ cần cô bình yên là đủ.”
Buổi tối, Yujae ngồi trong phòng tối, ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt lạnh lùng. Anh nhắm mắt, hình dung Y/N đang ngủ, và một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn tràn lên:
“Cô ấy… không biết, nhưng mình muốn bảo vệ cô ấy bằng cả đời mình. Nhưng…”
Trong khi đó, Y/N nằm trên giường, tay đặt lên ngực, tự nhủ:
“Anh ấy… khác với mọi người mình từng gặp. Nhìn vậy nhưng khiến mình thấy bình yên… Mình muốn gặp anh nhiều hơn…”
Hai trái tim ở hai thế giới khác nhau nhưng đang dần kết nối qua những khoảnh khắc dịu dàng, âm thầm, và cả những bí mật chưa ai biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro